RoJu (Baekyeon)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taeyeon as Anita Margaret

Byun Baekhyun as Olwen (William) Archibald

*
* *

Anita Margaret nàng là một tiểu thư đài cát xinh đẹp. Với diện mạo gần như hoàn hảo, làn da trắng như sứ, đôi môi đỏ mọng như dâu, đôi mắt bồ câu to tròn đã làm cho bao nhiêu người mê đắm. Thế nhưng nàng vẫn chưa muốn lấy chồng, mặc dù đã tròn hai mươi bảy cái xuân xanh.

Cha nàng - một bá tước với tấm lòng bao dung, nhân hậu và tấm lòng yêu thương con gái hết mực - hết lần này đến lần khác đều cố gắng tìm cho nàng một kẻ ưng ý nhưng thất bại. Với vẻ đẹp tuyệt mĩ như thế, nhẽ ra ngài sẽ không phải khốn khổ đi tìm chồng cho cô con gái nếu như số tuổi của nàng không tăng thêm theo thời gian. Và với cái tính kén chọn của nàng, ngài đã phải lao đao cùng cực chỉ vì tìm cậu con rể.

Anita thực chất không phải đứa khó chiều, nàng cũng ý thức về số tuổi của mình chứ, nàng cũng muốn được yêu chứ, nhưng lại chẳng hiểu vì sao nhìn những gã cao lêu ngêu, mặt đầy râu mà cha nàng đã chọn kia khiến nàng chỉ muốn nổi da gà. Urgh! Không phải mẫu người của nàng! Mặc dù họ khiến tất cả đám con gái trong phố mê như điếu đổ.

Nói về tình yêu, nàng lại thích chuyện tình của Romeo và Juliet, tất nhiên mẫu người lý tưởng của nàng cũng từ đó mà ra, mẫu người như Romeo. Nàng đã xem vở kịch Romeo và Juliet từ nhỏ và kết truyện ấy đã khắc sâu vào tâm trí nàng đến tận giờ. Nhiều người nói nàng thật ngốc khi lại mong ước chuyện tình mình sẽ như cặp đôi bi kịch ấy. Nhưng họ đâu biết rằng, dù đoạn kết Romeo và Juliet đều lìa khỏi trần đời ai oán, nhưng đến cuối họ vẫn bên nhau đấy thôi. Suốt diễn biến câu chuyện, tình yêu chân thành của họ mới chính là lý do khiến nàng yêu thích nó hơn tất thảy. Tình yêu chân thành.. liệu còn tồn tại trong thế giới đầy rẫy sự dối lừa?

"Ôi Romeo, liệu chàng có thật sự tồn tại?"

*
* *

Dưới phố bắt đầu bàn tán về sự xuất hiện của tên trộm lạ mặt. Trong mấy ngày gần đây, cứ 11:11 hằng đêm là sẽ có một nhà bị mất trộm của cải, vàng bạc quý báu. Và lạ một điều, chẳng ai biết được hắn là ai và bằng cách nào lại có thể xử lý một cách nhanh gọn ngay khi binh lính vừa đến vài phút sau như thế. Của cải mất ngày một nhiều, tất cả hầu như đều xảy đến với nhà của các ông quan lớn.

Bá tước Margaret, cha nàng, sẽ đến trung tâm hội nghị vào ngày mai để cùng những người khác lên kế hoạch bắt trộm, điều đó đồng nghĩa với việc Anita sẽ ở nhà trong thời gian sắp đến, một mình.

*
* *

Nàng khoác trên người chiếc áo trắng mỏng, mái tóc bạch kim xoã dài tung bay trong gió. Đứng ở bao lơn phòng mình, nàng hơi nhoài người ra phía trước, hít thở không khí đêm ẩm ướt mà dễ chịu. Nhà nàng nằm trên ngọn đồi cao, nơi những cơn gió lạnh dễ dàng thổi đến; nơi có thể ngắm nhìn bầu trời đêm một cách rõ ràng; cũng là nơi thích hợp để nhìn xuống con phố đang náo loạn dưới kia.

Đèn đuốc, đèn lồng được thắp sáng cả con đường, tạo thành một đường thẳng dài từ đầu phố đến cuối phố, và tất cả đều đang tập trung vây quanh đài phun nước, trung tâm thành phố, cũng là trung tâm hội nghị mà cha nàng đang lưu trú.

Nàng thở dài, chống hai tay lên má, dửng dưng nói khẽ: "Chắc lại có trộm nhỉ?"

"Đúng thế."

Nghe giọng nói nhẹ như có như không phát ra từ phía sau, nàng giật mình vội vàng xoay người lại. Một bàn tay nóng ấm và nồng nặc mùi gỉ sét bịt lấy khuôn miệng nàng. Anita khó chịu nắm mạnh lấy cổ tay gã, nhưng gã lại chẳng có chút động đậy, nhìn nàng với hai con ngươi sáng rực. Nàng bị ép hẳn vào tường, gã vẫn hùng hồn nhìn chằm chằm vào nàng. Cả hai cứ như thế, chẳng cử động cũng chẳng làm gì.

Anita không biết làm gì trong tình cảnh lúc này, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với nam nhân - nàng nghĩ vậy - gần như thế. Giả sử là người quen, nàng sẽ biết cách để ứng phó nếu như hắn có giở trò, nhưng đây là người lạ mặt, và có Chúa mới biết, gã đang có ý định gì. Tim nàng cứ đập liên hồi, phập phồng dưới lòng ngực. Nghĩ rằng gã sẽ cho nàng ngởm khi nàng bắt đầu không có lấy tí ti không khí để thở.

Nhưng không, dường như gã đang cần một sự giúp đỡ. Nàng thấy cơ thể gã bỗng run nhẹ, rồi bàn tay trên mặt nàng thả lỏng đi. Nhân cơ hội này, nàng nhanh chóng đẩy tay gã ra, chuẩn bị hét lên để tìm kiếm sự trợ giúp từ ai đó gần đây. Thế nhưng vẫn chưa hô hoán thì gã đã ngã khuỵu xuống, lăn ra sàn và bất tỉnh. Lúc này nàng mới ngửi rõ mùi máu tanh bên cạnh mùi sắt gỉ kia, nó khó chịu đến cùng cực. Xem ra gã đang bị thương.

*
* *

Nàng không phải là thầy thuốc giỏi, cũng chẳng biết chữa bệnh gì nên việc chăm sóc cho cái gã đang-bị-truy-lùng kia thật sự rất khó khăn. Máu từ vai gã chảy ra không ngừng, chắc vì thế nên gã mới ngất đi. May mắn thay nàng biết cách cầm máu, thủ thuật duy nhất mà nàng có thể học được từ vú nuôi.

Gã vẫn chưa tỉnh lại dù đã hai ngày vỏn vẹn trôi qua. Nhìn ngắm khuôn mặt bị che khuất bởi cái khăn vải đen bẩn kia, nàng không khỏi tò mò rằng đằng sau lớp vải đó là một khuôn mặt như thế nào? Có chăng là chi chít những vết sẹo lớn nhỏ như những tên cặn bã mà cha nàng bắt được? Hay là một khuôn mặt méo mó đến đáng sợ? Nàng lắc đầu cười giễu, tại sao lại suy nghĩ vẩn vơ trong khi mình có thể vạch ra ngay lúc này chứ. Và nàng lại tự phủ định chính mình, bởi vì muốn giấu khuôn mặt ấy nên mới che đi, nếu như nàng tự tiện mở ra thì có phải.. sai trái không?

Nàng tận lực chăm sóc cho gã vì cảm thấy quá đáng thương, nhiều lúc nàng thấy mình thật ngốc, vì sao một kẻ trộm lại đáng thương? Nàng cũng chẳng biết phải giải thích thế nào. Chỉ là ngay lúc gã ngã xuống, nàng nhìn thấy đôi mắt gã như đang muốn cầu xin nàng giúp đỡ.

*
* *

Ngày thứ ba, dưới phố bắt đầu truyền tai nhau rằng tên trộm ấy chắc chắn đã chết nhờ phát bắn ngoạn mục của Patrick - con trai ngài bá tước Magnet, bạn thân của cha nàng. Khi nghe tin đó, nàng cảm thấy khó chịu, một phần vì nàng ghét hắn - người suốt ngày ve vởn cạnh nàng, một phần vì tin đồn ấy hoàn toàn sai sự thật, gã vẫn còn sống đấy chứ, chỉ là chưa tỉnh lại thôi. Thật là muốn đập gã vài phát để gã mau thức dậy mới được. Bằng không, cha nàng bất chợt quay về, nàng sẽ không biết giải thích thế nào cho ra lẽ.

*
* *

Bê khay đựng bát cháo nóng cùng chén thuốc vừa mới nấu vào phòng, nàng giật mình khi thấy thân hình đàn ông cao lớn đang ngồi trên giường mình, tay cầm quyển sách và.. chăm chú đọc. Anita nhíu mày, đặt khay thức ăn xuống bàn rồi lại gần gã, dường như do tiếp xúc quá nhiều nên giờ đây nàng không sợ khi đối mặt với gã nữa.

Cảm nhận được tiếng bước chân, gã ngừng đọc, ngẩn đầu lên nhìn nàng với đôi mắt sáng lấp lánh. Anita như chết lặng tại chỗ. Gã không còn đeo miếng vải che kín mặt kia nữa, gã đã để lộ mặt mình cho nàng thấy. Gương mặt gã vừa thon lại thanh tú, đường nét hài hoà. Cảm giác rất quyến rũ lại quá đỗi dịu dàng. Một hình mẫu như Romeo mà nàng hay nghĩ đến.

"Romeo và Juliet, nàng thích vở này sao? Đôi này lâm li bi đát lắm đấy."

Nàng chớp chớp đôi mắt to của mình, rồi nhanh chóng lôi kéo tâm trí quay về, giật lấy quyển sách trên tay gã, ôm nó vào người.

"Thật mừng vì ngươi đã tỉnh lại, mau nuốt hết cháo và thuốc rồi cút khỏi đây đi!"

Gã bất ngờ, vài giây sau đó lại bật cười trước hành động của nàng. Nhìn nàng vẫn trừng mắt nhìn mình không có vẻ gì là sợ sệt, gã mới đi đến khay thức ăn, thản nhiên ngồi lót dạ. Mùi cháo thơm nồng mùi lá dứa, hạt cháo không bị nát vữa nhưng rất nhừ. Lần đầu tiên gã nếm được mùi vị cháo như thế này, lại từ một cô gái lạ mặt.

"Rất thơm." Gã gật gù khen ngợi, vô thức như một thói quen khi nếm thử thức ăn gia nhân của mình nấu cho. Rồi như nhớ đến gì đó, gã khựng lại, nhìn nàng. Có lẽ gã đã lưu lại nơi này quá lâu, kế hoạch của gã, dự tính của gã, có lẽ cũng sẽ bị chậm trễ.

*
* *

Anita lần đầu tiên nấu cháo cho người lạ ăn lại được khen ngon, nàng cười thầm, tự hài lòng với chính mình. Nhìn gã húp cháo sồn sột như bị bỏ đói lâu ngày - tất nhiên nàng có cho gã ăn khi gã còn bất tỉnh, nhưng chắc gã không biết - nàng nén tiếng cười. Gã cứ thế mà ăn như không có gì là cảnh giác.

"Có phải.." - Anita lên tiếng, cắt đứt bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng lúc bấy giờ - "Ngươi đến đây để trộm không?"

Gã ho sặc sụa, vỗ mạnh lên khuôn ngực đau nhói vì vết thương gần đấy, nhận ra rằng nàng thậm chí đã biết mình là ai, vậy mà vẫn tốt bụng cứu sống một kẻ như gã. Gã thấy vui đến lạ, còn có chút gì đấy gọi là.. cảm tình?

"Nàng không sợ?"

Nàng lắc đầu, đi đến bên cửa sổ, mở toang ra đón lấy ánh nắng ấm áp cùng làn gió mát dìu dịu thổi vào.

"Ta thấy tò mò hơn là sợ."

Nhìn nàng đứng xoay lưng về phía ánh sáng, mái tóc bạch kim tung bay trong gió như những sợi tơ lấp lánh trong không trung, gã bất giác run người. Nàng hiện tại không khác gì nữ thần đứng dưới ánh hào quang, trong phút chốc làm gã say mê đến nỗi không rời mắt được.

"Liệu ta có thể biết mục đích của ngươi không? Xem như là sự trao đổi vì ta đã cứu ngươi?"

Gã vẫn mê đắm nhìn nàng, đôi mắt lúc này dịu dàng hẳn.

"Ta có nên nói không nhỉ?"

*
* *

Hoá ra gã là người tốt, giống như Alibaba và bốn mươi tên cướp, gã trộm những thứ vàng bạc quý báu mà dơ bẩn từ những gia đình quý tộc bất lương để mua thức ăn, nước uống cho người dân nghèo nơi gã ở. Một tấm lòng cao thượng.

Gã lấy miếng vải che đi nửa gương mặt như lúc đầu "đến thăm" nàng, một phần quyến rũ bị che mất, chẳng hiểu sao nàng lại cảm thấy tiếc giống như chưa được chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp tiềm ẩn thì liền bị giấu đi.

Gã nhìn nàng, nàng nhìn gã, cả hai im lặng như thể để tiếng gió nói hộ lời chia tay. Nhưng vì sao nàng không muốn gã phải đi thế này?

Trước sau gì gã cũng phải đi, gã còn cả một mục tiêu phía trước, vả lại ở lại đây cũng không ổn cho gã tí nào. Huống hồ, cha nàng là bá tước, có thể ra lệnh bắt gã bất cứ lúc nào cha phát hiện được gã. Thế thì chỉ còn cách chúc gã lên đường bình an thôi.

"Ta sẽ đến tìm nàng, một ngày nào đó, Anita Margaret."

Như một lời hẹn ước không hồi đáp, gã biến mất sau khi nhảy xuống từ bao lơn phòng nàng. Để lại căn phòng một nỗi trống trải như chưa từng có. Và nàng, dường như, đã bắt đầu đắm chìm vào những ký ức có gã, tuy ngắn ngủi nhưng thật quý giá - Olwen Archibald của nàng.

_________

Olwen Archibald chàng mang vẻ ngoài lãng tử, phong lưu. Chàng thường mang trên người độc nhất bộ quần áo đen tuyền mà mẫu thân mình may cho lần cuối trước khi rời xa cõi trần gian. Chàng dịu dàng, nho nhã, luôn đối tốt với mọi người. Chàng giúp mọi người bắt trộm, tóm kẻ xấu, đuổi mấy tên chủ nghĩa tư bản đến ức hiếp những người dân vô tội. Chỉ những chuyện đó thôi cũng đủ cho chàng nhận được sự yêu quý của mọi người.

Bên cạnh cái tên thường dân Olwen mà mọi người vẫn hay gọi, thì đằng sau đó là cả một bí mật mà chẳng ai hay biết, ngoài cận vệ thân thuộc của chàng, Justin Seagull.

*
* *

Người ta thường thấy chàng cùng chàng trai trẻ trạc tuổi nào đó, dáng ngoài ưu tú, cũng đẹp mã như chàng loanh quanh khắp phố từ sáng đến tận tối. Nhưng mỗi lần bắt chuyện hỏi nhà chàng nơi đâu, chàng đều cười trừ kiếm cớ lãng tránh. Phải chăng chàng đang giấu diếm điều gì chăng?

Olwen ngồi trên đồng cỏ, ngẩng đầu hưởng thụ cơn gió đêm mát rượi. Dịu nhẹ, thoang thoảng mùi thơm đồng cỏ bát ngát, giống như cái đêm chàng đột nhập vào nhà nàng, Anita Margaret. Nhắc đến nàng, chàng lại thấy bùi ngùi, có lẽ ngày ấy chàng đã quá vội vàng mà chia tay nàng, để giờ đây nhận lấy một nỗi tiếc nuối vô vàn.

Anita yêu thích chuyện tình Romeo và Juliet, nhưng nghĩ lại giữa chàng và nàng lại chẳng hề có liên quan gì. Dòng dõi nhà Romeo và Juliet là kẻ thù của nhau, là hai dòng tộc lớn nhất thành Vérone, họ căm ghét nhau. Và chính nhờ tình yêu của Romeo và Juliet, thù hận của cả hai mới được hoá giải. Còn chuyện giữa chàng và nàng, con gái bá tước và một kẻ lang thang, chẳng hề có thù hận hay sự thân thiết, thì phải làm sao? Nghĩ lại cũng thật buồn cười.

"Ngài đang nghĩ gì thế?" Justin thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng chàng với dáng vẻ hết sức tò mò.

Đáp lại câu hỏi của Justin là cái lắc đầu nhẹ như có như không của Olwen. Justin không hỏi gì nữa và chàng cũng im lặng, tiếp tục giữ tâm hồn thanh thản. Cả hai dường như chìm vào sự tĩnh lặng của màn đêm.

*
* *

"Chúng ta thắng lớn rồi!"

Ôm hai bao đầy ắp đồng bạc lấp lánh chất lên cổ xe ngựa, Justin không ngừng vui sướng với chiến công lẫy lừng của mình với ngài Olwen. Chàng nhìn cổ xe ngựa ngổn ngang bao tiền, không khỏi hài lòng.

"Chiến thuật dương đông kích tây của ngài quả thật có hiệu quả, thưa hoàng tử!"

"Suỵt!" Olwen đảo mắt xung quanh rồi nhíu mày nhìn tên cận vệ, nói nhỏ. "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, hiện giờ ta chỉ là một kẻ lang thang chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo thôi."

*
* *

Đúng vậy, Olwen chỉ là cái tên mà chàng dùng để che giấu đi thân phận thật sự của mình - Hoàng tử của đất nước Edgar. Và điều buồn cười thay, chàng đang bị chính cha mình cùng những bá quan bá tước nổi tiếng thông minh, chính trực truy đuổi bởi vì chàng là một tên trộm!

Sở dĩ chàng phải làm chuyện này một phần vì chàng phát hiện những chuyện sai trái đến chết người của mấy tên chủ nghĩa tư bản, chỉ việc ăn không ngồi rồi mà hành hạ những người dân khổ cực dưới kia, thản nhiên vơ vét của cải của những người vô tội, làm chuyện trái với pháp luật để ăn những đồng tiền dơ bẩn. Một phần cũng vì Olwen chàng muốn chứng minh cho Vương quân - cha chàng thấy rằng, đứa con ngoài giá thú này chẳng hề vô dụng như người thường nói.

*
* *

Anita và chàng vẫn thường viết thư cho nhau kể từ ngày ấy. Hai bên kể cho nhau nghe về mình, về cuộc sống xung quanh mình, và về cả tâm tư tình cảm đang dần lớn lên theo thời gian. Tất nhiên, tất cả những gì chàng viết đều là giả, vì Olwen chàng vẫn chưa muốn cho nàng biết sự thật. Ngoại trừ việc, tình cảm của chàng đối với Anita là thật lòng.

*
* *

Justin luôn là kẻ đầy tớ trung thành và là người bạn tốt của Olwen. Hắn không ngại đường xa mà làm bồ câu đưa thư giúp chàng, không ngại làm kẻ do thám để thám thính tình hình trong hoàng tộc. Có thể nói, hắn đã góp một phần không nhỏ vào cuộc tình vụng trộm của nàng tiểu thư Margaret và chủ nhân của mình, hoàng tử William.

Hắn đem lòng yêu một nàng lang y trong hoàng gia, tình yêu có thể sánh như chuyện Romeo và Juliet, khác ở chỗ, hắn và nàng nếu không đến được với nhau thì sẽ cùng nhau bỏ trốn để hưởng thụ tình yêu này. Và điều hắn mong chờ lúc này đây, chính là khi kế hoạch thành công, hoàng tử sẽ giúp hắn và nàng trở thành một cặp, không có sự ngăn cách nào giữa hai tầng lớp.

*
* *

Mọi chuyện cứ ngỡ như êm xui trôi qua như vậy. Thế nhưng vào đêm cuối cùng của kế hoạch, chàng và hắn đột nhiên bị tóm, tất cả là do những lá thư vụng trộm ấy, đều bị Bá tước Margaret phát hiện ra. Và điều không ngờ nhất rằng, chính Anita, chính nàng đã vô tình để cho cha mình biết được, chuyện giữa hai người.

Olwen và Justin bị tống vào ngục tù ẩm ướt dơ bẩn, nơi mà cả hai nghĩ sẽ chẳng có cơ hội được ở đây trong cuộc đời, chờ ngày xét xử.

Và cũng ngay đêm hôm đó, Anita tóc bạch kim xuất hiện làm chàng bất ngờ. Nàng, với đôi mắt đã đỏ hoe, gương mặt cũng gầy đi phần nào, chỉ riêng có mái tóc là vẫn mượt mà như thế. Nàng bật khóc xin lỗi, cầu mong sự tha thứ của chàng và rằng, tình yêu của nàng đối với Olwen là thật lòng. Nhưng chàng biết, Anita của chàng chẳng hề có lỗi, chỉ là do chàng quá lơ là khi đã xem nhẹ Bá tước Margaret.

Xoa lấy đôi gò má đã dần trở nên lạnh, vuốt lấy cánh môi hoa anh đào khô khóc của nàng, Olwen lòng đau như cắt. Anita của chàng, vì sao lại trở nên như thế chỉ sau khoảng thời gian ngắn cách xa? Chàng hối hận lắm, chàng đã cố tình bước chân vào cuộc đời nàng, gây cho nàng biết bao nhiêu thương nhớ, để giờ đây khiến thân thể ngọc ngà của nàng dần héo úa chỉ vì chờ đợi chàng.

Lẳng lặng đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi gò má lạnh lẽo kia, Olwen cảm động. Chưa từng có người con gái nào lại có thể vì chàng mà trở nên như vậy, trừ mẹ. Ngay từ khoảnh khắc nàng nhìn Olwen với gương mặt quá đỗi bất ngờ, đôi mắt đo hoe long lanh nước, trái tim của chàng cũng từ đó mà rạo rực theo.

"Ta yêu nàng, Anita. Hãy chờ ta, ta sẽ đường đường chính chính đến cầu hôn nàng!"

Lại là một lời hẹn ước khác, và liệu rằng, nàng có thể chờ đợi nữa hay không? Câu trả lời là có! Nàng ôm lấy gương mặt thanh tú ấy, vội vã hôn lấy chàng. Tuy có hơi vụng về nhưng ẩn sau trong đó là một sự đồng ý, như muốn nói "Em sẽ chờ."

*
* *

Olwen Archibald đã trở lại với cái tên cao quý của mình, trở về với con người thật của mình, William Archibald.

Với đầy đủ những bằng chứng buộc tội của chàng dành cho mấy tên cặn bả tư bản kia, cùng với những nhân chứng sống, chàng đã mau chóng được giải oan. Và cũng trong ngày hôm đó, cha chàng, Quốc vương Patrick Archibald, đã yêu cầu chàng thành thật lộ diện, để rồi khiến cho ai nấy một phen ngỡ ràng, nhất là Anita, rằng chàng trai trẻ thân thiện, tốt bụng ngày nào lại chính là Hoàng tử William.

*
* *

Anita Margaret trong bộ đồ trắng muốt tôn lên làn da trắng sứ, bình thản ngồi đọc câu chuyện yêu thích của mình. Bỗng một người nào đó bịt miệng nàng rồi ép nàng vào tường, khiến nàng không thể cựa quậy được. Nhưng Anita không sợ, vì nàng đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc nơi chàng, mùi thơm mát dịu của đồng cỏ, như lần đầu tiên gặp nhau.

William mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng như để an ủi cho trái tim mỏng manh đã bị chàng làm cho khiếp sợ. Rồi chàng quỳ xuống, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, đặt lên đó một nụ hôn phớt nhẹ. Giọng trầm ấm vang lên làm trái tim của ai đó như muốn nhũn ra.

"Ta đến cầu hôn nàng đây, tiểu thư Margaret. Liệu nàng có đồng ý lấy ta không?"

Một thứ chất lỏng không màu rơi xuống từ khoé mắt nàng, Anita hạnh phúc ôm chầm lấy con người đang quỳ dưới kia, hạnh phúc đáp lại.

"Tất nhiên rồi, Olwen của em!"

Chàng mãi mãi là Olwen của em, William của em.
______

Viết tặng em Hi -wheniwasyoung . Dù đã đổi tên nhân vật và cốt truyện có hơi sida nhưng chị hi vọng rằng em thích <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro