Chapter 5: nguồn năng lượng của Pyo Jae Hyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện Đại học Quốc gia Seoul

Jae Hyun và Tae Ra bước vào sảnh chính của bệnh viện, họ có hẹn với bác sỹ của Tae Ra. Vì đã từng là sinh viên ngành Y tại Đại học Quốc gia Seoul, Jae Hyun không khó để tìm cho vợ anh một bác sỹ sản khoa và một bác sỹ phụ khoa tốt nhất, hai người đã đồng hành cùng Tae Ra để chào đón Ji Woo đến với thế giới này một cách khỏe mạnh. Bây giờ họ muốn sinh thêm em cho con bé nên tiếp tục nhờ đến sự giúp đỡ của hai vị bác sỹ này.

Trong khi đi tới phòng làm việc của bác sỹ Kim thì bắt gặp Do Jin với đôi mặt đỏ ngầu, đầu tóc bù xù đứng thẫn thờ ở một góc.

“Do Jin ah! Cậu làm gì ở đây thế?” Jae Hyun tiến lại gần và hỏi.

“Trông ảnh mệt mỏi quá, cả đêm anh đã không ngủ ah? Đã xảy ra chuyện gì thế?” Tae Ra quan tâm hỏi han.

“Oh! Jae Hyun-ssi, Tae Ra-ssi!” Do Jin nhìn thấy hai người bạn, bỗng chốc nhẹ lòng đi chút ít.

“Hae Soo gặp tai nạn xe đêm qua! Sáng nay có người phát hiện, đưa cô ấy đi cấp cứu, bệnh viện mới liên lạc với tôi thôi.” Do Jin mệt mỏi trả lời.

“Cái gì? Hae Soo hiện tại thế nào rồi? Cô ấy vẫn ổn phải không? Hiện giờ Hae Soo ở phòng nào?” Tae Ra lo lắng, gấp gáp hỏi dồn dập.

“Cô ấy vẫn đang hôn mê. Bác sỹ nói là Hae Soo bị đập mạnh vào đầu, có vài cục máu đông trong não, nhưng cô ấy sẽ ổn thôi, không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là hiện tại cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.”

“Tôi có thể vào thăm Hae Soo được không? Tôi cần tận mắt thấy Hae Soo vẫn ổn mới yên tâm.” Tae Ra vẫn chưa thể yên tâm.

“Bác sỹ nói cô ấy cần làm một vài kiểm tra, chụp chiếu nữa để chắc chắn không còn vết thương nào khác. Khoảng 30 phút nữa mới quay lại, lúc đó Tae Ra-ssi có thể vào thăm Hae Soo.”

“Tae Ra ah! Chúng ta tới gặp bác sỹ Kim trước, sau đó sẽ quay lại thăm Hae Soo. Đừng lo lắng, cô ấy là ổn thôi.”

“Vâng!”

“Mạnh mẽ lên ông bạn! Hae Soo rất mạnh mẽ, cô ấy sẽ vượt qua thôi. Đừng quá lo lắng.” Jae Hyun cố gắng an ủi Do Jin.

Kiếp trước, Hae Soo không hề bị tai nạn mà sau khi cãi nhau với Do Jin thì uống rượu và mất kiểm soát, muốn tự tử, thật may là Tae Ra đã kịp thời cứu Hae Soo. Tuy nhiên, sau khi Jae Hyun trọng sinh, mọi thứ đều thay đổi không còn như ban đầu, anh cần phải lên kế hoạch mọi thứ thật cẩn thận.

Khi Jae Hyun và Tae Ra đang định đi tới phòng làm việc của bác sỹ Kim thì điện thoại kêu, ngay sau đó tiếng chuông điện thoại của Do Jin cũng vang lên.

“Cái gì?” Jae Hyun bị shock và Do Jin cũng có phản ứng tương tự.

“Đừng làm gì hết! Phong tỏa mọi thông tin, không được để bất cứ tin tức gì lọt ra khỏi Hatch. Tôi sẽ tới đó ngay lập tức.” Jae Hyun ra lệnh cho thư ký của anh.

Do Jin cũng trả lời điện thoại như vậy.

Sau khi tắt điện thoại, Jae Hyun cố giữ bình tĩnh và quay sang nói với Tae Ra.

“Tae Ra ah! Anh xin lỗi! Bây giờ anh phải tới Hatch ngay lập tức. Anh sẽ đền bù cho em sau. Có được không?” Jae Hyun cố giữ bình tĩnh nhất có thể.

“Anh đừng lo gì cả! Em có thể tự mình đi gặp bác sỹ Kim, công việc là quan trọng. Mọi người ở Hatch cần anh lúc này hơn!”

Tae Ra không hỏi chuyện gì đã xảy ra, Jae Hyun luôn giữ bình tĩnh mà bây giờ lại gấp gáp như thế, cô biết sự việc rất nghiêm trọng. Hơn nữa, tối về Jae Hyun sẽ kể cho cô nghe, bây giờ anh cần phải đi, cô không thể làm lãng phí thời gian của anh được.

“Tae Ra-ssi! Tôi có thể nhờ cô một chuyện được không?” Do Jin hỏi.

“Tất nhiên rồi Do Jin-ssi!”

“Cô có thể chăm sóc Hae Soo giúp tôi sau cuộc hẹn với bác sỹ được không? Tôi không muốn Hae Soo tỉnh dậy mà không có ai bên cạnh. Tôi sẽ trở về sớm nhất có thể.”

“Anh không cần phải nhờ đâu. Hae Soo như em gái của tôi vậy, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”

“Cám ơn cô! Tae Ra-ssi!”

“Anh sẽ tới đón em sau khi giải quyết mọi việc. Chờ anh nhé!” Jae Hyun ân cần nói với Tae Ra.

“Anh cứ đi đi! Đừng lo lắng cho em!”

“Tạm biệt!” Jae Hyun nhẹ nhàng đặt lên má Tae Ra một nụ hôn tạm biệt.

“Tạm biệt, Tae Ra-ssi!”

“Tạm biệt!”

Sau khi Jae Hyun và Do Jin rời khỏi bệnh viện, Tae Ra tới gặp bác sỹ Kim và bác sỹ Min tại phòng làm việc của bác sỹ Kim để thảo luận về mong muốn có thêm em bé của hai vợ chồng họ.

Hai vị bác sỹ đã đồng hành cùng Tae Ra khi mang thai Ji Woo, thậm chí em gái của bác sỹ Kim chính là bác sỹ nhi của con bé, nên rất thân thiết với Tae Ra.

Sau khi bác sỹ Kim giúp Tae Ra loại bỏ que tránh thai và làm một loạt các bài kiểm tra tiền thai sản, hai vị bác sỹ rất vui vẻ thông báo kết quả cho Tae Ra.

“Tae Ra ah! Kết quả kiểm tra của em rất tốt. Mọi chỉ số đều trong ngưỡng cho phép. Jae Hyun đúng là chăm sóc em rất tốt!” Bác sỹ Kim khen ngợi.

“Có ai mà ngờ Pyo Jae Hyun mặt lạnh như tiền lại là một người đàn ông của gia đình ấm áp thế này!” Bác sỹ Min phụ họa.

Cả hai bác sỹ đều học Pre-med cùng Jae Hyun thời Đại học nên hiểu rõ Jae Hyun là người thế nào, vậy mà riêng việc chăm sóc vợ con thì đúng là hết chỗ chê. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vợ cậu ta xinh đẹp mềm mại như nước, nói chuyện còn rất êm tai làm gì có người đàn ông nào cưỡng lại được sức hút này.

“Vâng! Anh ấy rất tốt với em.” Tae Ra tự hào về chồng mình.

“Đây là một số loại vitamins bổ sung axit folic và sắt để chuẩn bị cho cơ thể em điều kiện tốt nhất có thể chào đón em bé.” Bác sỹ Kim đưa cho Tae Ra một vài lọ vitamins.

“Kết quả kiểm tra của em đều tốt, nên em và Jae Hyun có thể bắt đầu từ bây giờ rồi nhé!” Bác sỹ Min lên tiếng.

“Vâng! Em cám ơn bác sỹ!”

“Thông thường sau khi tháo que, có rất nhiều phụ nữ mang thai trong năm đầu tiên, thậm chí ngay trong 3 tháng đầu tiên, nên em cần hết sức lưu ý vòng kinh của mình nhé.”

“Hơn nữa sau khi tháo que, có thể em sẽ thấy đau đầu, mất ngủ, bồn chồn, buồn nôn, chán ăn và thậm chí là sút cân. Đừng quá lo lắng, chỉ là cơ thể em đang làm quen với việc không có que tránh thai thôi, sau đó sẽ ổn thôi. Nhưng nếu em cảm thấy quá khó chịu thì phải gọi cho chị để kiểm tra cho em.”

“Vâng ạ!”

“Ah! Jae Hyun nhờ chị tìm giúp em một người chăm sóc tại nhà, vài ngày nữa chị sẽ gửi thông tin của vài người có kinh nghiệm để em chọn nhé.”

“Gấp vậy sao ạ! Khi nào em có thai mới cần, không cần vội đâu ạ!”

“Có một loại bệnh gọi là “chồng em thấy em bị bệnh cần được chăm sóc”, và Jae Hyun tình cờ là mắc bệnh này rất nặng!” Bác sỹ Min không khỏi cảm thán về sự thái quá của Mr. Pyo.

“Vâng! Thỉnh thoảng Jae Hyun cũng hơi làm quá!” Tae Ra vừa hạnh phúc vừa ngượng trả lời bác sỹ Min.

“Jae Hyun không phải thỉnh thoảng đâu em. Cậu ta mắc bệnh mãn tính!” Bác sỹ Kim phá lên cười.

“Vâng! Em cám ơn! Em xin phép về trước ạ. Em chờ điện thoại của bác sỹ.”

Sau đó chào tạm biệt hai vị bác sỹ, Tae Ra đi tới phòng bệnh của Hae Soo để kiểm tra xem cô có thật sự ổn không.

*****
Hatch

Mọi thứ đều rối tung, cái chết của Red là do một lực mạnh đánh vào đầu. Mọi thông tin đều được giữ kín trong nội bộ nhưng cánh phóng viên không hổ danh là chó săn, chẳng mấy chốc mà tin tức về cái chết của Red đã tràn ngập trên internet.

Jae Hyun đã rất shock, rõ ràng anh đã sắp xếp cho bác sỹ Yang tiêm thuốc mê cho Red trước khi ra về nên anh ung dung lười biếng ăn sáng cùng Tae Ra vì anh nghĩ anh đã thay đổi được số phận của Red, nhưng đến cuối cùng Red vẫn chết và anh thì không hề biết lý do.

Họ đã điều tra ra được rằng một nhân viên bảo vệ đã vào phòng của Red đêm qua nhưng mọi video cctv trong phòng Red đã bị xóa hoàn toàn. Tuy nhiên, kẻ nào đã gây ra việc này cũng thật ngây thơ, Hatch là một công ty Công nghệ toàn cầu, ở đây quy tụ rất nhiều nhân tài có thể khôi phục lại video một cách dễ dàng chỉ là cctv trong phòng Red là bí mật và Jae Hyun sẽ tự mình khôi phục, không ai được vào phòng anh trước khi anh khôi phục nó. Mục đích của Jae Hyun là bảo mật đoạn video nếu như cctv thật sự ghi lại được cảnh Red lên cơn điên do ảnh hưởng của Clover.

Sau khi khôi phục dữ liệu và xóa đi những đoạn cần thiết, Jae Hyun mang cho mọi người cùng xem.

Đoạn video ghi lại cảnh bảo vệ bước vào phòng Red, lúc đầu anh bảo vệ chỉ kiểm tra khắp người Red đặc biệt là phần đầu và gáy, vì Red đang ngủ nên anh ta có thể thực hiện mọi việc dễ dàng, nhưng anh ta vô tình đụng vào đồ chơi của Red để trên bàn, khiến món đồ rơi xuống vỡ tan tành, chính điều này đã đánh thức Red.

Vì bị ảnh hưởng bởi Clover và tiếng đổ vỡ làm cho Red giật mình, Red đã nổi điên và tấn công anh bảo vệ. Ban đầu anh ta chỉ chạy chốn, nhưng khi bị dồn vào tường, trong sợ hãi đã vơ lấy cây gậy bóng chày và đập mạnh vào Red để đuổi nó đi nhưng không may là đập ngay chúng đầu Red và Red đã chết ngay lập tức.

Sau khi biết sự thật, tất cả mọi người đều tức giận, đòi phải tìm bằng được tên bảo vệ kia trả thù cho Red. Tuy nhiên, Jae Hyun vẫn giữ được bình tĩnh và sắp xếp mọi người xử lý truyền thông trước.

Vì áp lực dư luận, Hatch cần phải đưa ra một thông báo chính thức. Do Jin là CEO nên sẽ phụ trách việc này, công bố rằng Red đã bị một bảo vệ giết chết và phủ nhận việc Red là một thất bại của Clover, trên thực tế chỉ có Jae Hyun và bác sỹ Yang biết việc này, không một ai trong Hatch biết, ngay cả người bảo vệ.

Jae Hyun ra lệnh truy tìm người bảo vệ đang trốn chui lủi ở đâu đó. Anh biết con của anh ta đang ở trong bệnh viện và cần tiền để chữa bệnh, vì vậy đã ra lệnh cho thư ký cử người tới bệnh viện và chờ cho hắn ta xuất hiện.

Sau khi đã ổn định cục diện ở Hatch và trấn an tâm lý của mọi người, Jae Hyun và Do Jin đi tới bệnh viện để đón Tae Ra và Do Jin ở lại chăm sóc Hae Soo.

*****
Townhouse

Mặc dù Jae Hyun luôn tỏ ra rất bình tĩnh, mọi thứ anh đều giải quyết được, nhưng Tae Ra biết bây giờ anh đang stress và phải chịu rất nhiều áp lực. Và cô biết phải làm gì để anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Trong sự ấm áp của phòng sinh hoạt ở nhà, Jae Hyun mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa, anh đang gối đầu lên đùi Tae Ra. Những ngón tay mảnh mai của cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc anh, một chút lực nhẹ nhàng tác động lên da đầu làm cho anh cảm thấy thoải mái dễ chịu. Đây chính là những gì Jae Hyun cần lúc này, sự vỗ về ấm áp của Tae Ra. Ji Woo vẫn còn ở trường, họ vẫn còn thời gian trước khi con bé đi học về.

“Yeobo ah! Em có nghĩ là anh đã quá đề cao bản thân mình không? Anh quá tự cao tự đại, đánh giá quá cao năng lực bản thân mà không thể lên kế hoạch một cách đủ tỉ mỉ, đủ chi tiết khiến cho mọi người đều bị ảnh hưởng?”

“Không đâu, yeobo ah! Anh là người tỉ mỉ, tính toán cặn kẽ nhất mà em từng biết. Anh lên kế hoạch cẩn thận và luôn đi trước người khác vài bước. Đó là lý do vì sao anh thành công như vậy!”

Giọng nói êm ái của Tae Ra làm cho Jae Hyun cảm thấy dễ chịu, tâm tình anh nhẹ nhàng đi rất nhiều so với lúc trước. Tae Ra của anh không chỉ xinh đẹp mà giọng nói cũng thật là ngọt ngào, từng lời nói của cô như đang rót mật vào tai anh vậy, bảo bọc tâm hồn anh bằng một lớp lụa mềm mại êm ái. Trên đời này chỉ có Tae Ra mới làm anh có thể thả lỏng như vậy.

Mặc dù Jae Hyun là một người mạnh mẽ, hầu như không bao giờ anh để mình rơi vào thế bị động, nhưng thỉnh thoảng anh cũng có những nốt trầm. Những lúc như vậy, Tae Ra chính là nguồn năng lượng của anh, mỗi khi anh bế tắc, chỉ cần có cô bên cạnh, anh nhất định sẽ tìm ra giải pháp tối ưu.

Tae Ra nhẹ nhàng luồn ngón tay cô qua những sợi tóc của Jae Hyun, đẩy lùi đi sự căng thằng, bất an của anh, cô biết anh rất thích mỗi khi cô làm vậy, mà thật ra dù cô có làm gì Jae Hyun cũng đều cảm thấy thích.

“Anh yêu em, yeobo!” Jae Hyun nhìn sâu vào đôi mắt Tae Ra tràn ngập yêu thương.

“Em cũng yêu anh, Jae Hyun của em!” Tae Ra cười ngọt ngào. 

“Em có thể giúp gì được anh không?”

“Đừng lo, anh có thể giải quyết mọi việc. Chồng em là ai chứ! Là Pyo Jae Hyun!”

“Đây mới đúng là anh chồng tràn ngập tự tin của em chứ!”

“Ý em là người chồng vừa thông minh tài giỏi vừa đẹp trai của em?” Jae Hyun cười lớn, anh đã cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi.

“Anh có muốn ngủ một chút không?”

“Anh có phải con mèo lười ham ngủ thích giảm stress bằng cách ngủ như em đâu. Nhưng mà anh rất muốn ôm ôm!”

Jae Hyun thay đổi tư thế một chút và kéo Tae Ra nằm xuống cạnh anh, đặt cái đầu nhỏ của cô lên bắp tay anh, ôm cô vào lòng để cho lưng cô sát vào ngực anh. Có ai mà nghĩ, Pyo Jae Hyun lại là người thích ôm ấp thế này.

Mặc dù Jae Hyun nói là anh không thích ngủ, nhưng mà từ từ cũng chìm vào giấc ngủ cùng với Tae Ra. Hai người họ chỉ thức dậy khi Ji Woo đi học về và chui vào lòng Tae Ra nằm. Gia đình họ thật là có một cách kỳ lạ để làm bản thân vui vẻ. Không ai muốn nhúc nhích gì cả, vì vậy mà bữa tối nay, đầu bếp có cơ hội trổ tài rồi.

*****
P.s: trước khi chạy tiếp cái deadline thì mình đăng thêm một chap để mọi người cùng đọc huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro