Duyên ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã hai năm rồi và hôm nay 20-3 là ngày kỉ niệm tròn hai năm anh và cậu quen nhau.

À ~ Hai người quen nhau như thế nào nhỉ?

Phải! Đêm hôm ấy, khi trước mắt anh là một chiếc xe tải lớn, đèn thì sáng đến chói mắt. Nó đang lao đến, càng ngày càng gần hơn....

Mọi thứ tưởng như đã kết thúc nhưng khi anh mở mắt ra, người đầu tiên anh thấy là Lai GuanLin. Khuôn mặt cậu thật đúng là ưa nhìn quá. Ánh mắt hiền hậu với nụ cười ôn nhu ấy, vừa nhìn, anh đã xiêu lòng. Thấy anh tỉnh, cậu nhanh chóng chạy ra gọi bác sĩ.

Anh lúc ấy đang nằm trong bệnh viện. Anh cảm thấy đau nhức một chút, thương tích cũng xuất hiện ở một số chỗ.

Jihoon thực sự chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra cho tới khi bác sĩ tới :

- Anh tỉnh rồi? May mắn rằng anh chỉ bị xây xát nhẹ ngoài da. Tôi đã cho y tá khử trùng vết thương của anh rồi. Bây giờ anh có thể nói chuyện với người nhà.

- Khoan đã. Tôi đã xảy ra chuyện gì?

- À, theo như tôi được biết, anh đã bị thương bởi một tai nạn. Anh cứ yên tâm vì không có vết thương nào nghiêm trọng cả. Cậu này chắc em trai anh nhỉ? Cậu ấy đã đưa anh vào đây.

- Cậu ấy ..

- Tôi xin phép! - Cúi đầu, bác sĩ đi.

Jihoon ngồi dậy. Trước mặt anh là một người con trai lạ, anh có hơi thắc mắc về người ấy nên anh đã hỏi cậu ta vài câu:

- Xin lỗi.. Tôi có thể biết cậu là ai?

- Tôi tên Lai GuanLin

- À.. Tôi là Park Jihoon. Thực sự cám ơn cậu rất nhiều. Tôi nên làm gì để..

- Không cần. Nó cũng không phải cái gì to tát. Nếu anh không sao thì tốt rồi, tôi xin phép.

- Đợi đã... Tôi có thể lấy số của anh chứ?

Lai GuanLin ngoảnh mặt lại, thấy Jihoon đã đưa điện thoại ra với khuôn mặt đáng thương...đúng hơn là đáng yêu. Cậu cầm lấy nó và bấm số của mình rồi đưa cho anh. Anh vui vẻ nhận lại và không quên chào cậu rồi cám ơn lần nữa.

Đó chính là lần đầu họ gặp nhau. Chẳng hiểu sao cái hoàn cảnh éo le ấy lại kéo cậu lại gần anh.

Ngoài thì có vẻ lạnh lùng vậy mà trái tim cậu ấm áp vô cùng. Dấu hiệu nhận biết ở ngày cái cách cậu nhìn anh. Vừa dịu dàng vừa ôn nhu đủ làm tìm con dân tan chảy rồi.

Từ sau ngày được cậu cứu mạng, anh luôn tìm cách để trả ơn. Anh làm đủ thứ cho cậu, chờ cậu tan làm rồi biến thành cái bóng của cậu luôn từ khi nào không biết. Cậu thì chẳng bao giờ tỏ thái độ khó chịu với anh, cũng chẳng bao giờ đuổi anh hay bao anh phiền, chỉ đơn giản là mặc kệ cho anh đi theo mình như thế.

Rồi anh cũng thành thói quen, giúp đỡ cậu bao nhiêu thì với anh như vậy vẫn là chưa đủ...hay chỉ là cái cớ để anh có thể theo dõi cậu công khai. Cậu cũng hình thành một thói quen đó là luôn có anh đi bên cạnh. Thiếu anh, cậu như thiếu cái gì đó -- rất quan trọng.

-----

Quay trở về với thực tại

Hôm nay là ngày kỉ niệm hai năm anh và cậu quen nhau.

Có lẽ năm nay cũng như năm ngoái, cậu mua bánh, thắp nến kỉ niệm ngày hai người gặp nhau. Jihoon thì chỉ cần chờ đợi điều bất ngờ tự động đến với mình.

Thì đúng là như vậy. Tin nhắn quan tâm từ người thương chưa bao giờ là không hiện lên trên máy của Jihoon. Đặc biệt vào những ngày như thế này.

Nhưng... Sao hôm nay cậu ấy vẫn chưa có về, mặc dù đã rất muộn.Chắc cậu muộn tạo bất ngờ cho anh thôi .

-----

11 giờ đêm

- Lai GuanLin! Muộn vậy mà vẫn chữa về sao?

12 giờ đêm

- Lai GuanLin cậu.. còn chưa trả lời? Thậm chí còn chưa xem??

1 giờ sáng

- Có chuyện gì sao?

-----

Thực sự là đã quá muộn rồi, Jihoon vẫn chờ cậu. Nhưng cậu vẫn chưa về. Những dòng tin nhắn liên tục được gửi đi. Nhưng chẳng có sự hồi đáp.

Lúc này, Jihoon không còn mong ngóng nữa mà đã trở nên lo lắng từ khi nào. Anh sợ rằng cậu gặp chuyện gì. Anh sợ rằng cậu sẽ đi mãi mà không trở về với anh.

Thiếu cậu quá lâu, anh chẳng thể chịu được nữa,mặc lấy chiếc áo khoác rồi ra ngoài. Anh quyết định đi vào những tuyến đường quen thuộc để tìm GuanLin. Rốt cuộc là cậu đang ở đâu mà tới gần 2 giờ sáng rồi vẫn chưa về nhà? Cậu chưa bao giờ về nhà muộn như thế này dù có bận công việc đi chăng nữa, cậu cũng về nhanh nhất để được nhìn thấy anh. Thế nhưng ...

Chìm đắm vào những dòng suy nghĩ, Jihoon không hề biết anh giờ đang đứng giữa lòng đường. Và rồi trước mắt anh, lại một chiếc xe tải lớn. Chiếc xe đang tiến tới gần rồi lại càng gần hơn.

"Rầm!"

Anh cảm thấy cơ thể mình như bị thứ gì đó đẩy mạnh ra phía xa. Nhưng cảm giác ấy chẳng kéo dài đuợc bao lâu, anh đã ngất đi.

Sau khi tỉnh lại, toàn thân đau nhức, những vết thương trên người anh may mắn chỉ là những vết trầy nhẹ. Sự cố này đã từng xảy đến với anh, vào hai năm trước, và cậu là người cứu anh. Nghĩ đến cậu, lúc này anh mới mở dần mắt.

Anh đang ở bệnh viện và truớc mắt anh giờ hiện lên hình dáng của một người đàn ông. Anh ta nhìn anh với ánh mắt lo lắng. Nhưng lại ...không phải Lai GuanLin.

Mọi thứ dần biến mất trước anh khi biết đó không phải GuanLin. Cậu ấy đã đi đâu mà cả đêm qua không về. Cậu liệu có biết anh vẫn đang chờ cậu trở về và rồi cùng làm lễ kỉ niệm 2 năm quen nhau của họ? Cậu đã đi đâu vậy chứ...?

--Rạng sáng ngày hôm sau--

Vào 2 giờ 3 phút ngày 21 tháng 3, trên tuyến đường xx đã suýt xảy ra một tai nạn giao thông. Ngay lúc đó một hiện tượng kì lạ khó lí giải đã xảy ra bất ngờ: Nạn nhân của vụ tai nạn bất ngờ văng ra phía xa 2 mét không lí do khi chiếc xe tải lớn đang tiến gần... Cho đến giờ vẫn chưa có câu trả lời cho hiện tượng này...

-----

Anh là Park Jihoon, vẫn chờ cậu suốt những ngày từ sau vụ tai nạn xảy ra. Nhưng cậu chưa bao giờ trở về và anh cũng chẳng hề hay biết chuyện gì đã xảy đến với cậu.

Ngày kỉ niệm 2 năm của họ chính là ngày anh mất cậu mãi mãi.

-----

5 năm sau

- Park Jihoonie! Chờ em với ~ Lai GuanLin gọi với theo

- Nhanh lên coi! Cậu lâu quá đấy..

Cho đến giờ phút này, anh vẫn chưa hề biết suốt những ngày tháng bên anh, cậu vẫn luôn sống với tư cách là một hồn ma. Ngày kỉ niệm 2 năm của họ là ngày cuối cùng cậu được ở lại trần gian và GuanLin thực sự phải quay trở về thế giới của mình.

Nhưng rồi cậu đã trở lại.. Có lẽ vì không thể xa anh nên cậu đã bất chấp phá bỏ quy luật của vũ trụ mà quay về bên anh.. Jihoon thì vẫn ngây thơ như thế. Anh đã chờ cậu rất lâu và chỉ mong từ giờ phút này cậu sẽ không bao giờ biến mất nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro