Hoán đổi .3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã là 6 giờ 45 phút sáng nhưng mẹ cậu vẫn chưa có lên gọi cậu dậy để đi học. Thấy có chút lạ, cậu cau mày mở to mắt. Vừa mới mở mắt thì đã không thể nhắm lại được, cậu chớp liên hồi và rồi tự nhéo mình một cái thật đau để xác nhận đây không phải mơ.

Cậu đang ở trong một căn phòng hết sức lạ lẫm và cũng hết sức u ám..đáng sợ.

Sợ hãi chạy thẳng ra phía chiếc gương treo tường, Jihoon như muốn bay vía khi thấy trong gương là Lai GuanLin - tên đáng ghét cùng lớp. Cậu suýt chút nữa đã thẳng tay đấm vỡ gương ngay sau khi thấy hình ảnh hắn trong gương nhưng rồi cũng kìm lòng mà bình tĩnh lại.

Trấn tĩnh một lúc, Jihoon quyết định thay đồ rồi vác cặp sách xuống dưới. Nghĩ ngợi mãi cậu mới quyết định lên tiếng gọi "mẹ".

Gọi đến mấy lần, bà Lai mới bước từ phòng ngủ của mình đi ra. Khuôn mặt bà hết mực hiền từ nhưng lại chẳng hề ăn nhập với bộ dạng bơ phờ của bà lúc này. Vẫn như mọi ngày, bà dặn:

- Đi đường chú ý một chút. Đồ ăn sáng thì tự gọi lấy mà ăn. - Nói xong, bà lại vào phòng nhưng mới kịp quay người thì bị gọi lại

- Bố đâu ạ?

- Chẳng phải hôm qua ông ta lại đi qua đêm sao?

- À.. Phải phải - Do phản xạ hay đã có tính sẵn, cậu trả lời vội rồi qua người đi ra khỏi nhà.

Đến giờ cậu mới thấy cái gia đình này đáng sợ một cách kì lạ. Nó chẳng được ấm áp như khi cậu ở nhà. Thì ra cuộc sống của hắn cũng chẳng khá hơn ai. Tự nhiên trong lòng cậu dâng trào một loại cảm xúc khó tả nhưng rồi cũng kìm nén và bước ra khỏi nhà.

Cậu cảm thấy thương hại hắn?

Vừa mới đóng cửa cẩn thận xong, xoay người 180° thì cậu bắt gặp chính bản thân cậu. Park Jihoon kia đang đứng trước mặt cậu. Chẳng ngờ vực gì, cho đến khi hắn trong thân ảnh của Park Jihoon lên tiếng.

Hắn ta cũng là giống như cậu. Hắn là cậu và cậu là hắn. Họ chính là đã bị hoán đổi thân xác sau cái ngày họ xảy ra cuộc ẩu đả kia.

Nhưng khi thấy cái vẻ mặt đáng yêu của chính cậu đang ngày một lại gần, Jihoon bỗng tỏ vẻ lạnh lùng rồi một mạch đi thẳng và chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

Vậy là hôm nay, bần cùng bất đắc dĩ, hai người phải tới trường cùng nhau rồi cũng cùng nhau bước vào lớp. Mấy đứa trong lớp đang nhộn nhịp nghịch ngợm đủ kiểu thấy hai người đi vào cũng tự động im bặt.

- Hôm nay quả sẽ có bão.. - một đứa lên tiếng, phá tan cái bầu không khí im lặng đến kì quái kia

- Hai nam thần thân nhau tự bao giờ vậy?

- Ôi trời.. Có ai mang theo ô che mưa không?

Cứ vậy, từng người từng người lên tiếng, cái lớp cũng từ đó biến thành cái chợ. Hai nam chính thì tự động tách nhau ra ngay lập tức.

Kể từ ngày hôm đó, đi học học đi cùng nhau, tan học học về cùng nhau, cũng ít cãi cọ đi. Hắn dần dần cũng quen với cái ấm áp của gia đình cậu. Còn cậu thì lại hiểu hơn về hòan cảnh của hắn.

Cái sự thương hại kia chẳng biết khi nào lại thành sự quan tâm. Có lẽ nó sẽ sớm nở ra thành một tình yêu đơn phương khó có sự hồi đáp. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ thích con trai nhưng bây giờ có lẽ đã quá rõ ràng.

Chính cậu cũng không hiểu nổi mình nữa.

Còn hắn, hắn luôn cảm thấy được an ủi khi sống hạnh phúc bên gia đình cậu với thân phận là Jihoon nhưng chưa từng cảm thấy hạnh phúc thực sự vì họ không phải cha mẹ đẻ của hắn và hắn cũng không được là hắn mà chỉ là mượn thân phận. Nhiều lúc hắn cũng rất nhớ người mẹ ruột của mình đang ở nhà nhưng rồi cũng nhanh chóng quên đi khi được nâng niu ở cái chốn xa hoa, giàu tình cảm này.
-------
Cậu và hắn chẳng lâu sau đã tự trở lại làm chính mình sau một đêm mưa to gió lớn.
-------
Thấm thoát cũng đã 4 tuần rồi, cậu cũng quyết định thổ lộ tâm tư của lòng mình ra cho hắn. Ngày ấy cũng chính là ngày hắn hiểu ra được rằng cậu cũng cần có gia đình và cha mẹ đẻ của hắn mới là người có thể đem lại hạnh phúc thực sự cho hắn.

Cuộc hẹn diễn ra vào lúc 9 giờ sáng tại sân sau của trường - nơi mà hắn với cậu đã đánh nhau rồi từ đó mà đổi vai cho nhau.

Cậu đã đến đó và đợi hắn từ sớm. Hắn cũng không sớm không muộn mà đến đó đúng giờ.

- Cuối cùng chúng ta cũng trở lại! - cậu nhìn thẳng vào mắt hắn

Hắn không lên tiếng cứ như là đang nuối tiếc cái gì đó nhưng rồi cũng im lặng gật đầu rồi quay đi. Cuộc hẹn chỉ ngắn ngủi như vậy cho đến khi cậu cầm lấy cổ tay hắn và giật lại:

- Tôi có chuyện muốn với cậu!

- Chuyện gì chứ? Chẳng phải kết thúc rồi sao? - mày hắn hơi cau lại, hất tay cậu ra hắn quay đầu.

Không biết theo bản năng gì mà cậu cầm vào vai hắn giật mạnh khiến hắn ngã nhoài. Tưởng rằng cậu muốn gây sự, hắn cũng kéo theo cậu xuống rồi mạnh tay giáng thẳng một cú đấm. Cậu cũng chỉ như mọi khi trả lại hắn những gì hắn cho cậu. Cuộc ẩu đả lại bắt đầu.

- Đã lâu lắm rồi tôi chưa cho cậu thấy đường tới địa ngục nhỉ? - nhìn cậu bằng ánh mắt sắt đá

- Cậu đến cuối cùng là vẫn không chịu nghe tôi nói! - hai tay ấn mạnh người hắn xuống dưới, hai hàng nước mắt trên khuôn mặt cậu đã lăn dài trên má từ khi nào.

GuanLin thấy có điều không đúng mới dừng tay và nhìn cậu với con mắt bình thường.

Cậu ta sao vậy?

Jihoon không thấy động tĩnh gì từ hắn nữa mới đứng dậy, đưa tay ra ý muốn kéo hắn lên. Thấy vậy, hắn cũng mặc kệ mà tự động đứng dậy, khuôn mặt hiện lên sự tò mò.

- Tôi là... Tôi là đã thích cậu rồi! - cậu lấy hết can đảm và nói ra.

Hắn nghiêng đầu một chút nhìn cậu, theo phản xạ cậu chỉ quay đi rồi bước nhanh nhất có thể vì cậu biết hắn sẽ nghĩ cậu ra sao. Nhưng không dễ dàng như thế, GuanLin nhanh tay kéo cậu trở lại và lần này sát vào người hắn hơn.

Chiều cao của cậu cũng chẳng vượt trội gì nên chỉ đến ngực hắn.

/Không hiểu nổi một ông cao kều với một ông nấm lùn đánh nhau thì ông nào thắng?/

Cậu chỉ im lặng, mặt ngước lên nhìn vào người phía trên mình. Hắn đang nhìn cậu không nói cũng chẳng cười chỉ mặt liệt mà nhìn xuống vật đáng yêu phía dưới.

Có chút bối rối, cậu nói với hắn :

- Tôi...

Chưa kịp nói đến chữ thứ hai một nụ hôn ấm áp mà ngọt ngào đã đặt xuống đôi môi mềm mại của cậu. Mắt cậu như mở to hơn nữa.

Cậu ta làm gì vậy? Cậu ta...

Chỉ mở được một lúc, đôi mắt cậu đã từ từ nhắm lại và hưởng thụ cái ngọt ngào của nó. Cái cảm giác này ấm áp đến lạ thường..nó còn ấm hơn cả khi cậu chui vào trong chăn và bật máy sưởi nữa...

Hiện giờ, trên sân cỏ xanh kia đang có một cảnh tượng hết sức lãng mạn.

Phải chăng sự hoán đổi bất ngờ kia là cầu nối giữa hắn và cậu?

Cậu cũng đâu biết được cái tên suốt ngày gây sự với cậu kia đã yêu cậu từ bao giờ!

-------
Ọc ọc... Đọc có khó hiểu không ạ? Em sợ dài quá mọi người đọc sẽ chán ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro