Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong xe với chìa khóa đã tra vào ổ nhưng chưa nổ máy, cô ấy hỏi, "Nhân tiện, mấy giờ thì bố mẹ cậu dậy vậy?"

"Tớ không biết, chắc khoảng sáu giờ mười lăm chăng?" Lúc đó là 3:51. "Ý tớ là, chúng ta có thêm hai giờ nữa và chúng ta đã trải qua chín bước rồi."

"Tớ biết, nhưng tớ đã dành việc khó nhất cuối cùng. Dù sao thì chúng ta sẽ giải quyết hết chúng thôi. Bước mười – đến lượt Q chọn nạn nhân."

"Gì cơ?"

"Tớ đã chọn sẵn hình phạt rồi. Giờ cậu chỉ cần chọn đối tượng để chúng ta xả lên cơn mưa thịnh nộ vĩ đại này thôi."

"Xả xuống cơn mưa thịnh nộ vĩ đại," tôi chỉnh cô ấy, và cô ấy lắc đầu chán nản. "Và tớ chẳng có ai để xả xuống cơn mưa thịnh nộ vĩ đại cả," tôi nói, bởi vì thực sự thì tôi không có thật. Tôi luôn cảm thấy mình phải đủ quan trọng để có thể có kẻ thù. Ví dụ: Trong lịch sử, Đức có nhiều kẻ thù hơn là Lúc-xăm-bua. Margo Roth Spiegelman là Đức. Và Vương quốc Anh. Và Hoa Kì. Và Liên Xô. Còn tôi, tôi là Lúc-xăm-bua. Chỉ ngồi đâu đó chăn cừu và hát đổi giọng.

"Chuck thì sao?" cô ấy hỏi.

"Hmm," tôi nói. Chuck Person đã khá là tệ hại trước khi nó hãm lại. Ngoại trừ vị sập băng truyền căng tin, nó từng tóm tôi ngoài cổng trường khi tôi đang đợi xe buýt và vặn tay tôi rồi liên tục nói, "Tự gọi mày là thằng bóng lộn đi con." Đó là tất cả mục đích của nó, kiểu sỉ nhục tôi-chỉ-sở-hữu-lượng-từ-vựng-với-mười-hai-từ-nên-đừng-mong-đợi-kho-tàng-kiểu-sỉ-nhục-phong-phú. Và mặc dù việc đó thực sự trẻ con đến nực cười, cuối cùng tôi vẫn phải tự gọi mình là đồ bóng lộn, điều làm tôi hết sức bực bội bởi vì, 1. Tôi không nghĩ cái từ đó nên được dùng bởi bất kì người nào chứ chưa nói nói đến tôi, và 2. Trên thực tế, tôi không đồng tính, và hơn nữa, 3. Chuck Person làm như thể tự gọi mình là đồ bóng lộn là một sự sỉ nhục cực đại. Dù rằng chẳng có gì là đáng xấu hổ vì là người đồng tính cả,và tôi đã cố nói điều đó với nó khi nó cứ vặn tay tôi xa hơn xa về phía bả vai, nhưng nó vẫn tiếp tục nói, "Nếu như mày tự hào vì là một thằng bóng lộn thế thì sao mày không thừa nhận luôn mày là một thằng bóng lộn đi hả thằng bóng lộn?"

Rõ ràng là Chuck Parson chẳng phải Aristole trong lĩnh vực logic. Nhưng nó cao 1m92 và nặng 135 kg nên ít nhất điều đó cũng có nghĩa.

"Chuck cũng được đấy," tôi xác nhận. Và rồi tôi quay đầu xe và bắt đầu trở lại giao lộ. Tôi không biết chúng tôi sắp đi đâu nhưng tôi chắc cmn chắn là không phải ở lại cái khu thương mại này.

"Nhớ Trường vũ đạo Crown không?" cô ấy hỏi. "Tớ vừa nghĩ về nó tối nay."

"Ughh. Ờ."

"Nhân tiện, tớ xin lỗi vĩ vụ đó. Chẳng hiểu sao lúc đó tớ lại hùa theo nó nữa."

"Ừ. Chẳng sao đâu," tôi nói, nhưng vẫn nhớ lại cái vụ ở Trường vũ đạo Crown đã làm tôi bực bội thế nào, và tôi nói, "À, Chuck Parson ấy. Cậu biết nhà nó không?"

"Tớ biết có thế lôi mặt thù hằn của cậu ra được mà. Nó ở phố College Park. Xuống chỗ Princeton ấy." Tôi rẽ vào con dốc dẫn vào giao lộ và nhấn ga hết cỡ. "Từ từ nào," Margo nói. "Đừng phá em Chrysler chứ."

Hồi lớp sáu, một đám nhóc gồm Margo và Chuck và tôi bị chính phụ huynh của mình bắt đi học khiêu vũ ở Trường học của sự nhục nhã, mất mặt và vũ đạo Crown. Chúng tôi được phân ra trai và gái, con trai sẽ đứng một bên và lũ con gái sẽ đứng bên còn lại và rồi khi giáo viên ra lệnh, bọn con trai sẽ tiến đến chỗ con gái và con trai sẽ nói, "Tôi có thể mời bạn nhảy được không?" và đứa con gái sẽ nói, "Bạn có thể." Bọn con gái không được phép từ chối. Nhưng rồi một ngày-khi chúng tôi đang học điệu fox-trot – Chuck Parson đã thuyết phục cả đám con gái cùng từ chối tôi. Không phải ai khác. Chỉ có tôi. Khi tôi bước tới chỗ Mary Beth Shortz và nói, "Tôi có thể mời bạn nhảy được không?" và cô ấy nói không. Và rồi tôi hỏi một bạn gái khác, và rồi một bạn gái khác, và rồi đến Margo, người cũng đã nói không, và rồi một đứa khấc, và rồi tôi bắt đầu khóc

Điều duy nhất tồi tệ hơn việc bị từ chối ở trường vũ đạo là việc khóc vì bị từ chối ở trường vũ đạo, và điều duy nhất còn tồi tệ hơn việc đó là chạy đến chỗ cô giáo dạy nhảy và nói trong nước mắt, "Bọn con gái từ chối con mà bọn nó không được thớ." Vậy là tất nhiên là tôi đã chạy đi mè nheo với giáo viên , và rồi giành phần lớn thời trung học cơ sở cố để quên đi cái sự kiện bôi bác ấy. Vậy nên nói ngắn gọn thì, Chuck Parson đã khiến cho tôi tránh xa điệu fox-trot, điều thực ra cũng không phải là kinh khủng lắm đối với một học sinh lớp sáu. Và thực ra tôi cũng chẳng bực bội vì chuyện đó, hay bất cứ chuyện gì nó đã làm với tôi mấy năm qua nữa. Nhưng tôi chắng chắn cũng không định thương xót nó hay gì cả.

"Từ từ đã, nó sẽ không biết là do tớ làm, đúng chứ?"

"Không. Sao?"

"Tớ không muốn nó nghĩ rằng tớ đủ bận tâm để hại nó." Tôi đặt một tay xuống bảng điều khiển trung tâm và Margo vỗ vào nó. "Đừng lo," cô ấy nói. "Nó sẽ không bao giờ biết được ai đã làm lông nó."

"Tớ nghĩ cậu đã dùng sai một từ, nhưng tớ không hiểu nghĩa của nó là gì."

"Tớ biết một từ mà cậu không biết," Margo hú hét. "TA LÀ NỮ HOÀNG TỪ VỰNG MỚI! TA ĐÃ SOÁN NGÔI NGƯƠI!"

"Đánh vẫn từ soán ngôi thử coi," tôi nói.

"Không," cô ấy cười trả lời. "Tớ sẽ không bỏ vương miện chỉ vì từ soán ngôi đâu. Cậu sẽ phải làm tốt hơn thế."

"Được thôi." Tôi cười.

Chúng tôi lái xe qua khu phố College Park, một khu dân cư được cho là bộ phận mang tính lịch sử của Orlando với mục đích cho thấy kiểu cách của những căn nhà được xây dựng từ cả ba chục năm trước. Margo không thể nhớ địa chỉ chính xác của Chuck, hay hình dạng căn nhà đó, hay thậm chí còn không chắc nó ở trên phố nào nữa ( "Tớ gần như chắc chắn 95% là nó ở trên phố Vassar.") Cuối cùng, sau khi con Chryler đã lảng vảng qua ba tòa nhà trên phố Vassar, Margo chỉ tay về phía bên trái và nói, "Cái đó."

"Cậu chắc chứ?" tôi hỏi.

"Tớ gần như chắc chắn chín-mươi-bảy-phẩy-hai phần trăm. Ý tớ là, tớ khá chắc phòng ngủ của nó ở ngay kia," cô ấy nói và chỉ tay. "Một lần nó tổ chức tiệc, và khi cảnh sát kéo đến tớ đã chui qua cửa sổ của nó. Tớ khá chắc kia đúng là cái cửa sổ đấy."

"Có vẻ như chúng ta có thể gặp rắc rối."

"Nhưng nếu cửa sổ mở thì không được tính là phá cửa đột nhập. Chỉ có đi vào thôi. Và chúng ta xũng chỉ đi vào tòa SunTrust, và mọi thứ cũng chẳng to tát gì đúng không?"

Tôi cười. "Cứ như kiểu cậu đang biến tớ trở thành một tay chơi ấy."

"Đúng là mục đích mà. Được rồi, dụng cụ: lấy lọ Veet, sơn phun, và Vaseline đây."

"Được rồi." Tôi lấy chúng.

"Giờ, đừng có phát hoảng với tớ nhé Q. Tin tốt là Chuck ngủ say như gấu ngủ đông ấy—tớ biêt vì tớ học Anh Văn với nó năm ngoái và nó còn chẳng thèm tỉnh dậy khi cô Johnston nện nó bằng quyển Jane Eyre nữa. Rồi, chúng ta sec leo lên cửa sổ phòng ngủ của nó, chúng ta sẽ mở nó ra, chúng ta sẽ cởi giày, và rồi nhẹ nhàng vào trong, và tớ sẽ chơi Chuck một vố. Rồi cậu và tớ sẽ chia ra phía bên kia của căn nhà, bôi Vaseline lên tất cả tay nắm cửa để kể cả có người thức dậy thì họ cũng sẽ có một khoảng thời gian vất vả để ra khỏi phòng kịp thời để tóm chúng ta. Rồi chúng ta sẽ chơi Chuck vài vố nữa, sơn nhà nó một chút, và rồi chúng ta sẽ ra khỏi đó. Không nói năng gì hết."

Tôi đặt tay lên mạch cổ, nhưng tôi đang cười.

Chúng tôi đang bước xa khỏi xe thì Margo đưa tay ra nắm lấy tay tôi, đan những ngón tay của cô ấy vào tay tôi và nắm nhẹ. Tôi nắm lại và rồi nhìn cô ấy. Cô ấy gật đầu nghiêm túc, và tôi gật đầu lại, và rồi cô ấy buông tay tôi ra. Chúng tôi cùng trèo vụt lên cửa sổ. Tôi nhẹ nhàng đẩy mở khung của gỗ. Nó khẽ phát ra tiếng cọt kẹt nhưng rồi mở ngay ra. Tôi nhìn vào trong. Căn phòng tối om, nhưng tôi có thể nhìn thấy một bóng người đang nằm trên giường.

Cái cửa sổ có hơi cao so với Margo nên tôi đan hai tay vào nhau và cô ấy bước một chân xỏ tất lên, và rồi tôi đẩy cô ấy lên. Pha hạ cánh của cô ấy nhẹ nhàng tới độ có thể khiến một ninja phải ghen tị. Tôi tiếp tục nhảy lên, cho được đầu và vai qua cửa sổ, và rồi cố gắng, bằng một cú oằn mình phức tạp, nhảy như con sâu bướm vào trong phòng. Mọi thứ đã có vẻ thành công ngoại trừ việc cậu nhỏ của tôi va vào bệ cửa sổ, đau đến nỗi tôi phải rên lên, một lỗi kĩ thuật khá là lớn.

Đèn đầu giường bật sáng. Và ở đó, đang nằm trên giường, là một người đàn ông lớn tuổi—rõ ràng là không phải Chuck Parson. Ông ta trợn to mắt khiếp đảm, không thể nói lên lời.

"Um," Margo nói. Tôi đã nghĩ đến việc chuồn ra khỏi đây và chạy về xe, nhưng ơn Margo, tôi vẫn đứng đó, nửa trên của tôi ở bên trong ngôi nhà, song song với cửa đại. "Um, tớ nghĩ mình lộn nhà rồi."

Cô ấy quay lại và nhìn tôi khẩn thiết, và đến lúc đó thôi mới nhận ra là mình đang chắn lỗi ra của Margo. Vậy nên tôi đẩy mình ra khỏi của sổ, túm lấy đôi giầy và chạy trối chết.

Chúng tôi chạy xe sang phía bên kia của College Park để bàn bạc lại.

"Tớ nghĩ là vừa rồi hai chúng ta đều có lỗi," Margo nói.

"Um, cậu là đứa chọn nhầm nhà mà," tôi nói.

"Ừ, nhưng cậu là đứa gây ra tiếng ồn." Chúng tôi im lặng trong giây lát, và rồi chúng tôi cứ tiếp tục đi thành vòng tròn,, và rồi tôi nói, "Hay chúng ta thử lấy địa chỉ của nó trên Internet. Thằng Radar có tài khoản đăng nhập vào kho dữ liệu của trường."

"Tuyệt vời," Margo nói.

Thế là tôi gọi cho Radar, nhưng bị chuyển thẳng đến hộp thư thoại. Tôi đã định gọi đến nhà nó, nhưng bố mẹ nó là bạn với bố mẹ tôi nên phương án này không khả thi. Cuối cùng, tôi quyết định gọi cho Ben. Nó không phải Radar nhưng nó biết tất cả mật khẩu của thằng này. Tôi gọi. Cũng bị chuyển đến hộp thư thoại, nhưng là sau khi đổ chuông. Vậy nên tôi gọi lại. Lại hộp thư thoại. Gọi lại lần nữa. Hộp thư thoại. Margo nói, "Rõ ràng là cậu ấy không muốn trả lời," và tôi gọi lần nữa, tôi nói, "Ồ, nó sẽ trả lời thôi." Và chỉ sau bốn lần gọi nữa, nó đã bắt máy. "Mày tốt hơn nên nói với tao là mày gọi để báo hiện giờ đang có mười một em thỏ yêu trần chuồng ở nhà mày, yêu cầu dịch vụ Cảm nhận đặc biệt mà chỉ có Ba lớn Ben mới có thể cung cấp nhé con."

"Tao cần mày dùng tài khoản của Radar đăng nhập vào kho thông tin học sinh và tìm cho tao một địa chỉ. Của Chuck Parson."

"Đéo."

"Đi," tôi nói

"Đéo."

"Mày sẽ mừng vì mày đã làm Ben à. Tao hứa đấy."

"Ờ ờ, tao vừa tra rồi. Tao làm lúc nói không ấy – chẳng còn cách nào khác. Bốn-hai-hai Amherst. Này nhưng mà sao mầy lại muốn biết địa chỉ của Chuck Parson vào bốn giờ mười hai sáng vậy con?"

"Ngẩu đi Benners."

"Tao sẽ cho là đây là giấc mơ," Ben trả lời rồi cúp máy

Amherst chỉ còn cách chúng tôi vài tòa nhà. Chúng tôi đậu xe trên đường, đối diện với 418 Amherst, lấy dụng cụ ra và rồi đi bộ qua bãi cỏ nhà Chuck, sương sớm rơi khỏi những ngọn cỏ và vương trên bắp chân tôi. Ở cửa sổ nhà nó, may mắn thay là thấp hơn nhà Người đàn ông lạ, tôi trèo lên một cách nhẹ nhàng và rồi đẩy Margo lên và vào. Chuck Parson đang nằm ngửa ngủ. Margo nhón chân bước lại chỗ nó, và tôi đứng phía sau cô ấy, tim đập nhanh. Nếu tỉnh dậy chắc nó sẽ xử cả hai bọn tôi quá. Cô ấy lôi lọ Veet ra, xịt một ít bọt trông như kep cạo râu ra lòng bàn tay, và rồi nhẹ nhàng, cẩn thận bôi lên lông mày phải của Chuck. Nó chẳng ho he gì hết.

Rồi cô ấy mở lọ Vaseline – nắp hộp phát ra một tiếng động nhỏ, nhưng Chuck vẫn không có dấu hiệu nào giống như sắp tỉnh, cô ấy quẹt một nắm lớn lên tay tôi, và tồi chúng tôi đi tới phía bên kia của ngôi nhà. Tôi đi tới lỗi vào trước và bôi Vaseline lên tay nắm cửa chính, và rồi đến cửa phòng ngủ, bôi Vaseline lên tay nắm phía trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại chỉ với một tiếng động nhỏ nhất.

Cuối cùng tôi quay trở lại phòng của Chuck—Margo đã ở đó—và cùng nhau đóng cửa lại rồi trét Vaseline lên tay nắm của của Chuck. Chúng tôi trét lên mọi bề mặt có trong phòng nó với chỗ Vaseline còn lại, hi vọng nó có thể gây cản trở cho việc mở cửa sổ sau khi chúng tôi đóng sập nó xuống trên đường tẩu thoát.
Margo liếc nhìn đồng hồ của cô ấy và giơ hai ngón tay lên. Chúng tôi đợi. Và trong hai phút đó chúng tôi chỉ nhìn nhau, và tôi ngắm màu xanh trong đôi mắt cô ấy. Cảm giác ấy thật tuyệt – trong bóng tôi và sự tĩnh lặng, không có khả năng tôi sẽ nói gì đó phá hỏng mất khoảnh khắc ấy, và cô ấy cũng nhìn lại, như là có gì đó ở tôi đáng để nhìn vậy.

Rồi Margo gật đầu, và tôi bước đến chỗ Chuck. Tôi kéo tay áo trùm qua tay như Margo sẽ bảo, cúi về phía trước, và-nhẹ nhàng nhất có thể- ấn ngón tay lên trán nó và nhanh chóng quẹt đi chỗ kem Veet. Đi theo cùng nó là mọi sợi lông đã từng cư ngụ ở lông mày bên phải của Chucl Parson. Tôi đang đứng trước Chuck với cái lông mày phải của nó ở trên áo phông tôi khi nó mở choàng mắt dậy. Nhanh như chớp, Margo tóm lấy cái chăn bông và trùm lên người nó, và khi tôi nhìn qua, cô ninja nhỏ đã nhảy khỏi cửa sổ. Tôi cố gắng chạy theo nhanh nhất có thể, và Chuck hét lên, "MẸ! BỐ! CÓ TRỘM CÓ TRỘM!"

Tôi đã muốn nói là, Thứ duy nhất bọn tao lấy cắp là lông mày của mày thôi, nhưng tôi vẫn giữ yên lặng khi đu mình ra khỏi cửa sổ. Tôi suýt thì hạ cánh trên người Margo, lúc đó đang phun sơn một chữ M lên phần ốp nhựa vinyl của ngôi nhà, và rồi cả hai chúng tôi cùng túm lấy giầy và chạy về phía chiếc xe tải nhỏ. Khi tôi nhìn lại về phía ngôi nhà, đèn đang sáng hết lên nhưng chưa có ai ra được ngoài hết, một minh chứng cho sự thành công rực rỡ của kế hoạch đơn giản tuyệt vời – Trét Vaseline lên tay nắm cửa. Khi ông (hoặc cũng có thể là bà, thực ra tôi cũng không nhìn rõ lắm) Parson kéo mở rèm phòng khách và nhìn ra bên ngoài, chúng tôi đã lái xe ngược lại, hướng về đường Princeton và khu giao lộ.

"Có thế chứ!" tôi hét lên. "Chúa ơi nó thật là Yomost."

"Cậu thấy nó không? Cái mẹt của thằng đó khi không có lông mày ấy? Nó sẽ suốt đời mang cái mặt nghi hoặc đấy, hiểu không? Kiểu 'ô thế à? Ý mày nói là tao chỉ có một bên lông mày thôi á? Chuyện thật đấy nhỉ.' Và tớ yêu làm tên khốn đó phải chọn giữa cạo nốt lông mày bên trái hoặc vẽ lại bên phải. Oh thích thật đấy. Và cả cái lúc mà nó gọi réo mẹ nó lên nữa chứ, cái thằng nhãi thối tha đó."

"Từ từ, mà sao cậu ghét nó thế?"

"Tớ có nói tớ ghét nó đâu. Tớ chỉ bảo nó là thằng nhãi thối hoắc thôi."

"Nhưng trước giờ cậu luôn kiểu như là bạn nó cơ mà," tôi nói, hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.

"À ừ thì, tớ kiểu như là bạn với rất nhiều người mà," cô ấy nói. Margo nghiêng người và tựa đầu lên bờ vai xương xảu của tôi, tóc của cô ấy xòa trên cô tôi. "Tớ mệt rồi," cô ấy nói. "Caffein đi," tôi nói. Cô ấy với tay về phía sau và lấy cho chúng tôi mỗi đứa một lon Mountain Dew, và tôi uống cạn nó sau hai ngụm.

"Giờ chúng ta sẽ tới Thế Giới Đại Dương," cô ấy nói với tôi. "Bước mười một."

"Gì cơ, chúng ta sẽ đi xem cá heo Free Willy hay gì đó à?"

"Không," cô ấy nói. "Chúng ta sẽ đến Thế Giới Đại Dương, chấm hết. Đó là công viên theo chủ đề duy nhất mà tớ chưa từng nhảy vào."

"Chúng ta không thể xông vào Thế Giới Đại Dương được," tôi nói, và rồi đỗ xe vào bãi đậu của một cửa hàng nội thất trống trơn và tắt máy,

"Chúng ta đang hơi vội đấy," cô ấy nói, và rồi rướn người qua khởi động xe.

Tôi đẩy tay cô ấy ra. "Chúng ta không thể đột nhập vào Thế Giới Đại Dương," tôi nhắc lại.

"Cậu lại sắp sải nhải về vụ đột nhập nữa rồi." Margo dừng lại và bật một lon Mountain Dew khác. Ánh sáng chiếu vào lon, hắt lên gương mặt cô ấy, và trong giây lát tôi có thể thấy cô ấy đang cười những gì cô ấy sắp sửa nói. "Chúng ta sẽ không đột cái gì hết. Đừng nghĩ là chúng ta đang đột nhập vào Thế Giới Đại Dương. Hãy nghĩ là chúng ta đang tham quan Thế Giới Đại Dương vào giữa đêm được miễn phí ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#papertown