Part 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nói chuyện với Eun Jung xong thì Qri liền về phòng trọ vì lo cho đứa bạn ngốc nghếch của mình đang ở 1 mình sợ lại có suy nghĩ sai gì thì không hay nên liền nhanh chóng trở về.

Ri về đến phòng trọ nhìn xung quanh không thấy Ji nên đi vào bên trong tìm. Chợt nghe tiếng nước từ trong nhà tắm phát ra nên Ri lên tiếng hỏi

"Ji Yeon à cậu đang tắm đó hả?"

Vì tiếng nước bên trong chảy mạnh nên Ji không nghe được tiếng Ri hỏi nên không có đáp lại.

Ri mặc dù không nghe thấy tiếng ai trả lời nhưng cô cũng đủ biết đó là Ji Yeon vì phòng trọ này chỉ có cô và Ji Yeon ở ngoài 2 người ra thì cũng chỉ có bà chủ phòng đến thôi nhưng bây giờ cũng là chưa đến tháng đóng tiền trọ nên nếu là bà chủ thì không thể nào rồi. Cô cũng an tâm phần nào vì Ji cũng là đang an phận ở nhà không đi đâu cả.

10' sau:

Ji từ nhà tắm bước ra thấy Ri đang ngồi trên bàn học bài thì lên tiếng hỏi

"Qri không phải giờ này cậu đang ở cửa hàng sao sao lại về đây?" Ji hỏi

"À chỉ là hôm nay TGĐ cho tớ nghỉ phép 1 buổi thôi" Ri nói

"Phó hội trưởng cậu ấy sao lại cho cậu nghỉ 1 buổi chứ" Ji khó hiểu hỏi

"À chỉ là cậu ấy có 1 số chuyện hỏi tớ thôi mà cũng không có gì đâu cậu đừng có bận tâm đến tớ. Còn chuyện của cậu sao rồi, cậu quyết định sẽ thế nào?" Ri nghiêm túc hỏi Ji

Ji không trả lời chỉ cúi mặt xuống như 1 người mang nhiều tâm sự mà không thể nói ra. Trên mặt hiện lên 1 nỗi buồn rõ rệt.

Ri nhìn bạn mình như vậy mà cũng không khỏi đau lòng. Cả 2 rơi vào im lặng được 1 lúc lâu thì đột nhiên Ji lên tiếng nói trước:

"Qri tớ đã quyết định rồi ngày mai sẽ nói mọi chuyện với Hyomin unnie, dù Hyomin có mắng tớ, đánh tớ như thế nào cũng được tớ sẽ chịu hết chỉ cần unnie ấy có thể quên tớ đi là được rồi" Ji nhìn thẳng vào Ri nói

"Ji Yeon cậu chắc chứ?" Ri hỏi

"Dae tớ đã quyết định rồi thôi cậu nghỉ ngơi đi tớ ra ngoài hóng mát 1 tí rồi sẽ về" Ji nói

"Cậu nhớ về sớm nha, tớ chờ cậu" Ri nói

"Tớ biết rồi" Ji trả lời Ri xong liền bước đi ra ngoài

Ji bước từng bước chậm rãi đi dạo cạnh sông Hàn. Cậu đưa mắt nhìn về phía xa của con sông, nhìn dòng nước từng lúc từng lúc trôi đi thật nhẹ nhàng nhưng đột nhiên có 1 cơn sóng xuất hiện đẩy tất cả nước vào trở lại bờ cũng giống như tình cảm của cậu và Hyomin đang từng bước từng bước phát triển tốt đẹp nhưng chỉ vì 1 câu nói của umma cậu mà làm cho cả 2 phải đi đến nông nổi này. Đau lòng, thật đau lòng quá đi. Trong câu chuyện này không có ai sai cả nếu có trách thì phải trách qui luật tự nhiên tại sao lại phân biệt đối xử giữa tầng lớp giàu và nghèo như vậy. Cậu yêu Hyomin thật lòng và cậu biết Hyomin cũng yêu cậu nhưng cả 2 lại không thể đến với nhau vì cái lí do không ai chấp nhận được. Ông trời là đang đùa với cậu sao? Sao lại cho cậu và Hyomin gặp nhau, sao lại cho cậu và Hyomin yêu nhau nhưng sao lại không cho cả 2 đến với nhau?  Cậu lại khóc, nhưng lần này cậu khóc không vì ai cả, cậu khóc là vì chính bản thân mình. Khóc vì số phận thật kì lạ, tại sao lại có những suy nghĩ kì hoặc như thế. Tự cười khẩy cho số phận nghiệt ngã này của mình 1 cái cậu bước vài bước lại chỗ băng ghế gần đó và ngồi xuống. Lúc này đây cậu không muốn nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa mà chỉ muốn 1 mình tận hưởng thật tốt bầu không khí trong lành và yên tĩnh này. Ngồi 1 lúc lâu tâm trạng cũng đã thoải mái hơn nhiều lúc này cậu mới lấy điện thoại nhắn tin cho Hyomin.

"Hyomin unnie ngày mai sau giờ học hẹn gặp unnie ở phía sau trường chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện, unnie hãy nhớ đến. Hẹn không gặp không về." Message from Đại PJY Ngốc

Gửi tin nhắn xong Ji đứng lên và đi về phòng trọ.

Ngày hôm sau sau khi tan học đúng như lời đã hẹn Ji đợi Min ở phía sau trường nhưng đã 30' trôi qua vẫn không thấy Min xuất hiện.

10' 20' 30' , đã 1h đồng hồ trôi qua vẫn không thấy hình dáng của Min đâu tuy vậy Ji cũng không bỏ cuộc mà vẫn cứ tiếp tục đợi vì đã hẹn nếu không gặp thì sẽ không về mà nên dù có đợi lâu như thế nào đi nữa thì cậu cũng sẽ đợi.

20' lại trôi qua và cuối cùng người mà Ji Yeon mòn mỏi chờ được hơn 1h đồng hồ cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Tiếng bước chân không nhanh cũng không chậm nhè nhẹ của ai đó từ phía sau lưng Ji Yeon vang lên, cậu vội quay lưng lại khi nghe được tiếng bước chân từ phía sau lưng mình. Qủa nhiên đúng như cậu đoán người từ đằng xa đang từ từ đi đến không là ai khác mà chính là Hyomin. Cậu nhanh chân bước lại chỗ Hyomin đang đi về phía mình để rút ngắn khoảng cách của 2 người hơn.

"Hyomin unnie" Ji gọi

"Sao đợi có lâu không, sao không về đi" Min cười khẩy

"Không được, chẳng phải đã nói không gặp thì sẽ không về sao, chỉ sợ unnie không muốn đến thôi chứ bao lâu em cũng đợi được" Ji nói

"Gọi tôi ra đây có chuyện gì mau nói đi tôi bận lắm" Min lạnh lùng nói

"Chỉ là... em muốn nói với unnie vài chuyện thôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của unnie đâu nên xin unnie nghe em nói hết đã rồi hãy đi có được không" Ji nói

"Muốn nói gì thì mau nói đi phiền phức quá. Nếu không nói thì tôi đi đây" Min nói

"Khoan đã unnie nghe em nói hết đã" Ji vội nắm cánh tay Min lại khi thấy cô có ý định rời đi

Min quay lại nhìn Ji, Ji cũng nhìn Min như biết được điều gì Ji vội buông tay của mình ra, cậu nói:

"Hyomin unnie cảm ơn vì khoảng thời gian qua unnie đã đối xử tốt với em, nhận em làm việc cho unnie giúp em có tiền để học và lo cho cuộc sống hằng ngày khi em 1 mình học ở 1 thành phố xa lạ và rộng lớn như Seoul này. Cảm ơn unnie đã không làm khó em, đã tin tưởng vào em, em thật sự rất biết ơn vì điều đó. Số tiền lúc trước em còn nợ unnie sau này em sẽ cố gắng làm việc để có tiền trả lại cho unnie. Hằng tháng em sẽ trả cho unnie 1 số tiền trả đến khi nào hết số tiền em nợ unnie. Nếu khi nào unnie cần thì em cũng sẽ có gắng để trả ngay cho unnie, nếu mà unnie không cần gấp thì cho em thời gian 1 tháng trả 1 lần nha vì em hiện giờ vẫn chưa có việc làm nên sẽ không có tiền để trả cho unnie liền được nhưng mà em sẽ cố gắng trả hết cho unnie số tiền đó mà việc đó thì unnie không cần phải lo đâu. Unnie cho em xin nghỉ ở chỗ unnie có được không, unnie còn có cuộc sống riêng của mình, em là người thôn quê không có hiểu biết nhiều, cũng không biết nhiều như người ta nên em nghĩ những điều đó em không thích hợp với unnie. Unnie là người ở Seoul, là 1 đại tiểu thư, nhà giàu, xinh đẹp, học giỏi, và có tất cả mọi thứ nên nếu unnie quen 1 người ở thôn quên như em sễ không tốt cho unnnie đâu như vậy unnie sẽ bị nhiều người cười chê. Bên ngoài có rất nhiều tốt hơn em, thích hợp với unnie hơn em đang đợi unnie chọn họ nên unnie không cần vì 1 người như em mà đánh mất đi những cơ hội tốt đẹp đó đâu. Nên em nghĩ là...chúng ta nên dừng lai ở đây thì được rồi" Ji nói nhưng không dám nhìn thẳng vào Min mà xoay qua xoay lại khắp mọi hướng

"Sao, ý cậu là sao, là muốn chia tay với tôi sao" Min tức giận nói

"Không phải ý em là..." Ji chưa kịp nói xong thì đã bị Min cướp lời

"Này Park Ji Yeon cậu nghĩ tôi là ai mà muốn nói chia tay với tôi thì chia tay, đâu có dễ như vậy. À mà có chuyện này tôi quên nói cho cậu biết nếu như cậu dám chia tay với tôi thì hậu quả như thế nào tôi cũng không biết được, lúc đó dù cậu có hối hận cầu xin tôi tha cho cậu thì tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu" Min cười khinh bỉ nói

Ji im lặng sau khi nghe câu nói từ miệng Min phát ra. Cậu im lặng không phải vì sợ Min sẽ làm gì cậu mà cậu im lặng vì không biết mình nên nói gì tiếp theo đây, cậu rất sợ khi phải đối diện với Min lúc này nhưng làm sao đây, sự thật vẫn là sự thật, Hyomin không những đang đứng đối diện cậu mà còn đang đưa đôi mắt sắt bén như muốn ăn tưới nuốt sống ai đó dán vào người cậu thì làm sao cậu có thể xem như không có chuyện gì xảy ra được. Cậu chỉ đứng yên ở đó và cuối mặt xuống đất. Đợi đến khi Hyomin bỏ đi thì cậu mới dám ngẩng mặt lên.

6h PM:

"Rượu, ơ, rượu đâu rồi mau mang ra đây cho tôi có nghe không ơ..." Min ngồi trong bar la hét lớn tiếng đòi rượu

"Tiểu thư Park, tiểu thư đã say lắm rồi để tôi cho người đưa tiểu thư về" Bà chủ bar nói

"Tôi bảo mang rượu ra có nghe không, các người không muốn làm ăn nữa à" Min nói xong liền quăng chai rượu về hướng bà chủ nhưng cũng may là tránh được nếu không là xảy ra án mạng rồi

"Được, được tôi sẽ cho người mang rượu ra ngay xin tiểu thư đừng nóng giận, đừng nóng giận" Bà chủ hoảng hốt mong chóng gọi người mang rượu ra cho Hyomin

Hyomin nhận được rượu liền đổ thẳng vào miệng 1 hơi cũng không cần biết mùi vị nó như thế nào. Bà chủ bar thấy vậy liền chạy vội vào trong điện thoại cho Eun Jung đến giúp vì bà không dám điện thoại cho ông bà Park nếu họ biết Hyomin đến chỗ bà uống say như vậy thì coi như bà xong đời khỏi làm ăn gì nữa nên chỉ có cách nhờ Eun Jung giúp đỡ là biện pháp hay nhất lúc này.

30' sau Eun Jung đến bar sau khi nhận được cuộc gọi từ bà chủ. Cậu nhìn xuống dưới đất là 1 bãi chiến trường với vô số chai rượu và đống thủy tinh vỡ vụn do Min gây ra đang yên vị dưới sàn nhà mà khẽ lắc đầu. Eun Jung bước đến chỗ Hyomin nhìn con người đang gục trên chiếc bàn trên người còn nồng nặc mùi rượu mà khó chịu. Cậu viết 1 tấm chi phiếu để lại trên bàn và dìu Min ra về

Để Hyomin ngồi vào ghế thắt dây àn toàn cho cô sau đó Eun Jung mới cho xe chạy đến 1 nơi nào đó. Xe của Eun Jung dừng lại và sau đó từ từ di chuyển vào 1 căn biệt thự khá là to. Khi xe của Eun Jung vào bên trong thì ngay lập tức liền có 2 thanh niên trong nhà chạy ra tiếp đón cậu. Thật ra căn biệt thự đó chính là biệt thự riêng của appa và umma Eun Jung xây cho Eun Jung. Mỗi khi cậu không thích ở chung với gia đình mình thì sẽ dọn sang biệt thự này ở. Cửa xe mở ra 2 người thanh niên lúc nãy dìu Hyomin vào bên trong nhà. Còn Eun Jung thì đang dặn dò 1 số việc với bà quản gia.

"Dae tôi hiểu rồi thưa thiếu gia, tôi sẽ chăm sóc cho cô Hyomin ạ" Bà quản gia nói

"Được rồi tôi về đây" Jung nói rồi bước ra về.

End.


__________________________________________________

Sắp end rồi các bạn muốn bao nhiêu tập nữa thì end đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minyeon