Chương 667: Hàn Phi cưới quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi!"

Điện thoại di động của mẹ Tiểu Vưu đổ chuông, người phụ nữ toàn thân đầy máu nắm lấy cơ thể cô, ôm lấy cô lôi ra bên ngoài căn nhà.

Lệ quỷ hiện thân, tình thế đã tới mức vô cùng nguy cấp, Tiểu Vưu và Tiểu Giả cũng nhanh chóng tóm lấy Hàn Phi còn đang rơi vào suy tư.

"Ra khỏi đây trước đã!"

Tiếng chuông hồn trên khung cửa khiến người ta hoảng sợ, cả ba người đều nghe thấy tiếng cửa hành lang bị ngoại lực đập vào, có thứ gì đó sắp sửa từ ngoài tòa nhà đi vào!

"Nhanh lên!"

Khi bọn Tiểu Vưu bước ra khỏi nhà, cánh cửa hành lang ở tầng một đã hoàn toàn bị bật mở!

Nhìn xuống cầu thang dọc theo khe hở giữa tay vịn cầu thang, một màu máu gần như ngay lập tức nhuộm đỏ tầng một của tòa nhà.

Tốc độ của nó quá nhanh, căn bản không nhìn rõ là thứ gì, chỉ biết nơi nó đi qua, mọi thứ đều bị nhuộm thành một màu đỏ như máu.

"Nó đến rồi!"

Không ai biết rõ nó là cái gì, thứ cảm giác ngột ngạt kinh khủng cứ kéo dài tầng tầng lớp lớp khiến mẹ của Tiểu Vưu cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

"Đến tầng bảy! Mục tiêu của nó dường như là căn nhà nơi người giấy ở đó!"

Chuông hồn vẫn vang lên không ngừng, vừa là một loại cảnh báo, vừa là một loại thu hút con quái vật chưa biết đến.

Cả ba chạy xuống tầng trong tiếng chuông hồn, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Lao tới tầng tám, tới góc tầng tám và tầng bảy, lúc này màu đỏ như máu đó đã lan đến tầng bốn!

"Vào nhà!"

Chạy như điên về phía trước, mẹ của Tiểu Vưu kéo cô trở lại tầng bảy đầu tiên, theo sau là Tiểu Giả đeo ba lô, Hàn Phi chạy ở phía sau cùng.

Hắn sải bước vào nhà, tiện tay nhẹ nhàng đóng cánh cửa đang mở lại.

Cũng ngay lúc vừa đóng cửa lại, màu máu lan qua tầng bảy, trên cửa nhà cũng truyền đến âm thanh kỳ lạ, giống như có vô số con rết bò qua, lại giống như những ngón tay mọc ra từ khe hở.

Không cần nhìn, chỉ nghe âm thanh thôi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Ba người trốn ở tầng bảy, không dám xuất ra khí tức, bọn họ hiện tại rất may, con quái vật màu máu đó không phải là đi tìm họ.

Nếu như ở trong cư xá đối mặt với thứ kinh khủng như vậy, Hàn Phi không thể tưởng tượng được rằng mình còn có cơ hội sống sót hay không.

"Nó đi rồi à?" Tiểu Giả khẽ hỏi, nhưng đổi lại là ánh mắt nghiêm nghị của Hàn Phi và mẹ của Tiểu Vưu.

Bị một người một quỷ nhìn chằm chằm, Tiểu Giả rụt cổ lại, hắn rất kinh ngạc phát hiện, ánh mắt của Hàn Phi còn đáng sợ hơn cả Lý Quả Nhi.

Biết điều ngậm miệng lại, Tiểu Giả giữ nguyên tư thế của mình, thậm chí không dám nhúc nhích.

Hơn mười giây sau, tiếng va chạm, tiếng nhai và tiếng xé toạc từ tầng 9 truyền đến, ông lão sống ở tầng 9 dường như đã sớm đoán được điều này, nên tránh vào phòng ngủ trước.

Lại một lúc lâu sau, chuông hồn không vang lên nữa, cỗ khí tức ngột ngạt đó cũng chậm rãi rút đi.

Hàn Phi từ từ đứng dậy, hắn nằm bò ở trên mắt mèo liếc nhìn bên ngoài, thuỷ triều máu đã hạ xuống, hắn mơ hồ nhìn thấy một người bị quấn đầy máu.

Người đàn ông đó người đầy vết thương, ở tất cả chỗ những vết thương đều có mọc ra khuôn mặt mỉm cười, dường như không có chân, phần thân dưới biến thành thuỷ triều máu.

Con quái vật này khác với tất cả những con quái vật mà Hàn Phi đã gặp trước đây, hắn không cảm thấy oán khí và âm khí từ trên người nó, nó không phải là cùng một loại quỷ giống với thi thể cậu bé và quỷ treo cổ, khí tức phát ra cũng khác với của chú hề, có vẻ như đó là thứ mà thế giới tuyệt vọng này đã tự mọc ra.

"Tuyệt vọng của con người nếu cứ để vậy không quản, nhất định sẽ mang lại sự tuyệt vọng sâu sắc hơn..."

Quái vật dường như cảm nhận được điều gì đó, tốc độ nó đi xuống dưới chậm lại, quay đầu lại liếc nhìn, Hàn Phi liền nhanh chóng tránh ra.

"Thật là nhạy bén! Đến ánh mắt cũng có thể phát giác ra?"

Hàn Phi bịt chặt miệng mũi, nếu lúc này hắn phát ra bất kì âm thanh nào, quái vật đó đều có thể xông vào!

Trong nhiều bộ phim kinh dị cũng có cảnh tượng tự như vậy, ác quỷ định bỏ đi nhưng nhân vật phụ lại vô tình làm đổ chai lọ.

Để ngăn chặn điều đó xảy ra, Hàn Phi đã kiểm soát mọi cơ bắp của mình, làm cho bản thân hoàn toàn tĩnh lặng.

Tiểu Vưu và Tiểu Giả thấy Hàn Phi cảnh giác như vậy, cũng không dám hỏi gì.

Đúng mười lăm phút trôi qua, trên hành lang không có bất kì tiếng động nào nữa, Hàn Phi hít sâu một hơi, lại nhìn về phía cửa.

Đôi mắt từ từ đến gần mắt mèo, khi Hàn Phi nhìn ra bên ngoài, một con mắt vẩn đục màu đen trắng cũng đang nhìn vào trong nhà qua mắt mèo!

"Nó chưa đi!"

Mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, cơ thể của Hàn Phi trở nên cứng ngắc, hắn hoàn toàn không có khả năng đối mặt với một con quái vật đáng sợ như vậy.

Sau một thời gian ngắn ngủi dừng lại, Hàn Phi đột nhiên nhận ra một chuyện, với năng lực của con quái vật đó, có lẽ ngay khi mình nhìn thấy đối phương đã bị nó giết chết rồi, tên đó căn bản sẽ không cho mình thời gian để hoảng sợ, trừ khi nó vẫn còn muốn chơi đùa hắn.

"Thế nào? Thứ đó đi chưa?" Tiểu Giả mở miệng hỏi, thấy sắc mặt Hàn Phi hơi kỳ quái, trong lòng đột nhiên có linh cảm rất xấu: "Vẫn ở đó?"

"Tôi cũng không chắc chắn." Hàn Phi nắm chặt bầu bạn, sau một lúc do dự, hắn chậm rãi mở cửa nhà ra.

Lạnh lẽo ẩm thấp, kèm theo gió thổi mùi hôi thối xộc vào nhà.

Cả ba người đều lùi lại, bọn họ nhìn thấy một con rối có chiều cao tương đương người thật đang đứng ở cửa.

Con rối nam này mặc đồng phục đầu bếp, trên tay cầm một con dao làm bếp chặt xương dày cộp, khuôn mặt bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lại hai tròng mắt đục ngầu như hạt thủy tinh.

"Thứ này đến đây khi nào vậy?"

Hành lang đã trở lại bình thường, nhưng những vết nứt trên tường lại tăng lên, con quái vật màu máu cũng bỏ đi, nhưng không ngờ trước cửa nhà lại có một thứ kỳ lạ khác.

"Anh ta hơi giống người đàn ông chúng ta gặp ở tầng 5 vào ban ngày." Tiểu Giả nhắc nhở: "Người đàn ông cưới quỷ ở tầng 5 cũng là đầu bếp, khuôn mặt cũng bị ngọn lửa làm cho biến dạng, chiều cao cơ thể của anh ta cũng tương tự như con rối này."

"Vấn đề là tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?" Hàn Phi nhìn chằm chằm con dao làm bếp trong tay đối phương, chậm rãi tiến lại gần thử tháo con dao làm bếp của đối phương ra, nhưng con dao làm bếp đó dường như đã mọc trên người con rối, căn bản không thể tháo được.

"Thật quỷ dị! Trong hiện thực người đàn ông hủy dung đã làm một con rối cho vợ mình để chiêu hồn cưới quỷ, chờ sau khi trời tối, một con rối trông giống như anh ta lại cầm con dao làm bếp chạy lung tung." Tiểu Giả hơi chút sợ hãi, anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt của con rối, càng không dám đi ngang qua người nó, sợ rằng một giây tiếp theo nó sẽ cầm dao chém lên người mình.

Sau một hồi bế tắc, Hàn Phi thấy con rối vẫn không hề động đậy, hắn cảm thấy không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.

"Thợ hàng mã nói không sai, chúng ta còn việc quan trọng hơn phải làm."

Hàn Phi là người đầu tiên đi ngang qua người con rối, hắn muốn quay lại tầng 9 xem ông thợ hàng mã có an toàn không, nhưng hắn vừa đến tầng 9, chuông hồn lại khẽ vang lên, ba người sống bọn họ hình như không thể tùy tiện tiếp cận tầng này được nữa.

"Con quái vật màu máu kia có lẽ còn chưa đi xa, hay là thôi bỏ đi." Tiểu Giả thuyết phục: "Ông lão đó là người tốt ắt được trời giúp, ông ấy sống ở đây lâu như vậy, kinh nghiệm đối với nguy hiểm nhất định phong phú hơn chúng ta. Chúng ta vẫn nên làm theo lời ông mau chóng rời đi thôi, có một câu tục ngữ như này, cá không ăn muối cá ươn."

Tiểu Giả đã bị dọa sợ đến vỡ mật rồi, Hàn Phi cũng không ép buộc, khi ba người trở lại tầng 7, con rối đầu bếp kia vẫn đứng ở nơi đó, duy trì tư thế trước đó.

"Con rối này trông thật dữ dội, tôi rất sợ nó sẽ đột ngột lao tới cho tôi một nhát dao." Tiểu Giả nấp sau lưng Hàn Phi và Tiểu Vưu.

"Đừng nói nhảm, cẩn thận tai họa từ miệng mà ra." Hàn Phi dẫn cả nhóm lên tầng 5, Tiểu Vưu đang cầm điện thoại di động của mẹ đột nhiên dừng lại.

"Cô sao thế?"

"Tôi nhớ là điện thoại của tôi bị đánh rơi ở đây, nhưng hiện tại lại không tìm được." Tiểu Vưu nhìn hành lang trống trải, có chút kỳ lạ.

Tiểu Giả thì lại cảm thấy không có gì: "Cô đang mò kim đáy bể à? Vừa rồi nhiều thứ kinh khủng đi qua như vậy, điện thoại di động của cô có lẽ đã bị đem đến nơi khác rồi."

"Tôi chỉ nghĩ thật đáng tiếc, trong đó có rất nhiều ảnh và video của tôi và mẹ." Tiểu Vưu hơi thất vọng một chút, cô nắm chặt điện thoại của mẹ, ngầm thề sẽ không bao giờ làm mất nó nữa: "Không sao, chúng ta đi thôi."

Ngoài miệng thì nói không sao, nhưng Tiểu Vưu vẫn tiếp tục nhìn xung quanh, cố gắng tìm lại điện thoại của mình.

Khi cô đi qua tầng 5, ánh mắt quét đến một căn hộ, mí mắt chợt giật giật.

"Ấy?"

Nâng cánh tay lên, Tiểu Vưu chỉ vào căn nhà với một khuôn mặt khác lạ: "Mọi người nhìn con rối mặc váy cưới kia đi!"

Hàn Phi và Tiểu Giả cũng dừng lại, cả ba người đều nhìn vào trong nhà.

Bên trong linh đường bị bố trí thành phòng tân hôn, có đặt một chiếc bàn ăn, bên trên có đầy đủ các loại thịt và món ăn khác nhau, con rối nữ mặc váy cưới ngồi bên cạnh bàn.

Nó ăn mặc vô cùng sang trọng, sợi chỉ đỏ quấn khắp người, tay trái bằng gỗ đặt trên bàn, tay phải nhuốm vết máu đang cầm điện thoại di động của Tiểu Vưu.

"Con rối nhặt lấy điện thoại của tôi?"

Con rối làm trông rất giống người, vốn dĩ trông đã vô cùng kỳ quặc và đáng sợ.

Ba người dừng lại tại chỗ, một lúc sau, Tiểu Vưu đi về phía căn nhà ở tầng 5: "Trong điện thoại có chứa kỷ niệm của tôi và mẹ, tôi đi lấy lại nó."

"Để tôi đi." Hàn Phi ngăn Tiểu Vưu lại: "Tôi vừa hay muốn xem xem con rối kia là cái gì, làm rõ nguyên lý cưới quỷ."

Ôm người giấy màu máu khiếm khuyết, tay trái Hàn Phi nắm chặt bầu bạn, hắn giẫm lên chữ "Hỉ" màu trắng trên mặt đất, tiến vào trong nhà.

Vừa mới đi vài bước, lỗ tai Hàn Phi liền động đậy, ngũ quan vượt xa người thường của hắn bắt được tiếng bước chân rất nhẹ.

Quay đầu lại nhìn, con ngươi Hàn Phi co rút lại, đột nhiên hét lớn: "Cẩn thận!"

Tiểu Giả và Tiểu Vưu chậm hơn, cũng liếc nhìn về phía sau lưng, con rối đầu bếp có khuôn mặt bị cháy sém lặng lẽ di chuyển đến phía sau lưng của Tiểu Giả.

Nó đứng trên bậc thềm, thân hình cao lớn đổ bóng, con dao làm bếp khổng lồ giơ lên cao, như thể sẽ nhắm xuống cổ Tiểu Giả vào giây tiếp theo!

"Fuck!"

Nhìn lưỡi dao sắc bén kia, chân Tiểu Giả lập tức mềm nhũn ra, tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, anh ta không hề có sự chuẩn bị tâm lý nào, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Khi sự chú ý của ba người bị con rối đầu bếp ngoài cửa thu hút, Hàn Phi đột nhiên cảm thấy tay mình đau nhói, định thần lại thì nhận ra là con rối áo cưới đang ngồi cạnh bàn ăn đã đứng trước mặt hắn.

Con rối áo cưới tay trái cầm đũa, khi Hàn Phi quay đầu lại, chiếc đũa vừa hay dừng lại ngay bên cạnh thái dương của hắn.

Khuôn mặt của con rối chỉ cách Hàn Phi vài xăng ti mét, Hàn Phi có thể thấy rõ nét trang điểm tinh xảo trên gương mặt đối phương.

"Giống người thật quá, như thể là từ đầu con rối mọc ra khuôn mặt người vậy." Hàn Phi nhìn chằm chằm con rối, không dám dời mắt: "Hai người chú ý một chút! Hình như chỉ khi chúng ta nhìn nó, nó mới không có động tĩnh khác thường, chúng ta nhất định phải đảm bảo bọn chúng luôn nằm trong tầm mắt của mình."

Sau khi nhắc nhở Tiểu Giả và Tiểu Vưu, Hàn Phi vươn tay nắm lấy điện thoại di động trong tay phải của con rối, con rối áo cưới không hề phản kháng, khi bị nhìn thì nó dường như chỉ là một con rối rất bình thường.

Dễ dàng lấy được điện thoại, Hàn Phi kêu Tiểu Giả đến nhìn người phụ nữ áo cưới, trong khi hắn tranh thủ thời gian khám phá căn nhà.

"Cư dân ở tầng 5 có thể cưới quỷ, hẳn là mình cũng có thể, nếu như mình học được nghi thức này, nói không chừng mình cũng có thể tìm thấy người đã mất!"

Người thợ hàng mã đã từng nói rằng, người tin vào quỷ thần và cử hành nghi thức rất nguy hiểm, nhưng Hàn Phi không quan tâm đến những điều đó, hắn không thuộc bất kỳ loại người nào trong năm loại người đó, cũng sẽ không thiên về bất kỳ một bên nào cả, hắn chỉ làm những chuyện mà mình cho là đúng đắn.

"Cảm giác như cặp vợ chồng con rối này đang chơi trò chơi người gỗ một, hai, ba vậy." Tiểu Vưu nhìn chằm chằm vào con rối đầu bếp ngoài cửa, Tiểu Giả rụt rè nhìn con rối áo cưới, Hàn Phi thì nhanh chóng tìm kiếm trong nhà.

Nghi thức cưới quỷ trong âm trạch và nghi thức cưới quỷ trong dương gian là tương ứng với nhau, trong hiện thực người đầu bếp hủy dung đã chuẩn bị rất nhiều thứ, ở đây cũng có.

"Đầu bếp đó có phải đã từng thành công không? Sau khi trời tối, anh ta sẽ nhập vào xác con rối nam và gặp người vợ đã chết của mình ở âm gian?"

Ban ngày khi Hàn Phi đến tầng 5, con rối áo cưới được giấu ở dưới chăn, toàn thân được đắp chăn bông dày cộm, không tiếp xúc đến một chút ánh sáng mặt trời nào.

Sau khi màn đêm buông xuống, Hàn Phi lại vào phòng ngủ, hắn nhìn thấy người đàn ông mình gặp ban ngày đang trần truồng trên chiếc giường đôi, trên người có đủ thứ ký hiệu quỷ dị.

"Hiện tại người điều khiển linh hồn con rối nam chính là đầu bếp kia à?"

Nhìn chằm chằm vào những ký hiệu trên người của người đàn ông, Hàn Phi đã dùng trí nhớ biến thái của mình ghi nhớ lại toàn bộ chúng, hắn chuẩn bị sau khi rời đi sẽ tự mình thử xem.

"Hàn Phi? Xong chưa? Tôi có chút sắp không chịu được nữa rồi! Tôi luôn cảm thấy con rối này có thể giết chết mình bất cứ lúc nào!"

"Cố chịu một chút nữa." Sau khi ghi nhớ lại tất cả kí hiệu và chữ viết, Hàn Phi lại nhìn về phía đầu giường, tấm ảnh cưới khổng lồ bị một tấm vải đen che lại.

"Ban ngày mình đã cảm thấy bức ảnh cưới này rất kỳ lạ rồi, không biết buổi tối trông nó sẽ như thế nào."

Hàn Phi vươn tay tháo tấm vải đen xuống, trong ảnh cưới không có chân dung, chỉ có hai cái hố máu cực lớn.

"Người trong bức ảnh đã ra ngoài rồi?"

Di chuyển khung ảnh, một mảnh giấy vàng rơi xuống, bên trên ghi chép chi tiết quá trình chiêu hồn cưới quỷ.

"Cưới quỷ cần lấy ký ức của nhau làm cầu nối, cần ba bước: dẫn hồn, chiêu hồi, hồi hồn, còn phải có được một vật quan trọng trong cuộc đời của người đã khuất để làm vật trung gian..."

Sau khi Hàn Phi đọc xong, nghĩ đến rất nhiều thứ.

"Vật trung gian để đầu bếp chiêu hồn cưới quỷ hẳn là tấm ảnh cưới mà bọn họ chụp cùng nhau này, vật trung gian của mình..." Hàn Phi nhìn xuống người giấy màu máu trong tay, hắn cảm thấy mọi thứ đều dường như đã được sắp xếp một cách cẩn thận: "Cái người phụ nữ kia đã dạy cho đầu bếp cưới quỷ, mình đến đây, lại vừa hay chứng kiến tất cả, còn có được người giấy, vừa vặn đáp ứng được những điều kiện cơ bản nhất để cử hành nghi thức."

Trông thì có vẻ là trùng hợp, trên thực tế là cơ hội đã phải dùng không biết bao nhiều lần chết để đổi lấy, tay Hàn Phi khẽ nắm lấy cơ thể người giấy, hắn thầm đọc ra cái tên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro