Chương 703: Điện thờ của Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi thứ cúng tế thần hồ không có gì sai sót, vấn đề nằm ở việc người cúng tế đã khác trước.

Quản Miểu khẽ liếc Hàn Phi một cái, không dám tiếp tục nói nữa, ông sợ hắn lại nói gì lung tung.

Sau khi đồng xu rơi xuống nước, tốc độ thuyền gỗ đã nhanh hơn rất nhiều, quỷ nước trong hồ dường như thực sự chỉ muốn thu thập tiền đi qua.

Nước chảy va vào thuyền gỗ, tiếng nước chảy róc rách như mang theo một giai điệu đặc biệt, khiến lòng người bất giác cũng theo đó mà lên xuống.

Càng chèo thuyền về phía trung tâm hồ, xung quanh càng vắng lặng, như thể bọn họ đến một không gian khác.

Ở đây chỉ có hồ không đáy và đêm dài vô tận.

Cảm giác phương hướng dần dần suy yếu, mấy người trên thuyền cảm thấy thân thể cũng có biến hóa vi diệu, bọn họ rõ ràng là đang ngồi trên thuyền, nhưng lại cảm thấy như thân thể đang dần chìm xuống.

Mọi thứ dường như đang ở trong một giấc mộng không thể thoát ra, ý thức có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể ngập trong nước lạnh, tầm mắt bị hồ nước nhấn chìm, hô hấp dần dần trở nên khó khăn.

"Đừng có ngủ!"

Hàn Phi đang ngồi trên đầu thuyền đột ngột lên tiếng, hắn vung tay đưa nguyền rủa của Từ Cầm vào thân thể của ba người đồng hành, nỗi đau đớn phát ra từ trong tim khiến họ tỉnh táo trở lại.

"Nguyền rủa hạ lên sẽ không làm tổn thương mọi người đâu, chỉ là để tránh cho mọi người bị đưa vào trong giấc mộng thôi." Thời khắc quan trọng, Hàn Phi chỉ có thể dùng cách đơn giản và hiệu quả nhất để đối phó, đó là dùng nguyền rủa lấy độc trị độc, mặc dù sẽ hơi đau đớn một chút, nhưng dù sao còn tốt hơn là chết trong giấc mộng.

Trong khi Diêm Lạc và nhân viên cứu hộ bị nguyền rủa, bọn họ chỉ cảm thấy đau đớn dữ dội, thì Quản Miểu sau khi tiếp xúc với nguyền rủa của Từ Cầm lại biểu hiện ra bất an mãnh liệt.

Máu chảy rất nhiều từ dưới khăn trùm đầu, còn có những vết sẹo giống như vảy cá rơi ra, điều đáng sợ hơn là có một số con bọ đen chui ra từ vết thương trên da của ông ấy.

Những con bọ đó dường như cũng chui ra từ cái kén đen, bọn chúng trông khác hoàn toàn với cánh bướm, vô cùng xấu xí, giống như tập hợp sự xấu xí và thảm họa của toàn thế giới vậy.

Nhân viên cứu hộ muốn tránh Quản Miểu ra, nhưng con thuyền cũng chỉ có từng đó, anh ta chỉ có thể không ngừng co lại thân thể về phía sau để ngăn những con bọ đó bò lên người.

"Này ông, những thứ này trên người ông có phải là kí sinh trùng không? Có phải thường ngày mọi người thích uống nước lã?" Nhân viên cứu hộ chịu đựng một lúc, rồi vẫn hỏi ra.

"Tôi cũng không biết những thứ này vào cơ thể tôi từ lúc nào." Quản Miểu lắc đầu, ông cởi bỏ khăn trùm đầu dính máu, lộ ra khuôn mặt có phần đáng sợ: "Trong kí ức của tôi chỉ là không ngừng nằm mơ, sau đó cơ thể bắt đầu bị bệnh."

"Chỉ cần nằm mơ biến thành cá, cơ thể sẽ mọc ra những đường vảy cá, còn xuất hiện những thứ giống như sẹo này, Mộng thực sự có thể ảnh hưởng đến hiện thực hay sao?"

Nhân viên cứu hộ vô cùng ngạc nhiên sau khi kiểm tra cơ thể của những người già, anh ta nghĩ rằng Mộng chỉ mang đến cho con người sự đau đớn và hành hạ về tinh thần, ai ngờ được Mộng cũng có thể thay đổi cơ thể của một người.

"Những cơn ác mộng liên miên ảnh hưởng đến nội tâm, tinh thần và ý thức của một người, nguyên nhân thực sự khiến cơ thể dị biến chính là những cái kén." Hàn Phi cũng coi như có chút hiểu biết về Mộng: "Mộng dường như có đủ loại kén khác nhau, trong mỗi một cái kén lại có những con bọ khác nhau, mà những con bọ đó rất có khả năng là con người biến thành."

Hàn Phi nhớ tới nhộng người do cánh bướm tạo ra, nó chính là đem một số linh hồn độc nhất vô nhị thành những con sâu, để những linh hồn thối rữa đó có thể tái sinh trên một cơ thể khác theo cách này.

Tay chèo liên tục bắn nước tung tóe, thuyền chèo về phía sâu trong đêm tối hơn mười phút nữa, hòn đảo giữa hồ mà ông lão nói vẫn không xuất hiện.

Cả nhân viên cứu hộ và mẹ của Diêm Lạc đều bắt đầu bồn chồn bất an, đã nói là khoảng hai mươi phút sẽ đến, bây giờ đã nửa giờ trôi qua rồi.

"Có khi nào chúng ta bị lừa rồi không?" Mẹ của Diêm Lạc nhìn chằm chằm Quản Miểu, miệng há to, trong cổ họng hiện ra một khuôn mặt phụ nữ trưởng thành. Bà không quan tâm việc Hàn Phi có thể phá hủy nghi thức của Mộng hay không, mà chỉ quan tâm đến sự an toàn của con gái mình, Hàn Phi cũng đã lợi dụng điều này, mà trói bà lại bên mình.

"Sắp rồi, chắc là sắp đến rồi." Quản Miểu cũng không chắc chắn, ông từ trong áo lấy ra một thứ giống như la bàn, loay hoay vài lần thì thấy kim chỉ trên la bàn không ngừng quay tròn: "Sao lại thế này?"

Nhặt đèn pin trong khoang thuyền lên, Quản Miểu buộc nó vào dây thừng, rồi từ từ đưa xuống hồ.

Ánh sáng rực rỡ từ chiếc đèn pin đã xua tan một phần bóng tối, giúp mọi người có thể nhìn rõ bên dưới chiếc thuyền gỗ.

"Đó là gì!"

Ngay bên dưới thuyền, có một bóng đen lớn, dường như đang theo sát.

"Lớn quá!"

Ước tính sơ sơ, cái bóng đen đó có chiều dài hơn sáu mét, dài gấp đôi chiếc thuyền gỗ.

"Thủy quái?" Người chơi nhân viên cứu hộ chưa bao giờ nhìn thấy một con cá lớn như vậy trong hồ nước ngọt, hơn nữa trông hình dạng không giống một con cá chút nào!

Tất cả mọi người trên thuyền đều hoảng sợ, Quản Miểu cơ thể cũng cứng đờ, ông không biết có nên thu lại đèn pin hay không, vật dưới nước dường như đã cảm nhận được ánh sáng.

Dòng chảy rõ ràng trở nên hỗn loạn, con thuyền gỗ nhấp nhô lên xuống khá lớn, có khả năng bị lật úp bất cứ lúc nào.

"Nhanh! Tắt đèn pin đi!"

Bóng đen bên dưới nổi dần về phía mặt nước, Quản Miểu nghe thấy tiếng Hàn Phi, lập tức kéo dây lại, tắt đèn pin.

Bóng tối khôi phục trở lại, chỉ có đầu thuyền là vẫn còn ánh sáng yếu ớt.

"Thủy quái đó dường như đang bám theo ánh sáng của đèn lồng? Tôi hình như đã biết tại sao treo đèn lồng có thể phá bỏ sự cản trở của quỷ nước rồi." Nhân viên cứu hộ liếc nhìn đèn lồng trên mũi thuyền: "Thủy quái dưới nước bị thu hút bởi ánh lửa, bơi đến dưới thuyền, những con quỷ nước kia đường nhiên không dám đi đến, bọn chúng không vì nể mặt tổ tiên các ông, mà là sợ bóng đen khổng lồ kia."

Quản Miểu sống bên hồ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy quái vật khổng lồ dưới nước, ông lau mồ hôi lạnh trên trán: "Cũng không thể nói như vậy, từ đời ông nội tôi, đã lưu truyền việc treo đèn lồng dẫn đường, thủy quái đó nói không chừng là bạn của tổ tiên tôi đấy."

"Đừng nói chuyện, giữ im lặng đi." Hàn Phi cũng nhìn thấy thứ dưới nước, thị lực của hắn hơn hẳn người thường, có thể mơ hồ nhìn rõ đường nét của cái bóng khổng lồ nhờ ánh sáng của đèn pin.

Mặt nước không còn tĩnh lặng, Hàn Phi đứng trên mũi thuyền cẩn thận quan sát những vân nước đang thay đổi, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng, một lúc sau hét vào mặt mấy người: "Bám chặt vào thuyền!"

Chỉ một giây sau khi Hàn Phi nói xong, đáy thuyền gỗ bị va đập dữ dội, cả con thuyền suýt nữa bị lật!

"Chèo về phía trước! Đi tới hòn đảo giữa hồ!"

Hàn Phi đã chèo nửa giờ rồi, bây giờ quay về chắc chắn là không kịp, bọn họ chỉ có thể đánh liều đi về phía trước.

Không đợi thuyền gỗ ổn định, Hàn Phi nắm lấy tay chèo bắt đầu chèo, 30 điểm thể lực của hắn hoàn toàn bộc phát.

Sự va chạm của quái vật dưới nước dường như là một loại tín hiệu nào đó, đêm tối bị đánh tan, những bụi cỏ nước màu đen xung quanh nhanh chóng chạy trốn.

"Nhanh!"

Bốn người trên thuyền không dám dừng lại, cố hết sức chèo về phía trước, bóng đen cực lớn không chuẩn bị buông tha cho bọn họ, va chạm vừa rồi xem ra chỉ là một sự thăm dò.

Cảm giác khẩn trương khó tả ập đến trong lòng mấy người, tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là bảo vệ chiếc thuyền duy nhất này, nếu như rơi xuống nước thì hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.

Khi đối mặt với nguy hiểm khôn lường, mẹ của Diêm Lạc là người phản ứng đầu tiên, bà biết con gái mình không biết bơi, một khi rơi xuống nước thì cho dù trong cơ thể có phong ấn nhiều quỷ quái hơn nữa cũng rất khó giúp con gái thoát thân, vì để ngăn không cho tình huống tồi tệ nhất xảy ra, bà đưa tay xuống cổ họng, rút ra một túi thịt đẫm máu.

"Đây là thịt thối có khí tức của 'Mộng', những quỷ quái đó hẳn là sẽ rất thích."

Túi thịt không lớn, lớp da gần giống quả cam, đầy các đường vân màu trắng và nâu, khi dùng tay sờ vào sẽ co lại và nở ra một cách có quy luật.

Mẹ của Diêm Lạc vung vẩy cánh tay, ném mạnh thứ đó ra xa.

Túi thịt thối bắn ra những giọt máu đen, lúc sắp rơi xuống nước hồ thì sóng lớn nổi lên, một bóng đen khổng lồ nhảy ra khỏi mặt nước, cái miệng bị rách nuốt chửng lấy túi thịt ngay lập tức.

"Ôi trời ơi!" Nước bắn ra làm ướt người của nhân viên cứu hộ, anh ta ngây người nhìn nơi cách mình vài mét, cảnh tượng bóng đen nhảy ra khỏi mặt nước vừa rồi đã in sâu vào trái tim.

"Chèo nhanh lên! Đừng có ngây ra thế!" Mẹ của Diêm Lạc phun ra một ngụm máu, bà ta túm lấy dây thừng trói Diêm Lạc vào thuyền gỗ: "Quái vật dưới đáy hồ rất nhạy cảm với khí tức của 'Mộng', bọn chúng đều bị ảnh hưởng bởi nghi thức tái sinh, chẳng lẽ Mộng còn chuẩn bị cho mình một thể xác không phải là người?"

Tâm Trí là hồ lớn nhất của thành phố, lòng hồ rất sâu, còn thông với sông ngầm, nghe nói qua những con sông đó, có thể đến được mọi ngóc ngách của thành phố.

Nếu so Tâm Trí với đại não, thì vô số sông ngầm giống như các dây thần kinh và mạch máu kéo dài từ não. Mộng cử hành nghi thức tái sinh ở đây, chắc chắn vẫn còn có nguyên nhân sâu xa hơn.

Con quái vật dưới nước bị thu hút bởi cái túi thịt, điều này đã khiến cho đám người Hàn Phi tranh thủ được thời gian, bọn họ liều mạng chèo về phía trước, trong tầm mắt cuối cùng cũng xuất hiện một hòn đảo không lớn lắm.

Hòn đảo lúc ẩn lúc hiện trong đêm tối, bề ngoài trông như một con mắt màu đen.

Hy vọng ở ngay trước mắt, bốn người cực kỳ chăm chỉ, ngay khi bọn họ đang ngày càng tiến gần hơn đến hòn đảo giữa lòng hồ, xung quanh lại rơi vào im lặng chết chóc, dưới nước nguy hiểm rình rập, nhưng trên mặt nước lại rất bình lặng.

"Mọi người có nghe thấy tiếng trẻ con khóc không?" Quản Miểu đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt của ông không biết từ lúc nào đã khác với người bình thường, có vẻ giống như mắt cá, trông vô cùng đáng sợ.

"Hình như là thực sự có..." Nhân viên cứu hộ vểnh tai lên nhìn về hướng phát ra tiếng khóc, ở phía bên trái của hòn đảo giữa lòng hồ, có một chiếc thuyền bị hỏng đang úp ngược trên mặt nước, có một chiếc giỏ tre treo ở đuôi thuyền bị vỡ và có rất nhiều quần áo cũ được nhét trong đó, tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh là được phát ra từ chiếc giỏ tre.

"Mấy người cúng tế thần hồ còn đem trẻ sơ sinh ra tế sống à?" Hàn Phi liếc mắt nhìn Quản Miểu, động tác trên tay không dừng, giữ nguyên tốc độ của thuyền.

"Làm sao có thể chứ!" Quản Miểu liên tục lắc đầu: "Tế phẩm chỉ có tam sinh và..."

"Và cái gì?"

"Tóm lại chúng tôi tuyệt đối không bao giờ đem trẻ sơ sinh ra tế sống, như vậy thật quá cuồng loạn." Quản Miểu cúi đầu không dám nhìn Hàn Phi lần nữa.

"Vậy thì chúng ta không cần phải đi cứu đứa bé đó rồi, ai lại vô duyên vô cớ đem trẻ sơ sinh đi theo đánh cá chứ? Trong cái giỏ tre hẳn là còn đựng những thứ khác." Hàn Phi không phải là người lòng sắt dạ đá, hắn chỉ là bất kể lúc nào cũng đều duy trì tỉnh táo.

"Thứ khác đang giả làm trẻ sơ sinh à? Nhưng mà tiếng khóc này giống quá." Nhân viên cứu hộ là một người tốt, nếu không thì anh ta cũng sẽ không đi làm nhân viên cứu hộ, lương không bao nhiêu, có khi còn liều mạng.

"Hãy nghe tôi!" Hàn Phi là trụ cột của cả đội, hắn tiếp tục chèo về phía đảo mà không chút do dự.

Thấy bọn họ đi ngang qua chiếc thuyền bị hỏng, quần áo cũ trên giỏ tre bỗng nhiên tuột ra, một con cá không vảy xấu xí nhảy ra khỏi chiếc giỏ, rơi xuống nước.

"Con cá đó có thể phát ra tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh?" Nhân viên cứu hộ hít một hơi thật sâu, định nói gì đó thì chiếc thuyền hỏng cách đó không xa đã bị lật, bên trong thuyền đầy máu và dấu răng, một khối lớn màu đen đang bò dưới thuyền.

Nếu vừa rồi Hàn Phi và những người khác tiếp cận, chỉ cần tiến vào khu vực nước đó, rất có thể sẽ là mục tiêu của lũ bọ nước bò lổm ngổm kia.

"Cái quái gì đang xảy ra trên thế giới này vậy?" Nhân viên cứu hộ cảm thấy thế giới này có vấn đề lớn, giống như là ngày tận thế của người sống, đủ loại chuyện kỳ quái cùng quái vật lần lượt xuất hiện, không có nơi nào là an toàn.

Sau khi tránh được con tàu bị hỏng, đám người Hàn Phi đã tiếp cận thành công hòn đảo ở trung tâm hồ.

Dưới sự hướng dẫn của Quản Miểu, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất buộc chiếc thuyền vào chiếc phà đơn giản, bốn người nhanh chóng leo lên bờ.

"Những thứ trên thuyền đừng có quên, đem hết lên đảo!"

Đặt chân xuống đất, cảm giác khẩn trương trong lòng có chút phai nhạt, Hàn Phi ôm tượng thần nhìn xung quanh.

Đảo ở trung tâm hồ nhìn thoáng qua có thể thấy tận cùng, ngoài những tảng đá và cây cối kỳ lạ, bắt mắt nhất là một ngôi nhà đá ba tầng.

"Đặt tượng thần hồ vào điện thờ, làm nốt nửa còn lại của nghi thức, chắc là có thể được rồi." Trái tim của Quản Miểu bừng lên hy vọng, ông không ngờ rằng mọi người thực sự có thể thành công lên đảo, rất kích động, ông thậm chí còn không phát hiện ra giọng nói của mình đã khác hẳn so với trước đây, như thể bị ngâm trong nước, phát âm ngày càng mơ hồ.

Đi dọc con đường đá thờ thần, Hàn Phi ôm tượng thần, sắc mặt hơi kỳ quái, hắn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang gọi mình.

Trong tâm trí rõ ràng là nghi thức tái sinh của Mộng, nhưng sâu trong nội tâm hắn lại cảm thấy một tia đau đớn, như thể người bị hiến tế và hành hạ là chính mình!

Càng đến gần nhà đá, cảm giác đó càng mãnh liệt, nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ được nhiều chuyện như vậy, có Từ Cầm và dao tái sinh ở đây, hắn tự tin có thể đối phó với hầu hết quỷ quái.

Chẳng mấy chốc, bốn người đã đến cửa nhà đá, xung quanh trồng đầy cây hòe, trong đó hầu hết đều đã chết khô, chỉ có một số cây gần nhà đá là đặc biệt tươi tốt.

"Mở cửa ra đi vào là được rồi, nghi thức tiếp theo cần cậu phải tự mình hoàn thành." Hai tay Quản Miểu nắm chặt, trông có vẻ căng thẳng.

"Một mình tôi vào?"

"Đúng vậy, thông thường, hòn đảo cô lập này chỉ có đứa trẻ mồ côi tham gia nghi thức mới có thể đi lên, những người khác đều đợi cậu ấy ở trên thuyền, sau khi cậu ấy đặt tượng thần xong, mọi người sẽ cùng nhau quay trở lại." Quản Miểu nói ra truyền thống của thôn.

"Thật sự là như vậy sao?" Hàn Phi nắm lấy cổ áo Quản Miểu: "Mọi người hãy đi cùng với tôi."

Đẩy cửa ngôi nhà đá ra, một mùi hôi thối ẩm ướt bốc ra.

Bên trong ngôi nhà đá không phải là mặt đất, ở đây hoàn toàn bị khoét rỗng, là một cái hồ nước sâu không thấy đáy.

Cầm đèn pin chiếu xuống, dưới mặt nước đục ngầu, có thể mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó đang bơi.

"Bậc thang gỗ ở cạnh tường bên trái, điện thờ trên nóc nhà đá, trấn áp toàn bộ vùng hồ nước." Ông lão chỉ vào tầng ba của nhà đá nói.

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của ông, trên tường của ngôi nhà đá có treo những chiếc thang gỗ mục nát, chiếc thang nối với tầng trên cùng của ngôi nhà.

Vị trí chính giữa nóc nhà, cũng chính là trung tâm của toàn Tâm Trí, có xây một điện thờ bằng gỗ.

Điện thờ này dường như được gia cố hàng năm, hình dạng của nó khác với tất cả những điện thờ mà Hàn Phi từng thấy trước đây.

"Mở điện thờ ra, đặt tượng thần vào trong là được rồi."

Nói thì dễ nhưng làm thì rất khó, chiếc thang gỗ mục nát nghiêm trọng, nếu dẫm lên sẽ rơi thẳng xuống hồ nước có thứ gì đó đang ẩn nấp bên dưới. Hơn nữa tượng thần rất nặng, một tay ôm tượng thần đã rất vất vả, còn phải cẩn thận đi men theo thang gỗ lên nóc nhà đá.

Dừng ở cửa một lát, Hàn Phi ôm tượng thần hồ lên: "Tất cả các điện thờ trong thế giới điện thờ đều là một biểu tượng nào đó, để tôi xem điện thờ mà 'Mộng' chuẩn bị cho mình trông như thế nào?"

Cử động cánh tay một chút, Hàn Phi bước vào nhà đá, một tay hắn nắm lấy thang gỗ leo lên.

Tiếng vết nứt mở rộng không ngừng vang lên trên thang gỗ, mùn cưa từ trên cao rơi xuống, chìm xuống hồ nước sâu, trong nháy mắt đã biến mất không tung tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro