Chương 709: Đạo cụ đặc biệt loại chúc phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hai ngày qua, Tiểu Hà đã nhìn thấy vô số quỷ giết người, bọn chúng rất tàn bạo, độc tài, coi người sống như một món đồ chơi, chỉ muốn trút bỏ những cảm xúc tiêu cực trong linh hồn.

Điều đáng sợ hơn nữa là những linh hồn bị quỷ giết hại, trong đó có một phần chịu ảnh hưởng bởi nguyền rủa và cảm xúc tiêu cực, bọn họ cũng biến thành quái vật, tham gia vào giết chóc.

Chứng kiến sự thay đổi của những người xung quanh, Tiểu Hà vốn dĩ đã tuyệt vọng, thậm chí cô đã nghĩ đến việc tự kết liễu cuộc đời mình, nhưng mỗi lần lựa chọn cái chết là lại có tai nạn, bây giờ cô mới biết những tai nạn đó có thể không hề là tai nạn, mà là một số "bệnh nhân" tạo ra sự "trùng hợp".

Nằm ở trên giường của chú Anh, Tiểu Hà nhìn quái vật giống như con bọ, cơ thể của dì Trương đang bị cái miệng trên bụng con quái vật từng chút một ăn thịt, một bà lão thường ngày rất để ý đến dáng vẻ đẹp đẽ của mình, cuối cùng chỉ nháy nháy mắt với Tiểu Hà, dường như là hy vọng cô nằm im.

Cuộc chia tay diễn ra trong tích tắc, Tiểu Hà còn chưa kịp nói một lời, dì Trương đã bị con quái vật kéo vào bóng tối.

Cô cảm thấy dì Trương cố tình ra tay để bảo vệ mình và Tể Tể, một bà cụ bị bệnh nan y hàng ngày vẫn ăn mặc đẹp, tính cách của bà cũng tốt đẹp thanh tú như dáng vẻ vậy.

Nằm trên chiếc bàn kim loại trong nhà xác, Tiểu Hà đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi như vậy nữa, cô chưa làm bất kì chuyện gì có lỗi với các bệnh nhân, là một trong số ít y tá ở bệnh viện tư nhân này hoàn toàn nghĩ cho bệnh nhân, bây giờ tai họa đang ập đến, những người từng được cô chăm sóc cũng bắt đầu che mưa che nắng cho cô.

"Hành lang sâu trong nhà xác dẫn đến đâu? Mình nhớ bác sĩ Vương đã nghiêm khắc cảnh báo mọi người trong khoa không được tùy tiện vào nhà xác."

Không lâu sau, cửa nhà xác đột nhiên bị đẩy ra, có thêm nhiều quái vật chui vào hơn, cái bụng bị rạch ra như cái miệng cắn người sống.

"Bọn chúng muốn làm gì?"

Tiểu Hà nhìn ra theo khe hở trên tấm vải trắng, cô thấy tất cả những người bị quái vật bắt đều có một đặc điểm, đó là vẻ ngoài anh tuấn, thân hình cường tráng, ít nhất thì nhìn từ bề ngoài không có khiếm khuyết gì quá rõ ràng.

"Những người này dường như không phải là người trong bệnh viện, quái vật đang tuân theo mệnh lệnh của một thứ gì đó, bọn chúng sử dụng bệnh viện làm tổ của mình, chủ động vào trong thành phố để tìm những người sống với cơ thể gần như hoàn hảo!" Tiểu Hà nhận thức được bệnh viện nơi mình đang ở, rất có thể ẩn nấp một con quái vật vô cùng kinh khủng, tên đó khác với những oán linh bình thường, nó vẫn giữ được tư duy và lý trí của con người, thậm chí có thể điều khiển và tạo ra quái vật!

"Chẳng trách chú Anh không đưa mình ra ngoài, nếu như vừa rồi chúng ta đi ra bên ngoài bệnh viện, vừa hay đã chạm trán với đám quái vật đông đảo này rồi, xung quanh bệnh viện có lẽ cũng vẫn còn có những con quái vật tương tự chưa quay trở lại."

Càng nghĩ Tiểu Hà càng sợ hãi, trong lòng cô cũng có chút lo lắng cho sự an nguy của chú Anh, ông lão đó nổi tiếng nhiệt tình và thích lo chuyện bao đồng, ông ấy cứu người trong bệnh viện như thế này, rất có khả năng sẽ bị con quỷ kinh khủng nhất trong bệnh viện kia chú ý đến.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Tiểu Hà nghe thấy giọng nói của bác sĩ Vương trong khoa mình, cô đột nhiên có một linh cảm rất xấu.

"Cái thứ già này, trước đây tôi nể tình ông từng giúp tôi, mới không quản ông. Nhưng ông cứ đến gây rắc rối, vậy thì đừng trách tôi không nói đến tình bằng hữu."

"Vương Quý Linh! Trước đây tôi thật sự đã bị mù rồi mới giúp anh đi an ủi người nhà bệnh nhân! Anh là đồ cầm thú đội lốt người! Đến nội tạng cứu mạng của bệnh nhân mà anh cũng dám ăn trộm!" Giọng nói của chú Anh rất lớn, ông nghiến răng nghiến lợi, giống như một con sư tử giận dữ.

"Mắng đi, mắng thêm vài câu nữa, chờ sau khi tôi hiến tế ông cho thần linh rồi, ông sẽ quên hết tất cả, biến thành một con chó ngoan ngoãn, không còn phải chịu đựng nỗi đau làm người nữa." Tiếng da bị xé rách truyền đến, trái tim của Tiểu Hà cũng giật mạnh, cô khẽ xoay đầu, dùng ngón tay vén mảnh vải trắng lên, dọc theo khe hở nhìn ra ngoài.

Hai y tá tóm lấy cánh tay của chú Anh, bác sĩ Vương đã xé rách phần ngực bụng của tàn hồn chú Anh ra tầm một chiếc cúc áo dài, để lộ nội tạng mưng mủ hôi thối bên trong.

"Cho dù ông là người tốt đến đâu trước khi còn sống, cơ thể sau khi chết của ông sẽ vẫn bốc mùi, trở nên rất bẩn." Bác sĩ Vương sau khi nhìn thấy nội tạng trong cơ thể người, nhãn cầu anh ta đầy tia máu, cơ thể bắt đầu hưng phấn dị thường, tay tùy ý xé nát nội tạng của chú Anh: "Làm người tốt thì có ích lợi gì? Ông từng giúp tôi, nhưng tôi sẽ vì thế mà tha cho ông chắc?"

Anh ta đưa tay nâng trái tim của chú Anh lên: "Tôi còn tưởng trái tim của người tốt đều là màu đỏ như máu, không ngờ trái tim người tốt mà cũng thối rữa và bốc mùi à?"

"Vương Quý Linh, tôi có chết cũng không quan trọng, ít nhất tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc khi còn sống! Không giống như anh, khi còn sống mọi chuyện không thuận lợi, chết rồi cũng bị oán hận bám lấy người! Đáng đời!" Chú Anh cho dù trái tim mình đã bị đối phương nắm lấy, cũng không hề sợ hãi, trên mặt ông còn nở một nụ cười.

"Ông sống rất hạnh phúc à?" Vẻ mặt Vương Quý Linh trở nên u ám: "Trước đây ông đã giúp nhiều người như vậy, cứu được nhiều người như vậy, bây giờ chính ông gặp nạn rồi, ông nhìn xem có ai tới cứu mình không?"

Năm ngón tay bấu chặt, Vương Quý Linh đang chuẩn bị bóp nát trái tim của chú Anh thì đột nhiên thấy bắp chân mình đau nhói.

Nhìn xuống, cậu bé tên Tể Tể đang ôm chân anh ta, cắn mạnh không buông.

Tể Tể bị ung thư xương, chỉ có một chân và một tay, nhưng cậu ấy là người đầu tiên bò đến.

"Tể Tể?" Vẻ mặt của chú Anh thay đổi, sự lo lắng hiện lên trong mắt ông.

Cậu bé nghe thấy chú Anh gọi tên mình, môi hơi nhếch, cậu ngẩng đầu lên, trên mặt không có một chút sợ hãi nhìn bác sĩ Vương, cậu cảm thấy từ khi sinh ra đến nay, chỉ có khoảnh khắc này dường như là thật sự còn sống.

"Lẽ ra trước đây tao phải chặt hết tay chân của mày đi!" Vương Quý Linh vô cùng tức giận, dùng giày giẫm lên đầu Tể Tể. Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Hà cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hai tay cô nắm chặt, khi cô nhấc tấm vải trắng lên, trong nhà xác tất cả những mảnh vải trắng khác cũng rơi xuống đất, tất cả những bệnh nhân đã chết đều ngồi bật dậy.

"Mấy, mấy người muốn làm gì?" Vương Quý Linh không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, trong lòng có chút hoảng hốt.

Không biết là ai ra tay đầu tiên, Vương Quý Linh và hai y tá lập tức bị linh hồn người chết đè xuống đất, oán hận của tất cả mọi người bị kích nổ.

"Thần linh ở ngay dưới tầng hầm, các người dám phản kháng à?!" Vương Quý Linh hét lên, trong cơ thể của hai y tá dường như có ẩn chứa thứ gì đó, dưới dự dẫn động của anh ta, da đầu của hai người nứt ra, vô số con bướm bay ra từ trong đại não của bọn họ.

Mặt đất của nhà xác run lên, rất nhiều vết máu như hoa văn cánh bướm bò lên khỏi mặt đất, giống như một bàn tay to muốn nghiền nát mọi thứ.

Cửa sắt của nhà xác lúc này cũng bị một cỗ lực lượng bắt đầu từ từ đóng lại.

"Tiểu Hà! Cô đi trước đi! Chạy về phía đông! Những con quỷ trên con đường đó không biết đã xảy ra chuyện gì, đều không thấy nữa!" Chú Anh và linh hồn của những bệnh nhân khác hợp lực cùng nhau đẩy Tiểu Hà ra ngoài, còn bọn họ thì bị nhốt trong nhà xác.

Những tiếng la hét liên tục vang lên trong nhà xác, Tiểu Hà biết rằng không thể cứu tất cả mọi người bằng sức lực của mình, cô nghiến răng chạy về phía lối đi phía đông.

"Bên ngoài bệnh viện hẳn là vẫn còn những người khác, chạy ra ngoài! Tìm những người khác đến cứu mọi người!"

Dùng hết sức chạy thật nhanh, nhưng mới chạy được vài bước, một con quái vật đã nhảy ra khỏi bàn y tá, da bụng nó hướng lên trên, tứ chi chống trên mặt đất, cái đầu gấp ngược lại, khuôn mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Tiểu Hà.

"Đến đi! Tao không sợ mày đâu!" Tiểu Hà nhìn xung quanh, không có thứ gì có thể dùng làm vũ khí, khi cô quay lại lần nữa, con quái vật dùng tứ chi chống đỡ cơ thể, đang bò lộn ngược trên mặt đất, chuẩn bị bò đến rồi!

Cắn môi chảy cả máu, nỗi tuyệt vọng mà Tiểu Hà đã kìm nén trong hai ngày bùng cháy, cô hét lên, lao về phía con quái vật.

Nhưng cô còn chưa chạm được vào nó, một cánh tay bị ngâm đến trắng bệch vươn ra từ cống của bệnh viện, có một con quỷ nước kinh hoàng bò ra.

Con quái vật lao về phía con quỷ nước, Tiểu Hà nhân cơ hội này chạy qua con quái vật, lao về phía lối đi phía đông.

Cô không biết tại sao phía đông của bệnh viện lại an toàn, nhưng cô tin tưởng chú Anh.

Con quái vật da bụng hướng lên trên không tốn nhiều thời gian vào quỷ nước, nó nhìn chằm chằm vào thân hình khá tốt của Tiểu Hà, nhanh chóng bò về phía cô.

Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, Tiểu Hà căn bản không thể cắt được đuôi đối phương, trong lòng càng ngày càng tuyệt vọng, khi cô chuẩn bị từ bỏ, ở lối đi phía đông lại có một vài người sống đi ra.

Người đàn ông đi đầu cầm một cái cán dao, toàn thân mặc âu phục màu đen.

Khoảnh khắc đầu tiên Tiểu Hà nhìn thấy người đàn ông, trong lòng thầm nghĩ chết rồi, đám quái vật kia đang chuyên đi tìm người sống đẹp trai tuấn tú, mà người đàn ông trước mặt này nhất định sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng!

"Chạy mau!" Cô hét lớn về phía người sống trong lối đi, nhưng sau đó cô đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chấn kinh. Một con quái vật to lớn với kích thước cơ thể hơn năm mét đã xé nát lớp vỏ của bức tường bệnh viện, vô cùng hung ác bước ra khỏi lối đi từ phía sau người đàn ông.

"Đây, đây là loại quái vật gì vậy?"

"Đừng sợ, đó là thú cưng của tôi." Người đàn ông nhìn Tiểu Hà, nội tâm cũng rất kinh ngạc: "Tại sao trên người cô lại có mấy chục lời chúc phúc của quỷ quái? Trăm quỷ hộ tống? Cô là con gái của quỷ vương hay sao?"

Tiểu Hà không hiểu đối phương đang nói gì, cô vẫn chưa hình dung ra được tình hình hiện tại.

"Không đúng, những khí tức kia đều đến từ tấm bảng trên mắt cá chân của cô, đây là một đạo cụ đặc biệt hiếm có đấy!" Người đàn ông và quái vật cùng nhau tiến về phía trước, trong mắt hắn căn bản không có con quái vật da bụng rách ra kia, chỉ có Tiểu Hà: "Tôi tên là Hàn Phi, là thành viên của tổ chức tự cứu công dân, cô có thể cho tôi biết ai đã tặng cho cô tấm bảng trên chân không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro