Chương 781: Côi phu trầm mặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ơi, anh có đang nghe tôi nói không?" Người đàn ông trong quán ăn nhỏ xua xua tay với Hàn Phi: "Thịt còn phải rất lâu mới làm xong, anh hãy để lại địa chỉ, tôi sẽ giao hàng đến tận nhà cho anh."

"Tôi đã nói là đợi ở đây rồi, sao anh nói nhiều thế nhỉ?" Suy nghĩ của Hàn Phi bị cắt ngang, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thật thà của người đàn ông. Nếu như không phải có trí nhớ vượt xa người thường, hắn hoàn toàn sẽ không nhớ được đối phương.

"Được rồi, được rồi, vậy thì anh đợi một lát." Người đàn ông cường tráng chất phác dường như là hình ảnh thu nhỏ của một loại người nhất định. Bọn họ tham gia vào những công việc chân tay nặng nhọc nhất, không có tâm cơ gì mấy, bỏ ra nhiều nhất, nhưng lại nhận được ít nhất, vật lộn dưới đáy của khu phố cổ đổ nát, chỗ nào cũng bị người ta coi thường, chịu đựng nỗi đau bị chà đạp lên nhân phẩm.

Ánh đèn mờ tối bên cạnh tấm biển gỗ nhấp nháy một cái, người đầu bếp lấy giẻ bẩn lau tay, sau đó cầm một cái dùi nhọn đi về phía bếp sau.

Hàn Phi cảm giác đối phương sắp ra tay, hắn khẽ chạm vào quỷ văn.

Ngay lúc hắn muốn giao tiếp với Đại Nghiệt, thì một giọng nói lắp bắp đột nhiên vang lên sau lưng.

"Muốn thuốc lá không?" Người bán hàng rong mù thu mình trong góc lúc trước lặng lẽ đi đến sau lưng Hàn Phi. Mắt anh ta bị khoét mất, trên mặt có mấy vết sẹo, gần như đã bị hủy dung rồi.

Hàn Phi vốn muốn từ chối người bán hàng rong, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.

Người bán hàng rong mù hình như không phải đang nói chuyện với hắn. Mặt của người bán hàng rong đối diện với sau lưng của Hàn Phi, giống như đang giao tiếp với một người khác sau lưng hắn vậy.

"Anh có những loại thuốc nào?"

Hàn Phi đột nhiên lên tiếng, làm cho người bán hàng rong giật mình, giống như vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Người bán hàng rong mù chân tay luống cuống mở chiếc hộp gỗ trước mặt ra, trong đó có một lượng lớn thuốc lá rời không có đầu lọc, còn có một túi thuốc lá nhỏ màu nâu đỏ. "Đây là thuốc lá đặc biệt chỉ có ở Ngõ Đỏ, các tầng khác không thể mua được." Người bán hàng rong bí ẩn nói: "Nếu như anh có thể mang lên tầng cao, có thể đổi rất nhiều thứ tốt!"

"Nếu như kiếm được như vậy, tại sao anh không tự mình đi?"

"Tôi không thể đi thang máy, đi cầu thang bộ lại sợ." Người bán hàng rong cầm một điếu thuốc đưa cho Hàn Phi: "Anh có muốn thử trước không? Thuốc lá ở Ngõ Đỏ cũng giống như nam nữ ở đây, thử rồi thì sẽ không bao giờ quên."

"Được thôi." Hàn Phi vươn tay cầm lấy điếu thuốc, khi hắn chạm vào ngón tay người bán hàng rong, trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện người bán hàng rong mù trong bản đồ ẩn."

"Người bán hàng rong mù: Một bộ phận người bán hàng trong bản đồ ẩn này bị người ta làm mù mắt. Có thể đây là ý muốn của thần linh, có điều cũng chính vì không nhìn thấy, nên bọn họ mới được người ta tin tưởng."

"Chú ý! Những người bán hàng rong mù ở các tầng khác nhau đều bán các mặt hàng khác nhau, có xác suất nhận được vật phẩm đặc biệt."

Sau khi nhận điếu thuốc xong, Hàn Phi lại nghe thấy nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã nhận được vật phẩm đặc biệt của Ngõ Đỏ là thuốc lá máu."

"Thuốc lá máu, vật phẩm rank F: Đốt cháy thuốc lá máu sẽ nâng cao thể lực của bạn trong thời gian ngắn, làm tê liệt cơn đau nhưng nó cũng sẽ ăn mòn cơ thể bạn, nguyền rủa linh hồn bạn."

"Vậy mà lại là một vật phẩm đặc biệt." Hàn Phi cầm túi thuốc lá lên: "Thứ này bán thế nào?"

"Một đồng năm điếu, bất cứ món đồ nào có khí tức của thần linh cũng có thể trao đổi, nếu như anh đều không có." Người bán hàng rong xắn tay áo dài lên, lộ ra cánh tay khắc đầy nguyền rủa: "Tên của anh có thể đổi lấy mười điếu thuốc, giúp tôi mang đi một nguyền rủa cũng có thể đổi lấy một điếu thuốc."

"Trong tòa nhà còn có tiền xu lưu hành nữa à?" Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài phút, Hàn Phi đã có cái nhìn mới với tòa nhà chọc trời này. Đặt túi lá thuốc trở lại hộp gỗ, hắn vỗ vai người bán hàng: "Anh đến chỗ kia chờ trước, tôi đi lấy tiền."

Sau khi đuổi người bán hàng rong đi, Hàn Phi cầm dao tái sinh bước vào trong quán ăn. Quán ăn này nếu như là quán làm ăn nghiêm túc vậy thì hắn sẽ vay tiền một cách lịch sự. Nếu như đây là một quán chui, vậy thì hắn sẽ phải lấy tiền một cách thô lỗ rồi.

"Thịt xong chưa? Còn phải đợi bao lâu nữa?"

Bức màn phòng bếp phía sau được mở ra, một mùi thơm nồng nặc xộc thẳng vào mặt. Hình như có thứ gì đó đang được đun sôi trong hai chiếc nồi sắt lớn, trên thớt có nhiều loại gia vị, trong bồn rửa bên cạnh, có bộ đồ ăn dính dầu và một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

"Người đi từ thang máy ra chính là anh ta." Hàn Phi thuận tay cầm dao, dùng cánh tay chặn cán dao, trong lòng thầm gọi tên Đại Nghiệt.

Mở vung nồi sắt ra, thịt bên trong được cắt thành từng miếng, không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu.

"Có ai không?" Tiếp tục đi vào trong, Hàn Phi nghe thấy tiếng xiềng xích va chạm vào nhau.

Đi ngang qua góc bếp, Hàn Phi nhìn thấy một con quái vật bị xích ở góc.

Tên đó hơi giống một con cừu, tứ chi thoái hóa, toàn thân mọc đầy nấm mốc màu nâu đỏ, không biết phát ra tiếng kêu, thân hình phù thũng béo phì, giống như một con cừu béo trong quán ăn chuyên dùng để làm thức ăn.

"Thật sự có cừu?" Hàn Phi cũng rất kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng quán ăn chỉ bán thịt người, không ngờ còn có những loại thịt khác.

Ngồi xổm xuống, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào con quái vật mà lần đầu tiên mình nhìn thấy, cổ và thắt lưng của nó bị xiềng xích khóa chặt.

Có thể thấy, sợi xích là bị khóa vào từ khi nó còn rất nhỏ. Chờ sau khi nó lớn lên, sợi xích này mọc thẳng vào da thịt, khiến nó không bao giờ có thể thoát khỏi trói buộc.

"Thứ này sẽ không cắn người đấy chứ?" Đại Nghiệt không phát ra cảnh cáo, Hàn Phi dùng tốc độ nhanh nhất sờ lên đầu con quái vật, nhưng hệ thống cũng không có nhắc nhở gì cho hắn.

"Không phải là một quỷ quái đặc biệt gì, cũng không phải là tác phẩm của thần linh, chẳng lẽ đây là... một con người?"

Vạch đám nấm mốc trên mặt con quái vật ra, Hàn Phi nhìn thấy một khuôn mặt dị dạng xấu xí. Bên dưới cơ thể nó còn vứt mấy ống tiêm và sợi thuốc lá màu đỏ. "Lá thuốc của Ngõ Đỏ chẳng lẽ là mọc ra từ cơ thể người để giữ dây xích."

Đang định thử xem con dao tái sinh có thể cắt đứt chúng hay không thì tiếng bước chân từ căn phòng sâu nhất trong bếp sau vang lên.

Người đàn ông chất phác toàn thân đầy máu cầm một con dao đồ tể mới mài đứng ở cửa. Anh ta nhìn Hàn Phi, vẻ mặt chất phác thật thà dần dần biến thành biến thái méo mó!

"Thưa anh, sao anh lại có thể vào đây?" Anh ta từng bước đi về phía Hàn Phi, tốc độ càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là vượt quá giới hạn của người bình thường.

Hàn Phi hiện giờ chỉ còn một giọt máu nên hắn cũng không dám sơ suất. Đối mặt với kẻ địch đầu tiên gặp phải trong tòa nhà, hắn vô cùng thận trọng gọi Đại Nghiệt ra.

Cơ thể to lớn đập vào tường trong tích tắc, Đại Nghiệt vô cùng phấn khích. Dáng vẻ của nó lúc này giống như chạy vào điện thờ của người khác, ăn trộm đồ cống phẩm vậy.

Khí tức tai họa dồn dập về xung quanh, đầu bếp bị Đại Nghiệt giữ chặt, giây tiếp theo đầu của anh ta đã bị nó nuốt xuống. "Vẫn chưa nhận được thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ta vẫn chưa chết!"

Dưới sự thúc giục của Hàn Phi, Đại Nghiệt đã điên cuồng tiêm độc hồn vào cơ thể của đầu bếp. Đại Nghiệt đã được tăng sức mạnh lên nhiều lần trong điện thờ ký ức của Phó Sinh, nó dốc toàn lực đánh lén, cho dù là hận ý cũng sẽ bị thương, chứ đừng nói đến một người đầu bếp vô danh.

Chất độc màu đen chảy trong cơ thể đầu bếp, giày vò linh hồn và thể xác của anh ta.

Khi độc hồn thâm nhập vào trái tim, trong sâu thẳm linh hồn của đầu bếp hình như có thứ gì đó vỡ ra.

Cùng với đầu bếp hồn phi phách tán, một cái tên màu đỏ sậm đã được khắc trên lưng của Đại Nghiệt là Chu Ngũ.

"Nghi phạm trong vụ án hầm cừu hình như tên là Chu Ngũ. Sau khi Đại Nghiệt giết chết anh ta, tại sao tên của anh ta lại chạy lên trên người nó? Đây là một loại nguyền rủa?"

Hàn Phi giao tiếp với Đại Nghiệt, Đại Nghiệt vô lo vô nghĩ không những không có cảm giác khó chịu, ngược lại còn có vẻ mạnh mẽ hơn.

"Việc giết chóc kết thúc rất nhanh, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành." Hàn Phi lau sạch vết máu trên mặt đất với tốc độ nhanh nhất rồi chạy vào căn phòng sâu nhất trong bếp sau.

Căn phòng chật hẹp và tối như một phòng giam, có nhiều dụng cụ để giết mổ lợn. Đầu bếp dường như đã làm giá đỡ và móc khóa để việc giết mổ được thuận tiện hơn.

Tuy nhiên, lúc này trên giá không có con cừu con nào, mà đang trói một người phụ nữ trẻ gầy yếu.

Miệng cô bị bịt kín, trên người bị bôi nhiều loại nước sốt, như thể đang bị ướp vậy.

Cầm dao đồ tể, Hàn Phi đi về phía người phụ nữ trẻ, trong mắt đối phương hiện lên vẻ sợ hãi.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt bước ngoặt quan trọng của vụ án hầm cừu! Lựa chọn khác nhau sẽ tương ứng với những phần thưởng khác nhau!"

"Lựa chọn 1: Giải phóng tội ác trong lòng, giết người diệt khẩu, bạn sẽ nhận được gấp đôi phần thưởng kinh nghiệm, đồng thời khởi động nhiệm vụ tiếp theo của vụ án hầm cừu!"

"Lựa chọn 2: Hầm cừu trong nồi, hoàn thành bữa ăn mà Chu Ngũ chưa làm xong, tiếp tục giao thức ăn cho khách hàng ở các tầng khác, bạn sẽ vĩnh viễn có được một năng lực đặc biệt của kẻ sát nhân Chu Ngũ! Đồng thời khởi động nhiệm vụ tiếp theo của vụ án hầm cừu!"

"Lựa chọn 3: Cứu Tiểu Trúc, nhiệm vụ của vụ án hầm cừu thất bại, không có phần thưởng kinh nghiệm, mức độ thân thiện của Tiểu Trúc +3! Mức độ thân thiện của chị Hồng +1!"

"Chú ý! Hãy đưa ra lựa chọn trong vòng mười giây!"

Tiểu Trúc đối với Hàn Phi mà nói chỉ là một người lạ, giết chết cô ta có thể bước vào bước tiếp theo của nhiệm vụ, còn nhận được phần thưởng nhiệm vụ vĩnh viễn.

Giọng nói của hệ thống giống như ma quỷ đang cám dỗ Hàn Phi, nhưng hắn rất tỉnh táo, người lạ thì cũng là người mà.

Hàn Phi cởi dây trói, yêu cầu Tiểu Trúc nhanh chóng lau hết nước sốt trên người. "Nhanh lên! Đừng dừng lại ở đây."

Hàn Phi đã đưa ra lựa chọn của mình, hắn sẽ không để mình trở thành kẻ sát nhân mới trong vụ án hầm cừu, cho dù có thể vĩnh viễn có được năng lực đặc biệt của kẻ sát nhân.

Trong lúc Tiểu Trúc thay quần áo, Hàn Phi cũng không nhàn rỗi. Hắn lục tung đồ đạc, trong ngăn bí mật của tủ tìm thấy hơn chục đồng tiền nhuốm máu được mài bằng xương người.

Những đồng tiền này có kích thước lớn nhỏ khác nhau, nhưng điểm chung là đều có một điện thờ được ghép từ xác người chạm khắc trên đó.

Sau khi nhìn thấy những đồng tiền này, Đại Nghiệt như ngửi thấy mùi thịt chó hoang. Nó nhanh chóng chạy tới chỗ Hàn Phi, nhìn hắn chằm chằm.

"Mày muốn ăn những đồng tiền này?"

Hàn Phi nhớ Đại Nghiệt rất thích phá hoại điện thờ. Nó vô cùng say mê khí tức của không thể nhắc đến, chỉ hận không thể ôm lấy không thể nhắc đến rồi huýt sáo.

Chọn ra một đồng tiền xương nhỏ nhất, Hàn Phi thử ném vào miệng Đại Nghiệt, nó lập tức bắt đầu cạp cạp ăn, trông khá vui vẻ.

"Mình đang nuôi quái vật gì vậy?"

Sau khi cho Đại Nghiệt ăn thêm vài đồng, Hàn Phi đã lừa Đại Nghiệt vào lại trong quỷ văn.

Hắn bắt đầu tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh lại phát hiện một thẻ thang máy trong áo đầu bếp, bên trên còn viết một con số 11.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện thành công vật phẩm đặc biệt trên bản đồ ẩn là thẻ thang máy số 11."

"Thẻ thang máy số 11: Sở hữu chiếc thẻ này có thể đi thang máy số 11! Các thang máy khác nhau trong tòa nhà lớn có thể đi lên các tầng khác nhau."

"Đây đúng là thứ tốt để dễ dàng chạy thoát thân." Hàn Phi cất thẻ thang máy đi. Hắn dìu Tiểu Trúc chạy ra khỏi bếp sau, sau đó tự mình lại quay trở lại trong quán, bố trí hiện trường thành như đầu bếp ra ngoài chưa về.

Phi tang xóa dấu vết là chuyện mà Hàn Phi giỏi nhất, năng lực này của hắn đã đạt đến trình độ cực cao thông qua việc luyện tập liên tục.

Sau khi hoàn tất mọi việc, Hàn Phi bước ra khỏi quán ăn nhỏ. Hắn vốn muốn tìm người bán hàng rong mù nói chuyện một chút, nhưng đáng tiếc đối phương đã không thấy đâu nữa.

Trở lại căn nhà nhỏ, khi người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi nhìn thấy Hàn Phi mang Tiểu Trúc trở về thì ánh mắt tê dại biến thành kinh ngạc: "Làm sao mà cậu có thể thuyết phục Chu Ngũ thả người vậy?"

"Chu Ngũ là ai? Lúc tôi đến đó, chỉ nhìn thấy cô ấy bị trói trên giá." Hàn Phi không nói rõ, nhưng người phụ nữ đã hiểu ý của Hàn Phi. Cô ta lon ton đóng cửa lại, lục lọi tìm quần áo của mình đưa cho Tiểu Trúc.

"Hai người hãy trốn ở căn nhà này trước." Người phụ nữ trung niên chủ động lên tiếng, càng nhìn Hàn Phi càng cảm thấy hắn khác với những cư dân khác trong tòa nhà, giọng nói cũng có chút thay đổi.

Cùng lúc đó, Hàn Phi cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Nhiệm vụ vụ án hầm cừu thất bại! Đặc tính bị động nghề nghiệp côi phu được kích hoạt, mị lực tăng lên gấp đôi, mức độ thân thiện của Tiểu Trúc +6, mức độ thân thiện của chị Hồng +2!"

Sau khi mức độ thân thiện được nâng cao, Hàn Phi chuẩn bị hỏi hai cư dân trong tòa nhà này một chút, để thực sự hiểu về tòa nhà đáng sợ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro