Chương 786: Quỷ tai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bao nhiêu việc cũng không thành vấn đề! Có chơi có chịu!" Khi cái miệng lớn của Đại Nghiệt từ từ mở ra, tên béo của sòng bạc trở nên thành khẩn hơn rất nhiều, gã sẵn sàng đồng ý bất cứ yêu cầu nào của Hàn Phi. "Anh thay đổi cũng nhanh thật đấy." Hàn Phi không ngờ tên béo trông hung dữ như vậy, thế mà lại trở mặt nhanh như này, có lẽ gã cũng đã đánh giá thấp tác động tâm lý của Đại Nghiệt đối với người bình thường.

"Sòng bạc của tầng sáu nằm ở trong Ngõ Đỏ, vì vậy quy tắc của Ngõ Đỏ chính là quy tắc của sòng bạc." Tên béo kinh hãi nhìn cái miệng Đại Nghiệt, những độc hồn này sắp rơi xuống mặt gã đến nơi rồi: "Anh có thể bảo nó cách xa tôi một chút được không, tôi sợ nó bất cẩn sẽ làm tôi bị thương."

Hàn Phi giơ cánh tay lên, Đại Nghiệt lùi lại sau một bước: "Trước hết, anh phải cho tôi biết tất cả thông tin về tòa nhà này; thứ hai, tôi cần anh phối hợp, duy trì hoạt động bình thường của Ngõ Đỏ; nếu như anh nhận được bất kỳ tin tức gì từ phía sòng bạc, cần thông báo cho tôi ngay lập tức."

"Được ! Không thành vấn đề! Tất cả chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi." Tên béo cuộn tròn như một con sâu khổng lồ. "Sòng bạc giống với tiểu thương mù, đều có các phương pháp truyền tải thông tin nội bộ, những chuyện đặc biệt xảy ra ở các tầng, chỉ cần trả một cái giá nhất định là có thể biết ngay lập tức. Ngoài thông tin ra, chúng tôi còn có cách lấy được các đặc sản công và cư dân của các tầng khác, anh có cần thứ gì, cứ thoải mái phân phó."

Tên béo quá phối hợp rồi, đến mức Hàn Phi cho rằng đối phương đang có ý đồ xấu xa nào khác, chờ hắn rời đi sẽ tìm cách trả thù mình.

"Tôi cần anh ăn quả tim này, sau đó tiếp tục nói chuyện với tôi." Hàn Phi từ trong ô vật phẩm lấy ra một quả tim lợn do Từ Cầm nấu. Sau khi trở thành hận ý, món ăn mà cô ấy nấu càng hàm chứa nguyền rủa mạnh mẽ hơn. Ngoài Hàn Phi ra, đến Đại Nghiệt cũng không muốn ăn. Đương nhiên ngoài mặt mọi người vẫn khen ngợi tài nghệ nấu ăn của Từ Cầm rất tốt.

"Đây là cái gì?"

"Bữa trưa do gia đình tôi ở phương xa chuẩn bị." Hàn Phi nhìn tên béo ăn tim lợn. Sau khi nguyền rủa đã kích hoạt, hắn lại để Đại Nghiệt tưới độc hồn vào, hình thành nên một thế cân bằng vi diệu trong cơ thể tên béo. Tên béo trước đây chỉ là béo giả, tên béo bây giờ như một quả bóng sắp nổ tung, mỗi giọt máu đều sẽ nhuốm nguyền rủa.

Mấy người đi theo phía sau Hàn Phi, đối với tất cả những hành vi của hắn đều nhìn thấy rõ. Bọn họ đã coi hắn là một ma quỷ thật sự, một tên dã tâm còn điên cuồng và biến thái hơn cả chủ nhân của Ngõ Đỏ, có điều thật may mắn bọn họ ở cùng một nhóm với hắn.

Cảm nhận được nguyền rủa chậm rãi và độc hồn có thể bộc phát bất cứ lúc nào trong cơ thể, ngũ quan của tên béo nhăn lại với nhau. "Vừa nãy tôi nói có chút hơi quá, tin tức bên trong sòng bạc đều cần tiền và những thứ tương đương để đổi lấy, cho dù tôi có tán gia bại sản cũng không có cách nào đổi lấy quá nhiều thứ cho anh được. Chủ nhân thực sự của sòng bạc ở khu vực trên tầng 50, tôi thực ra chỉ là một người trông coi."

"Hãy chú ý các loại thông tin trong tòa nhà, nếu tôi chết anh cũng sẽ hồn phi phách tán, bị độc hồn hành hạ đến quỷ cũng không thể làm được." Hàn Phi kéo mặt tên béo lên, sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn. Hắn cảm nhận được nỗi kinh sợ trong lòng tên béo, nhìn thấy một linh hồn đang run rẩy.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện cư dân đặc biệt là Chó Béo."

"Chủ nhân sòng bạc là một con chó được thần linh nuôi dưỡng, nó cắn xé linh hồn của các nạn nhân, ép bọn họ đến bàn đánh bạc, biến thành đồ ăn thịt, tiền xu, súc sinh không có nhân tính của sòng bạc."

"Chó Béo, Cường hóa sức mạnh: Anh ta dùng tất cả ký ức và nhân tính của quá khứ làm con bài mặc cả, để đổi lấy sức mạnh có thể không ngừng phát triển. Kí ức là thứ vô dụng nhất, cảm giác nhớ được em nhưng lại không thể bảo vệ được em quá đau khổ, thà quên em đi, rồi dùng bản năng bảo vệ em."

Sau khi đọc xong nhắc nhở của hệ thống, Hàn Phi rút tay về: "Chó Béo, một cái tên cũng khá hay, hy vọng cái người mà anh muốn bảo vệ, vẫn chưa bị anh giết chết."

Câu nói này của Hàn Phi khiến tên béo ngây ra một chút, đầu óc gã hơi hỗn loạn một chút.

"Chị Hồng, tầng sáu còn có nơi nào nguy hiểm nữa không? Tôi muốn loại bỏ tất cả nguy hiểm tiềm tàng." Hàn Phi lấy dao đồ tể ra, nhìn một số điểm sáng nhân tính mới được thêm vào trên đó. Nhiệm vụ trong tòa nhà chọc trời này có thể nhận được gấp đôi điểm tích lũy, giết chết cư dân có xác suất nhất định nhận được nhân tính còn lại của người chết, bắt tội phạm có thể cường hóa cho Đại Nghiệt, cộng thêm việc không có quy tắc và hạn chế, Hàn Phi cảm thấy nơi này thực sự quá phù hợp với tiếng cười điên cuồng.

"Những căn nhà nguy hiểm ở ngoại vi đều đã bị cậu xử lý sạch sẽ rồi. Có điều trong tòa nhà này bất cứ lúc nào cũng vẫn có thể có thứ nguy hiểm hơn ập đến, chẳng hạn như dị quỷ lang thang và những nhà mồ đột nhiên dị hóa, vân vân..." Chị Hồng cẩn thận nhắc nhở Hàn Phi.

"Ở tầng sáu không có thế lực và tổ chức nào khác cần chú ý nữa à?"

"Còn có một số người lao công, chính là người của thang gỉ." Chó Béo từ dưới đất đứng lên, cũng không biết là lấy việc công để trả thù riêng, hay là thật sự muốn giúp Hàn Phi, gã hơi khó nhọc khom lưng đứng ở bên cạnh Hàn Phi: "Những người đó căn bản không coi chúng tôi ra gì, không tuân thủ quy tắc, rất thô lỗ."

"Đừng nghe anh ta nói nhảm, người lao công của thang gỉ vô cùng nguy hiểm. Bọn họ có thể tự do sử dụng thang máy, có thể đi lên các tầng khác nhau, thu rất nhiều đạo cụ trong tòa nhà, điều khiển rất nhiều quái vật mạnh mẽ khủng khiếp." Chị Hồng nhanh chóng đứng ra: "Cậu thử nghĩ mà xem, một người có thể ra vào đủ các nơi nguy hiểm để dọn dẹp vệ sinh, sao có thể yếu được?" Người lao công của tòa nhà chọc trời đã trở thành một thế lực bí ẩn và hùng mạnh, đây cũng là điều mà trước đây Hàn Phi không hề nghĩ tới.

"Bọn họ không dễ đối phó, nhưng nếu như để bọn họ nghĩ rằng chúng ta dễ bắt nạt, nói không chừng bọn họ sẽ cố tình chuyển một số rác lớn không thể xử lý đến tầng này, coi tầng này làm nơi đổ rác." Chó Béo đứng thẳng, gã chỉ cúi người trước mặt Hàn Phi. Thái độ của gã đối với chị Hồng tương đối kém.

"Chuyển một số rác lớn đến tầng này là có ý gì?" Hàn Phi cau mày.

"Trước đây, chủ nhân của Ngõ Đỏ sẽ cho thang gỉ một số lợi ích, để bọn họ lợi dụng thang máy đưa quái vật khó xử lý vào. Quái vật sẽ không tự nhiên biến mất mà không gây tai vạ cho tầng chúng ta; nhất định là đã đi gây tai vạ cho các tầng khác rồi." Chị Hồng nói ra suy nghĩ của mình: "Chúng ta không cần phải trở mặt với những người lao công đó, chỉ cần cho bọn họ một ít tiền xu và thuốc lá máu, bọn họ sẽ không đến làm phiền chúng ta đâu."

"Tóm lại cứ đi gặp bọn họ trước đã." Hàn Phi dẫn theo Chó Béo, chị Hồng và Lý Nhu ra khỏi sòng bạc.

Chị Hồng và Chó Béo đứng hai bên Hàn Phi như đang tranh sủng vậy, cả hai đều đã sinh sống trong tòa nhà chọc trời này quá lâu, vì để sống tốt hơn, bọn họ có thể làm mọi chuyện. Đèn đỏ hai bên hành lang dần tắt, nhiệt độ không ngừng hạ xuống, trên hành lang càng ngày càng nhiều đồ đạc lộn xộn và rác rưởi, những căn nhà hai bên về căn bản đều bỏ hoang, không nhìn thấy một ai.

"Mỗi tầng đều có khu vực thích hợp và khu vực không thích hợp để ở. Những khu vực không thích hợp để ở thường bị dị quỷ, nhà mồ và cảnh sát đêm chiếm giữ. Người của thang gỉ chủ yếu phụ trách dọn dẹp những khu vực này, nhưng bọn họ ham sống sợ chết, tham tiền phụ nghĩa, căn bản sẽ không mạo hiểm mà đi vào để dọn dẹp kỹ càng. Điều này dẫn đến việc các khu vực thích hợp để ở trong tòa nhà càng ngày càng thu hẹp." Chị Hồng nấp sau lưng Lý Nhu, cô ta thở ra một hơi lạnh, tay chân lạnh ngắt: "Men theo hành lang này tiếp tục đi vào trong chính là khu vực do người lao công của thang gỉ phụ trách. Tôi chưa từng vào đó bao giờ, cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì."

Chó Béo đứng ở phía bên kia Hàn Phi, gã ta da thô thịt dày ngược lại không hề cảm thấy lạnh, chỉ là hai mắt vốn đã không lớn giờ lại híp chặt với nhau, biểu cảm có vẻ bất an: "Tôi cũng rất lâu rồi chưa nhìn thấy người lao công của thang gỉ ở tầng sáu rồi."

Dọn rác chắn hai bên đường ra, Hàn Phi lấy đèn pin chiếu vào cuối hành lang tối om.

Hai bên hành lang toàn bộ đều là những căn hộ bỏ hoang, trong không khí có mùi hôi thối nồng nặc, trên mặt đất có dấu vết của vật nặng bị kéo lê.

"Sao cứ có cảm giác như có một con quái vật rất đáng sợ sống ở bên trong." Ông lão xoa xoa tay, nấp ở phía sau cùng.

"Đây là nơi người lao công của thang gỉ phụ trách, nhưng bọn họ đâu rồi?" Hàn Phi ngồi xổm xuống, nhờ sự trợ giúp của ngũ quan đã được cường hóa nhiều lần, hắn phát hiện trên đống đồ lộn xộn có dính máu tươi: "Đi, vào xem một chút."

Lần theo vết máu, Hàn Phi đi đến góc đầu tiên của hành lang, nhìn thấy tín đồ mà mình đã thấy lúc trước. Hai người đàn ông mặc áo mưa màu đỏ cơ thể bị xoắn lại với nhau, như thể một cái quẩy được phóng đại.

"Tín đồ của thần linh mà bị giết như thế này á?" Chó Béo và chị Hồng đồng thời dừng lại: "Đây chắc chắn không phải do người lao công của thang gỉ làm, khu vực đợi dọn sạch đã xuất hiện tai nạn!" Máu chảy ra từ trong áo mưa màu đỏ. Hàn Phi lật áo mưa ra kiểm tra thi thể, nội tạng của hai tín đồ đã hoàn toàn bị nát bét: "Có người có thể dùng tay không xoắn hai thi thể lại với nhau?"

Hàn Phi đã từng đi theo cảnh sát điều tra rất nhiều vụ án. Hắn bắt đầu quan sát kỹ càng, trên bề mặt da của tín đồ cũng không có vết thương rõ ràng.

"Thật là kỳ lạ! Trông không giống như là có người túm lấy hai thi thể và xoắn bọn họ lại với nhau, mà càng giống như cơ thể của bọn họ mất kiểm soát, tự mình xoắn vào nhau thì đúng hơn!"

Hàn Phi đã từng nhìn thấy năng lực tương tự ở trong thế giới kí ức điện thờ của Phó Sinh. Bác sĩ trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có thể thao túng cơ thể bệnh nhân, khiến bọn họ thực hiện một số hành động không thể tưởng tượng nổi.

Gọi Cửu Mệnh ra, Hàn Phi lại để rắn đen ẩn trong bóng tối thăm dò con đường phía trước.

Hành lang ngày càng có nhiều vết máu, lượng lớn rác rưởi và đồ lộn xộn bị một loại lực lượng nào đó vặn vẹo. Trên bức tường trở nên lồi lõm không bằng phẳng đã đầy vết nứt.

"Chị Hồng, có bao giờ tầng của chị bị sập tường chưa?"

"Tầng nào cũng được thần linh che chở, cho dù có bị sập một phần, người của thang gỉ cũng sẽ đến tu sửa." Chị Hồng hiển nhiên cũng nhận rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề: "Hay là chúng ta vẫn nên rút lui trước, gặp phải dị quỷ còn đỡ, ngộ nhỡ gặp phải cấm kị, vậy thì chúng ta muốn chạy cũng không chạy thoát được đâu!"

Có thể là nghe được cuộc đối thoại giữa chị Hồng và Hàn Phi, từ đống rác cách đó hơn chục mét phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt.

Hàn Phi để con rắn đen qua đó kiểm tra trước, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm mới dẫn người từ từ đến gần. Bọn họ dọn từng cái rác đi thì nhìn thấy một người đàn ông chỉ còn nửa thân trên. Anh ta mặc bộ quần áo của người lao công thang gỉ, bụng và các cơ quan nội tạng của anh ta xoắn vào nhau như những sợi tơ, cơ thể dường như bị xoắn lại trực tiếp từ giữa.

"Có, có quỷ tai, lên tầng mười..." Người lao công vừa mở miệng, máu đen đã chảy ra. Tay trái duy nhất có thể cử động được của anh ta đang cầm một thẻ thang máy bị hư hỏng nghiêm trọng.

"Quỷ tai là cái gì?"

"Tầng mười, lấy, lấy máy chụp ảnh của cảnh sát đêm, trốn..." Răng của người lao công bắt đầu rụng ra, hơi thở càng ngày càng yếu. Hàn Phi muốn kéo anh ta ra khỏi đống rác hoàn toàn, nhưng vừa kéo anh ta, trong lòng hắn lại có một dự cảm vô cùng tồi tệ.

Bên tai truyền đến tiếng có thứ gì đó nổ tung. Hàn Phi ngẩng đầu lên nhìn, Cửu Mệnh bảo vệ phía trước hắn, hai cánh tay bị vặn đứt, cơ thể bắt đầu biến dạng. Hoàn toàn không biết hung thủ đang ở đâu, Hàn Phi đành phải yêu cầu mọi người nhanh chóng rời đi.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ độ khó cao rank E ngẫu nhiên của bản đồ ẩn là Quỷ tai!"

"Nhiệm vụ độ khó cao ngẫu nhiên của bản đồ ẩn mỗi tầng chỉ có một, xác suất kích hoạt là 5%, độ nguy hiểm của nhiệm vụ vượt xa nhiệm vụ thông thường! Hãy lựa chọn cẩn thận xem có nên làm hay không!"

Nhiệm vụ "tiếp nhận" đến tay, Hàn Phi tự nhiên sẽ không từ bỏ.

"Yêu cầu của nhiệm vụ là giết chết quỷ tai."

Quỷ tai là cái gì Hàn Phi còn không biết, lúc này hắn cũng không có thời gian suy nghĩ sâu hơn. Hắn lon ton chạy ra khỏi khu vực chờ dọn dẹp ở tầng sáu.

"Con quỷ bên trong sớm muộn gì cũng sẽ đi ra, tầng này không an toàn." Hàn Phi vốn dĩ không muốn rời khỏi tầng sáu nhanh như vậy, nhưng sau khi hắn thấy quỷ tai, thì tim đập liên hồi. Vì để không bị lộ điểm yếu của mình, Hàn Phi đã bật công tắc diễn xuất bậc thầy trong đầu, cẩn thận cảm nhận nguồn gốc của sự bất an. Trong thế giới vô hình có một bóng máu dường như đang không ngừng tiếp cận, đối phương hình như đã tiến vào bên trong tòa nhà chọc trời.

"Quái vật mà mình chiêu hồn từ biển máu ra vẫn chưa chết? Đối mặt với sự liên thủ của oán niệm cỡ siêu lớn và tác phẩm của thần linh, nó vẫn có thể sống sót được à?" Giữa Hàn Phi và "quái vật" tự mình chiêu hồn ra có tồn tại một mối liên hệ nào đó không thể cắt đứt. Không do dự nữa, hắn bảo chị Hồng đưa mình đến thang máy ở tầng sáu.

"Mình đã hoàn thành một nhiệm vụ rồi, bây giờ chỉ cần bằng mọi giá kéo dài thời gian đủ ba tiếng là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro