Chương 262: Cửa hàng tiện lợi Ích Dân không hề ích dân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phi coi cư xá Hạnh Phúc như nhà của mình, thậm chí dần dần bắt đầu có cảm giác thân thuộc ở đây.

So với quản lý toàn nhà tiền nhiệm trước đây, phong cách giải quyết công việc của Hàn Phi có vẻ non nớt và bốc đồng, nhưng cũng mang lại cho mọi người cảm giác chân thành và cởi mở.

Bước vào tòa nhà Block 1, hành lang u ám không khiến Hàn Phi cảm thấy ngột ngạt, hắn vịn vào lan can cầu thang gỉ sét, đêm nào cũng nhớ đến cảnh đùa giỡn với mạng sống trên hành lang.

Mỗi căn phòng trong tòa nhà này đều chứa đựng những ký ức của Hàn Phi, không biết từ bao giờ, vận mệnh của Hàn Phi đã được kết nối với tòa nhà cũ nát này.

Vừa bước vào hành lang, Hàn Phi chưa đi bao xa, cửa tầng bốn bị mở ra.

Một lúc sau, Ngụy Hữu Phúc ốm yếu xuất hiện ở hành lang, Tiểu Bát rụt rè nấp sau lưng anh ấy, khuôn mặt thanh tú kín đáo nhìn Hàn Phi, trong mắt chợt lóe lên một tia vui vẻ.

"Nếu như em không trở về, chúng ta sẽ chuẩn bị đi ra ngoài tìm em." Ngụy Hữu Phúc nhìn Hàn Phi, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Ngụy Hữu Phúc và Tiểu Bát chạy ra chào đón, Hàn Phi nhất thời không biết nên biểu hiện ra vẻ mặt gì, từ nhỏ hắn chỉ thấy những cảnh tương tự trên ti vi.

Trước khi chơi trò chơi này, hắn đều không có bất kì mong đợi gì mỗi khi về nhà, luôn cầm chìa khóa, mở cửa im lặng, sau đó lại nhìn thấy bóng tối.

Không ai để đèn cho hắn, không ai mở cửa cho hắn, và không ai vui sướng chạy ra đón hắn.

Hàn Phi đưa Từ Cầm về nhà trước, hắn chỉ đơn giản chuẩn bị một số thức ăn cho Từ Cầm trong phòng, sau đó rời đi sau khi tình trạng của cô ấy được cải thiện một chút.

Trở lại căn hộ 1044, Hàn Phi ngồi trên ghế sô pha và kể cho Ngụy Hữu Phúc và những nạn nhân khác về cảnh ngộ của mình trong những ngày này, những nạn nhân trong vụ án chặt thây ghép xác rời khỏi cư xá Hạnh Phúc thì sẽ thu hút những thứ gì đó, vì vậy mọi người đều rất hứng thú về thế giới bên ngoài mà Hàn Phi kể.

Họ lắng nghe trải nghiệm của Hàn Phi, như thể nhân vật chính của câu chuyện là chính họ, biểu cảm của họ thay đổi theo giọng điệu của hắn mỗi khi họ nghe đến chỗ ly kỳ.

Trong căn phòng nhỏ, một người cầm đuốc nhảy múa, chạm vào trái tim của các lệ quỷ.

Khoảng năm giờ sáng, câu chuyện của Hàn Phi đã kết thúc, nhưng Ngụy Hữu Phúc như một người cha già cằn nhằn, liên tục khuyên hắn đừng mạo hiểm nữa.

Khi Hàn Phi đang định trốn đi bằng cách thoát khỏi trò chơi, điện thoại cố định trong phòng đột nhiên vang lên.

Vẻ mặt của Hàn Phi lập tức thay đổi, lấy dao tái sinh ra, nhưng vẻ mặt của Ngụy Hữu Phúc rất bình tĩnh, kết nối điện thoại.

"Đừng căng thẳng, em có nhớ khách sạn bên cạnh Cửa hàng tiện lợi Ích Dân không?"

"Em nhớ."

"Suy nghĩ của ông lão trong khách sạn đã hòa vào đường dây điện thoại, tạo thành một vật nguyền rủa đặc biệt, để thuận tiện cho việc liên lạc, chúng tôi đã kết nối suy nghĩ của ông ấy với cư xá hạnh phúc." Mặc dù Ngụy Hữu Phúc yếu ớt, nhưng anh vẫn giữ được trí tuệ và nhân tính của mình.

Sau vài câu nói chuyện ngắn ngủi, Ngụy Hữu Phúc cúp điện thoại, cau mày đi đến bên cửa sổ cùng Hàn Phi.

Hai người nhìn ra ngoài cư xá, trước cửa hàng tiện lợi Ích Dân, có một người phụ nữ đáng sợ, cao hơn hai mét và mặc áo cưới màu đỏ!

"Là cô ta?"

Hàn Phi vẫn còn ấn tượng về người phụ nữ này, vào ngày đầu tiên hắn được thuê làm nhân viên bán hàng trong cửa hàng tiện lợi Ích Dân, người phụ nữ đã mời người giấy quản lý cửa hàng cùng đi đến tòa nhà chết chóc.

Chính vì cô ta mang người giấy đi nên mới tạo cơ hội cho Hàn Phi trộm quan tài của quản lý cửa hàng.

Vào thời khắc quan trọng Hàn Phi đã ngấm ngầm ra tay với quản lý người giấy, đồng thời cũng gài bẫy người phụ nữ mặc áo cưới.

Cô ta đã trả một giá rất đắt để mời người giấy quản lý cửa hàng ra tay, nhưng khi cuộc chiến đi đến giai đoạn cuối cùng, ý thức của quản lý cửa hàng lại tiêu tan.

Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Hàn Phi có thể cảm nhận được nội tâm suy sụp và bất lực của người phụ nữ mặc áo cưới.

"Cô ta vậy mà không chết? Còn đặc biệt quay trở lại?"

"Em làm sao lại chọc tức cô ta? Giữa bọn em có chuyện gì sao?" Ngụy Hữu Phúc liếc nhìn Hàn Phi, Hàn Phi được xem như là đệ nhất mỹ nam của căn hộ ma ám 1044.

"Có vẻ như em phải đến cửa hàng tiện lợi một chuyến, một mình Huỳnh Long không thể đối phó với cô ta được." Hàn Phi vừa về đến nhà lại chạy ra ngoài, nhân tiện kéo theo Khóc.

Mười phút sau, hắn đẩy cửa của cửa hàng tiện lợi ra.

Mười cây sáp trắng xếp cạnh nhau trên kệ, trong đó có một cây khóc lóc thảm thiết nhất, liên tục nói xấu quản lý cửa hàng, thậm chí còn luôn mồm nịnh nọt người phụ nữ mặc áo cưới, chỉ thiếu chút thừa nhận bên kia là mẹ đỡ đầu.

Có lẽ do quá nhập tâm, khi những cây sáp trắng khác đã ngậm miệng lại, thì cây sáp trắng kia vẫn còn đang la hét mạnh mẽ, Huỳnh Long đã vài lần cố gắng can ngăn đối phương, nhưng bị người phụ nữ mặc áo cưới chặn lại.

Sáp trắng càng nói càng hăng say, cho đến khi phát hiện ánh mắt người phụ nữ mặc áo cưới từ từ rời khỏi mình, liền tò mò nhìn về phía sau.

Sắc mặt Hàn Phi trắng nhợt lặng lẽ nhìn nó, trong tay đang chơi đùa chiếc bật lửa.

Khuôn mặt người trên sáp trắng đột nhiên đông cứng lại, ánh mắt của nó lặng lẽ nhìn sang bốn phía, sáp trắng hai bên đã sớm ngậm miệng.

"Không phải là chúng tôi không trượng nghĩa, mà là chiếc bật lửa vận mệnh đè trên đầu chúng tôi."

Hàn Phi đốt cây sáp trắng lên, sau đó đặt ở trên chân đèn, theo sau đó hắn đứng ở trước người phụ nữ mặc áo cưới.

Người phụ nữ mặc áo cưới cao gần hai mét cúi đầu nhìn Hàn Phi, khuôn mặt đầy phiền muộn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, có vẻ hơi bối rối, tại sao tất cả ma quỷ trong cửa hàng tiện lợi lại cảm thấy an tâm sau khi nhìn thấy hắn?

Trong ấn tượng của cô ta, vài ngày trước, Hàn Phi hình như mới trở thành nhân viên thực tập ở đây.

"Tôi là quản lý ở đây, tôi tên là Hàn Phi."

Trên mặt mang theo nụ cười thương mại tiêu chuẩn, thái độ của Hàn Phi không khiêm tốn cũng không hống hách, không có dấu vết sợ hãi hay hoảng sợ: "Xem ra cô đã có thỏa thuận nào đó với người quản lý cửa hàng trước?"

Người phụ nữ mặc áo cưới hoàn toàn không hiểu tại sao Hàn Phi lại trở thành quản lý cửa hàng tạm thời, nhưng điều đó không quan trọng, cô ta đến để yêu cầu một lời giải thích.

Cô ta ném chiếc khăn tay dính máu lên quầy, Hàn Phi cầm lên xem xét cẩn thận: "Quản lý cửa hàng lúc trước đồng ý vào căn hộ 1064 của tòa nhà chết chóc với cô, nhưng anh ta không hoàn thành thỏa thuận suýt chút nữa đã hại chết cô. Do người quản lý cửa hàng trước đó đã nhận được một phần thanh toán của cô, vì vậy trách nhiệm hoàn toàn thuộc về chúng tôi."

Vẻ mặt của Hàn Phi vô cùng thương tiếc, hắn trịnh trọng cất chiếc khăn tay đi: "Quản lý cửa hàng trước đã biến mất, chúng tôi cũng không biết anh ta đã đi đâu, nhưng chúng tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Những gì anh ta chưa hoàn thành, chúng tôi sẽ tiếp tục làm điều đó cho cô!"

Người phụ nữ mặc áo cưới không biết phải làm gì, cô ta đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng tình hình có vẻ khác với những gì cô ta tưởng tượng.

"Cửa hàng tiện lợi Ích Dân luôn đặt lợi ích của khách hàng lên hàng đầu, chúng tôi biết tòa nhà chết chóc rất nguy hiểm, nhưng chưa làm xong thì chính là chưa làm xong, chúng tôi sẽ cùng cô đi vào căn hộ 1064 một lần nữa, rất mong cô có thể cho chúng tôi thêm một chút thời gian."

Hàn Phi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn: "Trong vòng mười ngày, chúng tôi nhất định sẽ cùng cô đi vào căn hộ 1064 của tòa nhà chết chóc một lần nữa, làm mọi thứ để có thể đạt được thứ cô muốn. Để tăng xác suất hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng hy vọng cô có thể cung cấp thêm thông tin về tòa nhà này."

Vẻ mặt cương nghị và bình tĩnh, rõ ràng nhỏ yếu như con kiến hôi, nhưng lại dám chịu trách nhiệm và đưa ra quyết định vượt xa người thường.

Có thể là điểm mị lực -13 của Hàn Phi đã phát huy tác dụng, sát khí trên người phụ nữ mặc áo cưới cũng tan biến một chút.

Cô ta suy nghĩ hồi lâu, cởi chiếc khăn trùm đầu cô dâu màu máu đặt lên quầy thu ngân, sau đó hé môi thâm tím nói một tiếng.

"Sau bảy ngày nữa, tôi sẽ đến tìm anh."

Người phụ nữ mặc áo cưới quay người bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Hàn Phi nhặt chiếc khăn trùm đầu cô dâu màu máu trên quầy thu ngân lên.

Ngay chính giữa chiếc khăn trùm đầu có viết một chữ "tử", bản thân chữ này đại diện cho một loại nguyền rủa đặc biệt nào đó, dường như cầm theo nó thì có thể tiến vào trong tòa nhà chết chóc.

"Quản lý, chúng ta thực sự phải giúp cô ta à? Nơi cô ta muốn đến là tòa nhà chết chóc đấy!" Huỳnh Long rất lo lắng.

"Khách hàng chính là thượng đế, đối với đề nghị của khách hàng chúng ta phải cố gắng đáp ứng mới được."

"Nếu như cô ta chỉ muốn dùng chúng ta làm mồi nhử thì sao?"

"Đừng lo lắng, tôi có kế hoạch của riêng mình." Hàn Phi yên lặng cất khăn trùm đầu màu đỏ đi: "Khách hàng là thượng đế, chỉ có điều thượng đế lại đều ở trên thiên đường hết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro