Chương 350: Di vật của người quản lý đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phi chơi game tòa nhà chết chóc không chỉ để giúp Trang Nhân, mà còn là vì chính mình.

Hắn đang bắt đầu nhiệm vụ người truy hồn ở thế giới tầng sâu, bắt buộc phải nhìn thấy người truy hồn đằng sau mình để có thể sống sót.

Nếu chỉ dựa vào thủ đoạn thông thường gần như không thể nhìn thấy người truy hồn, vì vậy bây giờ Hàn Phi đặt hy vọng của mình vào game tòa nhà chết chóc.

Quy trình nhiệm vụ trước cũng tương tự, nhưng ngay trước khi Trang Văn chuẩn bị hoàn thành việc hợp nhất, Hàn Phi đã bế đứa bé vào phòng 1144.

"Đây là đường chết?" Trang Nhân càng ngày càng không hiểu được hành động của Hàn Phi, nhưng cũng không dám chất vấn, diễn viên hài trước mặt có vẻ quen thuộc với nghệ thuật chinh chiến, mỗi bước đi đều có vẻ như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng kỳ thực ẩn chứa ẩn ý sâu xa.

Kích hoạt cuộc đối thoại của tên điên phòng 1144, Hàn Phi mang theo đứa con của Trang Văn vào trong tủ quần áo, đi qua thế giới được bao phủ bởi những bộ quần áo đỏ như máu, hắn chạy về hướng trong trí nhớ.

Ngay cả khi có trí nhớ phi thường, Hàn Phi vẫn hai lần bị lạc trong tủ quần áo.

Sau khi chơi lại từ đầu đến lần thứ ba, cuối cùng hắn đã tìm thấy một cánh cửa khác trong thế giới tủ quần áo.

Dự tính thời gian, chờ khi Trang Văn đuổi theo đến nơi, Hàn Phi mở cửa tủ ra.

Một cái miệng khổng lồ xuất hiện sau cánh cửa tủ, những dải lưỡi màu đen và đỏ quấn quanh cơ thể nhân tính Trang Văn như những xúc tu, kéo vào bên trong tủ quần áo.

Nhiệm vụ của Hàn Phi đã hoàn thành, hắn ẩn náu từ xa để bí mật quan sát.

Trang Văn tức giận đánh gãy răng cái miệng lớn, làm đứt cái lưỡi, sau đó nhảy vọt vào trong tủ quần áo.

Sau khi đợi hồi lâu, Hàn Phi thấy Trang Văn vẫn chưa từ trong tủ quần áo đi ra, hắn điều khiển nhân vật trò chơi tiến vào trong tủ.

Trượt xuống "thực quản", phát hiện cánh cửa tủ vỡ nằm sâu trong "dạ dày" quái vật, Hàn Phi ra hiệu cho Trang Nhân nhìn cho kỹ, rồi hắn đẩy cánh cửa tủ vỡ ra.

Cách bài trí và đồ đạc trong phòng quen thuộc khiến Trang Nhân không rời mắt được một lúc lâu, đôi mắt mờ đục từ từ mở ra, trái tim đã im lặng nhiều năm đang đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Điều khiển nhân vật rời khỏi tủ quần áo, khác với thế giới tầng sâu, căn phòng ngủ này in đầy dấu chân đỏ như máu, có của người lớn, có của cả trẻ nhỏ.

"Bọn họ nghĩ rằng người chết là bác, còn để di ảnh của bác trong chậu than." Điều khiển nhân vật tiến đến góc cạnh tủ quần áo, Hàn Phi lấy được một vật phẩm nhiệm vụ trong chậu than - di ảnh.

Người trong bức ảnh đen trắng là Trang Nhân, các bước nghi thức chiêu hồn được viết dày đặc ở mặt sau của bức ảnh, trong đó một số biện pháp chuẩn bị chỉ nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Gia đình tôi sống ở đây?" Tay Trang Nhân không ngừng nâng lên hạ xuống, ông muốn lấy game-pad trong tay Hàn Phi, nhưng lại sợ mình giết chết nhân vật trong game.

Lúc này, giống như một đứa trẻ, ông đứng dậy khỏi ghế sô pha, lo lắng đi tới trước ti vi: "Bên ngoài cánh cửa đó có gì? Đây là di ảnh họ chuẩn bị cho tôi sao? Tôi..."

Trang Nhân đã có chút nói năng lộn xộn, ông đã chơi game tòa nhà chết chóc mười mấy năm, dần dần ông từ bỏ hy vọng và chỉ coi đó như một cách để trốn tránh.

Nhưng không ngờ vào ngày hôm nay, Hàn Phi thật sự tìm thấy dấu vết của gia đình mình trong game tòa nhà chết chóc, cảm giác thật khó tả.

"Mọi chuyện có thể không tốt như bác nghĩ, những gì bác nhìn thấy chỉ là một cơn ác mộng mới." Hàn Phi đẩy cửa phòng ngủ ra, phòng khách bên ngoài cũng đầy vết chân bê bết máu, tất cả đồ đạc đều phủ nguyền rủa kinh khủng màu đen.

Căn phòng này trông giống như một quỷ vực, nhưng phong cách kiến trúc và đồ đạc vẫn giống như những gì Trang Nhân nhớ, khiến ông có cảm giác rưng rưng rất kỳ lạ.

Thao tác nhân vật trong game mở cửa phòng của cô con gái thứ 2. Hàn Phi còn chưa bước vào, cửa phòng khách đã được mở ra, nhạc nền của game cũng thay đổi theo, giai điệu đó khác với giai điệu của các nhân vật trên thế giới, có vẻ như đó không phải là âm thanh mà người sống nên nghe thấy.

"Bọn họ chắc đang đến rồi."

Hàn Phi để nhân vật trong game trốn sau cánh cửa, sau đó hắn và Trang Nhân cứ như thế nhìn chằm chằm vào màn hình trò chơi.

Không mất nhiều thời gian, một người phụ nữ cầm tượng thần bước vào phòng khách, theo sau là hai cô con gái.

Họ dường như không nhìn thấy sự kỳ lạ của căn phòng, hoàn toàn coi nó như một thế giới bình thường, sau đó bắt đầu nói chuyện về việc chiêu hồn trong phòng khách.

Nhìn màn hình ti vi, Trang Nhân đứng bên cạnh ti vi, cánh tay khẽ run lên trong vô thức.

Người nhà trong màn hình vẫn mặc bộ quần áo họ mặc vào ngày chết, như thể họ vẫn còn sống trong ngày hôm đó, cái buổi sáng mà họ rời đi.

Cái chết của cả gia đình đã giáng một đòn mạnh vào Trang Nhân, trực tiếp hủy hoại con người ông. Từ trung niên đến tuổi già, mười mấy năm vẫn không thể thoát ra. Ông từ bỏ công việc và cắt đứt giao tiếp xã hội, từ đó cũng trở thành một người không bình thường.

Chơi game với một phần vạn hy vọng mỗi ngày, đây là ngày ông hằng mong đợi, nay ngày này đột ngột ập đến, ông còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Ngón tay ông chạm nhẹ vào các ký tự trò chơi trên màn hình ti vi, điều duy nhất mà đầu ngón tay ông có thể cảm nhận được là độ lạnh và độ cứng của màn hình.

"Đã tìm thấy bọn họ rồi..."

Các thành viên trong gia đình sống trong quỷ vực, dường như không nhận thức được nỗi kinh hoàng xung quanh, họ bàn bạc về nghi thức chiêu hồn, muốn chiêu hồn Trang Nhân, người đã "chết" về để đoàn tụ với họ.

Màn hình ti vi đang chiếu một đoạn hội thoại, người bình thường có thể không hiểu được tâm tư của Trang Nhân, giờ ông thực sự muốn từ bỏ mọi thứ để đoàn tụ với gia đình.

"Gia đình tôi trong game tòa nhà chết chóc, tìm thấy bọn họ, giấc mơ của tôi có phải là cũng nên tỉnh lại không?" Trang Nhân ngồi dưới đất: "Thật ra, tôi cũng biết rất rõ mình không thể sống chung với họ nữa, sẽ không bao giờ có cách nào sống cùng với họ được nữa, tôi vĩnh viễn không có cách nào có thể đi vào trong một game nhỏ như vậy. Cảm ơn cậu đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện của mình, giờ tôi thực sự không còn gì để nuối tiếc nữa rồi."

Trang Nhân, người đã phát điên suốt thời gian qua, vẻ mặt phức tạp vào lúc này, ông ấy dường như đột nhiên lấy lại được sự tỉnh táo.

Gia đình ông bị nhốt trong một trò chơi nhỏ, chuyện như vậy nghĩ đến là chuyện không thể nào, ông chỉ không muốn đối mặt với cái chết của gia đình mình, vì vậy mới không ngừng chơi trò chơi, cố gắng thoát khỏi nỗi đau và hoàn thiện bản thân, sống một cuộc đời tuyệt vọng với một hy vọng hư ảo.

Bây giờ ông ấy đã tìm thấy gia đình của mình trong game tòa nhà chết chóc, nhưng những gì ông ấy chạm vào là một màn hình ti vi lạnh giá.

Ông hoàn thành tâm nguyện cả đời của mình, cũng mất đi hy vọng cuối cùng.

Trang Nhân đang ngồi dưới đất đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, ông muốn ngủ một giấc thật ngon, tốt nhất đừng bao giờ tỉnh lại nữa.

"Bác đã kiên trì mấy chục năm, bây giờ từ bỏ có phải còn quá sớm không?" Giọng nói của Hàn Phi dội một chậu nước đá vào mặt Trang Nhân, khiến ông lập tức tỉnh ngộ: "Game tòa nhà chết chóc này chỉ là lời dự đoán của chủ tịch Vĩnh Sinh, gia đình của bác không phải trong trò chơi nhỏ này, nhưng họ có tồn tại bởi vì cháu đã tận mắt nhìn thấy họ."

Trang Nhân cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình ti vi: "Cậu... đã nhìn thấy bọn họ sao?"

"Bác không tin cháu, chẳng lẽ bác không tin chủ tịch Vĩnh Sinh sao? Người đàn ông gần với Thần nhất đó sẽ không tùy tiện lừa gạt bác đâu." Hàn Phi tiếp tục điều khiển nhân vật trò chơi, không dễ dàng gì mới đánh đến được đây, nên hắn không chuẩn bị từ bỏ.

"Nếu có thể để cho tôi nhìn thấy họ, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào!" Trang Nhân từ trên mặt đất đứng dậy, trong đôi mắt đỏ ngầu lộ ra vẻ kiên định.

"Cháu đã nói điều kiện rồi. Ngoài ra, cháu phải nói với bác một điều nữa. Nếu như gặp lại gia đình, bác có thể phải trả giá bằng cả tính mạng. Bác hãy suy nghĩ cho kĩ." Hắn tiếp tục chơi game tòa nhà chết chóc, chơi trốn tìm cùng vợ và con gái của Trang Nhân trong một căn phòng nhỏ.

Trang Nhân do dự hồi lâu mới xoay người bước vào phòng ngủ.

Nửa giờ sau, Trang Nhân lôi hộp đen trở lại phòng khách.

Lần đầu tiên Hàn Phi nhìn thấy hộp đen, mi mắt của hắn bắt đầu hơi giật giật, hắn đã từng nhìn thấy chiếc hộp tương tự.

Lúc đầu khi hắn mua mũ bảo hiểm trò chơi "Cuộc sống hoàn hảo", mũ bảo hiểm trò chơi đã được đóng gói trong một chiếc hộp đen như vậy!

"Đoạn video tôi cho cậu xem trước đây không hoàn chỉnh. Đây là bí mật lớn nhất của tôi." Trang Nhân mở hộp đen lấy ra một cuộn băng ghi hình, bật máy chiếu trong phòng khách lên, đưa băng ghi hình vào đầu máy.

Tua nhanh, Trang Nhân bắt đầu phóng to một điểm nào đó: "Đây là một số hình ảnh của nữ diễn viên bị xâm phạm trên phim trường. Hãy chú ý đến tấm gương ở góc dưới bên trái, ở giây thứ 16."

Trong màn ảnh, mẹ của Trang Văn chính là nữ diễn viên của bộ phim kinh dị, dường như bà ta đang ở trong bóng tối, nói chuyện với chính mình khi đi vào sâu trong địa điểm quay phim.

Khi đi qua một khúc cua thì bị bóng người kéo đi, Hàn Phi đã từng nhìn thấy cảnh này.

Nhưng cảnh tiếp theo là cảnh quan trọng nhất, nữ diễn viên trong miệng đọc tên của Trang Nhân, nhưng khuôn mặt lướt qua gương ở góc dưới bên trái màn hình hoàn toàn không phải là Trang Nhân, mà là chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical!

Chỉ là ông ta trong gương hoàn toàn khác với ông ta thường ngày, trong mắt tràn đầy tà ác, ông ta trông giống như là ma quỷ chuyển thế vậy.

"Cánh bướm chính là chủ tịch Vĩnh Sinh?" Hàn Phi trợn tròn mắt.

Hắn tiếp tục xem, giọng nói của nữ diễn viên trong video dần dần chuyển thành tiếng hét, bà ấy đau đớn tột cùng, cơ thể như sắp bị xé ra thành từng mảnh nhỏ.

Khi bà ấy sắp bị giết, trong video có tiếng mở cửa, tiếp theo là giọng của một người đàn ông - "Trở thành em trai của tôi, sống trong ngôi nhà trong ký ức của tôi, anh cho rằng như vậy thì có thể khiến tôi lộ ra sơ hở sao?"

"Phó Sinh, tại sao anh cứ đuổi theo không buông tha cho tôi? Tôi có thể giúp anh phá hủy tầng sâu..."

"Tôi không cần sự giúp đỡ của quỷ."

Trong màn hình không có thêm bất kì âm thanh nào khác vang lên nữa, Trang Nhân cũng tắt máy phát: "Chúng tôi đang quay phim ở cư xá Lê Hoa, trường quay chính là tòa nhà nơi chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical từng ở. Lúc đầu, sau khi tôi nhìn thấy người trong gương là chủ tịch Vĩnh Sinh, tôi đã vô cùng chấn động, sau đó càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng."

"Người của Vĩnh Sinh Pharmaceutical có tìm bác không?"

"Một ngày sau khi tôi nhìn thấy khuôn mặt trong gương, chủ tịch Vĩnh Sinh đến gặp tôi một lần. Tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ tính giá cao để lấy lại đoạn băng, nhưng ông ấy không đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến đoạn băng, chỉ nói vài câu." Trang Nhân suy nghĩ hồi lâu mới nói xen vào: "Lúc đó ông ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm, ông ấy còn nói cái gì mà quả nhiên là tương lai đã định sẵn, không ai có thể thay đổi được, chuyện đó cuối cũng vẫn sẽ xảy ra."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Ông ấy hỏi tôi đã chơi game nhỏ tòa nhà chết chóc chưa, tôi nói không chơi, sau đó ông ấy đưa cho tôi chiếc hộp đen này, bảo tôi hãy mở nó lên khi cực kỳ không ổn định về mặt cảm xúc."

"Bác có biết cái gì trong hộp đen đó không?"

"Tôi đã mở nó vào đêm sau khi vợ và con gái tôi qua đời, chiếc hộp chứa một dụng cụ trị liệu tình cảm cũ." Trang Nhân lấy ra một thứ tương tự như mũ bảo hiểm chơi game từ trong hộp. So với mũ bảo hiểm chơi game của Hàn Phi, thứ đó giống như một bán thành phẩm đơn giản hóa.

Hàn Phi cầm lấy dụng cụ trị liệu cảm xúc, linh kiện rơi ra, bên trong dụng cụ bị cháy : "Là bác làm à?"

"Tôi không nhớ. Sau khi đeo thứ này, tôi dường như bị dòng điện làm cho choáng váng. Khi tỉnh dậy, nó đã hỏng rồi." Trang Nhân ngồi cạnh chiếc hộp đen, ông thực sự không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc đó.

"Cháu có thể mượn thứ này để nghiên cứu không?" Hàn Phi cảm thấy nguyên nhân khiến Cánh bướm không thể vào trong giấc mơ của Trang Nhân và đưa ông vào thế giới tầng sâu đều có liên quan đến thiết bị trị liệu tình cảm này.

Nếu có thể tìm ra nguyên lý, vậy sau này cũng có thể đưa Hoàng Doanh lên hàng đầu.

"Đương nhiên, tôi cầm cái này cũng vô dụng."

"Thông qua những điều này, có lẽ cháu có thể hiểu thêm về chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical và Phó Sinh." Hàn Phi đặt dụng cụ trị liệu tình cảm đã hỏng vào hộp đen, hắn ra hiệu cho Trang Nhân đi tắm và thay quần áo: "Lát nữa chúng ta sẽ đến tòa nhà bên cạnh nơi chủ tịch Vĩnh Sinh sinh sống trước đây, sau đó cháu sẽ tìm cách đưa bác đến gặp gia đình."

"Thật sao?" Đôi mắt đỏ ngầu của Trang Nhân có chút ánh sáng.

"Bác cứ đợi ở trạng thái tốt nhất là được." Hàn Phi không dám tùy tiện chiêu Trang Nhân vào thế giới tầng sâu, hắn phải tìm hiểu mục đích của Cánh bướm và Phó Sinh là gì trước khi đưa ra quyết định.

Trong khi Trang Nhân đang tắm và thay quần áo, Hàn Phi tiếp tục chơi game tòa nhà chết chóc, nhưng có lẽ vì điều gì đó trong lòng nên không lâu sau đó hắn đã bị lệ quỷ ở tòa nhà số 4 giết chết.

"Hôm nay chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, đừng lo lắng." Hàn Phi lần đầu tiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Kim Tuấn, phóng viên giải trí cấp cao vẫn còn dư một tài khoản thử nghiệm của "Cuộc sống hoàn hảo".

Sau khi chào hỏi đối phương, Hàn Phi đặt game-pad xuống, bước ra khỏi phòng, lặng lẽ đi đến tòa nhà sâu nhất trong cư xá Lê Hoa.

Sau khi Vĩnh Sinh Pharmaceutical mua lại tòa nhà, đã phong tỏa hoàn toàn và bao quanh bằng lưới sắt cao hơn 2 mét, gần đó còn có các thiết bị cảnh báo thông minh AI và camera giám sát 24 trên 24.

Kiểm soát chặt chẽ nhưng hiện nay chủ tịch Vĩnh Sinh đã qua đời, người giám sát cũng đã rút lui từ lâu.

Dễ dàng trèo qua lưới sắt, Hàn Phi đã đến tầng thứ tư theo đoạn video ghi lại trong băng ghi hình.

Chính là trong góc căn phòng này, mẹ của Trang Văn đã bị xâm phạm.

"Xem ra sau này cần phải học cách mở khóa mới được." Sách kỹ năng của Hoàng Doanh gửi đến âm phủ bao gồm cả việc mở khóa, Hàn Phi về cơ bản cũng hiểu được cấu tạo của một số đầu khóa, đáng tiếc là hắn không có đồ nghề trong tay, có rất ít cơ hội để thực hành.

Lấy cây gậy ba-ton, cuối cùng Hàn Phi dùng vũ lực để mở cánh cửa đổ nát ra.

Hắn rung lắc tấm cửa, lắng nghe âm thanh: "Trước khi Phó Sinh nói trong băng video, có một cánh cửa rất nhẹ mở ra. Ông ấy đã mở cánh cửa nào vậy?"

Vào trong phòng, Hàn Phi thử từng cái một, cuối cùng dừng ở tủ quần áo phòng ngủ.

Âm thanh đóng mở cửa tủ quần áo rất gần với âm thanh mở cửa trong băng video.

Nhìn vào bên trong tủ quần áo, Hàn Phi phát hiện trong tủ quần áo có rất nhiều vết máu đã khô, những vết máu đó tạo thành đường viền của một cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro