Chương 370: Nhóm hỗ trợ bảo vệ quyền lợi cư dân của tòa nhà chết chóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như có thể sống, tốt nhất đừng có nghĩ đến cái chết."

Một diễn viên phim kinh dị và một diễn viên hài đứng đối mặt nhau, nhìn vào chính mình trong mắt đối phương.

Bọn họ tương lai tuy rằng khác nhau, nhưng con đường lựa chọn lại có chút tương tự.

Một người sống trở thành người quản lý thế giới tầng sâu, một thân thể đang mang bệnh trở thành chỗ dựa của nhóm bệnh nhân. Cả hai đều đứng trong đêm tối của mình, biến thành một con đom đóm trong khoảng trời đêm đó.

"Tôi sẽ sống tốt." Người thanh niên vẫn mang nụ cười đó trên môi: "Diễn xuất của tôi rất xuất sắc, anh là người đầu tiên biết bí mật của tôi."

Anh ta điều khiển tài khoản game do Ngạn Tổ để lại, đồng thời xem những tin nhắn và hình ảnh của đứa trẻ, đây là những bằng chứng về sự tồn tại của cậu bé.

"Tài khoản như thế này chắc anh có rất nhiều đúng không? Anh không cảm thấy rất mệt mỏi khi giữ chúng suốt à? Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ không chịu đựng nổi." Hàn Phi chuyển một cái ghế đến, ngồi vào bên cạnh người thanh niên, hắn có thể thấy trạng thái của người thanh niên đang rất tệ, trong lòng đối phương đau đớn không giải tỏa được, mỗi lần cơn đau mới phát sinh, lại phải kìm nén chúng ở trong lòng.

"Tôi đã bệnh như thế này rồi, người bình thường có thể cảm nhận được hạnh phúc và tuyệt vọng, nhưng tôi không cảm nhận được gì cả. Xung quanh thật hoang vắng, rất ngột ngạt, không gì có thể truyền qua, những thứ bên ngoài cũng không thể vào được." Người thanh niên không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn cuộc đời của cậu bé đã khuất: "Trước đây tôi còn không nghĩ sẽ nói cho người khác chuyện này, nhưng tôi không biết tại sao, anh làm cho tôi cảm thấy rất thư thái, như thể... trên thế giới này chỉ có anh nghe hiểu lời của tôi vậy."

"Một con cá voi 52 hertz lại gặp một con cá voi 52 hertz khác sao?" Hàn Phi biết chân tướng, đây chẳng qua là hồn của mình đang nói chuyện với chính mình. Mặt khác, đây thực sự là một sự thật bi thảm.

"Đúng vậy, tuy chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, nhưng lần đầu tiên anh đã khiến tôi có cảm giác may mắn. Cứ như tôi gắng gượng đến ngày hôm nay, chỉ để chờ anh vậy." Người đàn ông lật lại kí ức của cậu bé, im lặng một lúc lâu trước khi nói lại: "Anh có thể đồng ý một thỉnh cầu nhỏ của tôi không?"

"Giữ bí mật cho anh?"

"Không phải." Đôi mắt trống rỗng của người đàn ông đã lấy lại được sự tập trung: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để trở thành avatar cuối cùng còn sáng trong nhóm chat, nhưng như anh đã nói vừa rồi, nếu đột nhiên một đêm nào đó tôi đột nhiên không thể gắng gượng được nữa..."

Nội tâm của người thanh niên vô cùng kiềm nén, anh ta bày ra những trò có thể tạo ra tiếng cười cho khán giả, bỏ mặc tất cả nỗi đau, trong quá trình giao tiếp với Hàn Phi, anh ta bắt đầu nói ngắt quãng, ngón tay khẽ run, dường như cảm thấy rất lạnh, rất lạnh.

"Tôi hy vọng đến lúc đó anh có thể tiếp quản tài khoản Đom Đóm, thay mặt tôi chăm sóc các dấu vết về sự tồn tại của họ, hướng dẫn những người mới tham gia nhóm chat."

"Ông lão lúc trước bảo anh làm quản lý cũng nói như vậy sao?"

"Ừ, màn đêm là không có ranh giới, cho dù thế giới đều không tồn tại nữa, màn đêm cũng vẫn sẽ tồn tại. So với mảng tối này, chúng ta yếu ớt nhỏ bé như một con đom đóm nhỏ. Chúng ta không thể so sánh với bầu trời đêm, cũng không thể soi sáng cho ai. Nhưng chúng ta có thể chọn cách sống cho riêng mình, không để bản thân hòa vào đêm đen." Sự việc đúng đắn, đạo lý nhân gian, người thanh niên này kì thực đều hiểu, nhưng hiểu và chữa trị cho mình hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, người diễn viên hài kịch này đã rất nỗ lực rồi.

So với những bệnh nhân khác trong nhóm chat, người thanh niên cũng coi là rất may mắn, anh ta đã gặp được Hàn Phi vào đêm hôm nay, một người hoàn toàn có thể hiểu và đồng điệu tâm hồn với anh ta.

Nói xong những lời này, ánh mắt người thanh niên rời khỏi màn hình máy tính, nghiêm túc nhìn Hàn Phi, chờ hắn trả lời.

Quỷ trong phòng 4094 vẫn chưa xuất hiện, ai đang chiêu hồn Hàn Phi cũng chưa nắm rõ, từ khi hắn vào phòng vẫn luôn nói chuyện với linh hồn của chính mình, mà trước mắt cuối cùng đã đi đến một bước ngoặt quan trọng hơn.

Hàn Phi cần phải đưa ra lựa chọn của chính mình, lựa chọn của hắn cũng ảnh hưởng đến lựa chọn tiếp theo của chủ nhà 4094.

"Được, đến lúc đó tôi sẽ ghi lại số tài khoản và quá khứ của anh, nhưng tôi vẫn hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ xuất hiện."

Sau khi Hàn Phi trả lời, vẻ mặt của người thanh niên dịu đi một chút, đối với anh ta người không thể cười được, giờ phút này cảm thấy thoải mái chưa từng có.

"Anh có thể cho tôi biết thông tin liên lạc của anh được không? Để tiện cho việc liên hệ sau này của chúng ta." Người thanh niên lấy điện thoại di động ra, trên điện thoại di động màu đen có những tin nhắn riêng tư của nhóm bạn liên tục nhấp nháy, dường như trong kết nối xã hội trên điện thoại của anh ta chỉ còn lại nhóm chat đó.

Hàn Phi tiết lộ số điện thoại di động đã dùng nhiều năm của mình, người thanh niên trong quá trình nhập số điện thoại, lúc đầu không có phản ứng quá lớn, nhưng khi chuẩn bị nhập con số cuối cùng, ngón tay anh ta lại không bấm được nữa.

"Số điện thoại này...."

Ngẩng đầu nghi hoặc, người thanh niên nhìn Hàn Phi trong mắt đầy nghi vấn: "Làm sao anh biết số điện thoại di động của tôi?"

Máu từ tim dồn lên não, làn da của người thanh niên bắt đầu tái xanh, người được chiêu hồn đến sẽ căn cứ theo trí nhớ của chính mình, nhưng khi nhận ra điều gì đó bất thường, anh ta sẽ dần tỉnh ngộ và nhận ra rằng mình chỉ là một linh hồn cô đơn.

"Tôi không những biết số điện thoại di động mà anh đã dùng 7 năm, tôi còn biết số điện thoại của anh vĩnh viễn bảo lưu một câu nói rằng Người diễn viên giỏi nhất trong cuộc sống chính là bản thân mình." Hàn Phi thấy sự thay đổi trên người thanh niên, nhiệt độ trong cả căn phòng 4094 cũng bắt đầu hạ xuống.

"Làm sao mà anh biết được? Câu nói này tôi chưa bao giờ nói với bất kì ai!"

"Bởi vì anh chính là tôi, trên thế giới không có con cá voi 52 "héc" thứ hai, nhưng có những người nguyện ý làm đom đóm trong màn đêm tối như chúng ta." Trên khuôn mặt Hàn Phi nở nụ cười giống y như người thanh niên, đó là một nụ cười nhân hậu và dịu dàng, nụ cười này sẽ khiến những người xung quanh cảm thấy thoải mái, nhưng chỉ những người nở nụ cười hiền lành nhất mới biết rằng đằng sau nụ cười này có một điều gì đó ẩn giấu. Một tâm hồn không biết cười chút nào.

"Tôi sẽ giúp anh hoàn thành nguyện vọng cuối cùng, trở thành người quản lý mới, bảo vệ tất cả bệnh nhân, cho dù cuối cùng trở thành avatar duy nhất còn sáng trong nhóm." Tay của Hàn Phi đặt lên vai người thanh niên: "Chuyện mà anh kiên trì, chính là chuyện mà tôi vẫn đang làm, chúng ta đều chưa từng từ bỏ, không phải sao?"

Nhiệt độ trong lòng bàn tay Hàn Phi mang đến cho người thanh niên một chút ấm áp, vẻ bối rối và kinh ngạc trên mặt cũng từ từ biến thành yên bình tĩnh lặng.

Làn da vàng vọt đã mất hết huyết sắc, trên cổ người thanh niên còn có một vệt sâu, trên mặt anh ta không trang điểm nhưng lại có một vệt rõ ràng để lại nơi khóe mắt, giống như một tên hề đang khóc.

Càng ngày càng nhớ nhiều chuyện, tiếng gầm thét của một người lạ khác bắt đầu phát ra từ cổ họng của người thanh niên, lý trí của anh ta dần dần bị nuốt chửng, nhưng trong trường hợp này, anh ta vẫn không động đến máy tính và bàn làm việc của kí ức bệnh nhân phía sau mình.

Mạch máu phồng lên trên da, khuôn mặt người thanh niên kia càng ngày càng khác Hàn Phi, thân thể kia như bị khô héo, dần dần thu nhỏ lại.

Phòng 4094 cũng giống như người thanh niên phát sinh thay đổi, bài trí khang trang, kiêu ngạo thay bằng đồ đạc đơn giản, tường có vết nứt, mái nhà bị đè xuống, như muốn đè chết Hàn Phi và người thanh niên đang đứng ở giữa phòng.

Cho đến khi ánh đèn tồi tàn trên mái nhà chạm vào người thanh niên, mọi thứ mới dừng lại.

Căn phòng 4094 trở nên vô cùng đổ nát, người thanh niên trước mặt Hàn Phi cũng trở nên hoang mang lo lắng, ý thức mơ hồ.

"Bùm!"

Tiếng xoong nồi vỡ vụn làm Hàn Phi giật mình, rút dao quay người lại, chỉ thấy cửa phòng ngủ kia bị đẩy ra, một học sinh mười mấy tuổi đang đứng ở cửa.

Dưới chân cậu ta là một cái lọ bằng đất trắng, bên trong lọ đựng gạo trắng và một mảnh giấy màu vàng, trên tấm bùa bằng giấy có viết một cái tên là Đom Đóm.

"Người học sinh này là chủ nhân của phòng 4094?" Hàn Phi bảo vệ người thanh niên ở phía sau, cảnh giác nhìn đối phương chằm chằm.

Cái đầu cúi thấp của cậu bé từ từ ngẩng lên, trên tay cầm một quyển sổ danh sách và một cái khung ảnh.

Khác với những cư dân khác trong tòa nhà, khung ảnh mà cậu bé sử dụng không có di ảnh mà chỉ có ảnh của một nhân vật trong game, có vẻ là ảnh đại diện mà Đom Đóm sử dụng.

"Có phải em đã chiêu hồn Đom Đóm vào tòa nhà chết chóc không? Em thậm chí còn không biết tên thật và ảnh của anh ta, tại sao nhất định phải gặp anh ta?" Linh hồn bị chiêu vào trong tòa nhà chết chóc đa số là người sống, cũng có nghĩa là cái người tên là Đom Đóm, hiện đang trên bờ vực của cái chết.

"Một mình em thì không thể hoàn thành chiêu hồn được." Khoảnh khắc người học sinh nói, trong miệng xuất hiện vô số khuôn mặt, những khuôn mặt đó lao ra ngoài như sóng biển.

Gió âm từ những khuôn mặt làm cho Hàn Phi không thể đứng vững, nếu không phải bọn họ cố ý tránh người thanh niên phía sau hắn, lúc này hắn đã bị ném ra ngoài cửa sổ rồi.

"Em chưa gặp Đom Đóm bao giờ, thậm chí còn không biết tên thật của anh ấy, nhưng anh ấy là người quan trọng nhất đối với em, đối với chúng em." Học sinh mở miệng nói, Hàn Phi nhìn thấy từ trong miệng của cậu ta rất nhiều những cái xác không hồn, họ ẩn trong bóng tối bên trong cơ thể, bị bóng tối bao trùm. Da và thịt chỉ là tấm áo để cách ly họ với thế giới bên ngoài.

"Mọi người? Chẳng lẽ mọi người đều là bạn trong nhóm chat của cư xá Hạnh Phúc?" Hàn Phi đầu óc quay cuồng, đoán được rất nhiều thứ: "Em không lẽ là đứa nhỏ có tên trên mạng là Ngạn Tổ đấy chứ?"

"Tên của nhóm chat đó không phải là cư xá Hạnh Phúc, chiêu hồn xuất hiện vấn đề, trong kí ức của Đom Đóm có lẫn một linh hồn của anh, hai đoạn kí ức khác nhau đan xen vào nhau, khung cảnh nhìn thấy cũng phát sinh thay đổi." Giọng điệu của nam sinh lạnh lùng, giống như một cái xác, nhưng Hàn Phi cảm thấy may mắn là bên kia không lộ ra sát khí quá mạnh.

"Sự việc vừa xảy ra chắc em cũng thấy rồi, Đom Đóm vẫn luôn giữ hẹn ước với mọi người, mà hồn của anh cũng là một người giống như Đom Đóm, bọn anh sẽ luôn kiên trì với thứ trân quý nhất này." Linh hồn thiện ý và bao dung của Hàn Phi đã nhập vào ý thức của Đom Đóm, khi bản thân Đom Đóm không chịu nổi nghi thức chiêu hồn và sắp gục ngã, thì chính linh hồn của Hàn Phi đã ổn định lại ý thức cho anh ta.

Bản thân Đom Đóm nguyện ý đón nhận cái chết, nhưng Hàn Phi, người đã được mài giũa trong thế giới tầng sâu quá lâu lại hoàn toàn khác, ý chí sinh tồn mạnh mẽ của hắn giống như thép, ngay cả người chết cũng phải đứng lên.

"Nếu các em thực sự nghĩ đến tình cảm khi còn sống, vậy hãy để anh rời đi cùng với Đom Đóm. Đom Đóm vẫn luôn tìm kiếm cái chết, nhưng trải nghiệm lần này có lẽ có thể thay đổi một số quan điểm của anh ấy. Anh ấy đã luôn bảo vệ dấu vết sự tồn tại của các em, lần này hy vọng các em có thể cho anh ấy một cơ hội để quay lại." Hắn phải mang Đom Đóm đi, mới có cơ hội cứu tất cả những người trong tòa nhà.

"Chúng em chưa bao giờ nghĩ đến việc hại Đom Đóm, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chiêu hồn thực sự có tác dụng. Tất cả chúng em đã thử gọi tên anh ấy, 14 năm nay chưa bao giờ thành công. Nhưng hôm nay, anh ấy thực sự đã đến đây, anh ấy đã giữ lời hứa 14 năm, lần này đến đây dường như là để chờ anh." Nam học sinh hiểu lầm một số chuyện, đêm nay bọn họ chiêu hồn thành công, phần nhiều có thể bởi vì Cánh bướm sẽ hồi hồn trong đêm nay.

"Thật sao?" Hàn Phi trầm ngâm nghĩ: "Vừa rồi anh ấy hình như cũng nhờ anh một chuyện tương tự, hy vọng anh có thể trở thành quản lý mới ở đây."

Người quản lý trong giới tầng sâu có những hàm ý khác nhau, khi Hàn Phi nói ra ba chữ này, lông mày của nam học sinh khẽ giật.

Điều đáng suy nghĩ hơn nữa là nam học sinh đã không đính chỉnh Hàn Phi, cũng không nói về chủ đề này nữa, cậu ta chỉ yêu cầu Hàn Phi giữ cẩn thận điện thoại di động của Đom Đóm.

Sau sự thay đổi ở phòng 4094, điện thoại di động của Đom Đóm đã hoàn toàn khác so với lúc trước, nó trở nên rất tồi tàn, màn hình vỡ kẹt lại trên trang một nhóm chat.

Tên của nhóm chat được viết ở đầu trang, nhưng cái tên đó hoàn toàn không phải là cư xá Hạnh Phúc, mà là một dòng chữ "tử".

"Đây chính là chúng em mà Đom Đóm luôn lưu giữ, biến thành màu xám, vĩnh viễn sẽ không bao giờ online nữa...." Nam học sinh cúi đầu, cậu ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấy điện thoại của Đom Đóm rung lên.

Khi phản ứng lại, cậu ta phát hiện tên của nhóm chat đã bị sửa lại, dòng chữ "tử" không có chút hy vọng nào đã bị sửa lại thành Nhóm hỗ trợ bảo vệ quyền lợi cư dân của tòa nhà chết chóc

Nhìn thấy dòng chữ sửa đổi thành công tên nhóm trên màn hình điện thoại di động, Hàn Phi cũng ngây ra, hắn hơi ngượng ngùng liếc nhìn nam học sinh.

"Anh chỉ muốn thử một chút, không ngờ người quản lý lại có thể sửa đổi được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro