[OneShot] Past sleeping - Quá khứ ngủ yên [ HyunChul ver ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Past sleeping

• One-Short

• Author : Pý Pỳ Py ~ I here I here = ]] Rainbow PaPy come back ~ xD

• Prairings : Là HyunChul ? ( muốn biết chứ ? vậy hãy đọc ngay nào ~ xD )

• Rating : 12+

• Category : Romance – nhẹ nhàng tình cảm.

• Summary : Mất bao lâu để quên một người? Làm thế nào để quên một người? – Hãy tìm một người mới tốt hơn. Đừng ủ rủ trong quá khứ, hãy luôn bước tiếp vào cuộc sống đang chờ đợi ta.

• Disclaimer : Số phận của họ là do họ quyết định. Nhưng tác phẩm này là trí tưởng tượng của tác giả. Số phận của các nhân vật đang nằm trong tay author = ]]

A/N: Không ngần ngại và phủ nhận rằng đâu đó quanh câu chuyện này có cái gì đó rất quen thuộc. Đâu đó quanh câu chuyện này được dẫn chuyện với một giọng kể rất quen. Đúng thế! Câu chuyện được ghép lại bởi rất nhiều thứ đã xảy ra cũng như diễn biến. Có thể coi là một Past sleeping phiên bản Hàn(*).

P.s: Fic này Py đã post bên Wordpress. Bây giờ post lên đây cho các tình yêu đọc và cảm nhận nhen ~ :*

Invite you to enjoy ~♥

  Quá khứ ngủ yên

Hankyung đến như một cơn gió và nói với Heechul rằng cậu yêu anh. Anh nhìn cậu cười khó hiểu. Cậu bảo cậu thích anh cười lắm. Mỗi ngày, cậu đến bên cạnh và làm cuộc sống của anh đầy niềm vui. Bằng chất giọng cười đùa tiếng Trung xì xà xì xồ lai tiếng Hàn nhí nháo làm anh mắc cười không chịu nổi. Anh buồn khi thấy cậu buồn và cảm thấy đau khi cậu đi tập võ thuật và như cậu nói là bị ”một trấn thương vặt vãnh thường gặp trong cuộc đời mới có thể thành siêu võ sư.” Rồi một ngày đầu Thu, cậu ra đi khi cuộc sống thực sự của anh mới chỉ bắt đầu. Cậu rời khỏi Super Junior. Cậu nói rằng: Em sẽ trở về. Nhưng rồi một khoảng cách nào đó ngăn cách giữa suy nghĩ của cậu và anh. Sự liên lạc thưa dần. Anh tìm thấy những hoang mang trong chính trái tim mình. Rồi một ngày, Heechul tỉnh dậy và thấy bàn tay mình trống rỗng. Hankyung bước ra khỏi cuộc sống của anh từ lúc nào… Anh giật mình: Quên mất rằng, anh chưa nói với cậu một điều rất quan trọng. Anh chưa nói với cậu rằng anh yêu cậu…

Một tháng, hai tháng, rồi nửa nắm…, anh không còn thấy đau quá nhiều nữa. Chôn chặt kí ức vào trong, để người khác thấy anh thường xuyên mỉm cười và làm bận rộn mình trong từng giây phút. Anh chưa bao giờ quên cậu cả…

***

Tôi nhìn anh. Mỗi ngày qua đi, tôi vẫn tìm trong đôi mắt và nụ cười của anh một điều gì đó vừa thay đổi. Nhưng anh luôn thế, cười thật tươi với đôi mắt buồn bã. Anh có biết, dù người đó yêu nụ cười của anh, người đó cũng không quay lại bên anh nữa? Anh biết đúng không? Thế mà tôi vẫn luôn nhìn thấy anh cười giống như người ấy vẫn luôn ngắm nhìn anh, như bàn tay anh vẫn còn nằm yên trong bàn tay người ấy…

Tháng Tư bao trùm bởi hoa anh đào trắng muốt, núi rừng tràn ngập sắc vàng rực rỡ của hoa mai, và những ngôi làng chớm hồng trong mùa dương đào nở rộ. Như con đường đông đúc giữa lòng Seoul náo nhiệt và đầy hoa lệ này. Anh ngồi tựa đầu vào khung cửa sổ, ngắm vạt hoa anh đào đẹp mà đậm buồn phía bên ngoài khung cửa kính. Nó thật giống anh – Những bông hoa kiêu sa mà chạnh lòng đó. Ánh mắt xa xăm nhìn về một nơi vô thực. Căn phòng chiều bỗng dưng se lại với một bài hát ở đĩa cát sét cổ đệm guitar hay và buồn bã. Anh quay lại nói với tôi một điều gì đó. Hình như khá hài hước và anh che miệng cười. Rồi anh nhận ra tôi chẳng tập chung chút nào vào những gì anh nói. Vì tôi chỉ ngắm nhìn anh. Anh gọi tên tôi: ”Hyun, em sao thế?” và nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn đầy khó hiểu. Gió vẫn mơn man thổi từng vạt hoa anh đào trắng vẫn lay động trên những vòm lá. Trái tim thắt lại và khe khẽ đau…

Heechul không hiểu nổi những suy nghĩ hiện ra từ đôi mắt Kyuhyun đang nhìn sâu vào mắt anh. Cậu nhóc từ trước đến nay rất tinh quái vậy mà giờ đây rất nghiêm túc trước mặt anh. Nó đang muốn nắm bắt điều gì ở phía sau cánh cửa từ lâu đã khép chặt kia? Rồi bàng hoàng, nó nói. Nó nói với anh rằng nó đã yêu anh. Sự sợ hãi và ý tưởng chạy trốn lóe lên trong đầu anh.

Trái tim bé nhỏ của anh thắt lại và khe khẽ đau. Nó yêu anh. Đã lâu chưa? Từ khi nào – trong khoảng thời gian anh đã luôn vô tư ngồi cạnh nó và nói với nó rằng anh đã nhớ Hankyung đến mức nào…? Tháng Tư lặng lẽ trôi đi, rồi tháng Mười buồn bã, tháng Giêng, tháng Hai lại ập tới, những mùa hoa rồi trôi đi bình thản. Khi hoa anh đào tàn trên con đường chỉ còn lại lác đác những cánh hoa rơi. Cơ có thật sự có người biết hoa anh đào không bao giờ tàn? Nó thật sự nở quanh năm. Hoa bách hợp buông lại một chút màu ảo não và trong trắng, cánh đồng vùng ngoại ô thành phố trải dài hoa cải vàng rực…tất cả đều thay đổi, trừ Heechul. Có thể đó chỉ là cảm giác tiếc nuối một sắc áo vừa ra đi, có khi chỉ là mất một điều gì đó thân thuộc, cũng có thể một phần linh hồn của anh đã thực sự không còn ở lại…Tất cả những gì còn lại vẫn là nỗi nhớ dai dẳng và những con đường im lặng. Seoul của Heechul đã im lặng kể từ ngày không còn Hankyung, và trái tim anh cũng vậy.

***

Anh cúi mặt xuống, làn mi giấu đi sự hoang mang với suy nghĩ về sự thay đổi trong cuộc sống của mình. Đã khi nào anh chịu cho người khác và cho chính anh một cơ hội? Anh có nhận ra rằng từ lâu rồi, anh đã giấu mình trong những khoảng khắc trống rỗng của riêng. Anh có nhớ là gần 3 năm rồi anh không khóc trước mặt một người nào đó từ khoảng khắc ấy…Khoắng khắc anh đã khóc trên sân khấu Super Show II tại Bắc Kinh. Và anh đã giải thích rằng do bị fans đả kích quá nhiều. Nhưng thật ra…Chỉ vì người đó không đến. Đúng không? Anh có biết rằng cũng từng ấy thời gian, nụ cười của anh không còn thực sự là một nụ cười…Đôi vai anh khẽ run rẩy. Những rung động nhỏ nhẹ của chiều khiến mọi thứ se lại. Sau gần ba năm qua, tôi biết rằng tôi có thể chờ đến ngày anh thực sự thay đổi và dành cho tôi.

Những gì tôi cần, là một cơ hội! Tôi đã nói điều đó với anh khi anh ngước lên và nói với tôi: ”Anh không thể!”…Mặc kệ sự im lặng của anh, tôi ở bên anh vì điều đó là điều tôi cần…

Trái tim vốn chật hẹp.

Nếu một ai đó chưa ra thì người khác làm sao có thể vào?

Tốt nhất là hãy để một ngày đẹp trời nào đó, khi trái tim của anh ấy đủ rộng trở lại, tôi sẽ bước vào(**)…

***

Mỗi ngày trôi qua, Heechul thấy anh cười nhiều hơn, nghĩ đến Kyuhyun nhiều hơn và dành thời gian của anh ở bên cạnh nó nhiều hơn nữa. Anh vẫn sợ khi nghĩ đến việc thay đổi cuộc sống của anh nhưng mặt khác cảm thấy chán nản nỗi buồn của chính mình. Kyuhyun vẫn luôn như thế, luôn ở cạnh và thật dịu dàng. Mặc dù không hoàn toàn là ”dịu dàng” và nó luôn tìm mọi cách để chọc phá anh cười. Biết sao được, vì cậu nhóc nổi tiếng là rảnh mãnh này lại là cậu em út của nhóm nhạc đình đám Super Junior. Có thể gọi là Cậu em út Quyền Lực nhất của giới K-biz. Cơ cũng không ai ngờ, khi cậu nhóc ở bên cạnh người mà mình yêu thương sẽ ân cần đến thế. Có khi là ngừng cả Game Starcraft chỉ để ngồi bên cạnh anh ( bạn hiểu cậu nhóc yêu anh đến nhường nào chưa? ). Đôi khi, Heechul thấy mình đang ngồi im lặng và lắng nghe tiếng chuông gió vang nhẹ trong chiều và nghĩ đến một ”làn gió” khác, không còn là Hankyung. Nhưng những hình ảnh trắng đôi khi vẫn thoảng qua trong giấc mơ của anh. Anh vẫn chưa quên, chưa thể quên Hankyung. Anh nhớ cậu cười, nhớ giọng nói của cậu, nhớ những sợi tóc rủ xuống gọng kính và bàn tay cậu nắm chặt tay anh trong buổi chiều cuối cùng… Còn một điều gì đó, một điều gì đó còn dở dang trong những mảnh kí ức này… Những cánh anh đào nhạt dần rồi buông nhẹ nhàng đáp xuống vạt cỏ tháng Hai êm ái bên đường. Heechul bỏ một chiếc giầy ra, xoa nhẹ vào gót chân rồi ngồi thẳng dậy. Phố hối hả với những con người không nhìn vào ai. Tất cả đều hướng đôi mắt mình và vô định, vào trống rỗng, để đi, để tìm đường, và đi… Đơn giản thế. Gần 4 giờ chiều, nắng đã dịu dàng trở lại. Anh đang đợi Kyuhyun. Hôm nay là sinh nhật nó và sau vài giờ vật vã trong bếp, anh đã chuẩn bị được cho nó một cái bánh chắc chắn là ăn được (dù có phần hơi bị méo mó). Heechul chăm chú nhìn vào dòng người trước mặt, cố tìm một bóng dáng quen thuộc. Có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt nên nó hẹn anh ở xa và để anh đợi lâu như vậy…

***

Nắng tháng Hai rơi trên tóc anh nhẹ nhàng nhỉ? Khe khẽ thôi nhé, vì cảm giác lúc này sao êm đềm quá… Anh biết không, lúc này nhìn anh thật xa vời… Anh đang đợi tôi, lạc quan hơn thì – đang nghĩ về tôi. Có thể ngày hôm nay, anh sẽ tặng tôi một món quà tuyệt vời nhất mà tôi mong đợi, anh là ”món quà to lớn nhất” của cuộc đời tôi, nhưng cũng có thể anh sẽ không bao giờ bên tôi nữa… Có phải tôi thật ngu ngốc khi đánh cược bằng chính niềm vui của mình? Không, tôi đã không còn muốn nhìn thấy những khoảng lặng buồn bã quen thuộc trong ánh mắt anh nữa… Đợi một chút thôi, và tất cả sẽ kết thúc… Trái tim thắt lại và khe khẽ đau… Anh chậm chậm đứng dậy, đôi vai dường như vừa tê cứng lại rồi bắt đầu run lên bàng hoàng…

***

”Chạy trốn! Chạy trốn nhé!?”… ”Không, đâu có được? Tại sao lại phải chạy trốn?”… ”Nhưng…” … ” ”Không đâu…” … ”Chưa quên! Chưa quên!!!…?” … ”Không. Dừng lại đi, không sao cả mà!…” – Mắt Heechul mờ đi. Những tiếng nói từ đâu cứ vang lên, đập vào óc anh và vỡ tan ra hàng nghìn mảnh nhỏ lấp lánh trong nắng chiều. Hankyung đứng trước mặt anh, quen thuộc như chưa từng ra đi. Gì nhỉ, cậu cao hơn, gọng kính thì đã thay cái mới rồi, và mái tóc cắt ngắn điển trai và rất phong trần, đôi vai vẫn thế. Và rồi, cả cái dáng cậu đứng, cả ánh mắt cậu nhìn anh… sao quen thế?

Anh bần thần ngồi xuống. ”Anh khỏe không?” – Hankyung ngồi xuống cạnh anh và khẽ hỏi. ”Anh ổn” – thấy cổ họng mình khô đắng lại. Quay sang cậu, cố nhắc mình tất cả những gì anh vừa thấy chỉ là tưởng tượng. Nhưng Hankyung ngồi đó, bên cạnh anh như thể hôm nay là thuộc về 3 năm về trước. Anh nhìn sâu vào mắt cậu. Ừ nhỉ, đã có điều gì đó thay đổi… Vẫn ấm áp và thân thuộc  như ngày xưa nhưng cảm giác thì thật là khác. ”Còn em?” – Anh hỏi lại. ”Vẫn thế thôi mà…”. Anh nhìn cậu và thấy trái tim mình im lặng quá. Anh vẫn yêu quý cậu thật nhiều, yêu quý sự gần gũi quen thuộc, cả cái nhìn dịu dàng… nhưng tình cảm đó không giống như trước nữa… ” Hình như anh đã không còn yêu em nữa hay sao ấy!” – Heechul đu đưa chân và quay sang ngó Hankyung. Cậu cười: ”Em biết!”… ”Sao em biết?” ”Ai hiểu anh nhất nào?”…

Cười…

***

Hankyung thấy điều đó trong mắt Heechul. Anh đã không còn là của cậu nữa. Đã ba năm rồi còn gì, và mọi thứ đều có thể thay đổi. Điều đó sẽ tốt cho Heechul, vì cậu sẽ còn ra đi nữa. Cậu đã sai khi im lặng ra đi, và quay lại chỉ để Heechul biết rằng anh không còn yêu cậu nữa. Điều đó… Thật là buồn…

Chiều nhạt dần. Heechul vẫn đang ngồi bên cậu, thân quen và ngọt ngào quá. Anh kể về những ngày qua, về một cuộc sống mới không có cậu, và về Kyuhyun – người đã yêu cầu cậu gặp mặt Heechul khi cậu vừa mới trở về… Hankyung bỗng nhớ cái cảm giác mỗi khi anh tựa đầu vào vai cậu và khe khẽ ngâm nga một bài hát nào đó. Xa quá rồi. Heechul bây giờ không còn tựa vào vai cậu nữa và Hankyung biết rằng, trái tim anh đang nghĩ về một người khác. Rồi tất cả sẽ không sao, sẽ ổn cả thôi mà…

”Anh đang chờ ai à?”. ” Kyuhyun, cậu em yêu quý của chúng ta ấy!”

Sai rồi ~ Phải là của anh chứ ~ Heechul.

”Uhm, chắc e, phải đi…”. ”Rồi mà! Em về đi…”. ”…! Em về nhé!?”. ”…” Hankyung đứng dậy và bước đi. Trái tim thắt lại và khe khẽ đau. Cậu biết mình chưa đúng, nhưng cũng không sai… sẽ tốt cho Heechul hơn nhiều khi anh không còn yêu cậu nữa. Mọi thứ với anh sẽ lại được bắt đầu và Heechul của cậu sẽ cười, cười thật nhiều như ngày xưa còn đi bên cậu vậy!

” Em à! Đợi anh!” – Hankyung giật mình quay lại. Heechul ùa vào lòng cậu, đôi tay níu chặt lấy vạt áo. ”Anh quên mất! Anh chưa nói với em…” – Anh ngước lên và nhìn sâu vào mắt cậu – ”Anh yêu em! Anh đã rất yêu em và nhớ em đấy!”, rồi nép đầu vào ngực cậu. Hankyung ôm chặt Heechul trong cánh tay mình. Chiều êm ả trôi đi và tình yêu đã ngừng lại, thật nhẹ nhàng! ”Thật vui vì đã gặp lại anh!”…

***

Heechul đã nói. Cuối cùng anh đã nói với Hankyung rằng anh yêu cậu. Những mảnh ký ức đã không còn dở dang và tất cả đã dừng lại ở đó một cách nhẹ nhàng. Anh dừng lại, nhìn cậu bước đi, không còn buồn như ngày xưa nữa… Cậu là cơn gió, và ngày hôm nay cậu đã bay qua cuộc sống của anh rồi… Anh ngó ra phía đường. Kyuhyun hình như vừa đến. Nó nhìn anh dịu dàng và hơi buồn bã. Anh cầm hộp đựng bánh và chạy về phía nó. ”Này! Tính cho anh leo cây hả?” ”Làm gì dám?” – Nó ngó ra chỗ khác… ”Biết mấy giờ rồi không?” – Anh nhìn nó… ”Em xin lỗi!” – Kyuhyun nhìn anh bối rối. Ơ nhỉ, Heechul vòng tay ôm lấy Kyuhyun và nhẹ nhàng: ”Lần sau không được đến muộn nhé!”… Kyuhyun mỉm cười, đưa bàn tay run run lùa vào tóc anh…Chiều buông xuống im lặng thế… chỉ còn những âm thanh hòa nhịp êm đềm… ”Cái gì đấy?”… ”Bánh! Này kính ngữ!”… ”Trông buồn cười nhỉ? Anh làm à? Ăn được không?”… ”Cái gì!?”…

” À không!…”.

Bạn có thể đoán được cái kết của câu chuyện rồi. Nhỉ ?!

THE END

——————————————-

(**)Câu văn thuộc tác phẩm Phản Chiếu – Hoàng Anh Tú.

(*)Lời văn của Câu chuyện này dựa vào tác phẩm Quá khứ ngủ yên – Mai Linh.

————————————————————————————————————-

Nguồn: https://rainbowpapy.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro