1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Mình post lên đây không phải vì mục đích thương mại chỉ là muốn lưu trữ lại để dễ đọc trên đt hơn và khi muốn đọc lại thì vẫn còn, vì có mấy fic bị mất link ko tìm lại đc. Xin chân thành cảm ơn cái Author và Editor đã bỏ ra tâm huyết cho những fic hay như vậy. ~

1.
Một năm trôi qua, Jung YunHo lợi dụng mọi cơ hội chèn ép trả thù Phương Khởi, ở nơi khi trước xảy ra vụ nổ, Phương Khởi bị tổn thất, thiệt hại nghiêm trọng nhưng chưa đến mức đối mặt với hủy diệt, Kim JunSu mất tích ba tháng, sau đó một lần nữa lộ diện, trong ba tháng mà cậu mất tích, Phương Khởi dùng mọi cách cố sức tránh khỏi mũi nhọn của TX, thật sự giống như một cái đuôi, lúc nào cũng phải cẩn trọng dè dăt, sợ nếu mất cảnh giác sẽ lại mang đến cho Phương Khởi tai họa ngập đầu, nhưng từ khi Kim JunSu nhậm chức trở lại, Kim JunSu cùng Sofia  của gia tộc St. Paul kết hôn, được sự tương trợ to lớn của gia tộc Sofia, Phương Khởi rất nhanh điều chỉnh được tình trạng khốn đốn thụ động của mình, chủ động cùng TX tranh giành chĩa mũi nhọn, một năm qua, cả hai bên đều bị tổn thất.

Jung YunHo tuy rằng chiếm thế thượng phong, nhưng hắn biết rõ với thế lực của TX hiện nay rất khó một hơi thôn tính được Phương Khởi của Nhật Bản, hơn nữa với loại phương thức cứng đối cứng này, đối với TX tổn thất rất lớn, nhưng nỗi thống hận trong lòng hắn nếu không được phát tiết ra, hắn nghĩ trái tim mình nhất định sẽ bị ngâm trong đau khổ giày vò, nhức nhối đến khiến cho cuộc sống hàng ngày của hắn không cách nào được yên ổn.

Điên cuồng hủy diệt chính mình để trả thù suốt một năm, hắn chợt tỉnh táo lại, muốn tận gốc trừ khử Phương Khởi, hắn cần phải mở rộng phạm vi thế lực, lớn mạnh hơn nữa, không ngừng tại Hàn Quốc và Châu Á gây dựng địa vị bá chủ, Phương Khởi cả hai giới hắc bạch đều chiếm, chính là muốn dùng việc thương mại, có thể không ngừng vì bọn họ mà cung cấp chi viện kinh tế.

Jung YunHo rất nhanh điều chỉnh được tâm tính của mình, muốn tại thương giới, giới chính trị, và hắc đạo hủy diệt Phương Khởi, phải có một chút kiên nhẫn, hoãn lại việc cùng Phương Khởi chính diện giao chiến, dần dần bình tĩnh trở lại, như vậy sẽ khiến cho Phương Khởi trông gà hóa cuốc, thắt chặt tinh thần mà phòng bị.

Buổi tối ở Philippines là giai đoạn hoàng kim của những con người sống về đêm, trong quán bar ST sớm đã ồn ã tiếng người, nam nữ cọ sát với nhau theo tiếng nhạc của DJ, lắc nhảy cuồng nhiệt, dục vọng cùng tình cảm mãnh liệt phóng túng buông thả, những hàng ghế xa hoa cũng đã chật ních những kẻ có tiền, nhưng ở trong góc của quầy bar trái lại vô cùng quạnh quẽ.

Trong một góc tối, thân ảnh cao lớn của Jung YunHo như ẩn như hiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những đôi nam nữ đang điên cuồng nhảy nhót trên sàn nhảy, trong tay cầm một ly Chivas, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, chìm đắm trong một loại cao ngạo thần bí mê hoặc.

Trước đó đã có không ít người phụ nữ tới gần, nhưng đều bị hơi thở băng lãnh tràn ra trên người hắn cự tuyệt, chỉ dám từ xa nhìn lại.

Jung YunHo ngửa mặt lên nốc cạn ly rượu trong tay, nỗi cay đắng khổ sở trôi vào trong, thiêu đốt dạ dày trống rỗng của hắn, đối với loại đau đớn này hắn đã sớm mất cảm giác từ lâu, sự đau nhức trong lòng so với đau đớn này còn khổ sở hơn gấp ngàn lần.

Hắn ném ly rượu lên quầy bar, hai ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn, người phục vụ lập tức rót đầy ly, chất lỏng vàng óng ánh mê người, cũng trong suốt như ánh mắt của người kia.

Jung YunHo hung hăng nhắm mắt, cô đơn nằm úp trên quầy bar, bóng lưng nhìn qua bi thương thống khổ cùng tịch mịch không nói nên lời.

Kang In cùng Choi Si Won len qua đám người, tại góc tối đó tìm được Jung YunHo, hai người liếc mắt nhìn nhau, Choi Si Won bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Một người uống rượu giải sầu, sẽ càng không có ý nghĩa."

Choi Si Won lấy cho y cùng Kang In mỗi người một chiếc ly.

"Tôi từng cho rằng chỉ có Kim JaeJoong đê tiện, nguyên lai còn có người đê tiện hơn cậu ấy, thế nào lúc còn sống thì lãnh huyết vô tình với cậu ấy như vậy, khi chết rồi lại bắt đầu thương nhớ, Jung thiếu gia, cậu đùa thật giả dối."

Kang In chọn đúng chỗ đau của Jung YunHo mà giáng xuống, gã biết Jung YunHo đối với cái chết của Kim JaeJoong vẫn còn canh cánh trong lòng.

"Kang In"

Choi Si Won nhìn ánh mắt cô đơn của Jung YunHo ngây ra một chút, sau đó biến thành băng lãnh tối tăm, Choi Si Won muốn ngăn lại cái mồm làm tổn thương người của Kang In.

"Vốn là như thế mà."

Kang In tức giận bất bình.

"Cút"

Jung YunHo lãnh khốc nghiêng đầu liếc Kang In, không phản ứng lại gã.

"Nói đến chỗ đau của cậu sao?"

Kang In vẫn không chịu buông tha, tâm tình của gã cũng phiền muộn bất lực vô cùng, gã mặc kệ khuôn mặt của Jung YunHo có bao nhiêu khủng bố.

Jung YunHo ném ly lên quầy bar, cầm lấy áo khoác, không thèm quay đầu lại mà bỏ mặc Kang In, thân ảnh cô độc ngạo nghễ nhanh chóng biến mất trong đám người huyên náo ồn ã.

"Mẹ nó, thái độ gì vậy, có chết cũng không hối cải."

"Được rồi, Kang In, cậu ta cũng đã đủ khó chịu rồi, cậu cũng đừng ghét bỏ cậu ấy nữa."

Choi Si Won vỗ vỗ vai Kang In.

"Ai ghét bỏ ai, cậu không thấy cậu ta đối xử với JaeJoong thế nào đâu, loại người như cậu ta khiến cho tôi không cách nào tin tưởng được cậu ta sẽ vì JaeJoong mà thương tâm như vậy, đồ máu lạnh, tại sao không sớm thương tâm đi."

Kang In nhắc tới Kim JaeJoong, vành mắt lại đỏ lên, nhưng gã là đàn ông, nếu khóc sẽ rất khó coi, vì vậy nhịn xuống, chỉ uống rượu phát tiết.

Choi Si Won cúi đầu, không khỏi âm thầm thương xót, y vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc kia, người con trai yêu mị mang theo khí chất nguy hiểm, rõ ràng vẫn đang tồn tại trước mắt, lại như thế nào chết đi, đã chết gần một năm rồi, thật sự khiến cho người ta thương tiếc, nguyên lai hồng nhan bạc mệnh cũng có thể sử dụng lên người cậu.

Jung YunHo một tay đặt trên vô lăng, một tay cầm điếu thuốc, gác lên nơi cửa kính ô tô đã hạ xuống, nhìn cảnh vật ven đường lao vun vút về phía sau, hắn cũng không biết phải đi đâu, cả người mê man phiền muộn, sắc thái bi thương nồng đậm bao phủ lấy hắn, chỉ có thể lái xe theo bản năng, nhìn đường bằng tròng mắt ướt sũng vô hồn.

Đèn đường lúc sáng lúc tối lấp lánh trước mắt hắn, ánh đèn trong trẻo như lạnh lùng ở trên mặt hắn mà lóe qua, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Kim JaeJoong, nụ cười mang theo nét câu dẫn khiêu khích nhưng lại cự tuyệt người khác cả ngàn dặm, cũng không có ai có thể cứu chuộc cho người đó.

Thì ra ngay từ lúc đầu, hắn đã đánh mất trái tim mình, khi lần đầu tiên nhìn thấy Kim JaeJoong, dù chỉ là một cái liếc mắt, thì ngay từ lúc đó, trái tim đã rơi vào tay giặc.

Mang theo nét yêu mị như vậy, nhưng lại lạnh lùng từ trong xương tủy cự tuyệt người khác, ngang bướng mị hoặc, không ai có thể khống chế được cậu, cũng không gì có thể ràng buộc cậu.

Jung YunHo nở nụ cười tự giễu, hắn đã từng quá mê man, không cam lòng chính mình đã rơi vào tay giặc, tưởng có thể chống cự lại phần mê hoặc trí mạng kia, thầm nghĩ muốn bức cậu phải rời khỏi, muốn làm cậu tổn thương, muốn hủy hoại cậu, bức cậu lộ ra bộ mặt chân thật của mình, không muốn bản thân mình trong mắt cậu chỉ là một trong số biển người mênh mông, dùng hết phương pháp nghĩ muốn chứng minh cho cậu thấy trong mắt cậu hắn khác với những người kia, mà cũng không phải chỉ là chủ nhân của cậu.

Kim JaeJoong chẳng qua chỉ là khiêu khích, khiêu khích rồi lại an phận tận chức tận trách, mỗi ngày trôi qua tưởng rằng có thể thâm nhập vào nội tâm của cậu một chút, nhưng cậu vẫn lạnh lùng cự tuyệt như vậy, dùng phương pháp của riêng cậu, đem bản thân mình vây bọc cẩn thận, Kang In nói hắn đối với Kim JaeJoong lãnh huyết vô tình, kỳ thực người lãnh huyết vô tình nhất chính là Kim JaeJoong.

Kim JaeJoong sang Nhật Bản lấy trộm con chip, chính khi đó đã lựa chọn nghe theo trái tim của mình, trong lòng như có lửa đốt chạy sang Nhật Bản, Kim JaeJoong không chống lại được sự mê hoặc của con chip, chứ không bằng thân thủ của Jung YunHo sao có thể không toàn thân trở ra?

Hắn chỉ là lo lắng cho Kim JaeJoong, thay cậu dẫn người của Phương Khởi đi, hắn là tới tiếp ứng cho Kim JaeJoong. Kang In không hiểu, nhưng Kim JaeJoong rất nhanh sẽ biết được, Kim JaeJoong cứu Jung YunHo, nhưng cậu lại không cho hắn biết, đây là muốn cự tuyệt hắn, Jung YunHo hắn không tự nhiên mà bị cự tuyệt, hắn hiểu rõ Kim JaeJoong dùng loại phương thức yên lặng tàn nhẫn này báo cho hắn, trong tâm Kim JaeJoong không hề có Jung YunHo, Jung YunHo phẫn hận vô cùng, hắn từng rất muốn hủy diệt Kim JaeJoong, bởi vì nếu em chết, chết cho tôi xem, cũng sẽ khiến cho trái tim này của tôi chết đi.

Kim JaeJoong đối với hắn lợi dụng, chỉ có lợi dụng, cậu cùng với hắn xây dựng lên quan hệ đồng minh cùng có lợi, hai người ở trong sự không tín nhiệm thành lập nên tín nhiệm, hắn từng một lần kiêu ngạo cho rằng JaeJoong là bởi vì theo lệnh của cha hắn nên mới đi theo bảo vệ hắn, đã từng luôn luôn bài xích Kim JaeJoong, không tin tưởng cậu, mà Kim JaeJoong lại luôn luôn bảo vệ hắn, coi mạng sống của hắn so với chính mình còn quan trọng hơn, chỉ là vì có thể dựa vào hắn, sau đó lợi dụng năng lực cùng địa vị trở thành đế vương sau này của hắn để giúp chính mình báo thù, Kim JaeJoong căn bản không hề tin tưởng hắn, về sau hắn mới hiểu rõ nguyên lai sự khó chịu căm ghét cùng không cam lòng này.

Park YooChun, cậu lúc nào cũng chỉ biết đến sự tồn tại của hắn, hắn từng theo dõi Kim JaeJoong gặp được Park YooChun, thấy qua nụ cười của Kim JaeJoong đối với Park YooChun không hề mang theo một chút suy tính, đối với Park YooChun là tin tưởng dựa dẫm, nụ cười và ánh mắt đó, thân thiết nhu thuận âm thầm, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua, hắn lần đầu tiên được nếm trải mùi vị ghen ghét đố kỵ, Park YooChun biết tất cả mọi thứ về Kim JaeJoong, mà khi đã ở bên cạnh mình suốt năm năm, cậu ấy cũng không chịu tiết lộ cho mình một chút bí mật riêng tư nào.

Jung YunHo xác thực được mục đích của Kim JaeJoong là Phương Khởi, cậu thà rằng đi chịu chết, cũng không chịu hướng Jung YunHo hắn cúi đầu, hắn thà rằng Kim JaeJoong chịu khuất phục cúi đầu trước hắn, hắn sẽ nguyện ý vì cậu mà làm tất cả, hắn nguyện ý làm bến cảng cho cậu tránh gió bão, hắn nguyện ý mạnh mẽ kiên cường, làm một người đàn ông bảo vệ cho cậu.

Nhưng sự mạnh mẽ của Kim JaeJoong không cho phép bản thân cậu nhu nhược nán lại bên người Jung YunHo, kỳ thực Kim JaeJoong so với Jung YunHo còn lãnh khốc thâm độc hơn, bề ngoài nhìn như cậu vì Jung YunHo hắn mà làm tất cả, nhưng kỳ thực chỉ vì chính bản thân cậu, Jung YunHo rất rõ ràng, với cơ trí của Kim JaeJoong đã sớm nhìn thấu, bản thân mình đối với cậu là loại tình cảm cố chấp ngang ngược, nhưng Kim JaeJoong lại dùng phương pháp của riêng Kim JaeJoong mà lạnh lùng cự tuyệt hắn. Đem kiêu ngạo tự tôn của cậu dẫm nát dưới chân, cự tuyệt đến không để cho hắn một chỗ trống, không cho hắn một tia cơ hội, cự tuyệt đến triệt để.

Jung YunHo rất yêu Kim JaeJoong, nhưng lại càng hận cậu đến cực độ, hắn nghĩ muốn thô bạo đem Kim JaeJoong nắm chặt trong lòng bàn tay, lại muốn hung hăng hủy hoại cậu, có đúng hay không yêu sâu hận thiết, sự dày vò của Jung YunHo so với Kim JaeJoong quả thực không hề ít hơn.

Kim JaeJoong chỉ là vì Jung Han Byung vô tình cứu cậu, đồng ý vì Jung YunHo có thể cho cậu tất cả, một người con trai kiêu ngạo bất tuân như vậy chịu phục tùng hắn, nhưng cậu cũng cố hết sức để có thể lợi dụng hắn, lợi dụng tình cảm của hắn đối với cậu, lợi dụng việc Jung YunHo không thể buông tay cậu ra, cậu sẽ không bao giờ cúi đầu cầu xin Jung YunHo, cậu là đang ép hắn, cậu chính là đang ép chính cậu vào đó, thật đáng thương hại, Kim JaeJoong đến chết đều muốn mưu tính Jung YunHo, mượn Jung YunHo hắn để báo thù, mà Jung YunHo hiểu rõ, hắn hận Kim JaeJoong nhất ở điểm này, nhưng hắn thật sự không thể bỏ rơi Kim JaeJoong,cuối cùng hắn lựa chọn một lần nữa nghe theo trái tim mình, trái tim Jung YunHo tất cả chỉ chứa đựng... Kim JaeJoong.

Kim JaeJoong đã ngấm dần vào trong xương tủy của hắn, có lúc hắn khao khát muốn ôm cậu vào lòng, cho cậu tất cả, tất cả những gì mà cậu muốn, chỉ cần Kim JaeJoong cậu nói một câu, có lúc hắn chỉ hận không thể đem cậu đập nát nghiền vụn, thô bạo vạch trần lớp vỏ ngụy trang của cậu, đem tro cốt của cậu nuốt vào trong bụng.

Kim JaeJoong khiến hắn đau nhức, khiến cho hắn hận, hắn từng rất muốn hủy diệt Kim JaeJoong, nếu như cậu ấy chết, chết trước mặt tôi, sẽ khiến tôi mất đi hy vọng.

Hắn đem Kim JaeJoong đẩy vào lòng Lee Eun Jae, muốn nhìn cậu cúi đầu cầu xin hắn, cho dù có căm hận hắn cũng được, nhưng cậu lại mang nụ cười quyến rũ nhảy vào lòng Lee Eun Jae.

Jung YunHo nghĩ chỉ có bản thân mình mới biết được đêm đó hắn đã bị loại đố kỵ đục khoét xương tủy này dằn vặt trắng một đêm, cứ một điếu một điếu thuốc, đem điếu thuốc cứ một lần một lần làm bỏng da thịt của mình, cố gắng đè nén thần trí đố kỵ mà cuồng loạn, sau cùng giống như một thằng ngốc điên cuồng lái xe đến biệt thự của Lee Eun Jae, ở dưới gốc cây bên ngoài đợi suốt một đêm, hắn nghĩ muốn lôi Kim JaeJoong về, nhưng tự tôn cao ngạo lại không cho phép hắn, hắn lấy tư cách gì mà đoạt lại Kim JaeJoong, mà Kim JaeJoong sẽ lại dùng phương thức lãnh khốc vô tình gì để cự tuyệt hắn, hắn hận, hận chính bản thân mình, cũng hận cả Kim JaeJoong.

Hắn bởi vì ghen ghét Kim JaeJoong lôi kéo Lee Eun Jae, cho nên mới đoạt lấy việc làm ăn của Lee Eun Jae, hắn chính là muốn hủy diệt Lee Eun Jae, Kang In nói hắn căn bản không cần phái JaeJoong đi, cũng có thể cướp được việc làm ăn buôn bán súng ống đạn dược với nước Nga, Kang In không biết, hắn đã hối hận đến mức nào, không nghĩ đến để Lee Eun Jae gặp lại Kim JaeJoong, mới có thể lấy được quyền giao dịch súng ống đạn dược.

Biết cậu bị trúng độc, trong nháy mắt lại cảm thấy được giải thoát, may ra cậu chết rồi, mình có thể sẽ không phải thống khổ nữa, có thể không rơi vào tay giặc, nhưng bản thân là đứng trước cửa phòng khám của Park YooChun suốt cả một đêm.

Hắn nghĩ Kim JaeJoong đã chết, Kim JaeJoong can tâm tình nguyện lựa chọn cái chết cùng không chịu tiếp nhận hắn, cho nên cuối cùng lựa chọn buông tay, cho cậu được tự do, cũng là vứt bỏ đi chính trái tim của mình.

Hắn một mực muốn đánh cược, xem hắn cùng Kim JaeJoong ai sẽ phải khuất phục trước tiên, nhưng hắn đã thua rồi, mãi đến khi mất đi cậu, mới biết được cao ngạo tôn nghiêm đều con mẹ nó là chó má, không đáng một đồng, đều không thể bảo vệ cậu, giữ cậu lại bên người.

Ở trong thủy lao của Phương Khởi thấy Kim JaeJoong bị phế đi tứ chi, chọc mù hai mắt, nhận lấy hết tất thảy dằn vặt, hắn mới hiểu ra mình đã yêu Kim JaeJoong mãnh liệt đến mức nào, hắn đối với Kim JaeJoong tự tung tự tác, hắn đối với Kim JaeJoong lãnh khốc kia cố chấp giữ lấy ham muốn yêu thương, thà làm ngọc vỡ, hắn muốn toàn bộ thể xác và tâm hồn Kim JaeJoong đều thuộc quyền sở hữu của mình, không muốn có một tia miễn cưỡng, Kim JaeJoong chỉ có thể là của Jung YunHo này, chỉ có thể là yêu một người là Jung YunHo này.

Ngay khi Jung Han Byung đem Kim JaeJoong làm quà sinh nhật mười tám tuổi cho hắn, hắn đã có dục vọng độc chiếm, ở trong lòng hắn Kim JaeJoong chỉ có thể thuộc về hắn, hắn hận Jung Han Byung, nhưng càng hận Phương Khởi hơn, nguyên lai loại thù hận kia so với thù hận này trở nên nhỏ bé không đáng kể, hắn hận Jung Han Byung đến ngực, nhưng hận Phương Khởi lại là loại hận khắc cốt ghi tâm, tạc vào xương tủy, thật muốn hủy diệt Phương Khởi, không tiếc dùng chính bản thân mình kéo Phương Khởi cùng sụp đổ.

Nguyên lai hắn cũng có thể yêu, cho rằng không có trái tim, sẽ không phải chịu đau đớn, nhưng khi đã đánh mất, sẽ càng đau đớn hơn, hắn yêu mãnh liệt đến cùng cực, mang theo cả sự hủy diệt chính bản thân mình.

Dạ dày Jung YunHo lại mơ hồ trở nên đau đớn, mạnh mẽ rít một hơi thuốc lại bị sặc đến ho một trận ruột gan đứt từng khúc, ho ra nước mắt.

JaeJoong...

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm