181114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mình không muốn lên đây để kể lể hay gì đó đâu, nhưng vì nó gắn tag about me, mình sẽ viết chúng ở đây, một lần hoặc nhiều lần, ai biết?

dear diary, và gửi những bức tranh đang tô dở, gửi những bản thảo còn bỏ ngỏ đấy.

thân yêu, mình mệt, mệt lắm. bốn hôm rồi, không phải cảm mạo bình thường nữa.

mình không nói được cái gì cả. cổ họng mình vẫn ngứa ngáy và khô khốc đến khó chịu, mặc dù mình đã tống vào gần nửa vỉ theralene, ngậm một mớ strepsils và uống cả lít nước chỉ để cố làm dịu bớt cái cơn cồn cào ấy. và rồi mình ho. rát quá. mình lại uống thêm li nước nữa, cùng một viên sủi cam, vì mẹ bảo thế. nó trào vào bụng mình, đầy nước và căng trướng, làm mình có cảm giác muốn nôn. nôn đi hết những buồn bực và đống thuốc đắng nghét, à thì, thực ra cũng chẳng đắng mấy. mình ho nữa, ho dồn dập, ho liên miên. ho đến nỗi tưởng chừng như dây thanh quản bị từng đợt khí đẩy cho rách toạc, còn cơ hoành bị co bóp đến mức chúng quắp lại và mỏi nhừ. mình đau, đau lắm. phần cơ hoành và lưng đau đến mức mình không ho được nữa.

mình lại lên cơn sốt. dạ dày và ruột cũng không hẹn mà quặn lên. bao nhiêu bệnh tật bao lâu mà dồn lại một lúc này hết, thật chán chết. mấy bó cơ của mình bị đầu độc hết rồi, mình chắc mẩm vậy, vì chúng mềm nhũn, nhức nhói và chả buồn hoạt động. vô dụng làm sao. mình đang nằm trong chăn và soạn mấy dòng vô nghĩa này. phú yên nay mưa phùn đó, thân yêu ơi. thuốc dạng viên dầu sẽ không làm mình buồn ngủ, bác sĩ bảo thế, nhưng sao mình thấy mắt mình díp lại. à, mình ồ lên, hẳn là vì mình dùng hơi nhiều thetalene quá nhỉ. nhưng mà mình chưa muốn ngủ, dù mình đang mệt muốn chết, thế là mình sẽ mò xuống bếp và lén mẹ pha một cốc trà. mình có cà phê, nhưng mình sẽ không uống chúng hôm nay, vì mình chẳng muốn chết ngạt với một đống đắng nghẹt trong cổ họng. kì lạ; kì cục, bỗng nhiên mình lại nghĩ thế.

a, mình thở dài, thật muốn đi đâu quá.

nhưng mà mình mệt quá. đầu mình lại hơi ong ong rồi.

vì mình đau đầu, nên là, mình sẽ nghĩ về thân yêu, mình sẽ nghĩ về mình, oải hương và cái chết.

thứ gì đó trượt dài trên máng nước.

ah, là một nhành trăng.

thân yêu ơi, cái gì cũng có vẻ đẹp riêng của nó hết, kể cả cái chết.

hoặc là mình hoa mắt phát khùng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#aboutme