Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tim tôi đập mạnh. Đây là giây phút đó, giây phút tôi tìm ra sự thật, toàn bộ sự thật, về sự tồn tại của tôi, về Halla, về Saint Dane. Khi tôi đứng cùng cậu Press tại nơi hoang vắng, tối tăm ấy, tôi đã hiểu về mọi thứ.

"Vậy cậu hãy nói cháu nghe toàn bộ đi," tôi nói. "Đừng đáp lại cháu 1 câu trả lời nửa vời khiến cháu phải phát điên lên rồi sau đó là những câu như: 'Đừng lo lắng. Cháu sẽ biết về nó khi tới thời điểm,' và rồi biến mất lần nữa. Đó là những gì cậu làm phải không, vì điều đó đang khiến cháu tức điên lên đây."

Cậu Press chỉ cười. Trong tình huống này đó là hành động kì quặc. Nhưng như vậy mới đúng là cậu Press. Ít nhất là đúng với nụ cười của cậu. Tôi cần phải dựa vào những điều quen thuộc khi toàn bộ chuyện này xảy đến. Những điều bé nhỏ giúp tôi đứng vững.

"Không, giờ chính là lúc cháu biết tất cả," cậu trả ời.

Phù. Tuyệt, trừ việc tim tôi đang ngày càng đập gấp hơn. Tôi đoán là mình chưa chắn chắn đã sẵn sàng để biết tất cả. Tôi muốn được là Bobby Pendragon ở Stony Brook, Connecticut. Tôi thích cuộc sống cũ của mình. Hy vọng có lại cuộc sống ấy đã thúc đẩy tôi bao năm nay. Giờ thì những gì ko thật nhất lại là tất cả những gì tôi có và được cho là bình thường. Hay chí ít là tôi nghĩ nó như vậy. Tôi mong sự "bình thường" mới này sẽ là điều tôi có thể học cách chấp nhận, ko phải vì tôi buộc phải vậy.

"Hãy đi dạo chút," cậu Press nhẹ nhàng bảo tôi, và dẫn tôi đi trên bề mặt chốn bí ẩn, tăm tối này. Chúng tôi từng đi dạo thường xuyên, và có nhiều thời gian ở cùng nhau khi còn ở quê nhà, hay đúng hơn là Trái đất thứ 2. Chốc lát tôi lại nhìn lên những đám mây rực rỡ, đầy màu sắc , liệng ngang qua trên bầu trời. Nó luôn gợi nhắc tôi thường trực về một quê nhà gần giống vậy.

"Solara là căn nguyên của Halla," cậu Press bắt đầu dẫn giải.

"Cháu đã nghe bố nói vậy," tôi nhanh chóng đáp lại. "Phải nói điều này với cậu, rằng những thứ trông như màn diễn mây cùng ánh sáng kia trông cũng khá tuyệt."

Cậu cười và tiếp tục, "Cậu đóan cháu có thể nói rằng chúng ta đang ở biên ngoài sự tồn tại, những ko phải dạng vật chất. Thật ra, Solara là mọi nơi. Hay chí ít là mọi nơi những sự sống thông minh tồn tại. Chúng ta cũng già nua như con người, và cũng có tuổi thọ ngang với con người."

Tôi không nói j. Tôi nghĩ tốt hơn hết hãy để cậu nói rõ mọi thứ.

"Solara được tạo ra từ nguồn năng lượng không j khác là loài người. Mọi loài người trên các thế giới của Halla. Solara là linh hồn của họ. Nó là sự quy tụ của mọi sự sống thông minh từng tồn tại." Cậu dừng lại, để những điều vừa nói thấm nhuần.

"Ồ?" tôi thờ ơ. "Là vậy sao? Wow, cháu đã nghĩ nó phải là gì đó phức tạp hơn. Như có thể chúng ta là người ngoài hành tinh hay siêu nhân hay gì đó tương tự, cháu không biết nữa, khó mà hiểu được. Phù."

Cậu Press đưa tôi 1 cái nhìn ẩn ý.

"Cậu đang nói về điều gì vậy?". "Tạo ra từ năng lượng? điều đó là sao? Nếu đây là tòan bộ sự giải thích của cậu, cháu thấy cậu không cố gắng làm cho nó rõ chút nào."

Cậu cười. "Cho cậu 1 cơ hội," cậu dỗ dành. "Cậu biết là rất khó để hiều. Cháu chưa từng biết đến những điều này."

Cậu tiếp, "Mỗi sự sống tồn tại trong Halla là độc nhất. Mọi người đều khác biệt, không kể họ đến từ thế giới nào. Mọi người lựa chọn hoàn cảnh của họ. Một người có thể là 1 tên tội phạm, nhưng người khác có thể là quan toà. Một người quan tâm tới người khác, trong khi người khác chỉ quan tâm tới bản thân họ. Một cá thể có thể tạo ra một bức họa là tổ hợp những xúc cảm, trong khi có những người không thể vẽ được những thứ cơ bản. Nhưng người không vẽ được thứ cơ bản ấy có thể có năng lực toán học khiến khối óc của các nghệ sĩ phải quay cuồng. Một số khả năng là bẩm sinh, một số là qua học tập. Có rất nhiều con đường để đi, nhiều sự lựa , chọn để đưa ra.Điều khiển toàn bộ những điều đó là linh hồn bên trong mỗi cá thể riêng lẻ, điều khiến cho cá thể ấy trở nên riêng biệt. Đê hiểu được Solara, Bobby cháu phải hiểu rằng linh hồn đó, động lực khiến mỗi cá nhân riêng biệt là chính họ, rất mạnh mẽ và không thể chết. Ngay cả khi thể xác 1 người không còn, linh hồn họ vẫn sống ...và trở thành 1 phần của Solara."

"Cậu đang bảo cháu đây là..thiên đường?"

"Không, Bobby, đây không phải một món quà. Chỉ là đây là nó, chỉ vậy."

"Tuyệt," tôi cười thầm đáp lại "Bởi nó giống địa ngục hơn.". Tôi đang cố để thông suốt. Tôi nghĩ mình đang trải qua 1 cơ chế cưỡng lại tự nhiên, vì những gì tôi đang nghe có phần quái đản. Cậu Press không cười với tôi, cậu hoàn toàn tập trung vào việc này.

"Chúng ta tồn tại bởi loài người tồn tại," cậu giải thích rõ hơn. "Tổ hợp năng lượng kiến tạo và hình thành loài người mạnh mẽ đến mức, khi nó được giải phóng khỏi lớp vỏ vật chất của nó, nó tạo thành hiện thực của chính mình."

"Solara"

"Phải. Solara không được giới hạn bởi không gian và thời gian. Nó là trí tuệ tự nhiên. Nó không chỉ là sự phản ánh sự sống, nó chính là sự sống, mọi sự sống. Thế giới cháu đang thấy đang tồn tại ở biên ngoài hiện thực vật chất. Tảng đá này là sự cấu thành của những gì làm nên bản chất của nó. Nó là dạng nguyên tố cơ bản của sự sống. Nó là sự khởi đầu, nhưng ko là kết thúc, bởi không có một kết thúc nào cả. Halla luôn luôn mở rộng, cũng như Solara. Từ đây chúng ta có thể quan sát mọi thứ. Mọi nơi, mọi thứ từng hiện hữu. Như cậu đã nói, nó là linh hồn của mọi thứ. Solara là căn nguyên của Halla."

Tôi dừng bước và nhìn cậu. Tôi còn có thể phản ứng như thế nào nữa đây?.

Cậu nhún vai thông cảm trước ánh nhìn của tôi, "Cậu biết điều này khó có thể tiếp thu bởi cháu đang xem xét mọi thứ từ những nhạy cảm của một người từ một trong các thế giới- Trái Đất. Đây ko phải những gì được dạy ở trường học.

"Yeah, cháu hẳn là đã bỏ lớp đó," tôi đáp. "Nhưng cháu đến từ Trái đất thứ 2 đúng ko?"

"Chỉ có một Trái đất, Bobby. Các lãnh địa tồn tại trong các khoảng thời gian khác nhau là vì những bước ngoặt Saint Dane đã tạo ra. Nhưng giờ chuyện đó hãy nói sau."

"Không, cháu ko muốn vậy," tôi trả lại lời cậu nói. "Vậy cậu đang nói với cháu, phần bên trong mỗi người rời khỏi thể xác họ khi họ chết và trở thành một phần của thực thể to lớn này?Solara?"

"Chính là vậy."

"Còn khi cậu nói "loài người" tức là mọi người trong Halla?Kể cả klee và gar ở Eelong?."

"Hoàn toàn đúng, từ mọi thế giới. Khi cậu nói "loài người", cậu đang nói tới những trí tuệ đang sống."

"Vậy cậu là gì? Một bóng ma?"

"Cháu cảm thấy năng lượng xung quanh chúng ta đúng ko?"

Tôi gật đầu. "Cháu nhìn thấy mọi thứ, nhưng ko hẳn. Nhưng cháu biết có gì đó đang ở đây."

"Hơn cả điều gì đó. Cháu đang cảm nhận những sự sống làm nên Solara. Chúng đều xung quanh chúng ta. Chúng ko có dạng vật chất, hay ít ra là giống với cách mọi thứ tồn tại trong khắp Halla. Nhưng chúng cũng thật như vậy."

"Còn cậu?"

"Cậu là một trong số đó, Bobby. Cậu là 1 phần của Solara."

Bằng cách nào đó, trên tất cả những j tôi đã nhìn thấy, nghe được cậu Press là một linh hồn là điều khó chấp nhận hơn hết. Đây không phải điều bạn vẫn nghe hằng ngày. Vậy là 1 lần nữa, cậu đã chết. Tôi nhìn thấy cậu bị giết tại ống dẫn ở Cloral. Nhưng cậu đang ở đây, sống và hoạt động. Cũng như Kasha, Alder, Patrick, Osa, và...và...Tất cả họ đều đã chết, nhưng ko ai mất đi. Điều này giải thích phần nào.

"Vậy cậu không phải cậu của cháu. Cậu là một linh hồn trôi lơ lửng với những linh hồn khác ở biên ngoài vũ trụ? Có phải đây là điều cậu đang cố nói? Tất cả đều kinh hãi như một tảng đá ném vào người cháu vậy?"

Cậu Press cười nhẹ. "Đó là một cách hiểu, nhưng Bobby đây ko phải một câu chuyện ma. Nó nói về sự sống. Cậu đã ở đây đó khi có sự tồn tại của sự sống thông minh trong Halla."

"Tuyệt, trông cậu khá ổn đối với người mà, vật cũng được, hàng nghìn tuổi? Tuyệt!."

"Cảm ơn cháu, nhưng tất nhiên cơ thể vật chất này không già như vậy."

"Đương nhiên là không rồi. Sao có thể chứ? Chẳng có lí nào. Còn điều gì nữa khi cháu tỉnh dậy sau giấc mơ này ko?"

Cậu Press đẩy nhẹ tôi một cách gần gũi.

"Cháu đang hiểu vấn đề rất tốt," lời cậu ấm áp, giống với cậu Press của tôi, ko phải một linh hồn cổ xưa.

"Vậy, nếu cậu là 1 bóng ma, sao cháu nhìn thấy cậu?" tôi hỏi. "Sao cậu lại có một cơ thể trong khi những người khác thì không?"

"Cháu đang cố hiểu quá nhiều về cậu. Hãy quay lại để hiểu hơn về Solara"

"Đồng ý. Vấn đề ở đây là gì? Những linh hồn trôi lơ lửng xung quanh đây, va chạm vào nhau là gì? Solara tồn tại với một mục đích sao?"

"Đúng vậy. Có bảy thế giới trong Halla. Hãy quên cái gọi là lãnh địa, nghĩ về những thế giới, hay hành tinh. Sự sống thông minh đã phát triển trên cả bảy thế giới. Mỗi sự sống ấy có lịch sử riêng biệt của nó. Nhưng dù khác nhau như nào, chúng đều có một điểm chung nhất là sự sống thông minh. Trí tuệ không chết đi, linh hồn cũng vậy. Solara nắm giữ những kiến thức và sự thông thái chọn lọc. Đó chính là chúng ta. Và bởi vậy, chúng ta mới sống với bản chất của loài người.

"Giải thích rõ hơn chút."

"Solara chỉ tồn tại khi loài người tồn tại. Chúng ta không tách biệt hay khác biệt.Solara cũng tiến hóa cùng với sự tiến hóa của loài người. Cùng với điều đó, chúng ta có khả năng nhìn thấy những sự sống vật chất ở cả bảy thế giới."

" 'Chúng ta' là ai?". "Ý cậu là mọi sự sống từng được tạo ra vẫn tồn tại?"

"Phải."

"Không phải như vậy là qúa nhiều ư?" "Không gian vật chất không phải một hằng số." "Và ai là người đứng đầu?" "Mọi thứ không đến mức như vậy được."

Tôi cau mày. Tôi thực sự đang cố hiểu.

Cậu Press tiếp tục, "Mặc dù chúng ta tồn tại ở những nơi khác nhau, sự tồn tại đó với phần thế giới vật chất là không tách rời. Solara là sự phản chiếu liên tục của sự sống vật chất tồn tại trên cả bảy thế giới của Halla."

Tôi nhìn quanh tòa nhà hoang. Dù tin hay không, tôi cũng đang dần tiếp nhận được điều cậu nói, phần nào. Ít nhất tôi cũng bắt đầu hiểu làm thế nào kế hoạch của Saint Dane tác động tới nơi này.

"Chúng ta không can thiệp vào thế giới vật chất. Tuy vậy, kể từ khi chúng ta sở hữ kiến thức và trí tuệ, chúng ta trở thành những người dẫn dắt. Đó là trách nhiệm của chúng ta. Cậu nghĩ một số người trên Trái đất sẽ gọi chúng ta là những thiên thần dẫn lối. Chúng ta ở thế cân bằng, hòa hợp. Chúng ta không can thiệp hay phán xét điều gì đó đúng hay sai, chúng ta chỉ đơn thuần mang sự sáng suốt."

"Như thế nào?"

"Khả năng vật chất của chúng ta có giới hạn. Chúng ta là linh hồn. Khi mỗi cá thể đối mặt với những bước đi mâu thuẫn và không chắc chắn phải lựa chọn điều gì, chúng ta đi vào giấc mơ của họ và cho họ thấy mọi mặt của tình cảnh. Cháu hẳn đã nghe về những chuyến viếng thăm của những người trong quá khứ trong giấc mơ của nhiều người. Họ thực sự đã mơ như vậy. Đôi khi chỉ sự hiện diện của những người thân yêu đã mất sẽ giúp một người có cái nhìn sáng suốt và tự tin về sự lựa chọn của mình. Hầu như mọi người đều không nhớ những giấc mơ này. Nhưng sự chỉ dẫn của chúng ta ở trong đó. Chúng ta không bảo họ phải làm gì, hay thậm chí là gợi ý họ nên lựa chọn thế nào. Chúng ta chỉ giúp họ sáng suốt, và tự tin. Chúng ta muốn chắc rằng dù họ lựa chọn ra sao, đó cũng là sự lựa chọn đúng, và không ngần ngại tin vào bản năng của họ. Mục đích của chúng ta không nhằm thay đổi sự tồn tại của con người, mà nhằm xoa dịu nó. Và vẫn luôn như vậy từ khởi thủy của con người."

Điều lạ ở đây là cậu càng nói tôi nghe nhiều hơn, tôi lại càng thấy như mình đã biết toàn bộ chuyện này rồi. Khi tiếp nhận những điều ấy với cảm nhận của Bobby Pendragon đến từ Stony Brook, Connecticut, không gì khác ngoài sự giả tưởng. Nhưng khi tôi thả lỏng bản thân và không cưỡng lại nó với những lô gíc thông thường của mình, tôi lại thấy như mình biết tất về nó.

"Cháu e là cháu biết chuyện này đang đi đến đâu,"

"Nói cậu nghe," cậu Press nhiệt tình lắng nghe.

"Cậu đang nói đến những người đối mặt với những bước đi mâu thuẫn. Đưa ra sự lựa chọn ảnh hưởng tới tương lai họ. Giúp họ tìm ra con đường riêng mà ko thực sự ảnh hưởng tới quyết định của họ. Vậy có nghĩa con người trên Halla vẫn đang tự định đoạt số phận của họ- cậu chỉ giúp họ nhìn thấy toàn cảnh. Nghe ra như cậu thực sự là một thiên thần dẫn lối."

"Hoàn toàn đúng. Nhưng nắm trong tay khả năng đó có thể gây áp đặt. Nếu cháu thực sự muốn gây ảnh hưởng tới quyết định con người đưa ra, cháu có thể."

"Phải, chúng ta có thể , nhưng chúng ta không làm vậy, cho tới giờ." Giọng tôi đanh lại.

Cậu Press hít 1 hơi sâu và mệt mỏi. "Phải, cho đến giờ." "Saint Dane đến từ Solara đúng không?" tôi hỏi. "Phải, hắn ta đến từ đây, Bobby."

"Vậy nghĩa là hắn ta có nhiều năng lực hơn cháu tưởng." "Đúng thế, nhưng còn điều này cháu nên biết." "Là gì?"

"Hắn không phải là người duy nhất có năng lực đó."

Cậu nhìn thẳng vào tôi với một nụ cười "hiểu biết". Cậu đang đợi mọi chuyện tự đi đến đích của nó. Và không cần mất thời gian. "Cậu đang nói với cháu là..."

"Phải," ông đáp nhanh. "Số mệnh của Solara và tương lai của Halla đặt vào cháu, Bobby Pendragon. Cháu mạnh hơn cháu có thể tưởng đấy."

Tôi gật đầu thấu hiểu rồi đáp, "Nói cháu nghe về Saint Dane."

anly"?aR6]5�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro