Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

"Wow, khả năng tương tác thực sự tệ đến không ngờ."

Sau khi cùng nhau chơi game, Park Do Hyun đã đưa ra nhận xét này không rõ cố ý hay vô ý nhưng Han Wang Ho biết, hắn là cố ý. Vì hôn nhân là điều chắc chắn nên tất nhiên hắn phải cố tình làm anh chán ghét ở nơi khác, nếu không, Alpha Viper này làm sao có thể trút bỏ sự bất mãn trong khi vẫn mang mặt nạ quân tử?

Tất nhiên còn có nhiều cách khác, ví dụ như khi hắn đánh dấu tạm thời lên người anh, hắn cắn mạnh đến nỗi tuyến thể anh sưng lên, cho đến giờ vết răng sau gáy vẫn chưa lành.

Han Wang Ho nhún vai: "Thật đáng tiếc khi tôi không phải là người hỗ trợ ~ Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể giành chiến thắng 1/11 đẹp đẽ với Viper nim."

Park Do Hyun không nói nên lời, người đàn ông này thực sự không hề ăn đau chút nào.

Hắn thừa nhận việc kết hôn với Han Wang Ho hoàn toàn là do nhu cầu, xét về mặt tình cảm, anh yêu Beta Son Siwoo hơn, người sau khi trở thành bác sĩ khó có thể tìm thấy bóng dáng. Về phần Han Wang Ho, có lẽ anh thích Lee Sang Hyuk, một người không bao giờ giống người thường mà giống như quỷ dữ được điều khiển bởi bản năng hơn.

Đáng tiếc và bất lực, hai người bọn họ chính là tổ hợp AO tầm thường nhất, lập gia đình, bởi vì nếu Han Wang Ho không kết hôn, anh thật sự sẽ bị kéo đi cải tạo lao động.

Về phần Park Do Hyun, đó là vì gia đình hắn đặc biệt hài lòng với Han Wang Ho, mặc dù Han Wang Ho không còn ở độ tuổi tốt nhất để kết hôn và sinh con nhưng họ vẫn ngưỡng mộ nhiều đức tính của anh, như khiêm tốn và lịch sự, dịu dàng và tình cảm, hào phóng trong mọi việc, và tất nhiên điều quan trọng nhất là gia đình anh có tiền.

Sự kết hợp giữa tiền và tiền có thể tạo ra nhiều tiền hơn, đây là khái niệm đơn giản của gia đình Park Do Hyun, về phần bác sĩ, bất kể anh ta có phải là Beta hay không, anh ta thực sự dành thời gian trong bệnh viện cả ngày lẫn đêm là điều rõ ràng. Không nói đến những huyện như tương lai, nhưng ít nhất thì anh ta không có thời gian tụ tập, thăm hỏi họ hàng, sinh hoạt và quan trọng nhất là chăm chồng, nuôi con, phải không?

Han Wang Ho là thích hợp nhất, anh hoàn toàn là một Omega được nuông chiều thoải mái, rất có tiền, không việc làm cũng không kiêu ngạo, sẽ tổ chức tiệc trà chiều vào lúc ba bốn giờ, thoải mái trò chuyện với người khác.

Là một Alpha, Park Do Hyun tất nhiên thích các hoạt động ngoài trời hơn.

......Thực ra.

Hắn không còn gì để nói với những Omega sâu gạo nhàm chán như anh.

Cha mẹ của cả hai đều đã cố gắng hết sức để gắn kết mọi chuyện lại với nhau, đặc biệt là ông nội của Park Do Hyun đã ở độ tuổi 70, 80. Ông mỉm cười như đang nhìn lại tuổi già của mình, tóm lại là trông ông rất vui vẻ. Đám cưới, Park Jo Hyun ngồi trên sô pha lạnh lùng nhìn Han Wang Ho thắt vest và cà vạt, được rồi, hắn không hiểu, tại sao anh không mặc váy? Hắn có cần phải quan tâm đến chút phẩm giá này không? Các Omega khác đều ngoan ngoãn mặc váy.

Nhưng không biết Han Wang Ho đổ vào nhà hắn loại canh thần nào mà bố mẹ ông bà đều khen ngợi anh, dù có trở thành O thì anh vẫn có tính cách mạnh mẽ, đi theo trái tim, không theo đám đông ... Tóm lại, có lẽ tiền là thứ tốt nhất, trong lĩnh vực y học thẩm mỹ, Park Do Hyun chưa từng thấy Omega nào có cha mẹ có đôi mắt nhân hậu như vậy.

"Tại sao cậu nhìn chằm chằm vào tôi? Tôi trông xấu xí hay sao?" Han Wang Ho nhìn Park Do Hyun trong gương. Park Do Hyun thản nhiên ngả người ra sau, không biết đó là một lời khen hay một lời chế giễu: "Anh không hề xấu xí chút nào."

"Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bộ đồ nhỏ như vậy."

"Có lẽ lần sau anh có thể trở thành hoa đồng trong đám cưới của người khác hay gì đó."

Han Wang Ho cũng không tức giận, hơi nghiêng đầu, nhếch khóe miệng: "Thật sự vậy sao, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp giúp đỡ đám cưới người khác."

"Làm chó canh gác bên ngoài đám cưới."

Han Wang Ho cười rạng rỡ: "Nếu còn tiếp tục tấn công bừa bãi như vậy, tôi thật sự sẽ đưa cậu đi tiêm phòng bệnh dại."

"Được rồi, tôi xin lỗi." Park Do Hyun dừng lại, tuy là một tên khốn nhưng hắn cũng có điểm mấu chốt và chấp nhận số phận của mình: "Ừ, thực ra thì anh cũng khá đẹp trai. Nếu tôi không cưới anh, tôi có thể sẽ muốn thông tin liên lạc của anh."

"Oa, vinh hạnh quá." Han Wang Ho cảm thấy cà vạt dù thắt thế nào cũng không thoải mái, liền bực bội tháo nó ra rồi thử lại: "Nếu không cưới cậu, tôi cũng sẽ không đưa cho cậu thông tin liên lạc của mình."

Park Do Hyun cười nhẹ.

Hắn đứng dậy, tiến lên phía sau Han Wang Ho, đôi bàn tay dài bằng một cách bài bản và kiên nhẫn giúp Han Wang Ho giải quyết nút thắt khó chịu, hơi thở ấm áp của hắn khiến Han Wang Ho nhận ra hắn vẫn là một con người, không phải một con rắn lạnh lùng nào đó. Park Do Hyun trong khi giúp anh chỉnh lại quần áo thì đột nhiên đặt tay lên cổ Han Wang Ho, hơi siết chặt, như muốn bóp cổ anh, và cúi người về phía trước.

Khi Han Wang Ho tưởng hắn sẽ hôn anh hay gì đó nhưng Park Do Hyun chỉ chạm vào môi anh.

Hơi thở nóng bỏng lại quét qua tai: "Nhưng đáng tiếc, xem ra cuộc hôn nhân của chúng ta không thể hủy bỏ được. Tại sao anh không làm cho tôi vừa mắt anh hơn nhỉ?"

"Tôi chưa bao giờ ghét bỏ cậu." Thanh âm bình tĩnh của Han Wang Ho phá vỡ sự mơ hồ, anh mỉm cười, ngước mắt lên, tựa hồ mang một bộ dáng đắc thắng không thể giải thích được, nhưng giọng điệu lại đột nhiên trở nên ủy khuất: "A, không phải là cậu sao, Viper nim, người bắt đầu nhắm vào tôi mà không báo trước một lời và là người tấn công tôi trước tiên?"

Han Wang Ho ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Park Do Hyun, người cao hơn anh gần như một cái đầu, nhưng khí chất của anh không hề yếu thế chút nào. ...Mắt anh ấy khá đẹp, Park Do Hyun lơ đãng nghĩ. Chẳng trách có rất nhiều người thích anh ấy đến vậy.

"Tùy vào việc chúng ta đối xử đàng hoàng và tôn trọng với nhau như nào." Han Wang Ho nhẹ nhàng nhún vai, tựa như không coi trọng cuộc hôn nhân này, nói: "Tuỳ thuộc vào cậu."

Park Do Hyun suy nghĩ một lúc, muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì.

"Tùy tâm trạng."

"Hửm?"

Park Do Hyun hít một hơi thật sâu, không biết xấu hổ nói: "Con người hay thay đổi là điều tự nhiên, nhưng nó chắc chắn phụ thuộc vào tâm trạng của bản thân. Nếu thực sự yêu nhau, thỉnh thoảng vẫn phải cãi nhau và làm hòa sao, không phải sao?"

Han Wang Ho khóe miệng giật giật, trên mặt gần như nói ra "Tôi không có thời gian".

Ồ, phải rồi, Park Do Hyun nghĩ, anh ấy vẫn rất dễ thương khi muốn trợn mắt nhưng phải kìm lại, quá nhàm chán để có thể làm điều đó một cách dễ dàng, phải không?

Dù là hôn nhân khiến thể xác bị tù túng nhưng vẫn phải vui vẻ một chút ~

Hắn nhếch khóe môi hài lòng, cảm thấy mình gần như chọc giận người này, người thậm chí còn phải viết trước lịch trình sẽ ăn gì vào buổi sáng. Hắn cảm thấy vui thầm và vô thức nhận ra rằng có lẽ mình đang trả thù.

Bỏ đi hết oán hận bị ép lấy chồng.

Mọi sự trả thù đều nhằm vào Omega nhỏ bé này, người không còn trẻ nhưng có dáng người nhỏ bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro