Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3
Anh chưa bao giờ thấy một Alpha nào thờ ơ hơ hắn, chưa kể bản thân mới kết hôn được vài tháng.

Lần đầu gặp nhau, hắn đặc biệt phản đối cuộc hôn nhân này, sợ Han Wang Ho bò lên giường ngồi lên dương vật của mình, không ngờ Han Wang Ho thật sự... anh ấy vẫn còn yêu Lee Sang Hyuk sao? Trước đây hắn được phép cắn các tuyến thể, nhưng bây giờ hắn thậm chí còn không được cho phép để lại các dấu vết tạm thời. Park Do Hyun nhìn anh lấy thuốc ức chế, hắn duỗi chân ra và nhẹ nhàng móc vào mắt cá chân của Han Wang Ho. Han Wang Ho cảm thấy hắn càng ngày càng giống một chú chó, trước đây là loại chó rẻ tiền cáu kỉnh, không cắn anh thì sẽ phát điên, nhưng bây giờ lại là loại chó già  có chút đau lòng sau khi chủ của nó bỏ đi được một tháng.

"Này." Park Do Hyun vẫn gọi anh bằng cái tên thô lỗ như vậy.

"Sao anh không để tôi giúp?"

Hắn là một người rất đơn giản và không thể che giấu lời nói của mình.

Han Wang Ho thẳng thắn nói: "Đau lắm."

"Hả?" Park Do Hyun nói: "Tôi chưa bao giờ vào đó, sao anh lại đau thế?" Han Wang Ho đã đoán được hắn đang suy nghĩ điều vớ vẩn gì, liếc hắn một cái, chờ đợi thuốc ức chế phát huy tác dụng.

"Cậu cắn đau quá."

Đó không phải là một cái cớ.

"Lúc cậu cắn tôi, tôi cảm thấy có lẽ cậu thật sự là một con chó." Han Wang Ho nửa đùa nửa thật nói: "Khi nào chúng ta làm xét nghiệm gen?"

Park Do Hyun đứng dậy, thăm dò nhìn một chút, quả nhiên vẫn còn dấu vết răng mờ mờ từ tháng trước, ngón tay hắn sờ sờ xung quanh, ngửi thấy mùi pheromone trên người Han Wang Ho, hắn có cảm giác như đang quan sát say sưa đến mức muốn lên tới mặt trăng, hắn dường như muốn cắn anh lần nữa.

...Không phải Park Do Hyun tự ái đâu nhưng nếu những chuyện khác, hắn có thể không sao, có thể chịu đựng được, nhiều nhất hắn cho rằng Han Wang Ho xinh đẹp, nhưng cũng không phải là hắn chưa từng thấy hay gặp qua người đẹp, cám dỗ nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, nhưng Pheromone của Han Wang Ho dường như được thiết kế riêng cho anh. Không đùa đâu, Park Do Hyun đã bí mật nhờ một người bạn pha chế một loại nước hoa tương tự, mặc dù trông có vẻ là một mùi hương rất thông thường nhưng lại được pha trộn với đào trắng, trà, hoa nhài, nguyệt quế, cam quýt và một chút gì đó rất sắc nét giống như bạc hà hoặc đá. Về phần hương cuối, Park Do Hyun tin chắc rằng nếu pheromone của Han Wang Ho có thể được bán với số lượng lớn thì chắc chắn nó sẽ trở thành một mặt hàng bán chạy.

Nhưng lần nào anh cũng dùng thuốc ức chế đều đặn, Park Do Hyun nắm lấy những vết kim nông và sâu trên cánh tay anh, dùng đầu ngón tay xoa xoa, nghĩ thầm, anh bằng lòng tiêm loại thuốc này, sao lại sợ bị tôi cắn hai phát?

Thuốc ức chế dần dần có tác dụng, mùi thơm kỳ lạ quấn lấy tâm hồn dần dần tan đi, Park Do Hyun có chút hoài niệm dựa sát vào gáy Han Wang Ho, đột nhiên thè lưỡi liếm tuyến của anh.

Han Wang Ho vội vàng che lại gáy, mặt vẫn có chút đỏ bừng, không biết là tàn dư của động dục hay là cái gì khác.

"Đừng cắn nữa, đau quá."

"Anh có để tôi cắn nhẹ anh không?"

Han Wang Ho thở hổn hển, chỉ vào vết kim: "Tháng này tôi đã đủ khổ rồi, đợi tháng sau xem cậu biểu hiện thế nào."

Tôi cư xử sao? Tôi cư xử thế nào cơ?

Nhìn thấy Han Wang Ho hình như lại muốn rời đi, Park Do Hyun nắm lấy vạt áo của anh, ôm lấy eo anh từ phía sau, kéo anh vào lòng. Omega trong thời kỳ động dục rất yếu đuối, đặc biệt là với Alpha, vốn có sức hấp dẫn chí mạng đối với họ, cho dù dùng thuốc ức chế để trấn áp, và cho dù Han Wang Ho không thích hắn chút nào, nhưng từ hơi thở run rẩy và rối loạn của Omega, Park Do Hyun có thể cảm nhận được anh sẽ không phản kháng.

Kể cả bây giờ hắn có đụ anh ở đây, anh cũng sẽ không làm vậy.

Park Do Hyun tựa vào vai Han Wang Ho, kề chóp mũi vào tuyến của anh, nhẹ nhàng cọ sát.

Nó có mùi rất thơm.

Giá như anh thực sự là của hắn. Giá như anh không quấy nhiễu hắn nhiều như vậy.

Park Do Hyun đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ khiến hắn cảm thấy buồn nôn. Hắn không quen, hông hơi nâng lên, hiển nhiên là dương vật của hắn đã cứng lên, Han Wang Ho đang ngồi trên đó chắc chắn cũng cảm nhận được - cho nên hắn không dám cử động chút nào.

"Anh có nghĩ rằng chúng ta nên luôn luôn giữ gìn trong trắng như này không?" Park Do Hyun nói: "Ông nội tôi thực sự muốn nhìn thấy cháu của mình trước khi chết."

Nếu tôi có con gái, chắc nó sẽ giống anh. —— Hắn lặng lẽ nuốt lại những lời mà mình đã nghĩ đến nhiều lần.

Han Wang Ho cố gắng chống lại bản năng của mình, lồng ngực phập phồng, kìm nén cảm giác muốn thở dốc, thậm chí rên rỉ thút thít, chỉ có anh mới biết quần lót của mình đã ướt đẫm, dương vật với kích thước đáng kinh ngạc của Park Do Hyun rõ ràng đã bị kẹt trong khe mông của anh thậm chí đến mức, anh có thể mơ hồ cảm nhận được nó, vùi sâu vào khe huyệt qua quần ngoài và quần lót.

Anh không dám lên tiếng, phải rất lâu sau anh mới bình tĩnh trả lời: "Ông nội của cậu sẽ sống thật lâu."

"Ông tôi năm nay đã 78 tuổi," Park Do Hyun kết luận, "Ý anh là , sẽ để tôi thủ dâm thêm 22 năm nữa sao?"

Hắn muốn đưa tay vào trong quần áo của Han Wang Ho, bởi vì hắn đã nhìn thấy chỗ nhô ra của anh mấy lần, sau này khi mộng tinh hắn vẫn không ngừng nghĩ về nó. Nhưng hắn lại không dám động, sợ Han Wang Ho đánh hắn, cho nên hắn vẫn đứng ở thế bế tắc, bộ dạng nhìn có vẻ hiền lành, biết điều và tốt tính.

"Cậu có thể tìm người khác," giọng nói của Han Wang Ho có chút run rẩy, "Tôi không ngại một mối quan hệ cởi mở."

Thái dương của Park Do Hyun có chút đau.

"Tôi làm anh khó chịu đến thế à?"

Han Wang Ho không trả lời, anh im lặng chịu đựng một lúc, cảm thấy sức lực của Park Do Hyun đã cạn kiệt, dường như cảm thấy buồn chán.

"Cậu thích tôi sao?" Han Wang Ho hỏi.

Park Do Hyun im lặng.

Nếu chỉ là vui đùa vui vẻ thì hắn sẽ dễ dàng nói được, nhưng với Han Wang Ho thì không, hắn luôn cảm thấy Han Wang Ho sẽ là loại người sau khi buông xuống sẽ dùng dao đâm chết người... Vì vậy Park Do Hyun im lặng.

Hắn có vẻ thích anh.

Nhưng sở thích quan niệm của hắn và sở thích quan niệm của Han Wang Ho chắc chắn không giống nhau.

Thấy hắn không nói gì, Han Wang Ho mới yên tâm một chút, nhưng trong lòng lại tựa hồ cảm thấy một trận đau đớn âm ỉ.

"Chính là vậy." Han Wang Ho đứng lên, toàn thân bỗng nhiên đau nhức như thể đã mất hết sức lực, anh ôm lấy thái dương xoa xoa: "Tôi cũng không phải người xấu tính như vậy, chúng ta chỉ là những kẻ tội nghiệp lên cùng thuyền mà thôi." "Nếu cậu muốn thích ai đó, hoặc thậm chí là yêu ai đó," – Han Wang Ho dừng lại, trong lòng nghi ngờ liệu Park Do Hyun có thực sự có cảm xúc như vậy không – "không sao đâu."

"Khi tôi bước sang tuổi ba mươi, thời gian lao động ép buộc đã qua, nếu cậu muốn ly hôn, dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ hợp tác với cậu."

Anh có vẻ rất mệt mỏi và rời đi sau khi nói điều này.

Omega, người thường ngẩng cao đầu và cực kỳ sung sức, dường như đột nhiên trở nên rất mỏng manh, thân hình mảnh khảnh gần như yếu ớt.

Park Do Hyun buồn bã nhìn bóng lưng anh, muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói được.

Trong điện thoại có một số đã lâu anh không liên lạc, hơn một năm qua anh nóng nảy đổi từ "Idol" thành "Faker" thành "Lee Sang Hyuk", cuối cùng còn trực tiếp đổi luôn thành "Không". Nghĩ đến đây, anh thực sự cảm thấy bản thân bị thiểu năng trí tuệ.

Park Do Hyun nghe thấy một giọng nói trầm lắng và nhẹ nhàng phát ra từ đầu bên kia.

"À, Sang Hyuk-nim, gần đây anh có rảnh không?"

Anh rủ Lee Sang Hyuk ra ngoài gặp mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro