Tên vô lại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Chovynut
Source: AO3
Edit: Byunee

.

.

.


Khi Jeong Jihoon mở cửa phòng nghỉ, đội trưởng cũ của cậu đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện không ngừng với đội trưởng hiện tại, giọng nói rất trầm, chỉ có thể dựa vào vài âm tiết quen thuộc để ghép lại câu chuyện. Có lẽ đang kể về Park Do Hyun.

Quả thực là một cái tên hắn rất không thích nghe, Jeong Jihoon bỏ qua bọn họ, trước bàn trang điểm là một tô mì ramen không biết do ai làm. Có lẽ là của Kim Gi In.

Hôm nay cậu khá xui xẻo khi đã trúng vị trí đầu tiên trong bốc thăm, và bây giờ cậu thậm chí còn phải trang điểm. Jeong Jihoon suy nghĩ hai giây xem son môi của mình có bị nĩa làm xước không, sau đó ngồi xuống và bắt đầu ăn.

Han Wang Ho rất thích thú với vẻ ngoài của cậu đến nỗi anh chấm ba sao Michelin cho sự ngoại hình của bậc thầy Jeong ngày hôm nay.

"Úi, mùi thơm quá!" Son Siwoo hét lên rồi cùng Kim Gi In đi đến phòng nghỉ của KT, mở rộng cửa để xua tan mùi hương. Trước khi rời đi, anh không quên phàn nàn với Han Wang Ho: "Mày đáng ra nên ăn càng nhiều càng tốt!"

"Lạnh quá, anh Siwoo!! Han Wang Ho! Đóng cửa lại!" Jeong Jihoon duỗi chân và đẩy thắt lưng của Han Wang Ho, "Anh đang mặc áo khoác ngoài, còn em thì không!"

"Em còn biết mình không mặc áo à." Han Wang Ho cầm lấy một túi khăn giấy xoay người ném cho cậu, "Đừng để mì bắn vào người em, rửa sạch cũng không kịp đâu."

"Vì em đói mà." Jeong Jihoon luôn nói với giọng điệu làm nũng đó, bây giờ khuôn mặt cậu đang vùi vào tô mì ramen, lời nói của cậu giống như khi đang làm tình hơn.

Han Wang Ho nhìn cậu không nói gì, lấy ra một miếng bánh mì to hơn mặt mình, xé một nửa đưa cho Jeong Jihoon.

"Em không muốn đâu, nó không ngon gì hết."

"Nó không ngon còn em thì sẽ chết đói."

Thầy Han, người lịch sự với người nước ngoài, cũng rất giỏi nói chuyện với mọi người, và mọi người có thể hiểu được ý định được truyền đạt trong bất kỳ lời nói nào thốt ra từ miệng thầy.

Chỉ là mỗi lần gặp được Jeong Jihoon, Han Wang Ho mới lộ bộ dạng thật và dùng những lời lẽ đơn giản nhất để trực tiếp mắng mỏ cậu, giống như một con mèo xù lông lên vậy.

Jeong Jihoon cảm thấy mình sắp phát điên vì đói.

"Em không ăn loại bánh mì này phải không?"

"Anh, anh Sang Hyuk mới mua nó."

Jeong Jihoon không nói nên lời, từ trong hơi nóng ngẩng đầu lên như một bóng ma đầy oán hận.

Han Wang Ho có vẻ buồn cười: "Em đang làm sao cơ?"

"Anh tò mò hơn về những gì em định làm?"

Nếu có người hỏi Jeong Jihoon đánh giá của cậu về Han Wang Ho như thế nào, thì cậu chắc chắn sẽ nói rằng anh ấy là một người đáng sợ.

Trong hai năm ở cùng anh, Jeong Jihoon luôn than thở, oán trách và cảm thấy bất lực đối với Han Wang Ho.

Cậu bí mật đổi lời nhận xét của Han Wang Ho thành social butterfly*, nhưng cảm thấy toàn bộ tiêu đề không phù hợp nên chỉ đơn giản đổi thành ❀.

*Social butterfly: người thích góp mặt trong mọi cuộc vui, người quảng giao

"Jihoon cũng muốn ăn bánh mì gì? Lần sau nói cho anh biết, anh sẽ mang cho em."

Han Wang Ho ngây thơ chớp mắt dưới đôi mắt trợn ngược của Jeong Jihoon.

"Thôi đi mà, hyung."

Dù sao nói chuyện với người này cũng chưa bao giờ có chút ngọt ngào nào, Jeong Jihoon quyết định bỏ cuộc, tiếp tục loay hoay với bánh mì và mì ramen, nhưng Han Wang Ho đã búng trán cậu trước khi cậu kịp ăn một ngụm mì.

"Anh mới đi được hai tháng thôi, mèo con vô tâm."

"Anh, đừng giỡn mặt với em." Jeong Jihoon dùng tay che ngực, "Anh nói như vậy rất dễ bị ám sát đấy."

"Thật sao?" Han Wang Ho mỉm cười nhẹ nhàng hỏi, vẻ mặt cực kỳ chiếu lệ.

Jeong Jihoon bị nhìn chằm chằm đến mức ho khan, những lời định thốt ra bị mắc kẹt trong cổ họng vì hành động tiếp theo của Han Wang Ho.

Han Wang Ho đột nhiên đến gần cậu, hai tay ôm lấy mặt cậu, tựa trán vào lông mày, nhẹ nhàng đụng vào cậu.

Jeong Jihoon sợ đến mức bất động, khô khan nói: "Anh ơi, anh thực sự muốn em bị đánh hả."

Lúc này, cánh cửa vừa được Han Wang Ho đóng lại lại mở ra, Kim Gi In chắc chắn không ngờ bên trong lại xảy ra cảnh tượng như vậy, cậu ta đã dùng lực mạnh để mở cửa ra, cánh cửa đập vào tường, bật ngược ra sau một cách mãnh mẽ. Tiếng va chạm vang lên khiến người khác giật mình, Jeong Jihoon toàn thân run rẩy.

"Em... không trống tay để mở cửa." Kim Gi In ôm trong tay hai cái túi lớn, lúng túng chào hỏi Han Wang Ho.

"Trong trận đấu xin hãy nhẹ nhàng nha." Giọng nói của Han Wang Ho tràn đầy ý cười, anh vòng tay qua cổ Jeong Jihoon, ghé vào tai Jeong Jihoon nói: "Em thật vô tâm, anh thật sự rất đau lòng."

Jeong Jihoon cảm thấy Han Wang Ho kéo thẳng cổ áo sơ mi của mình, sau đó nhìn anh nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa họ.

"Em ấy đã trộm mì ăn liền của em."

Han Wang Ho rời đi, trước khi đi còn không quên hãm hại Jeong Jihoon, quả nhiên Kim Gi In nhìn cậu với vẻ mặt bi thương nhưng lại không dám tức giận, Jeong Jihoon chỉ có thể ngượng ngùng cười.

Gáy cậu nóng lên, chẳng lẽ cậu thật sự bị sốt sao? Cậu hét vào lưng Han Wang Ho: "Thật sự luôn! Đóng cửa lại! Lạnh quá!"

Khi đóng cửa lại để chặn tiếng nói của Jeong Jihoon, Han Wang Ho vẫn nở nụ cười trên môi, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn. Trên đường trở lại phòng nghỉ của đội, anh gặp một staff đã làm việc nhiều năm, Han Wang Ho thậm chí còn vui vẻ hét lên: "Anh ơi, chào buổi chiều."

"Wang Ho cắt tóc à?"

Vừa nhắc đến mái tóc, khóe miệng Han Wang Ho lại trễ xuống, đôi tay vừa định kéo kéo tóc hai lần liền dừng lại vì anh chợt nhận ra làm như vậy sẽ bị nhà tạo mẫu ám sát.

"Uhm, nhưng em cảm thấy mình không hợp với kiểu tóc này lắm."

"Không đâu, em trông rất giống một cậu bé."

"Ồ, hyung, đây là một lời khen à?"

Kiểu tóc xoăn nhìn rất đáng yêu, khiến staff nhớ lại thời xa xưa, anh cười nói: "Lúc đó cũng là tóc xoăn, màu sắc thì giống như cầu vồng nhỏ vậy."

Han Wang Ho từ trước đến nay là một người có khuôn mặt trẻ con, dù có gặp bao nhiêu thăng trầm thì vẫn có khí chất trẻ con, ngay cả khi học cấp 3 cũng vẫn bị coi là học sinh tiểu học. Cho nên khi nhuộm tóc, ngoài việc đẹp trai ra, anh còn muốn mình trưởng thành hơn, bây giờ nghĩ lại, thật sự phản tác dụng.

Anh giải thích: "Lúc đó em còn quá nhỏ và muốn trông thật ngầu".

Staff kéo Han Wang Ho vào nhà vệ sinh, kéo anh đến trước gương, lấy chút nước rồi vuốt lại tóc cho Wang Ho, anh ta nhìn Han Wang Ho trong gương nói: "Như vậy sẽ mềm mại hơn, nhìn sẽ đẹp hơn."

"Lúc đó em không mặc vest phải không?"

Trong lễ trao giải Esport 2016, tất cả họ đều mặc đồng phục của đội, điều này khiến họ trông hơi xấu hổ giữa đám đông mặc vest và cà vạt.

"Không, đồng phục của em trông rất đẹp."

Đúng, chắc chắn là vậy rồi, ngay cả tài trợ cũng không có, Han Wang Ho nói xấu gật đầu với staff, không muốn nhớ lại chuyện năm đó.

Nhưng các staff dường như đang bị mắc kẹt trong ký ức và không thể dễ dàng thoát ra được, anh ta cười nói: "Khi đó, em giống như một con gà nhỏ hay một con kangaroo bên cạnh Smeb mỗi ngày vậy."

Anh mới là một con gà nhỏ! Han Wang Ho nghiến răng nghiến lợi.

"Anh còn nhớ lần đó anh và cậu ấy ra ngoài hút thuốc, cậu ấy bảo mình phải về sớm, nếu không em sẽ mất hứng."

"Anh ấy đang nói bậy." Han Wang Ho dứt khoát ngắt lời, nếu staff tiếp tục nói, hình ảnh trưởng thành và ổn định mà anh tích lũy mấy năm nay sẽ lại biến mất.

"Được rồi được rồi, cậu ấy đang nói bậy." Staff rửa tay lần nữa, hỏi anh: "Hai ngày nay nghỉ phép à? Em định đi chơi ở đâu?"

Người đang cười đột nhiên cứng đờ, tiếng máy sấy tay quá lớn, chỉ thấy môi Han Wang Ho mấp máy: "Em nói cái gì cơ?"

"Không có gì đâu, hyung, đi làm việc nào!"

"Đi thôi, sắp bắt đầu rồi. Đừng đến muộn. Em là người thứ hai bước lên thảm đỏ đó."

"Em biết rồi-"

Mãi đến khi tiếng bước chân rời đi, Han Wang Ho mới hoàn toàn tắt nụ cười, một tay chống ở bồn rửa, một tay lấy điện thoại ra, dừng lại ở hộp thoại đã lâu không cập nhật.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh nhìn thấy Park Do Hyun trong gương.

"Hửm?" Anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh cất điện thoại vào túi.

Park Do Hyun không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Han Wang Ho, Han Wang Ho không thích cảm giác bị săm soi này, cho đến khi nhìn thấy Park Do Hyun dựa vào cửa phòng làm việc, hắn mới khẽ cau mày nói: "Bẩn đó."

Park Do Hyun vẫn không nhúc nhích, hắn vẫy tay với Han Wang Ho: "Lại đây."

"Không muốn."

Park Do Hyun nhướng mày nhưng vẫn giơ tay không nói gì.

"Mau rời đi, lát nữa anh sẽ tới." Han Wang Ho đưa tay về phía hắn, có thể coi là nhượng bộ, anh nhẹ giọng nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, mau đi đi mà.

"Em nghe nói, chúng ta thứ hai, thứ nhất là GEN.G"

Thằng nhóc này thật sự không biết xấu hổ, Han Wang Ho trong lòng trợn tròn, muốn đi ra ngoài, lại nghe được âm thanh của Kim Hyuk Kyu cùng Gwak Boseong.

Thật xui xẻo, Han Wang Ho nghĩ và tiến vài bước về phía Park Do Hyun.

Sau đó anh bị kéo vào toilet, sau nụ hôn là tiếng khóa cửa vang lên, Park Do Hyun ấn người vào cửa, nhẹ giọng nói: "Anh làm sai gì sao?"

"Rắc rối rồi." Han Wang Ho tự hận quay đầu lại, không hài lòng với hành vi hèn nhát của mình.

Park Do Hyun nhéo nhéo mặt anh, staff nói đúng, Han Wang Ho quả thực trông giống hệt mấy năm trước sau khi cắt tóc, toàn thân trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Đáng tiếc hắn không được nhìn thấy anh lúc đó, Park Do Hyun nghĩ vậy rồi hôn anh.

Không biết hắn đã chạm vào thần kinh nào của anh trai mình mà Han Wang Ho đã cắn vào môi dưới của Park Do Hyun, mút qua mút lại và dùng chút sức cắn một miếng khi người đàn ông còn đang say sưa.

Park Do Hyun buông môi, nghiêng người, vùi mặt vào cổ anh, luồng khí nóng phả vào xương quai xanh của Han Wang Ho, khiến anh đổ mồ hôi trong mùa đông tháng 12.

"Em định làm cái gì?" Han Wang Ho nghe có vẻ nghiêm túc hơn một chút, cảm thấy mình đã gặp phải phiền toái lớn.

Bản thân Park Do Hyun giờ đây đang vô thức dùng tay nhấc mép áo của anh lên, lướt đầu ngón tay qua bụng rồi vào trong áo sơ mi.

Cái chạm lạnh lẽo khiến Han Wang Ho hít một hơi, anh cắn vào vai Park Do Hyun, nghe thấy người đàn ông thở dốc đầy thỏa mãn.

Park Do Hyun nửa ôm, cắn vào tai anh: "Nước bọt dính vào quần áo của em rồi."

"Vì em xứng đáng với nó."

"Anh, đừng nói nữa." Park Do Hyun đưa tay ra, cảm nhận được vật đó sưng tấy trong lòng bàn tay, tiếng cười khúc khích đánh vào màng nhĩ của Han Wang Ho, khiến anh trở nên mềm nhũn.

Park Do Hyun ôm chặt lấy anh, đưa tay lên xuống trong quần anh, hỏi anh: "Ngoài nước bọt anh còn muốn bôi thứ gì khác lên không?"

Hắn rất thích cách Han Wang Ho run rẩy trong vòng tay mình, khiến hắn có cảm giác mình thống trị anh. Hắn xoa gáy Han Wang Ho, hôn sâu hơn, Han Wang Ho hoàn toàn tiếp nhận, thở hổn hển nặng nề, vòng tay qua cổ hắn.

Han Wang Ho đưa tay xuống, bị Park Do Hyun nắm lấy cổ tay giữ lại: "Chỉ cần anh vui vẻ là được."

"Anh không muốn mất bình tĩnh." Mặc dù môi bị hôn đến tê dại nhưng Han Wang Ho vẫn không quên phàn nàn.

"Đừng như vậy, bé cưng."

Han Wang Ho bị hắn gọi đến, toàn thân nổi da gà, thân dưới cũng bị kích thích, dựng tóc gáy, gần như sắp bật khóc. Anh sốt ruột ngẩng cổ lên nên đã vô tình đập mạnh vào tấm cửa của căn phòng.

Sau đó anh nghe thấy...

"Mẹ kiếp, cái gì cơ, cậu làm tôi sợ đấy."

Chết tiệt, Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon luôn vô tình đụng phải rất nhiều đồ đạc, ở cầu thang ký túc xá và ở con đường phía sau căn cứ, Han Wang Ho đổ lỗi cho việc cậu bước đi không gây ra tiếng động, thực sự giống như một con mèo.

Có lẽ do bản chất của loài mèo nên Jeong Jihoon làm mọi việc một cách lười biếng, di chuyển nhẹ nhàng và dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Đôi khi Jeong Jihoon rời đi mà Han Wang Ho không hề hay biết, tất nhiên sau này Bae Junsik đã nói với anh điều này.

"Em hài lòng chưa?" Đó là giọng nói của Bae Junsik nhưng nhiệt độ hoàn toàn khác với trước đó, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí mơ hồ trong cầu thang.

"Cái gì cơ hyung?" Han Wang Ho vẫn ngồi ở trên cầu thang, chống khuỷu tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra nụ cười thật tươi.

"Em thậm chí còn gọi anh đến cầu thang chỉ để cho cậu ấy thấy thôi đó hả?"

AD vốn luôn bình tĩnh và tự chủ, có vẻ hơi tức giận, Han Wang Ho cau mày, đưa tay ra, kéo cánh tay của Bae Junsik, nhìn ánh mắt của người đàn ông liếc nhìn môi anh, do dự một lúc mới ngồi xuống bên cạnh anh trai.

"Không." Han Wang Ho tựa đầu vào vai Bae Junsik, thấp giọng nói: "Em không muốn người khác nhìn thấy."

Cảm nhận được vẻ mặt của Bae Junsik đã thoải mái hơn, Han Wang Ho nhàn nhã nói: "Em chỉ đang nghĩ về anh Junsik. Em yêu anh, phải không?"

"Tốt nhất là em thật sự yêu anh."

"Đúng vậy!" Han Wang Ho hơi ngẩng đầu lên biện minh: "Là phù rể của anh, anh không thể ôm em một cái sao?"

"Anh không hiểu nổi em nữa." Bae Junsik lẩm bẩm, "Chovy là Chovy, hay nếu em muốn làm Sang Hyuk ghen, tốt hơn là nên ôm cậu ấy nhanh hơn trước."

"Hyung, anh sao lại nói như vậy! Em thật muốn ôm anh!" Han Wang Ho phản đối.

Nhưng anh nhìn thấy đôi mắt vẫn dịu dàng như xưa của Bae Junsik, giống như một con dao cùn, cắt xuyên qua lớp vỏ ngụy trang của anh.

Dường như không có gì đáng phàn nàn, Han Wang Ho nghĩ.

"Ở cầu thang nói chuyện rất tiện, ký túc xá rất ồn ào, bên ngoài rất lạnh."

Bae Junsik tựa lưng vào tường, Han Wang Ho muốn phủi bụi trắng trên vai anh trai, anh giơ tay lên, chỉ còn cách vài centimet nữa thì nghe thấy Bae Junsik nói: "Wang Ho có chuyện gì không thể nói với anh trong ký túc xá sao?"

"Không có." Bàn tay vẫn đặt lên cổ, Han Wang Ho lúng túng xoa xoa có mình, "Ừm, em chỉ muốn xem anh Sang Hyuk nếu em kéo anh ra ngoài thì sẽ phản ứng ra sao."

"Anh biết mà." Bae Junsik nói, "Sang Hyuk là kẻ ngốc sao? Em là phù rể của anh."

"Anh ấy không phải." Han Wang Ho đánh Bae Junsik một cái, sau đó bình tĩnh tránh xa ra: "Là em."

"Được rồi, em muốn nói chuyện gì?" Bae Junsik hừ lạnh một tiếng Han Wang Ho, nhưng Han Wang Ho lại một cái tát anh một cái.

"Rất nhiều chuyện."

Han Wang Ho trong lòng nghĩ thầm, chỉ cần nói thêm mấy câu nữa, muốn nói gì thì nói, em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng đáng tiếc câu quan trọng nhất không bao giờ có thể nói ra một cách công khai.

Em thật sự yêu anh.

"Dù sao thì anh trai, em chúc anh hạnh phúc."

-

Nghĩ đến đây, Han Wang Ho luồn ngón tay vào tóc Park Do Hyun và nắm lấy tóc hắn một cách mạnh mẽ, anh không biết mình đang lo lắng, chống cự hay phấn khích.

Park Do Hyun trong cổ họng cười lạnh, cắn yết hầu của Han Wang Ho, không muốn đáp lại lại việc ở ngoài cửa có người.

Han Wang Ho cảm thấy toàn thân lơ lửng trong không trung, nóng bừng, thậm chí còn không đủ sức đẩy Park Do Hyun ra, chỉ đành để người đàn ông để lại dấu vết trên xương quai xanh rồi thả anh ra.

Park Do Hyun một tay ôm eo anh, bắt anh ngồi lên bệ toilet, sau đó chậm rãi lau tay, không quên quan sát biểu cảm của anh.

"Mọi người đã đi rồi."

Han Wang Ho trên gò má ửng hồng còn chưa tiêu tán, trong mắt mơ hồ, anh thầm mắng: "Đồ ngốc."

La mắng xong, anh cũng không yên tâm nói tiếp: "Tà ác! Tâm thần! Không thể lý giải nổi!"

Anh đẩy Park Do Hyun ra, muốn mở cửa nhưng sợ bên ngoài có người nên động tác mạnh mẽ trở nên thận trọng, chỉ lộ ra một con mắt nhìn xung quanh, thấy bên ngoài không có gì, anh mới lấy lại tinh thần.

Park Do Hyun từ phía sau quan sát động tác của anh, nhìn đôi tai đỏ bừng đến chảy máu của anh, cười nói: "Đừng sợ, chưa từng có ai nhìn thấy kẻ trộm mặc vest cả."

"Em chính là kẻ trộm!" Sau khi rửa tay xong, Han Wang Ho tạt nước lên mặt Park Do Hyun, sau đó nắm lấy cánh tay hắn đẩy vào bồn rửa, "Rửa nhanh đi, thực sự đã muộn rồi."

"Là một kẻ trộm." Park Do Hyun để anh kéo anh, áp ngực mình vào lưng Han Wang Ho, cúi đầu nói vào tai anh: "Lừa dối có tính là ăn trộm không?"

Han Wang Ho dừng một chút, dùng sức lắc lắc tay, lấy ra hai tờ giấy đập vào ngực, nói từng chữ một: "Không tính."

"Anh cũng vậy."

-

Park Do Hyun đã nghe nói đến Han Wang Ho từ lâu, nếu có mối liên hệ thực sự thì đó sẽ là trong kỳ chuyển nhượng năm nay.

"Cậu có muốn một người đi rừng không?" Park Do Hyun đang ngồi ở bàn hội nghị, nhìn vào những khuôn mặt nghiêm túc trước màn hình, "Tôi có thể chọn một người đi rừng chứ?"

"Đội trưởng, anh có thể cho em lời khuyên được không?" Kim Geon Woo nói đùa rồi nói tiếp: "Em chọn Peanut."

"Tại sao?"

"Phải hỏi tại sao không chọn anh ấy? Dù sao anh ấy cũng đã giành được ba chức vô địch liên tiếp..."

Giọng nói của Kim Geon Woo ngày càng nhỏ đi, bởi vì anh nhận ra Park Do Hyun dường như không mấy hài lòng với câu trả lời.

"Tại sao anh ấy lại rời GEN.G?"

"Tại sao anh ấy lại không thể?"

Kim Geon Woo không có ý tranh cãi với Park Do Hyun, nhưng những câu hỏi hắn hỏi hôm nay quá khó hiểu, không biết phải trả lời sao cả.

Park Do Hyun không nhìn Kim Geon Woo mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông trên màn hình và nói với giọng bình tĩnh: "Không có gì."

Khi nghe được tin tức từ Han Wang Ho một lần nữa, là lúc ký hợp đồng thành công.

Ngày người đàn ông dọn vào ký túc xá, anh mua đồ uống ấm cho cả nhà và lịch sự đến mức không có chỗ chê.

Park Do Hyun cuối cùng cũng chào hỏi đồng đội, hắn nhìn Han Wang Ho hơi cúi người đưa đồ uống cho mọi người, nhìn ngón tay của anh lướt qua lòng bàn tay của Choi Hyun Joon khi cậu nhận lấy chiếc cốc, nhìn anh nháy mắt với cậu.

Choi Hyun Joon dẫn anh vào phòng, anh cùng cậu đã ba năm, đương nhiên không cần anh ra tay xử lý loại chuyện nhỏ nhặt này.

Vì vậy, Park Do Hyun chỉ đơn giản ngồi vào bàn ăn, một tay cầm điện thoại, tay kia gõ nhẹ lên bàn, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Sau khi quét xong tin tức thứ ba, hắn nghe thấy một tiếng cười khúc khích.

"Điều này sai rồi. Anh không phải là người đầu tiên đến SKT. Anh là người cuối cùng rời khỏi căn cứ."

Ôi, ROX.

Park Do Hyun muốn quay lại, nhưng Han Wang Ho đã cúi xuống trước mặt hắn, đưa tay lấy điện thoại di động và nhấp vào "không khuyến nghị" trên tin tức.

"Em nên may mắn vì mình đang sử dụng chuông."

"Anh nhìn lén em và không cho phép em nói ra sự thật?"

Park Do Hyun không hề coi trọng lời chế nhạo của anh, hắn đặt điện thoại vào tay Han Wang Ho và nói: "Em trong sạch mà."

"Thật sao?" Han Wang Ho tựa hồ nghĩ tới cái gì thú vị, trả lại điện thoại cho Park Do Hyun rồi lấy điện thoại của chính mình ra.

Khi Park Do Hyun nghĩ rằng Han Wang Ho sẽ nói điều gì đó như "Chúng ta hãy thêm bạn", hắn nhìn thấy ảnh hồ sơ trống và tên tài khoản với một chuỗi ký tự bị cắt xén và một dấu chấm nhỏ màu đỏ +1.

Han Wang Ho lắc lắc điện thoại với hắn, Park Do Hyun nheo mắt nhìn mới thấy rõ đó là trang chủ trống rỗng của hắn và dòng chữ "Đang theo dõi" chói mắt trên giao diện điện thoại.

Hắn cảm thấy đau đầu nhưng thủ phạm lại mỉm cười dễ thương với khuôn mặt vô hại.

"Cái này vẫn còn cứng miệng nữa không?"

Park Do Hyun nhướng mày, nhấc điện thoại lên và đổi ảnh đại diện thành ID, hắn cũng xác thực, với lượng người hâm mộ ngày càng tăng, Park Do Hyun cuối cùng cũng mỉm cười.

"Chắc chắn rồi."

"Vỗ tay!" Han Wang Ho ngồi bên cạnh Park Do Hyun, "Park Do Hyun mấy năm không có tài khoản chính thức, thật xấu hổ!"

"Thầy Han, thầy biết những chuyện này à?"

"Anh luôn phải biết điều gì đó về đồng đội mới của mình."

"Thật sao?" Park Do Hyun hỏi, "Anh còn biết gì nữa?"

"Hiểu rồi -" Han Wang Ho muốn ra vẻ, nhưng Park Do Hyun lại không vội, chỉ khoanh tay nhìn người đi rừng mới của mình, mỉm cười như một con cáo nhỏ.

"Anh hiểu rằng em là một người rất thú vị, Do Hyun."

Park Do Hyun không có chủ ý, theo những gì hắn quan sát được mấy ngày nay, Han Wang Ho rất thích ngẩng đầu lên nói chuyện với mọi người, mặc dù có thể có liên quan đến chiều cao của anh, nghĩ đến đây, Park Do Hyun nhếch lên khóe miệng.

Han Wang Ho sẽ không bao giờ nhìn người khác với ánh mắt nhìn xuống, hay ánh mắt rất hung dữ và thẳng thắn. Anh thích nheo mắt lại, nâng cả khuôn mặt lên mỉm cười, che đậy hoàn toàn sự sắc bén trong cơ thể.

Nhưng bây giờ, Han Wang Ho đang ngồi ở bên cạnh hắn, ngón tay đặt trên cổ tay hắn, cằm hơi nhếch lên, đôi mắt rũ xuống như móc câu, có lẽ đây mới là con người thật của anh.

"Anh ra ngoài ăn à?" Park Do Hyun hỏi anh.

Han Wang Ho vẫn là cười nhìn hắn, ngữ khí nhẹ nhàng vui vẻ, giống như một đứa trẻ: "Ăn cái gì nha?"

"Tùy anh." Park Do Hyun đứng dậy, cúi đầu nhìn Han Wang Ho, quả nhiên người đàn ông này lại ngẩng đầu lên, vì thế hắn đưa tay nhéo nhéo cằm anh, giọng nói đầy khiêu khích: "Dù sao thì, chuyện này thầy Han đã biết trước rồi, phải không?"

Hôm nay nhẹ nhàng zị thoi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro