Tiền đề của FWB

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Source: AO3
Edit: Byunee

.

.

.

Park Dohyeon theo Han Wangho vào phòng. Khi hắn quay lại để chắc chắn rằng cửa đã đóng thì nghe thấy tiếng vải ma sát với ghế sofa. Có lẽ là Han Wangho ném áo khoác lên ghế sô pha.

Park Dohyeon cũng bắt đầu cởi quần áo, nhưng lúc này Han Wangho dừng lại, em đang nằm trên giường kiểm tra độ sáng của đèn ngủ, Park Dohyeon nhìn em và phát hiện em dường như không hề nhận ra điều đó.

Sau đó Han Wangho lần lượt mở và đóng ngăn kéo của bàn cạnh giường ngủ, chẳng bao lâu sau, từ ngăn kéo dưới cùng lấy ra hai đôi dép dùng một lần và một hộp bao cao su.

Một đôi dép lê và hộp bao cao su được em ném lên không trung rơi xuống phía bên Park Dohyeon, bao cao su suýt tuột khỏi giường vì bao bì nhựa bên ngoài trơn trượt, may mắn thay Park Dohyeon đã nhanh tay kịp thời đỡ lấy.

Han Wangho tự mình đi một đôi dép khác, đi tới ấn công tắc điều hòa trung tâm để đảm bảo nhiệt độ và tốc độ gió phù hợp, đồng thời bật máy làm ẩm không khí trên bàn. Em đưa tay che máy tạo độ ẩm và nhìn chằm chằm vào hơi nước trắng xóa chảy ra khỏi ngón tay trong khoảng bảy tám giây. Sau đó em tiếp tục quá trình còn dang dở.

Park Dohyeon cầm lấy bao cao su xong liền khéo léo tìm khớp nối của màng nhựa bao bọc hộp, xé bỏ màng bóng kính, chia màng nhựa thành hai nửa một cách hoàn hảo. Sau đó hắn mở hộp và lấy ra một chiếc bao cao su.

Tấm đệm mềm đột nhiên chìm xuống, Han Wangho khỏa thân ngồi xuống bên cạnh. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ toàn thân Han Wangho, người đối diện đã vòng tay qua cổ hắn, ấn vào miệng hắn. Chiếc bao cao su chưa mở trên tay Park Dohyeon đã bị lạc mất ở đâu đó.

Nhưng có lẽ Han Wangho không nhìn rõ hắn, bởi vì em lúc nào đó đã tháo kính ra.

Han Wangho vừa hôn Park Dohyeon vừa dùng chân ma sát phần dưới cơ thể của hắn, Park Dohyeon cho phép em hôn mình mà không phản kháng. Han Wangho có vẻ kiêu ngạo hơn vì điều này, em ngồi lên người Park Dohyeon - vì điều này khiến em ở cao hơn Park Dohyeon rất nhiều - em cúi đầu xuống và tiếp tục hôn hắn, sau đó đứng thẳng lên và phàn nàn: "A, sao em không tháo kính ra nhỉ?" Chưa kịp nói xong, em định tháo kính của Park Dohyeon nhưng hắn đã nắm tay em và tự mình tháo kính ra. Hắn gấp kính lại, dễ dàng đặt lên bàn đầu giường, nhưng Wangho suýt chút nữa không cho hắn cơ hội này khi đuổi theo môi hắn. Han Wangho rất lo lắng, tuy Park Dohyeon không biết tại sao em lại lo lắng như vậy, nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng không bao giờ bận tâm đến việc trở thành một người quan tâm ai đó.

Thế là hắn đành bỏ cuộc việc gấp chiếc kính bằng một tay. Chiếc kính giống như chiếc bao cao su chưa mở mà hắn vừa cầm trên tay đã không còn thấy đâu nữa.
Hắn ôm lấy eo Han Wangho, tránh khỏi môi em rồi hôn lên cổ và liếm yết hầu em.

Hắn có thể cảm nhận được Han Wangho đang run rẩy kịch liệt khi môi hắn chạm vào yết hầu của mình, điều này khiến hắn có chút hài lòng.

Han Wangho ngửa cổ lên nhẹ nhàng thở một hơi. Sau đó em cúi đầu định hôn nhưng lần này Park Dohyeon không tránh né em. Họ trao đổi chất lỏng và Park Dohyeon cảm thấy độ cứng của dương vật đang ngày càng tăng lên.

"Chúng ta có nên bắt đầu ngay bây giờ không?" Park Dohyeon hỏi Han Wangho. Em đáp lại hắn bằng hành đồng quỳ xuống khỏi Park Dohyeon, từ trong hộp bao cao su lấy ra một chiếc bao khác.

Em dường như đang nhìn vào mắt Park Dohyeon nhưng em biết rất rõ rằng em thực sự không thể nhìn rõ mắt hắn nên không thể giao tiếp bằng mắt với Park Dohyeon Được. Park Dohyeon nhìn đôi mắt em dường như đang tập trung vào mình mà không biết phải rơi xuống đâu, nhìn em khéo léo cắn vào góc bao cao su bên ngoài rồi xé bao cao su bằng tay phải.

Park Dohyeon nheo mắt lại để nhìn rõ động tác của Han Wangho, mặc dù Han Wangho xé ra rất nhanh nhưng em cũng rất cẩn thận, có lẽ vì sợ làm rách bao. Sau đó, gói bao cao su rơi xuống đất nguyên vẹn như một mảnh Tetris.

"Đừng cử động, để anh giúp em."

Sắc mặt Han Wangho từ mơ hồ trở nên rõ ràng. Em bóp không khí ra khỏi đầu bao cao su, sau đó da thịt họ lại chạm vào nhau, tay em rất lạnh, ít nhất là so với bộ phận sinh dục của Park Dohyeon, lúc giúp hắn đeo bao cao su vào, em rất dịu dàng, chậm rãi, giống như người vừa hôn hắn là hai người khác nhau.

Park Dohyeon hơi ngạc nhiên khi thấy tay của Han Wangho đang run rẩy không thể kiểm soát, như thể em là người mới, nhưng trái lại kỹ thuật của em rất khéo léo. Tại sao lại chậm như vậy, Park Dohyeon cảm thấy mình khó có thể chịu đựng được nữa.

Han Wangho cuối cùng cũng hoàn thành dự án lớn này, Park Dohyeon nghe thấy mình nhẹ nhàng thở ra.
Park Dohyeon trực tiếp đẩy Han Wangho lên giường. Hắn dang rộng hai chân của em và đẩy lên, Han Wangho cũng phối hợp với hắn, thậm chí còn ôm lấy chân của chính mình.

Park Dohyeon muốn giúp Han Wangho mở rộng, nhưng hắn nghe thấy tiếng cười của Han Wangho: "... Không cần đâu, em cứ vào đi. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Mặc dù bản thân bao cao su đều có chất bôi trơn nhưng Park Dohyeon vẫn hơi khó đưa vào.

Hắn nhìn không rõ biểu cảm của Han Wangho, nhưng có thể nghe được tiếng em liên tục hít sâu, cố gắng thả lỏng và phối hợp với hắn tiến vào.

Han Wangho nằm ở trên giường, bởi vì không đeo kính nên đèn báo của thiết bị báo khói trên trần nhà biến thành một điểm sáng đỏ cực lớn, em cảm thấy linh hồn của mình có thể đang ở trên trần nhà với ánh sáng đỏ, nhưng em có thể nhìn thấy rõ ràng, cảm nhận được Park Dohyeon đang đẩy nhẹ nhàng, hết lần này đến lần khác, nhốt tâm trí em vào tấm trải giường trắng xóa của khách sạn.

Một lúc sau, em không còn cảm thấy đau nữa, em muốn khen ngợi kỹ năng của Park Dohyeon, nhưng âm tiết em vừa nói đã bị cắt ngang bởi âm thanh thở hổn hển. Han Wangho chỉ đơn giản là từ bỏ việc sử dụng lời nói để truyền đạt ý tưởng, đôi khi cơ thể có thể diễn đạt suy nghĩ của em tốt hơn.

Park Dohyeon cảm thấy Han Wang đã thích nghi với mình, động tác của hắn trở nên mạnh hơn. Dòng nước dâm ấm áp quấn chặt quanh thằng em hắn, thậm chí còn dồi dào hơn cả dòng nước thật. Hắn không ngừng cúi xuống hôn Han Wangho, em cũng nhiệt tình đáp lại.

Han Wangho hầu hết thời gian đều rất im lặng khi quan hệ, chỉ ậm ừ khi thực sự bị kích thích. Nhiều lần em có thói quen lấy tay che miệng lại rồi nhớ ra mình đang quan hệ tình dục với Park Dohyeon. Vì vậy, em ấy đặt tay lại lên cổ hắn.

Park Dohyeon cũng rất hài lòng với những người trầm tính, có lần hắn và bạn giường gây chuyện lớn, bị hàng xóm cười nhạo suốt một tuần.

Hạnh phúc dần dần tích lũy đến một giới hạn theo thời gian. Nhưng Han Wangho muốn chuyện này kéo dài lâu hơn.

Em cố gắng yêu cầu Park Dohyeon dừng lại, nhưng tiếc là hắn dường như không nghe thấy em, nên cuối cùng em đành phải gọi, "Park Dohyeon, chậm lại, chậm lại... Anh -" giọng em đã bị gián đoạn bởi tiếng thở hổn hển.

Park Dohyeon thực sự dừng lại. Hắn thậm chí còn hiểu ý định của Han Wangho và rút lui để em bình tĩnh lại. Han Wangho gần như dựng thẳng thân trên, muốn xem biểu cảm của Park Dohyeon, em cảm thấy thật thú vị khi nhìn thấy biểu cảm sau khi bị gián đoạn của hắn. Thật đáng tiếc khi Park Dohyeon trông hoàn toàn vô cảm.

Wangho trầm mặc một lát, chờ khoái cảm lắng xuống một chút. Sau đó em ngồi lên người Park Dohyeon.
Wangho run rẩy, Park Dohyeon cảm giác được toàn thân em đều run lên. Nhưng em vẫn dùng tay giữ chặt dương vật của Park Dohyeon và ngồi xuống, Park Dohyeon biết rằng Han Wangho sẽ run rẩy khi em ấy rất căng thẳng trong trận đấu, nhưng hắn chắc chắn rằng Han Wangho hiện tại đang run rẩy vì căng thẳng.

Han Wangho bắt đầu chậm rãi, sau đó chậm rãi tăng tốc. Nhưng Park Dohyeon cảm thấy còn chưa đủ: "Chúng ta có thể đi nhanh hơn được không?"

Sau khi Park Dohyeon cảm nhận được phản ứng từ cơ thể của Han Wangho, hắn một tay giữ eo em và tay kia thì giúp em tuốt lộng phận sinh dục của mình.

Ngay sau đó Han Wangho đã xuất tinh vào Park Dohyeon, và sự co lại của lỗ hậu huyệt cũng khiến Park Dohyeon xuất ra ngoài.

Ba giây, có lẽ là năm giây, dù sao cũng không quá năm giây, hai người đã hoàn toàn tách ra.

Park Dohyeon cởi chiếc bao cao su bị biến dạng ra và thắt nút ở trên, ngồi trên giường và cố gắng ném chiếc bao cao su vào thùng rác.

Một phát.

May mắn thay, họ đã nhanh chóng tách ra, Park Dohyeon nghĩ, giá như hắn có thể đã ở lại bên trong em lâu hơn nhưng Wangho đã lau dọn cơ thể rồi đang mặc quần áo.

Park Dohyeon nhìn phần thân trên của em, sau đó lần đầu tiên gọi anh Han Wangho: "Anh Wangho, em bị bẩn rồi."

Han Wangho dừng một chút, sau đó nói: "Vậy em đi lau đi."

"Được rồi, nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể tắm."

Nói xong hắn bước vào phòng tắm lấy chiếc khăn tắm trên giá treo.

Có một cuộc xô xát, và nước đã cuốn đi sự mệt mỏi sau đó.

Khi hắn khỏa thân bước ra, căn phòng im lặng. Wangho gần như đã rời đi.

Nếu không có ga trải giường nhàu nát và bao cao su đã dùng trong thùng rác, có lẽ Park Dohyeon đã nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.

Thật kỳ lạ, Park Dohyeon nghĩ, có điều gì đó trên thế giới này dường như đã thay đổi sau khi hắn và Han Wangho làm điều đó.

Hắn cẩn thận suy nghĩ xem sự thay đổi đó đến từ đâu trong hơn mười giây - và nhận ra rằng đó là do hắn không đeo kính.

Hắn tìm kiếm một lúc và  thành công tìm thấy chiếc kính của mình và chiếc bao cao su ở dưới gầm giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro