Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời của tác giả:

- Có đề cập đến một vài người yêu cũ, sẽ có cảnh báo ở đầu mỗi chap.

- Chap 1 có Viko/Defiko, chỉ có chap 1, nếu bạn không thích thì có thể bắt đầu đọc từ chap 2.


~

01


Khi tôi đặt chân xuống sân bay quốc tế Incheon, tôi nhận được tin nhắn từ Jeong Jihoon nói rằng: "Xin lỗi anh, em có buổi biểu diễn bất ngờ, không thể đến sân bay được."


Jeong Jihoon là bạn cùng phòng của tôi trước khi tôi đi du học trao đổi ở Trung Quốc. Khi tôi quen biết Jeong Jihoon, cậu ta vẫn chưa đeo kính áp tròng, khi cười cậu ta sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh giống như một Pokémon mà tôi không biết đọc tên.

Vào năm thứ hai, cậu ta đã thành lập một ban nhạc rock với một đàn em tên là Choi Hyeonjoon, sau đó cậu ta không đi học nữa, chỉ ngồi trong ký túc xá chơi bass —— tôi sau này mới biết rằng thứ đó gọi là bass. Đối với tôi không có sự khác biệt giữa guitar và bass —— sau đó cậu ta bị người quản lý kí túc xá đuổi vì hàng đêm luôn làm phiền trong ký túc xá.

Tôi đã đi xem buổi trình diễn của họ một lần, nhờ lời mời nồng nhiệt của Jeong Jihoon. Choi Hyeonjoon hát ngay trước mặt tôi, như xé vải, như ngọc nát đá tan. Một thời gian sau, tôi không thể phân biệt được cái nào đau đớn hơn, cậu ta hay cái micro, sau khi nghe khoảng năm phút tôi liền hiểu rằng, người đau khổ nhất là tôi.

Mặc dù tôi không hiểu về rock, nhưng trong quán bar chật chội và nóng bức đó, tôi đã xác định được một điều —— tương lai của ban nhạc bọn họ còn u ám hơn cả ánh sáng trong cảnh quay của David Fincher.


Một tuần trước đó, Jeong Jihoon cam đoan với tôi rằng, khi tôi đặt chân xuống, cậu ta sẽ lái máy bay bảy màu đến đón tôi về nhà.

Tôi tất nhiên không tin lời cậu ta, không chỉ vụ máy bay bảy màu, tôi luôn coi thường từng từ cậu ta nói.

Tôi chỉ nhẹ nhàng nói với cậu ta rằng: "Số điện thoại của anh ở Hàn Quốc vẫn chưa được kích hoạt, vì vậy khi anh đến Seoul, anh sẽ giống như người không hộ khẩu. Nếu lúc đó anh không thấy mày ở sân bay, anh sẽ dùng cây guitar của mày (Jeong Jihoon hét lên: "Đó là cây bass!") làm vật liệu nổ trong bài tập tiếp theo của anh."

Quên nói, tôi học ngành đạo diễn, đã trao đổi ở Trung Quốc trong một năm và ước mơ trở thành Park Chanwook thứ hai.

Tôi đã gửi ba dấu chấm đi, nhưng Jeong Jihoon không trả lời.

Ssibal thằng quỷ này. Tôi thì thầm tự nhủ, bất ngờ nhận ra rằng mình đã trở lại Hàn Quốc và không còn được hưởng đặc quyền chửi người bằng tiếng mẹ đẻ của mình ở nơi công cộng nữa.

Bên cạnh tôi là một bà mẹ trẻ đang dắt theo một bé nhỏ, cô ấy nhẹ nhàng đưa con gái đi xa khỏi tôi, ánh mắt sau khẩu trang viết lên rằng cô ấy coi tôi là một bịch rác không thể tái chế.

Lúc này điện thoại di động reo lên, tôi nghĩ rằng cuối cùng Jeong Jihoon cũng đã có lương tâm, nhưng khi nhìn vào lại thì thấy là Điền Dã.

Điền Dã hỏi tôi qua tin nhắn Wechat: "Sao rồi?"

Tôi trả lời: "Đã đến nơi, nhưng không có ai đón."

Anh ấy gửi ba biểu cảm cười to và nói: "Thật đáng thương."


Tôi đã gặp Điền Dã vào ngày thứ ba sau khi đến Trung Quốc trao đổi, anh ấy và tôi học cùng trường, anh ấy học quản trị kinh doanh, có gương mặt búp bê vô cùng nổi bật.

Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã sửng sốt, tưởng mình đang hẹn hò với một học sinh trung học.

Tôi không phải là người không hiểu chuyện, nhưng khi Điền Dã bắt đầu thay quần áo, tôi không thể kiềm chế và vẫn hỏi ra, vì giới hạn của tôi là không ngủ với người chưa thành niên.

Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên Điền Dã được hỏi một câu hỏi như vậy nên anh ấy không hề tức giận, anh lục trong ví tiền và vứt thẳng thừng thẻ căn cước xuống tấm chăn, đồng thời nhăn mặt trố mắt nhìn tôi. Ánh mắt của anh ấy trông có vẻ hấp dẫn, chỉ là mái tóc màu nâu sẫm quá mềm mại, giống như một con thú bé nhỏ nào đó.

Tôi nhìn thoáng qua và thấy trong ví anh có một bức ảnh. Tóc đen, áo thun trắng, là một người đàn ông.

Nhưng tôi không hỏi gì cả, chúng tôi không phải là mối quan hệ có thể hỏi đáp lẫn nhau.


Sau đó, Điền Dã vẫn vui vẻ làm quen với tôi. Anh ấy biết tôi học điện ảnh, vì vậy anh ấy rất nhiệt tình dẫn tôi đi xem các bộ phim của Vương Gia Vệ và Stanley Kwan, ngoài ra có một bộ phim bắt buộc phải xem: Bá Vương Biệt Cơ.


Tôi mang theo ly trà sữa trân châu 30 đường thêm pudding theo yêu cầu đến nhà của anh ấy. Anh ôm con chó tên Nice và nhiệt tình chào đón tôi, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp. Trong khi con chó đang sủa, tôi đã cắm ống hút vào trà sữa và đưa cho anh ấy. Vừa mới muốn nói gì đó thì con mèo của anh ấy đã nhảy xuống từ trên tủ và giẫm lên đầu tôi.

Đúng vậy, Điền Dã có một con mèo và một con chó, cả hai đều được anh nuôi rất tốt. Anh ấy nói rằng mèo là của anh, còn chó là của người yêu cũ —— khi anh ấy nhắc đến ba từ "người yêu cũ", có vẻ như có chút âm thanh đầy tình cảm, và có vẻ lãng mạn.

Tôi nghĩ về bức ảnh trong ví của anh, liếm môi suy nghĩ rồi bỗng nhiên tôi tự hỏi, sau khi tôi ra đi, liệu anh ấy có gọi tên tôi một cách lãng mạn như vậy không.

Rất tiếc là còn hơn nửa năm nữa mới trở lại Hàn Quốc, tạm thời không cần suy nghĩ về việc giữ liên lạc với người yêu cũ sau khi chia tay. Điền Dã đi đến trước TV và quay lại hỏi tôi có muốn xem Bá Vương Biệt Cơ không.

Ánh mắt tôi rơi vào mắt cá chân trắng tinh của anh ấy, nhưng miệng tôi nói: "Không xem."

Tôi đã xem Bá Vương Biệt Cơ nhiều lần rồi, giờ chỉ cần nhìn thấy đoạn mở đầu là đau đầu.


Lần đầu xem phim Bá Vương Biệt Cơ là lúc tôi đang ở năm nhất, và lí do tôi và Son Siwoo đến nhà anh ấy xem phim là vì Bá Vương Biệt Cơ. Lúc đó tôi tải nhầm phiên bản phim không có phụ đề tiếng Hàn, và sau 20 phút xem, Son Siwoo đã mất hứng thú và chuyển sang chủ đề khác. Khi môi tôi chạm lên môi anh ấy, tôi nhìn thấy Trương Quốc Vinh trong máy chiếu nhìn chằm chằm vào cảnh tình dục trước mặt với ánh mắt thèm muốn, tôi nghĩ: Cũng có thể coi là chó ngáp phải ruồi.

Sau đó, trong buổi học phân tích phim và truyền hình, tôi đã viết về Bá Vương Biệt Cơ, lần này mới thật sự coi xong bộ phim. Sau khi phân tích kỹ thuật quay phim và ngôn ngữ từng khung hình, đồng thời loại bỏ toàn bộ phần cốt lõi của bộ phim, tôi nghĩ: Nếu một ngày mình có thể làm được một bộ phim như thế này, kể cả có chết cũng đáng.

Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, không được, nếu tôi làm một bộ phim như vậy, tôi không thể chết ngay lập tức được, ít nhất tôi phải trải qua sự nổi tiếng và vinh quang một cách trọn vẹn trước khi chết, khi đó mọi người mới nhớ đến và khóc thương tôi.

Như bạn thấy, tôi là một người tham lam.

Tôi muốn đứng đầu.


Điền Dã nhìn chằm chằm vào tôi dưới mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, rất không kiên nhẫn: "Park Dohyeon, em thật là nhiều chuyện."

Câu này anh ấy nói bằng tiếng Hàn.

Tiếng Hàn của anh ấy rất giỏi, đối với một sinh viên không chuyên ngành ngoại ngữ, tiếng Hàn của anh ấy giỏi đến mức kỳ lạ.

"Hãy xem cái khác đi." Tôi trả lời. "Em đã xem Bá Vương Biệt Cơ rồi."

Anh ấy nhún vai và nói: "Tùy em." Dù cho xem bất kỳ bộ phim nào, cuối cùng cũng sẽ kết thúc trên ghế sofa, tôi và anh ấy đã ngầm có sự đồng ý này từ lâu.

Hôm đó, tôi tìm một bộ phim Nga từ gợi ý trang chủ của hộp giải trí gia đình Điền Dã, tên là Truyền Thuyết Về Rồng. Sau mười phút đầu tiên, tôi đã hối hận vì bộ phim có gam màu giống như kẹo dẻo marshmallow đặc trưng của Nga, nhưng cốt truyện lủng củng lại giống như hạt óc chó cứng ngắc được bọc giữa những sợi đường mềm, khi cắn vào sẽ cảm thấy giấc mơ tan vỡ một cách giòn tan.

Điền Dã xem phim rất chăm chú, gu thưởng thức phim của anh ấy có thể nói là vừa thanh lịch vừa dân dã, điều này được thể hiện rõ nhất qua việc anh ấy yêu thích bộ phim Avengers: Infinity War.

Đôi mắt của anh ấy quá tập trung. Tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã xoay đầu anh ấy và hôn lên, đôi môi vừa uống pudding trà sữa nên thực sự ngọt ngào.


Sau một trận "thể dục thể thao" nồng nhiệt, bên ngoài trời đã sẫm tối. Tôi quen thuộc mở đèn bàn của gia đình Điền Dã, từ trong balo lấy ra cuốn sổ và bắt đầu phác thảo —— gần đây tôi đang suy nghĩ về một kịch bản mới, cơ thể thoải mái và thư giãn sau khi "tập thể dục" rất phù hợp để ghi lại những đoạn tưởng tượng thoáng qua.

Điền Dã không nói gì, chỉ ôm con chó của anh ấy —— con chó của anh ấy và bạn trai cũ, ngồi trên ghế sofa mỉm cười nhìn tôi viết điên cuồng dưới ánh đèn bàn. Ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt anh ấy, mái tóc mềm mại, khuôn mặt vẫn trông như học sinh cấp ba, nhưng lại có một sắc thái không thể diễn tả khiến người ta không thể rời mắt.

Đôi mắt của anh ấy quá lãng mạn, quá phù hợp khi đứng trong ống kính.

Tôi lấy điện thoại ra và chụp ảnh anh ấy, đột nhiên nhận ra, đây là lý do tại sao tôi thích Điền Dã.

Sau đó, tôi đã viết cảnh này vào một kịch bản và bán cho một công ty nhỏ với một giá không tệ. Nhưng sau đó, khi tôi xem sản phẩm cuối cùng mà họ làm ra, chết tiệt, thật là lãng phí.


Hôm đó tôi ở qua đêm tại nhà Điền Dã, có lẽ anh ấy thấy có liên quan nên đột nhiên kể với tôi về bạn trai cũ. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy vì tôi nghĩ anh ấy sẽ không bao giờ nói với tôi về điều này. Trước đây chúng tôi đều né tránh chủ đề này rất cẩn thận, như thể nó là một cái bẫy đen chôn dưới lớp băng. Nhưng hiện tại ngay tại đây nhắc đến người đó, anh ấy lại có vẻ bình tĩnh thoải mái, tựa như thật sự không quan tâm.

"Anh ấy cũng từ Hàn Quốc sang Trung Quốc để học." Điền Dã nói.

"Hóa ra anh chủ yếu tham gia vào công việc đó để tiếp đón các sinh viên quốc tế trao đổi Hàn Quốc." Tôi kết luận và hiểu được tiếng Hàn của anh ấy đến từ giáo viên nào.

Điền Dã ném cái gối vào mặt tôi bảo tôi ra ngoài, nhưng anh ấy lại cười nói nên tôi không chịu ra ngoài mà lại cúi xuống hôn lên môi anh ấy.

Sau nụ hôn, ánh mắt anh có vẻ hơi lơ đãng. Tuy lúc đó tôi không xem Hậu Cung Chân Hoàn Truyện và không biết Vạn Vạn Lôi Thanh là ai, nhưng tôi cũng biết rằng anh ấy không nhìn tôi, mà là đang nhớ đến một người Hàn Quốc khác trong đôi mắt Hàn Quốc của tôi.

Anh ấy thậm chí còn lấy bức ảnh ra khỏi ví và đưa cho tôi xem. Thành thật mà nói, bạn trai cũ của anh ấy khá đẹp trai và rất gầy. Cổ áo phông trắng để lộ xương quai xanh gồ ghề, trên tay anh ấy đang cầm một cuốn sách. Anh ta có vẻ là mọt sách, mẫu người thường trích dẫn từ Dostoyevsky và là mẫu người giỏi yêu thương mọi người.

Tôi nhìn đôi mắt u sầu đó một lúc qua bức ảnh, rồi hỏi Điền Dã: "Nếu anh yêu anh ấy nhiều như vậy, sao anh không giữ anh ấy lại."

Điền Dã hết lần này đến lần khác thở dài, nói ra một câu chấn động quá khứ lẫn hiện tại: "Anh lấy cái gì mà giữ đây?"

Câu này quá chua chát và thích hợp để đưa vào kịch bản nên tôi dứt khoát lấy cuốn sổ ra và bắt đầu phác thảo.

Điền Dã thấy tôi lại lấy anh làm vật thí nghiệm nên lao về phía tôi và dùng gối đánh tôi. Lần này anh ấy tức giận đến mức dùng sức hơi nhiều. Chiếc gối bay qua đầu tôi và rơi ra khỏi chúng tôi, đập vào đầu con chó, nó kêu lên một tiếng lớn.


Tôi giết thời gian bằng cách hồi tưởng lại những điều ngọt ngào của người bạn trai cũ, và tự hỏi liệu mình có thể viết một vở kịch ngắn không. Tôi cầm điện thoại trong tay, nắm chặt màn hình như nắm lấy cổ tay gầy gò của Jeong Jihoon.

Sau tám cuộc gọi, cuối cùng Jeong Jihoon cũng bắt máy. Tiếng cậu ta nghe như đang nói chuyện điện thoại và hút mì tôm cùng lúc, giọng mỏng manh như một con chuột khổng lồ. Con chuột trong điện thoại nói: "Anh trai, đừng giết em, em thật sự xin lỗi, em không ở Seoul trong hai ngày qua, đang bận diễn."

Tôi có thể nghe tiếng Choi Hyeonjoon hát thông qua điện thoại, giống như tiếng máy giặt to lớn ầm ĩ.

"Anh không giết mày." Tôi nói nhỏ nhẹ, "Nhưng anh mày đã quyết định sẽ cắt chiếc quần kẻ caro yêu quý của mày thành từng mảnh vụn. Anh có thể bắt taxi ở lối vào sân bay, vậy mày hãy cho anh biết, mày đã nói rằng đã tìm cho tao nơi ở rồi, địa chỉ đâu?"

Cậu ta không nói gì trong vài giây.

Sau một lúc, câu ấy nói, "À."

Tôi thực sự muốn giết Jeong Jihoon, cùng với cây đàn guitar của cậu ta.


Sau năm phút, Jeong Jihoon lại gọi điện cho tôi, cậu ta nói đã nhờ một người bạn đến đón tôi, cậu ta và người bạn đó đã thỏa thuận rằng trước khi tìm được căn nhà tiếp theo, tôi có thể tạm trú tại nhà của họ.

Mười phút trôi qua, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt người bạn đó, tôi miễn cưỡng tha thứ cho Jeong Jihoon.

Đó là Han Wangho.


~

Lời của tác giả:

Note: Đây là bản sao của Liao Yimei*.

(*) Là nữ biên kịch và nhà văn ở Trung Quốc đại lục.

Ban đầu chỉ muốn viết về cuộc tình yêu của sinh viên, không biết sao lại biến thành như thế này...


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro