Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viper, Peanut ở ngoài đẹp điênggggg 🥹🥹

~

10


Ngày hôm sau, bị tiếng chuông báo thức đánh thức nên tôi thức dậy rất sớm.

Tôi lắc đầu nhẹ, đầu óc vẫn còn choáng váng vì say rượu, đứng trước bồn rửa mặt và nôn khan vài lần mới nhớ ra hôm nay phải đến gặp giáo sư.

Han Wangho thì vẫn chưa tỉnh, nhìn từ phòng khách vào phòng ngủ, tôi chỉ thấy một mảng tối. Khi nghĩ đến khuôn mặt trắng trẻo đang chìm vào giấc ngủ giữa mảng tối đó, lòng tôi dâng lên một thứ tình cảm cổ điển.

Được tình cảm đó thúc đẩy, tôi xé một tờ giấy trong cuốn sổ dùng để viết kịch bản, viết lên đó dòng chữ "Chiều gặp, em sẽ mang mì tương đen về", rồi dùng nam châm dán lên tủ lạnh.

Khi bước ra khỏi cửa, tôi đã hối hận, nếu bây giờ tôi mười sáu tuổi, làm những việc như thế này có lẽ còn có thể gọi là ngây thơ đáng yêu; nhưng bây giờ tôi sắp tốt nghiệp đại học, thứ tình cảm rung động như thời mới yêu này lại trở nên vô nghĩa.

Tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Han Wangho khi thức dậy và nhìn thấy tờ giấy này. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là mỉm cười vì nét chữ trẻ con của tôi (mặc dù chữ viết của anh ấy còn không bằng cháu trai lớp ba của tôi, nhưng không ngăn được anh ấy chế giễu nét nguệch ngoạc của tôi), nụ cười đó sẽ biến thành một nụ cười không thể kìm chế, để lộ hàm răng không đều, đủ để lọt vào danh sách "Chín mươi chín biểu cảm ngốc nghếch nhất khi yêu" trên tạp chí.

Anh ấy thậm chí có thể chụp ảnh tờ giấy này và gửi cho Son Siwoo, điều đó thật kinh khủng. Hành vi như học sinh trung học này chắc chắn đủ để Son Siwoo và bạn bè của anh ta cười nhạo tôi cho đến khi tôi ba mươi tuổi. Có lẽ từ nay biệt danh của tôi với anh ta sẽ đổi từ "bạn trai cũ phiền phức" thành "anh chàng ghi chú".

Nghĩ thế, tôi bước ra khỏi ga tàu điện ngầm và thấy giáo sư đang đậu xe đợi tôi trên đường như đã hứa. Ông già nhỏ đó thò đầu ra khỏi chiếc xe mui trần màu đỏ. Từ cổ áo trắng, có thể thấy ông ấy cũng mặc bộ đồ hoàn toàn mới hôm nay, ông ấy cũng không còn mặc chiếc áo hoodie mà ông ấy đã mặc suốt cả tuần đi học nữa.

Ông ấy ra hiệu cho tôi lên xe và bắt đầu kể cho tôi nghe về bữa tiệc sắp tới.

"Một sự kiện nhỏ dành cho những người trong ngành." Đó là những gì mà ông ấy nói, "Mọi người sẽ đưa học sinh của mình đến để mở rộng tầm mắt."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, tin chắc rằng cả ngày của mình sẽ bị lãng phí vào những lời xã giao vô nghĩa.


Đúng như tôi dự đoán, cái gọi là buổi tụ họp trong ngành này thật nhàm chán. Mọi người chỉ đứng nói chuyện và tỏ ra thân thiết với tất cả mọi người. Giáo sư có vẻ như thực sự quen biết với tất cả mọi người, ông ấy dẫn tôi đi chào hỏi mọi người. Tôi và một vài người trẻ tuổi khác giới thiệu tên mình với từng khuôn mặt, nói rằng mình sắp tốt nghiệp và rất vinh dự được gặp mọi người. Hầu hết mọi người đều cười giả tạo, không để ý đến tôi, rồi quay sang nói về Hwang Donghyuk và người tình mới của ông ta.

Trong những buổi tụ họp nghệ thuật như thế này, mọi người thích bàn tán nhất là về những vụ bê bối tình ái của những người nghệ sĩ nổi tiếng hơn, thái độ chủ yếu là khen ngợi nhiều hơn là chỉ trích, thậm chí còn có cả sự ghen tị, như thể một đạo diễn không ngoại tình ba lần thì sẽ không thể nhận được sự ưu ái của nàng thơ vậy. Còn đối với những sinh viên non nớt như chúng tôi, hầu như không ai để mắt đến.

Tôi không quan tâm đến thái độ của bọn họ, chỉ gọi người phục vụ mang đến hai ly nước có ga, đưa cho giáo sư một ly và nói chuyện với ông ấy về đồ án tốt nghiệp của tôi.

Ông ấy hỏi tôi làm thế nào rồi, tôi nói sắp xong rồi. Ông ấy cười và nói rằng, "Tôi rất mong chờ, Dohyeon à."

Khi nói câu này, giọng điệu của ông ấy chứa đầy sự trân trọng và vui mừng chân thành.

Có một khoảnh khắc tôi mơ hồ nhìn thấy hình ảnh thời trẻ của ông ấy trong mái tóc hoa râm* thưa thớt, một khuôn mặt đoan chính nhưng có vẻ kiêu ngạo vì tự cho mình là tài năng, không khác gì tôi lúc này. Tôi chạm cốc với ông ấy và thầm cầu nguyện rằng khi tôi bảy mươi tuổi, tôi sẽ không bị hói như ông ấy.

(*) Đầu hoa râm cho thấy tóc đã nhuốm bạc khá nhiều, còn gọi là tóc muối tiêu.

Khi buổi tọa đàm về tin đồn của người nổi tiếng kết thúc, không khí của buổi tiệc trở nên thoải mái và vui vẻ hơn. Mọi người bắt đầu quây quần bên máy chiếu để xem một số phim ngắn, tất cả đều là tác phẩm của chúng tôi, những sinh viên đạo diễn dự bị. Khi bọn họ nhận xét về những bộ phim này, tôi mới thực sự cảm thấy nơi đây toàn là những người làm phim, họ thật cay nghiệt và khó tính.

Giáo sư bị một người bạn kéo đến ngồi ngay trước màn hình, tôi tìm một chiếc ghế trống ở rìa ngồi xuống. Một bàn tay trẻ trung từ bên cạnh đưa ra, nhẹ nhàng kéo tay áo tôi. Tôi ngước mắt nhìn, thấy một người lạ mặt trạc tuổi tôi, anh ta lắc điện thoại với tôi, ra hiệu tôi trao đổi số điện thoại với anh ta.

Trong hệ sinh thái nhỏ bé phân chia giai cấp này, anh ta là người đầu tiên bắt gặp tôi —— nói là bắt gặp cũng không đúng, trước những người khác, chúng tôi chỉ là những sinh vật phù du thấp kém nhất mà thôi.

Là phù du số một, tất nhiên tôi sẵn sàng kết bạn với phù du số hai, biết đâu một ngày nào đó anh ta bỗng trở thành đạo diễn nổi tiếng thì sao. Nghĩ vậy, tôi rút điện thoại ra, nhưng lại kinh ngạc trước số cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình.

Hai mươi hai cuộc gọi nhỡ từ Jeong Jihoon.

Sáu cuộc gọi nhỡ từ Han Wangho.

Và năm cuộc gọi nhỡ từ Choi Hyeonjoon.

Tôi mở tin nhắn chưa đọc của Han Wangho, anh ấy là người duy nhất được tôi ghim lên đầu, vì vậy tôi thấy ngay tin nhắn mới nhất anh ấy gửi cho tôi.

—— Em đang ở đâu.

Tôi hơi nhíu mày, đúng lúc đó có một cuộc điện thoại mới gọi đến, trên màn hình hiển thị tên người gọi là Choi Hyeonjoon.

Tôi phẫy tay xin lỗi phù du số hai, ra hiệu rằng tôi sẽ ra ngoài nghe điện thoại rồi quay lại ngay.

Anh ta mỉm cười, bảo tôi đừng vội.


Xem nhiều phim, làm nhiều phim, tự nhiên nghĩ rằng mọi chuyện đều nên giống như cốt truyện phim, có mở đầu, có cao trào, có kết thúc, có một hoặc một vài thủ phạm, chỉ cần bắt bọn chúng quy án thì mọi lỗi lầm trong cuộc sống sẽ được sửa chữa và đi đúng hướng.

Nhưng phim là phim, có đầu có đuôi, cuộc sống là cuộc sống, không cần có hồi kết, trước khi đột ngột dừng lại ở một thời điểm nào đó, bạn thậm chí còn nghĩ đến một trăm năm sau này.

Khi tôi đứng ở hành lang, nghe điện thoại, giọng nói của Choi Hyeonjoon giống như ma quỷ, hoặc giống như là vừa nhìn thấy ma vậy.

"Dohyeon, anh Dohyeon!!!" Giọng cậu ấy nghe như sắp khóc, "Cái USB đó..."

Là vì giọng cậu ấy đang run rẩy dữ dội, cũng là vì do tiếng ù ù không biết từ đâu phát ra trong ống tai của tôi, tôi không nghe rõ từng chữ.

Nhưng thế cũng đủ để tôi ghép lại mọi chuyện đã xảy ra trong mười hai giờ ngắn ngủi từ tối qua đến giờ——

Chiếc USB mà Jeong Jihoon đưa cho tôi tình cờ giống hệt những chiếc USB trên bàn tôi. Tôi đã uống quá nhiều rượu, tình cờ lấy nhầm USB, bên trong không phải là MV bài hát đó, mà tình cờ là đoạn phim khiêu dâm do tôi tự cắt khi lên giường với Han Wangho. Và tình cờ là Jeong Jihoon cũng say đến mức nửa tỉnh nửa chết, sau khi mang chiếc USB đó về nhà, cậu ta đã trực tiếp tải lên Youtube của bọn họ. Sau đó, tình cờ là mọi người đều ngủ thiếp đi. Và tôi là người duy nhất thức dậy sớm, tình cờ để điện thoại ở chế độ im lặng.

Mọi thứ đều tình cờ như vậy, tình cờ đủ để mọi chuyện diễn ra đến mức không thể cứu vãn trong một đêm.


"Em phải đi rồi." Tôi đờ đẫn cúp điện thoại, quay lại địa điểm tổ chức, chào tạm biệt những tiền bối nổi tiếng. "Xin lỗi."

Đây có phải là giọng nói của tôi không, tại sao lại bình tĩnh như vậy, như thể tôi đã chết và giờ đây linh hồn đã thoát xác đang nói chuyện.

Lần này sự ngạc nhiên của họ không phải là giả tạo nữa, còn sự bàng hoàng trên khuôn mặt của giáo sư thì rõ ràng như ban ngày.

Tôi biết nếu tôi không rời đi, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, giáo sư sẽ chiếu cho họ xem bộ phim ngắn từng đoạt giải của tôi. Đó là một trong những tác phẩm mà tôi tự hào nhất khi còn học năm ba ở Trung Quốc, có phong cách tương tự như một bộ phim được đề cử giải của học viện năm nay. Không phải tôi tự phụ, nhưng bộ phim ngắn của tôi chắc chắn sẽ giành giải nhất ở đây. Những nhà phê bình kiêu ngạo này sẽ lần đầu tiên nhìn thấy tên tôi, và có lẽ một hoặc hai người sẽ đưa danh thiếp cho tôi sau khi kết thúc.

Một con đường bằng phẳng mở ra trước mắt tôi.

Chỉ cần bước về phía trước một bước, tôi sẽ bước vào một con đường thẳng tắp và tươi sáng, một con đường mà tôi đã khao khát từ lâu, cuối cùng đã xuất hiện trước mặt tôi. Chỉ còn một bước nữa thôi.

Tôi mơ hồ biết rằng nếu tôi quay lại vào lúc này, tôi sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa. Ánh sáng rực rỡ ở lối vào nhấp nháy bên mép tầm nhìn của tôi như ngọn nến trong gió.

Nhưng tôi không còn quan tâm nữa.

Tôi không nhớ mình đã về nhà như thế nào vào ngày hôm đó, có thể đã húc đổ một thùng rác, giẫm phải ba con mèo, vượt bốn đèn đỏ, nhận được tiếng còi xe điên cuồng của không chỉ một chiếc xe, và hai câu chửi rủa "Muốn chết thì cũng phải xem ngày chứ đồ chó đẻ".

Trong suốt chặng đường, tôi liên tục gọi cho Han Wangho, nhưng chỉ nhận được thông báo không có người nghe máy. Trong đầu tôi hiện lên hàng vạn khả năng, khả năng ôn hòa nhất là Han Wangho cầm con dao nhà bếp, giống như Lucy Liu trong phim Kill Bill, đi ngang qua bàn ăn về phía tôi, rồi gọn gàng cắt đứt cổ họng tôi.

Nhưng khi đẩy cửa căn hộ, tim tôi hẫng một nhịp, giống như trong mơ bị hụt chân vậy.

—— Không có ai.

Không có Lucy Liu, không có Han Wangho.

Mọi thứ đều không khác gì so với cảnh tượng khi tôi ra khỏi nhà vào sáng nay, chai rượu và hộp đựng pizza từ tối qua vẫn nằm trên bàn trà. Lúc này tôi mới thấy có một chai rượu nằm ngang trên tấm thảm lông dài màu trắng của anh ấy, một mảng nhỏ của bộ lông đã bị thấm ướt, trông như một nấm mồ nhỏ màu trắng. Nếu Han Wangho nhìn thấy cảnh này, chắc chắn anh ấy sẽ mắng Jeong Jihoon một trận qua điện thoại, tôi gần như có thể nghe thấy giọng nói tức giận của anh ấy.

Trong chớp mắt, cảnh tượng Han Wangho đang gọi điện cho Jeong Jihoon và mọi âm thanh đều biến mất.

Mọi thứ đều yên tĩnh đến vậy.

Tôi bước vào phòng làm việc, chân tôi cứ vướng víu vào nhau. Bàn làm việc của tôi vẫn kê cạnh bàn làm việc của anh ấy, thậm chí tai nghe mèo Razer của anh ấy còn treo trên cốc nước của tôi.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một chiếc USB nhỏ.

Đó là loại USB được bán theo lô trên Amazon, màu xanh lam, có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, đang nằm cạnh máy tính của tôi. Bên cạnh đó còn có hai chiếc USB giống hệt nhau, tôi biết một trong số đó chứa bản đồ án tốt nghiệp mà tôi đã cắt được một nửa, còn chiếc kia thì chẳng có gì.

Tôi nhặt một trong số chúng lên và ngón tay tôi chạm vào một dải băng trắng. Tôi lật nó lại, trên đó có viết rõ ràng tựa đề bài hát khó chịu của Jeong Jihoon —— "Vô khứ vô lai".

Tôi không biết mình đang nghĩ gì vào lúc đó, giống như đang rơi vào một khoảng trống, nơi đó có hàng vạn con dao vô hình đang hành hạ tôi, tôi rơi mãi trong đau đớn không bao giờ chấm dứt.

Đời người phải trả giá cho mọi thứ, trước đây tôi sống buông thả, tự cho mình là tài năng và phóng đãng, giờ đây tôi là người làm sai, nhưng điều này liên quan gì đến Han Wangho chứ.

Tất cả những chuyện này thì có liên quan gì đến anh ấy?

Từ chiều đến tận đêm khuya, tôi cứ liên tục gọi điện cho Han Wangho. Giữa chừng điện thoại hết pin, tôi đặt điện thoại lên đế sạc không dây ở đầu giường, mới bật được chế độ rảnh tay.

Lần thứ một nghìn lẻ một, tôi nghe thấy hộp thư thoại của Han Wangho——

"Xin chào, tôi là Wangho. Tôi hiện không thể nghe điện thoại của bạn, vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp."

"Tút——"

Mặt trời dần lặn, bóng tối một lần nữa lại bao trùm căn phòng.

Mọi thứ vẫn tĩnh lặng như vậy, chỉ có tiếng vọng hơi thở của tôi vang lên trong căn phòng ngủ trống trải này.


Cho đến khi một tiếng gõ cửa dữ dội phá vỡ sự tĩnh lặng vô tận này.

Tôi phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, khi bước ra khỏi phòng ngủ thì suýt ngã vì vấp phải chân ghế. Tôi đặt tay lên tay nắm cửa, đột nhiên nhận ra ngón tay mình cứng đờ đến mức nào, như thể máu đã đông thành băng.

Tôi đã cố gắng nhiều lần mới uốn cong được ngón tay, nắm lấy tay nắm cửa bằng kim loại đó. Khi mở cửa, ánh sáng ở hành lang bên ngoài như một nhát dao đâm vào.

Như thể bị ánh sáng đột ngột đó đâm xuyên, nếu không có một bộ xương gầy guộc làm trụ đỡ, thì tôi đã tan thành mây khói rồi. Nhưng tôi cũng không còn sức để nhấc mí mắt lên nữa, tầm nhìn như một con thú bị cắt mất chân sau, mò mẫm trên mặt đất, rên rỉ, máu chảy đầm đìa.

Đầu tiên nó chạm vào một đôi giày thể thao dính đầy bùn, sau đó là một chiếc quần kẻ đen trắng, một đôi tay nắm chặt đến tím tái, cuối cùng là một khuôn mặt trắng bệch.

Không phải Han Wangho. Tôi thở ra một hơi thật dài, nhưng không biết hơi thở đó là do trút được gánh nặng hay là do tuyệt vọng. Là Jeong Jihoon.

Trước khi tôi kịp mở miệng, Jeong Jihoon đã giơ tay đấm mạnh vào mặt tôi.

Cậu ta làm rơi kính tôi, nhưng người bị thương lại giống như cậu ta vậy. Cậu ta lảo đảo lùi lại hai bước, ngồi thụp xuống đất, ôm mặt, dựa vào bức tường hành lang màu vàng ấm áp, cổ họng căng ra, nức nở bất lực như một đứa trẻ.


Tôi thực sự ghen tị với cậu ta, bởi vì cậu ta vẫn còn có thái độ muốn khóc.


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro