12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ tịch hội đồng quản trị  ngồi trong văn phòng, mắt ông đăm chiêu nhìn bản báo cáo. Cuộc họp sáng nay thành công như ông bắt nó phải thế. Nhưng ông không cảm thấy bằng lòng. Một sự khó hiểu chưa bao giờ tồn tại xen vào tâm trí ông. Thằng con trai ông, vốn luôn bình thản chấp nhận sự sắp đặt của ông trong học tập và công việc đã rời bỏ cuộc họp, ngay khi ông muốn nó sẽ thông báo phần quan trọng nhất. Chưa bao giờ ông thấy con trai ông như thế: vội vàng và mất bình tĩnh. Lí do thì ông đã lờ mờ đoán ra. Ông lại càng thấy không hiểu được trước điều mà ông đang nghĩ tới. Không lẽ con ông lại yêu một người con trai khác? Chẳng lẽ phương thức giáo dục của ông có gì sai sao? Chỉ có thể là con ông đã bị dụ dỗ. Ông nhấn máy gọi người trợ lý bảo chuẩn bị xe. Ông cần đi gặp cậu ta. Ông không cho phép ai làm hư hỏng con trai ông. Nó sẽ là người kế nghiệp ông, và sẽ lấy một người vợ hoàn hảo đúng mực như vợ ông.

Cửa phòng chủ tịch bật mở. Ông ngẩng lên định trỉ trích hành vi bất lịch sự của bất kì nhân viên nào trong công ty, nhưng ông cũng kịp nhận ra ngay : chỉ một người dám mở cửa phòng ông mà không xin phép như vậy. Có lẽ hai tháng công tác làm ông quên mất hành động quen thuộc này.

- Con chào bác !

Ông nhìn cô bé hé đầu vào tinh nghịch mà thấy thoải mái. Em kết nghĩa con trai ông, đứa bé rắc rối nhưng cũng đáng yêu đã giúp ông nhiều việc, cũng như phá phách không ít. Đã bao lần ông muốn nhận con bé làm con nuôi nhưng nó không chịu.

- Bác chào con. Con ở nhà vui không con? Lâu lắm rồi bác mới thấy con đó nhé!

- Dạ. Con chúc mừng bác! Bác ơi! P' Perth đâu bác?

- Perth không đến công ty con ạ. Con đến quán nó xem.

- Nhưng p'Perth không có ở quán mà bác. Con gọi về nhà cũng không có luôn.

Ông nhíu mày. Con trai ông liệu có đang ở bên cậu trai kia?

- Vậy bác không biết rồi.

- Dạ, vậy con về.

Con bé quay lưng định ra khỏi phòng, ngúng nguẩy như giận dỗi.

- À, Onze này, con có biết dạo này thằng Perth hay đi với ai không con?

Onze quay mặt lại, hớn hở nhìn ông.

- Anh trai con bác ạ.

Vị chủ tịch chợt thấy thót tim. Rồi ông nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản lúc nãy. Ông đâu có quên cách đây không đầy một năm ông đã khốn khổ thế nào. Như đã nói ở trên, con bé này gây cho ông đâu ít khó khăn. Ông nhớ lại ấn tượng đầu tiên của ông về Onze - một con bé hư đốn, suốt ngày lêu lổng ngoài đường và có ý không tốt đẹp gì với con trai ông. Đó là suy nghĩ của ông khi ông mới biết về cô . Ông không bằng lòng chuyện con ông nhận em gái một cách tùy tiện như vậy. Ngay hôm sau, ông đến tổng công ty, nhận ngay tin nửa tòa cao ốc của tập đoàn ông ngập trong nước. Còn thủ phạm thì ung dung ngồi chơi game bằng chiếc di động. Ông đã vô cùng tức giận định đưa ngay con bé lên phòng an ninh. Và đúng lúc đó thì tin đồ án quảng cáo của con trai ông thành công rực rỡ, mang lại cho tập đoàn một khoản tiền lợi nhuận lớn. Tất nhiên, hầu hết đồ án là do em gái nuôi giám đốc điều hành thiết kế. Lúc đó, ông không biết phải xử lý con bé kia thế nào. Rồi dần dần, ông thấy con bé đúng thật là một thiên tài. Sự có mặt của nó khiến tổng công ty luôn sôi nổi, nhiệt tình. Ông chấp nhận con bé như một đứa con gái của mình.

Vẻ thảng thốt của vị chủ tịch không thoát khỏi ánh mắt của Onze. Cô nhóc cười tí tởn trước khi quay đi, sau đó, quay lại, chắc chắn là cố ý:

- À bác ơi. Bác xem cái này đi bác nhé!

Onze để chiếc đĩa CD lên bàn làm việc của ông rồi quay đi, vô cùng phởn.

Chủ tịch cầm chiếc đĩa rồi nhét vào máy tính. Mặt ông đanh lại khi nhìn thấy những cảnh đầu tiên. Hai người con trai, trong cuộc hẹn hò.

- Thưa chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong.

Trợ lý  bước vào, rồi sững lại khi thấy cái ông đang xem. Anh đứng kế bên ông, lo lắng.

- Cậu biết chuyện này rồi đúng không?

- Vâng, tôi tình cờ nhìn thấy giám đốc Perth bên cậu trai ấy vài lần .

Căn phòng trở lại im lặng, chỉ còn tiếng lẹt xẹt.

- Đã bao giờ cậu thấy thằng Perth cười hạnh phúc như vậy chưa?

Anh ta lắc đầu, không biết nói gì. Thật sự anh cũng không hiểu được và không tin, nhưng vẻ mặt của Perth đã nói lên tất cả.

- Chưa bao giờ tôi thấy Perth nó vui như thế này. Nó vẫn luôn lạnh lùng, kể cả ở công ty và ở nhà. Tôi đã tưởng nó không bao giờ cười. Có lẽ, tôi đã sai khi khi bắt thằng bé làm theo những gì tôi muốn.

Im lặng.

- Hôn ước của Perth với cô Lyli...

- Thưa chủ tịch...

- Cậu hủy đi cho tôi.

- Dạ.

Người chợ lý thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng.

Chủ tịch, dù sao cũng là một người cha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro