3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bầu trời đen kịt. Không trăng. Không sao. Và gió thì vẫn gào thét phá phách mấy đôi tình nhân đang ôm ấp nhau bên . Tất nhiên, thiên nhiên bao giờ cũng thắng. Mấy chàng mấy nàng đành rời bỏ cái nơi hẹn hò lãng mạn . Ở nơi trống vắng chỉ có nước, cây và không khí như thế này, gió cứ thoả sức mà hoành hành. Thế nên, mấy đôi kia có ôm ấp nhau thế nào đi nữa cũng đố mà chống chịu nổi cái buốt giá từ sương đêm và màn ô nhiễm tiếng ồn của kẻ phá đám. Không rời đến nơi yên tĩnh hơn, có hét vào mặt nhau cũng chưa chắc đã thẩm thấu được chứ đừng nói là thủ thỉ tâm tình mấy lời ngọt ngào âu yếm .

Ở một nơi mà những con người khao khát yêu thương kia mơ về (tức là nơi yên tĩnh, ấm áp và đẹp như không có thực mặc dù vẫn đang lù lù ở đó), một con người đang buông mình trên salon sang trọng ngắm trời, ngắm nước và ngắm gió. Với dàn kính Euro Window cách âm ở tất cả các cửa sổ và cửa đi, gió có tha hồ gào, thét, gầm, rú, hú thì vị chủ nhân của ngôi biệt thự bên bờ hồ kia vẫn điềm nhiên thả hồn vào tâm thức. Thiên nhiên luôn thắng con người, nhưng đôi khi lại chẳng động đến được con người ta..

Perth tựa lưng vào ghế salon phía trong ban công tầng hai nhìn thẳng ra mặt hồ thơ mộng. Xa xa, thỉnh thoảng sáng lên ánh đèn le lói từ chiếc xe máy của đôi tình nhân nào đó vừa quyết định “ra đi”.Anh ngửa mặt lên như đang ngắm bầu trời vốn không có gì để ngắm ngoài một màu đen. Anh mỉm cười, nụ cười có sức sát thương cao chót vót đối với phái nữ mà con em kết nghĩa của anh tóm lược một cách đầy súc tích và ngắn gọn là “gian tà”. Sức hấp dẫn mà anh vẫn tự hào đối với nhóc Onze có vẻ chỉ như con tép bên mép con mèo ( mà con tép này nó cũng thuộc loại còn zin). Nhóc vẫn tha hồ quậy phá, trêu chọc anh không chút e sợ ánh mắt “tia lửa điện” từ những “quý tiểu thư” phía sau. Kệ! Anh càng đỡ rắc rối.

Bỗng Perth nhớ đến một người. Người này hôm nay cứ nhìn anh như thể anh vừa bước ra từ tàu vũ trụ vậy. Nhưng ánh nhìn ấy không làm anh khó chịu như những cái nhìn đầy mưu mô và tham vọng của mấy cô gái cứ muốn gắn chặt cuộc đời anh vào cuộc đời họ. Ánh nhìn ấy, và cả con người dễ thương ấy, ngây thơ đến trong vắt. Nó làm anh dễ chịu. Bên người ấy, anh chẳng phải đeo cái mặt nạ lạnh lùng, kiêu ngạo mà anh đã tạo ra để mấy cô kia biết sợ mà tránh xa, cũng là để bảo vệ đường hô hấp của anh trước những mùi nước hoa nồng đến ngạt thở. Bất giác, trong thoáng chốc, nụ cười của anh trở nên ngờ nghệch rồi nhanh chóng trở lại vẻ evil hơn lúc đầu. Anh lấy di dộng ra. Hình ảnh một con thỏ đang say sưa ngủ đập vào mắt anh. Anh ngắm con thỏ với đôi má hồng ngoan ngoãn an giấc. Đôi mắt nâu như thuỷ tinh không nhìn anh chằm chằm mà nhắm nghiền. Đôi mi cong và dài khiến đôi lúc anh không tin đó là con trai. Người ấy nhỏ đến anh cảm tưởng anh có thể ôm gọn như ôm chú thỏ bông trắng muốt ngộ nghĩnh.

-"Anh zai nghe điện thoại!!!!"

Perth giật mình, suýt buông rơi máy. Cái giọng ấn tượng đã từng không ít lần khiến anh bật dậy lúc nửa đêm để rồi gặp toàn ác mộng sau đó…. Phải! Chuẩn không cần chỉnh! Chính là con em , yêu quý của anh. Không biết nó là may mắn hay là kiếp nạn của anh .

Perth nuốt nước bọt cái “Ực!!”, chuẩn bị tinh thần cảnh giác cao độ rồi nhận máy.

- Anh zai yêu ~~~~ ^^~

- Ơi, anh zai đây!

- Hôm nay anh zai bắt cóc anh trai em gái hơi bị lâu đấy nhỉ?

- Hả??? Làm sao… em gái biết?!?

- Ăn cho hết cái hamburgers  rồi em gái nói cho!

- Em gái… Em gái theo dõi anh zai hả???

- Đâu!! Chỉ là em gái có mặt vào thời điểm thích hợp nên được chứng kiến mấy cảnh hơi bị hay ý mà!

- Em gái đến quán à? Sao anh zai không thấy?

- À! Lúc đó có người cứ mải ngắm anh trai em gái ngủ nên chẳng biết em gái đến gì cả!

Cái giọng nhõng nhẽo vang lên trong máy khiến anh toát mồ hôi giữa thời tiết 13° C (dù trong nhà anh thì lên đến tận 25°C)

- Anh zai không để ý…

- Thôi, tha cho anh zai. Nhưng anh zai kể cho em gái nghe anh zai gặp anh trai em gái thể nào đi!

- Ừ… thì…

Perth lục lọi trong trí nhớ để tường thuật cho con em gái buổi chiều nay. Trong lòng, anh vẫn thấy lâng lâng một cảm giác vui sướng đến khó tả. Bên kia đầu dây, nhóc em cười rúc rích. Và cho đến khi anh kể đến chỗ lúc vào quán thì nhóc phá lên cười man rợ trước khi anh kịp giơ cái máy ra xa để đề phòng điếc. Thế là anh hứng nguyên một màn cười kinh dị từ phía con bé cho đến lúc định thần lại…

- Onze ! Đi ngủ đi ngay ! Biết mấy giờ rồi không ? Mai không cần phải đi học luôn hả ?

Perth sững sờ. Cái giọng trẻ con đó sao anh lẫn được. Là Chimon ! Biết rõ họ là anh trai em gái anh. Nhưng anh quên bẵng luôn hai anh em kia sống chung một nhà. Cuống quá, anh cúp vội máy. Trong một ngôi biệt thự, giữa mùa đông buốt giá thế này có một người, nhiệt độ cơ thể đã quá 39° C


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro