4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chimon -

“AAAA!!!! Ngủ không được!!!”

Nó chui trong cái chăn, quay sang phải, quay sang trái… Chán chê, nó úp mặt xuống gối. Được một lúc, nó bật dậy hất tung cái chăn to xụ lên, ngồi ôm đầu, lắc nguầy nguậy trước khi kéo lại cái chăn trùm kín người vì lạnh. Trong đầu nó, cứ hiện ra hình ảnh một người thôi. Nó vừa mới biết đến sự tồn tại của người đó tối qua, cũng chỉ gặp người đó chiều nay mà. Á!! Nhắc đến chiều nay mới nhớ: “Sao mình ngủ trước mặt người ta vậy trời?? Ngượng quá đi mất!! Lúc về trường lại còn lỡ tay ôm người ta nữa!! Aaaa… Có xóc thì cũng phải biết bám vào xe chứ?!! Aaaa!!! Người ta nghĩ sao đây???!!”

Nó dúi cái mặt đỏ như quả cà chua chín vào gối, ôm chặt cái gối như thể sợ ai đó nhìn thấy. Mai có một bài thuyết trình, mà hình như nhân vật chính của chúng ta không thể nào tập trung được vào cả bài học lẫn giấc ngủ thì phải.

- HAHHAAAHHHHHAHAHAAAHAAAA…..!!!!

Nửa đêm mà nghe thấy tiếng này, dám chắc nó đã khóc thét mà không dám ngủ tiếp. Nhưng vì bây giờ mới chỉ có 10h30’, nên mức độ khủng bố chỉ còn giảm xuống mức khiến nó rùng mình kinh hoàng. Còn ai vào đây có chất giọng "ngọt ngào" như thế nữa ngoài em gái nó? Nó tiếc nuối chui ra khỏi cái chăn chạy sang phòng đứa em. Và cái cảnh không thể nào tránh khỏi là con em nó đang nằm lăn lóc trên bàn, một tay cầm điện thoại, còn tay kia thì đấm bùm bụp xuống cái mặt bàn vốn không còn lành lặn sau hàng ngàn lần nhóc thả tự do con dao rọc giấy xuống. Con bé vẫn tiếp tục tràng cười kinh dị, không đếm xỉa đến ông anh trai mặt nhăn như ăn phải mù tạt.

- Onze! Đi ngủ đi ! Biết mấy giờ rồi không?

- A! Chimon hả . Em làm ồn Chimon ko ngủ được luôn hả ?

Nó nghe tiếng điện thoại của con em vang lên những tiếng “…tút…tút…” đủ để biết người vừa đàm thoại với em nó đã hoảng sợ quá mà cúp máy. Nhưng nó đâu biết nguyên nhân làm người ta cúp máy là vì người khác cơ…

- Đi ngủ đi! Cười kinh quá đấy!!

- Kệ em!! Chimon đi ngủ đi.

Em nó vênh mặt lên. Biết chẳng thể đôi co với con bé. Nó đành quay về phòng. Dù gì, người kia cũng đã cúp máy. Nó cũng đã an tâm phần nào cho cái sự yên tĩnh mà nó cần. Nó lại chui vào chăn. Và… vẫn không ngủ được.

……..

Một ngày…

……..

Hai ngày…

……..

Ba ngày… “Sao không bao giờ thấy cậu ấy đến quán nhỉ? Hay cậu ấy quên luôn mình rồi?”

……..

Bốn ngày… “Anh ta đâu rồi nhỉ? Lâu lắm (!) không thấy rồi! Hay mình đến quán anh ta? Aaaa…Không được! Làm gì có lý do nào cơ chứ! Mình cũng đâu có đủ tiền để vào đấy đâu?”

……..

Năm ngày…

- Onze, dạo này có thấy Chimon nhắc gì đến anh zai không?

……..

Sáu ngày…

Nó lững thững đi trên đường ra bến xe buýt. Mấy thằng bạn nó đã kéo nhau đến mấy quán game quen thuộc sau khi “bẹo” má nó đã đời vì nó không chịu đi cùng. Tụi kia, có đứa nào dám đánh nó, như theo cái lẽ đã phải oánh cho một trận vì tội không có tinh thần đồng đội.

- Có Ai cần đi xe nhờ không ?

Nó quay sang. Tim đập thình thịch.  Perth đỗ xe ngay bên cạnh.

- P . . . Perth ?

-Ừ! Tôi đây. Cậu có quên tôi không vậy?

Nó lắc đầu quầy quậy. Con thỏ của anh cứ dễ thương như vậy, trách sao anh không cưỡng lòng được mà phóng xe ngay đến đây. Mấy ngày qua anh cứ như trên mây, mãi mới được con em gái kéo xuống một cách dã man: “Mấy ngày hôm nay cũng có người y như anh zai á, suýt làm nổ cái lò vi sóng luôn. Anh zai còn không mau giải quyết hậu quả đi! ”. Con bé vừa đến nhà anh, đã thả phịch cái cặp nặng trịch lên người anh, thong thả lấy cần câu câu con cá sấu cảnh mà không ít lần con nhóc đã cho bay từ bể cá ra sân vườn, để mấy người giúp việc mất cả ngày để tìm lại với vài vết cắn sưng tay. Anh vùng dậy, chạy vào nhà tắm, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất có thể. Rồi kệ cho con em vật lộn với con cá sấu nhỏ bằng ngón tay út, anh lấy xe, phi hết tốc lực, quyết tâm chấm dứt mấy ngày mong nhớ vừa rồi. Phía sau anh là một nụ cười evil đúng nghĩa.

- Hôm nay rảnh không? Tôi với cậu đi đâu đó chơi!

Anh nắm tay nó kéo sát lại anh. Nó gật đầu, nhẹ như ru, leo lên xe.

- Cậu muốn đi đâu nào?

Nó dựa đầu vào lưng anh, ngẫm nghĩ một lúc. Rồi như đứa trẻ vừa tìm được cái kẹo, nó bật dậy quàng tay qua cổ anh, không biết có người vừa đánh mất một nhịp tim.

- Đi công viên đi!!

- Hả? _ Anh há hốc mồm vì sự trẻ con của nó. Biết nó trông chẳng khác gì một thằng nhóc rồi, nhưng anh đâu có ngờ đến như vậy.

- Đi mà! Lâu lắm tôi không đi công viên rồi!

Trời ơi! Anh muốn đi với nó đến chỗ nào riêng tư chút cơ! Chứ đâu có phải đến cái nơi toàn con nít trong ngày cuối tuần như thế này! Nhưng cái giọng nhõng nhẽo yêu không thể tả kia, anh từ chối không nổi. Ừ thì công viên vậy!

- Rồi! Nhưng cậu phải ngồi xuống tôi mới đi được chứ!

Nó lật đật ngồi xuống, cười thích thú. Thú thật, nó mà cứ để tay thế, anh sợ anh sẽ đâm vào mấy người đi đường mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro