8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chimon : Nó

  Perth : Anh

Ở một nơi bình yên không dưới tầm ảnh hưởng của màn chiến tranh không súng không dao nhưng cũng đủ báo tử cho vài con ruồi ngu ngốc dám mon men lại gần mà… hóng, hai con người vừa được lôi ra làm nguyên nhân cho trận oanh tạc kia đang thong dong đi… hứng gió.

Sắp Noel. Thành phố vốn huy hoàng lại càng rực rỡ với ba màu đỏ, trắng, xanh.

Nó dựa người vào vai anh, nghiêng đầu ngắm thành phố , lấp lánh nhưng vẫn giữ nguyên vẻ cổ kính vốn có. Noel cũng chẳng có ý nghĩa gì với một thằng nhóc mang tôn giáo : Không như nó. Nhưng lời hẹn lại làm đêm 24/12 trở nên đặc biệt. Nó nhớ lại buổi tối hôm đó, để rồi ngượng nghịu dúi cái mặt nóng ran vào lưng anh. Vòng tay anh lúc ôm chặt nó mạnh mẽ. Nó không dứt nổi cánh tay ấy ra, hay vì chính nó không muốn dứt ra. Bóng dáng anh bao trùm lấy nó. Nó thấy an tâm. Nó không phải cố chịu đựng đêm tối nó vẫn sợ hãi. Nó không cần nén mình trong trách nhiệm một đứa con ngoan hay ông anh tốt. Anh chăm sóc nó, chiều chuộng nó như một đứa trẻ. Anh cho nó cái quyền được nhõng nhẽo với anh, rồi luôn đáp ứng nó. Anh chấp nhận những yêu cầu của nó, dù vô lý đến đâu. Nó bắt anh đưa đi ăn kem giữa trời đông buốt giá, lại nhăn mặt ngay khi hơi lạnh chạm vào môi, làm anh giật mình kéo nó sang quầy bánh kem, sợ nó ốm. Nó đòi anh đi trượt patin, nhưng lại không đứng vững trên đôi giày bốn bánh. Anh đứng cạnh nó, nắm tay dìu từng bước sợ nó ngã. Sáng, anh chờ nó ở bến xe, bắt nó mang đầy đủ găng tay, mũ len, khăn rồi đưa nó đến trường. Trưa, anh lại bắt nó về Banana ăn, không cho nó tụ tập games cùng đám bạn, sợ đôi mắt thủy tinh mờ đi, sợ nó bỏ bữa. Thời gian bên cạnh anh, mỗi ngày chưa đầy ba tiếng, mà lúc nào nó cũng vui vẻ cười đùa. Anh cứ làm nó hư, để nó muốn bên anh mãi.

Thấy nó im lặng, anh vòng tay lại ôm nó, lo nó ngã. Nhưng nó bất ngờ đẩy tay anh về. Anh biết nó chưa ngủ. Anh cười, ngả người ra sau như đang rơi tự do. Nó mất đà, cuống quýt ôm chặt lấy anh ngay khi kịp nhận ra anh đã dừng lại. Thế là nó lại buông vội anh ra, phồng má giận dỗi làm anh cười lớn. Có bao giờ, anh thoải mái đến thế? Vẻ lãnh đạm vốn chỉ dịu đi khi có mặt nhóc em được đánh dấu cộp mác: Tuyệt chủng. Nụ cười sát thủ không còn mang tính xã giao. Anh cười thật, cười vì vui, và vì gian xảo. Anh yêu chiều nó, để lúc nào cũng nhìn thấy khuôn mặt dễ thương đỏ hồng bên cạnh.

Bến xe vắng vẻ, đã không còn một thằng nhóc lúc nào cũng một mình thơ thẩn chờ chiếc bus đỏ vàng quen thuộc. Anh ngồi trên xe, chuyện trò với nó cho đến khi nó lại xị mặt phụng phịu nhảy lên bus 11, không thèm vẫy tay chào anh. Anh phóng đi, mang theo cảm giác hạnh phúc anh chưa từng hưởng suốt hai mươi ba năm vùi mình trong cái gia đình giàu có nhưng lại bận rộn đến không có lấy giây phút bên nhau ngoài những giờ công việc.

************

Tối.

Nó đã say ngủ. Anh biết thế. Anh không cho nó thức khuya. Đôi khi, trong cuộc phone cho nó, anh nghe giọng Onze lanh lảnh bên cạnh. Anh không biết rồi sẽ ra sao nếu một ngày nó biết chuyện anh và nó. Nhưng giọng trẻ con nũng nịu kia làm anh yên lòng. Nếu như anh phi được đến nhà nó ngay để được ngắm nó ngoan ngoãn yên giấc, thì chắc chắn anh đã phi lâu rồi, chứ không còn ngồi đây mà tưởng tượng. Anh nghĩ đến nó, trong lúc cho đàn cá đông đúc đủ sắc màu mà anh vác về theo mong muốn của nhóc em quỷ quái, để chúng cứ giương mắt nhìn ông chủ đang vẩn vơ định đổ cả hộp thức ăn vào bể

Chuông điện thoại reo. Sun- Anh chàng trợ lý tập đoàn giải trí gia đình anh - cánh tay phải của cha anh .

- Perth à? Mai cậu nên đến công ti đi!

- Có chuyện gì sao anh?

- Chủ tịch về rồi. Ông không bằng lòng với việc cậu bỏ bê công việc đâu.

- Bố tôi về hồi nào?

- Sáng nay. Mà cậu cũng nên cẩn thận. Ông biết chuyện cậu hay đi cùng cậu nhóc kia rồi. Ông không muốn cậu giao du kiểu ấy.

- Làm sao bố tôi biết?

- Tôi… cũng không rõ.

- Được rồi, mai tôi sẽ đến.

- Ừ, cậu nên thế!

Nỗi lo lắng vô hình tràn về trong anh, trước khi anh kịp nhận ra di động anh lại rung lên lần nữa. Anh nhăn mặt khi nhìn số máy của cô nàng hôn thê đỏng đảnh mà không ít lần anh đã cãi nhau nảy lửa với bố anh chỉ để hủy đi cái hôn ước đó, cái hợp đồng hợp tác dài hạn giữa hai tập đoàn.

- P' Perth ! Sao dạo này chẳng thấy anh đưa em đi chơi gì cả???

- À… Anh bận.

- Nhưng em có thấy anh đến công ty đâu? Milo cũng có người quản lý rồi mà. Mai em với anh đi chơi đi anh!

- Mai anh phải đến công ty! Bố anh về rồi!

- Bác về rồi ạ? Để em qua chào bác cùng với anh nhé ?

- Thôi khỏi! Bố anh không về nhà! Để khi khác!

Anh cúp máy. Làu bàu rủa cái điện thoại. Lần thứ hai, anh muốn đánh con gái. Lần trước, anh đã không ngần ngừ cho cô nàng một cái tát vì đã lấy con thăn lằn ra mà chọc em anh khóc. ( Trên đời này, chỉ có lũ côn trùng là khiến được nhóc quỷ kia ù té chạy. Và thằn lằn là một ngoại lệ. Tức là không phải côn trùng mà vẫn khiến nó run lập cập. Nhưng vì anh có mặt ở đó, nên tội gì con bé không nức nở lên ).

.

.

.


Flast back.

Sân bay . Vị chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn giải trí lớn vừa xuống máy bay sau chuyến công tác dài ngày. Ra đón ông là ban giám đốc và cô con gái vị đối tác quan trọng của ông. Ông nhíu mày khi không nhìn thấy bóng dáng thằng con trai ngang ngược mà ông sẽ giao cho nó quyền quản lý tập đoàn trong vài năm tới. LiLy Zanie niềm nở đưa ông bó hoa rồi thân mật khoác tay ông ra phía những chiếc xe Mercedes sang trọng bên ngoài phi trường.

- Bác. Cháu chúc mừng chuyện làm ăn của bác thành công!

- Ừ. Bác cám ơn cháu. Thằng Perth đâu? Sao không ra đón bác với cháu ?

- Dạ, P' Perth …

- Cậu Sun ! Thằng Perth có hay đến công ti không?

- Thưa chủ tịch, giám đốc bận việc bên quán nên…

- Không. P' Perth không có bên quán. Cháu có qua mấy lần nhưng không thấy!

- Vậy nó đi đâu?

- Mấy người bên quán nói anh Perth hay đi cùng một cậu trai.

- Nó làm cái trò gì? Nó nghĩ nó bao nhiêu tuổi rồi? Ngoài việc quản lý quán sao nó không nghĩ nó còn là một giám đốc?

- Chủ tịch, giám đốc Perth …

- Cậu không cần nói hộ nó. Tôi sẽ nói chuyện với nó. Giờ về công ti, tôi còn buổi hội nghị báo cáo công việc.

- Dạ.

Anh chàng trợ lý mở cửa xe cho ông và LiLy. Cô cười thầm. Dù có là trò gì của con nhóc đáng ghét kia, khi bố Perth đã biết thì nó sẽ không làm gì được nữa. Cuộc đời Perth , còn dưới sự quản lý của bố anh. Chuyện anh yêu ai ngoài cô, anh cũng đừng hòng được yên chuyện.

End flash back.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro