9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chimon lững thững bước đi trên con đường quen thuộc đã lượn lờ không dưới một lần. Cảnh phố xá nhộn nhịp làm cậu lạc lõng giữa cái tất bật của cuộc sống. Không có anh ở bên, không có anh đưa đón chuyện trò, sao cậu thấy hụt hẫng vô cùng. Vẫn là cuộc sống trước đây của cậu mà sao lạ lẫm thế. Chimon đã quen với sự túc trực của anh mỗi khi cậu không ở nhà hay trên xe buýt. Chimon đã quen cái cách anh xoa đầu cậu mỗi khi cậu chạy ra phía anh. Anh bận. Chimon cũng bất ngờ chuyện anh là giám đốc của công ty cậu vẫn mơ ước một ngày nào đó được mặc bộ đồng phục lịch lãm. Anh gọi điện cho cậu , bảo cậu mấy hôm nữa anh không đón cậu được, anh dặn dò cậu ăn mặc ấm áp và ti tỉ thứ cậu cũng không dám chắc là mình còn nhớ được. Chimon thẫn thờ nghe từng lời anh nói. Giọng anh trầm, vội vã. cậu không hỏi gì thêm. Rồi cậu bắt đầu lại chuỗi ngày trước đây của mình, không anh. Chimon không gọi cho anh. cậu sợ anh bận. cậu sợ làm phiền anh. cậu biết công việc một giám đốc là bận rộn. Nhưng anh trước vẫn ở bên cậu làm cậu không hề nhận ra. Chimon không hề nghĩ một con người lãng tử như anh lại quản lý cả công ti lớn. Anh lại luôn có mặt bất cứ lúc nào cậu muốn. Chimon nghĩ là anh rảnh rỗi. Rồi giờ anh cuốn mình theo công việc. Để cậu bất chợt nhận ra, cậu nhớ anh…

Tiếng xe đỗ phía sau. Chimon giật mình quay lại những tưởng anh, rồi lại hững hờ khi thấy người xa lạ. Không phải anh. Người con gái trên xe bước lại phía cậu . Chimon không ghét những người như thế này, nhưng cậu không thiện cảm với cô ta, từ cách ăn mặc đến dáng điệu. Cô ta, với bộ đầm da báo bó sát mỏng manh, tiến lại phía cậu õng ẹo. Giọng nói chua ngoa cất lên làm cậu thấy rợn người. Ít ra, cậu tự an ủi phần nào khi em cậu không có lấy chút liễu lượt thế này.

- Cậu là Chimon đúng không?

Mắt chớp chớp, Lily khinh khỉnh nhìn thằng nhóc trước mặt. Chimon đúng là giống con bé kia y hệt. Dễ thương hơn cả cô. Mái tóc bông mềm trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Làn da trắng hồng tự nhiên không vương chút mĩ phẩm. Cô thấy chướng mắt vô cùng. Nỗi bực tức ghen ghét trào lên trong con người vị tiểu thư ích kỉ chỉ muốn mình là trên hết.

- Vâng. Chị là…

- Tôi là vợ chưa cưới của P' Perth . Vợ chưa cưới. Cậu hiểu chứ?

Có cái gì đó tràn vào trong cậu khi nghe người con gái kia nói. Chimon sững sờ. Trái tim nhói lên một cơn đau. cậu thấy mình khó thở.

- Cậu không thấy cậu làm phiền P' Perth quá nhiều à? P' Perth chỉ là quan tâm cậu một chút. Chỉ là muốn chơi đùa với cậu. Thế mà cậu lại lúc nào cũng bám diết lấy ảnh.. Cậu làm ảnh mệt lắm rồi đấy. Tốt nhất, tôi nghĩ cậu nên rời xa P' Perth ra! Hay cậu muốn câu tiền ảnh? Nếu thế thì cậu coi chừng tôi đấy! Cậu nghe rõ rồi chứ? Tránh xa P' Perth ra!

Những lời nói rít lên trong gió như đánh thẳng vào trái tim yếu đuối vốn trong sáng không chút ý đồ. Chimon lặng lẽ nhìn người con gái đi khuất, trong cổ nghẹn đắng lại. cậu không hiểu. cậu nghi ngờ, mà lại không hiểu vì lí do gì. Nếu bảo cậu lợi dụng anh, chắc cậu đã hét vào mặt cô gái kia rằng cậu không bao giờ làm cái trò đó. Nhưng cậu lại chỉ đứng im mà nghe từng lời cô ta nói không phản kháng, không phủ nhận. Bởi, cậu chưa thể tin.

Chimon vùi mình trong chăn, tự chất vấn. Phải chăng, đúng là cậu làm phiền anh? Anh bận rộn đến thế nhưng lại luôn làm bên cậu . Cậu đòi hỏi anh , ỷ lại vào anh , làm nũng anh và anh vẫn làm theo . Nhưng, cậu không lợi dụng anh. Không hề!!! Chimon muốn hét lên như thế. Dù ngàn lần, dù cổ họng cậu khô đắng. Chimon chỉ là muốn ở bên anh, muốn được nghe giọng nói ân cần của anh. Có thế thôi. Khóe mắt cậu cay cay khi nghĩ lại từng lời cô gái kia. cậu thấy trống rỗng. “ Chỉ là muốn chơi đùa với cậu mà thôi” Chimon thấy sợ hãi. Chơi đùa. Có ý nghĩa gì? Tại sao lại như thế? cậu muốn hiểu! Nhưng Chimon không hiểu!! Không hiểu một chút nào hết! cậu cần câu trả lời. Phải! Một câu trả lời! Chỉ có anh! Nhưng rồi cậu lại sợ , cậu mím môi, lục tìm trong di động số của anh. Chimon sợ, nhưng chín năm tự lập cho cậu biết chỉ có đối mặt với sợ hãi mới có thể làm cho nỗi sợ hãi qua đi, cậu nhấn nút gọi. Chimon muốn nghe giọng nói của anh.

- P' Perth đúng không?

- À… ừ…

“ P' Perth . Sao hôm nay anh không đi đón em? “

Chimon điếng người nhận ra giọng cô gái ban chiều. Rồi cậu cúp máy, tắt hẳn trước khi tháo sim ra. Chimon đi lên sân thượng, một mình trong căn nhà lạnh lẽo. Mẹ cậu đã đi trực đêm mang theo Onez . Cậu không có ai để quên đi nỗi sợ bóng đêm kể từ khi bố cậu không còn tỉnh táo. Giọng nói vẫn gọi cho cậu mỗi đêm cậu một mình trong yên lặng, cậu không muốn nghe nữa. Giọng nói khiến cậu không còn cô đơn, không thật chút nào hết. Trời mưa phùn. Từng giọt mưa li ti lăn trên đôi má lạnh buốt, hay những giọt nước mắt cậu tan trong đêm. Chimon chẳng biết. Mưa cũng được. Nước mắt cũng được. Thì có sao? cậu đau khổ. Chẳng lẽ cậu không có quyền khóc? Hay cậu phải cứng rắn đến không được khóc như trước kia, trước khi quen anh? Chimon cười, nụ cười còn lạnh hơn mưa giá băng. Thân thể cậu , trong bộ quần áo ngủ mong manh, để cho mưa ôm trọn.

Chimon cần một câu trả lời.

Chimon đã có câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro