Chap II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ là tôi phải có mặt ở đây trước khi lớp học bắt đầu. Tôi ghét việc dọn dẹp nhà cửa, vậy tại sao tôi lại phải dọn dẹp nơi này? Giá như thủ thư không đến kiểm tra sự có mặt của tôi vào mỗi buổi sáng và buổi chiều, thì tôi có thể dễ dàng bỏ qua việc cấm túc này rồi.

Tôi lau từng chiếc bàn bằng khăn sạch. Hầu hết đều không cần phải lau chùi nhiều vì có vẻ như không có ai ngồi ở đây.

" Mình ước gì bố mẹ có thể trả hết tiền cho nhà trường để mình không cần phải làm những việc như này." Tôi nhỏ giọng thở dài.

Từ bức tường phía ngoài thư viện, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng mở cửa. Ngoài tôi và cô Tonnam còn có ai đó đang ở đây.

Khi tôi lau xong chiếc bàn cuối cùng, một anh chàng đã bước tới trong góc và ngồi xuống. Đó là Chimon, người mà tôi đã gặp hôm nọ.

Cậu ấy nhìn tôi và mỉm cười " Chào buổi sáng."  Sau đó thả balo xuống ghế.

" Chào buổi sáng, cậu đến sớm thế." Tôi nói trong khi nhìn đồng hồ, vẫn còn hơn bốn mươi phút nữa mới đến tiết học đầu tiên.

" Tại tôi thích luyện tiếng Anh trước giờ học." Cậu ấy nói khi bắt đầu lục lọi chiếc balo màu nâu của mình.

" Vậy là cậu thích học lắm hả?" Tôi hỏi với vẻ tò mò.

" Chắc là vậy. Tôi không đặc biệt yêu thích cũng không ghét nó, chỉ học thế thôi." Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

" Thật sao? Tôi thì lại không thích học, tôi thích xem phim, vẽ tranh hoặc hầu hết mọi thứ khác hơn."

" Ờ." Đó là tất cả những gì cậu ấy trả lời và tiếp tục mở cuốn sách bài tập tiếng Anh của mình ra, rồi nhìn xuống và bắt đầu viết.

Sao cậu ấy có thể bình thản và có động lực đến vậy?...

Tôi rời đi và tiếp tục dọn dẹp, nhiệm vụ tiếp theo của tôi là phủi bụi, mỗi kệ sách đều cần được lau bụi nhanh chóng. Đi dọc các lối đi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là lý do tại sao tôi bị cấm túc như vậy.

Tôi ước gì nhà trường đưa ra những hình thức trừng phạt thường xuyên như bắt nghỉ học cả ngày hoặc cấm túc sau giờ học trong một căn phòng đầy những học sinh khác cũng bị cấm túc.

" Giá như đây không phải là một ngôi trường toàn những học sinh giàu có." Tôi thở dài rồi nói to.

Nếu những đứa trẻ ít giàu có hơn đến đây, thì tôi có thể thực sự thoát khỏi sự kèm cặp và sẽ không phải chịu những hình phạt kỳ lạ như vậy ở trường.

~Tiết thứ ba~

Tôi bước vào lớp toán và ngồi vào chỗ quen thuộc cạnh cửa sổ.

" Này bạn tôi, mày lại đến nữa hả, mày thường không đến lớp học toán ba ngày liền mà." Gemini ngồi ở bàn bên cạnh tôi, nó nhìn tôi với vẻ mặt thích thú. " Đợi chút đã, có phải là mày sợ bị phạt thêm không?" Nó nói với một nụ cười trêu tức.

" Không không không, không phải vậy." Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù đó chính xác là lý do tại sao tôi không bỏ buổi học nào trong tuần này. Hiệu trưởng nói rằng mỗi lần tôi không đến thư viện thì sẽ bị phạt thêm một ngày nữa, và nếu tôi bỏ thêm một buổi nào nữa, tôi sẽ buộc phải học bù trong mùa hè, không đời nào tôi phải từ bỏ mùa hè của mình.

Sau đó giáo viên bước vào lớp và chúng tôi bắt đầu tiết học, nhưng tôi lại bận tâm nhìn ra bên ngoài nhiều hơn. Có một cơn gió dễ chịu với một vài con chim bay qua từ tầng ba, tôi có thể nhìn thấy bãi đậu xe, sân bóng đá và rìa các tòa nhà bên ngoài khuôn viên trường.

Sau đó một nhóm học sinh chạy ra sân bóng, tôi đoán đó là lớp giáo dục thể chất. Ừmmm. Tôi nhìn kỹ hơn một chút, bỏ ngoài tai những gì giáo viên đang nói để có thể tập trung nhìn phía dưới sân.

Đó là Chimon. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy ở ngoài thư viện, tóc nhẹ tung bay trong gió, cậu ấy đang nói chuyện với một số bạn cùng lớp của mình. Vì vậy, cậu ấy ít nhất vẫn có những người bạn cùng lớp, chứ không hoàn toàn chống đối xã hội.

~Sau giờ học~

Tôi bước qua các lối đi với một chiếc xe đẩy sách. Tiếng bánh xe kêu cót két thật khó chịu. " Sao hôm nay lại có nhiều sách phải dọn dẹp thế?" Tôi tự nói với mình.

Chậm rãi đi qua các kệ, tôi thấy mình đang tiến đến chiếc bàn phía sau nơi Chimon luôn ngồi.

Chimon đây rồi. Ánh nắng chiếu vào mặt ở một góc rất đẹp làm nổi bật màu tóc trầm và đôi mắt tinh anh giống như ngày đầu chúng tôi gặp nhau. Hôm nay cậu ấy đang đọc một cái gì đó khác, nó giống như một cuốn tiểu thuyết. Ánh mắt của cậu ấy dán chặt vào trang giấy, đảo từ bên này sang bên kia khi đọc từng câu.

~Sáng thứ sáu~

Phải quét sạch bên dưới những chiếc ghế dài trong thư viện quả là một điều khó khăn, sẽ tốt hơn nếu làm như bụi và giấy vụn bên dưới không tồn tại. Khi tôi cúi xuống để nhét cây chổi xuống gầm chiếc ghế, cô thủ thư đã nói điều gì đó mà tôi không nghe rõ, vì vậy tôi quay lại định hỏi lúc nãy cô ấy nói gì thì thấy cô đang nói chuyện với Chimon, tôi đoán là cậu ấy vừa mới vào.

Tôi đứng đó nhìn họ trò chuyện. Đến khi Chimon quay người lại, đã mỉm cười và nhanh chóng vẫy tay với tôi. Tôi vẫy tay lại, sau đó thấy cậu ấy đi đến chỗ quen thuộc của mình.

Khi tiếp tục quét, tôi dần dần quay lại chỗ Chimon đang ngồi tựa lưng vào tường, hôm nay cậu ấy chỉ đọc một tờ giấy. Tôi tự hỏi nó là cái gì.

Tôi đặt cái chổi sang một bên, sau đó ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cậu ấy. Chimon ngay lập tức ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

" Hôm nay cậu học gì thế?" Tôi hỏi trước khi cậu ấy kịp nói gì.

Cả hai đã giao tiếp bằng mắt. Không gian xung quanh giống như ngưng động khi khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi lần đầu chạm nhau. Chúng tôi đã từng nhiều lần gặp nhau nhưng đây là lần đầu tiên cả hai thực sự nhìn vào mắt nhau. Sau một lúc cậu ấy nhìn đi chỗ khác và quay lại chủ đề của tờ giấy.

" Cái này...tôi đang nghiên cứu cái này..." Cậu ấy nói và giơ tờ giấy lên, đó là các phương trình toán học thông thường. " Tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ môn toán."

Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt có lẽ là kỳ lạ nhất từ ​​trước đến nay. Tôi đã rất bối rối, " Không phải ba tháng nữa mới thi cuối kỳ sao?"

Cậu ấy cười khúc khích vì điều này, tiếng cười của cậu ấy nghe thật dễ thương.

Cậu ấy nói, " Ừm, nhưng không bao giờ là quá sớm để bắt đầu chuẩn bị. Ngoài ra, tôi không muốn bị tụt lại phía sau." Cậu ấy mỉm cười.

" Hôm nay cậu đeo khuyên tai!" Tôi hào hứng nói với giọng thì thầm. " Tôi thích nó." Tôi nói và nhìn chằm chằm vào viên kim cương trên tai cậu ấy, nhưng Chimon lại ngay lập tức chạm vào chiếc khuyên tai.

" Đợi đã, đừng, tại sao cậu lại tháo nó ra?" Tôi hỏi khi cậu ấy tháo chiếc khuyên tai xuống và bỏ vào balo.

Chimon có vẻ hơi xấu hổ trước phản ứng của tôi.

" Chỉ là...tôi không muốn gây thêm sự chú ý cho bản thân mình, cứ khi nào tôi đeo bất kỳ loại trang sức gì, luôn có một vài người trong lớp hỏi về nó..."

Tôi lập tức che miệng lại. " Xin lỗi, tôi không có ý..."

Cậu ấy cắt ngang lời xin lỗi của tôi. " Không phải cậu." Chimon vội vàng nói và vẫy tay. " Ý tôi là thường có một vài cô gái hỏi về nó, đặc biệt là giá cả. Tôi không nghĩ giá của một chiếc khuyên tai đơn giản này thực sự quan trọng, họ chỉ muốn có thứ gì đó để so sánh với tôi. Tôi không thích việc bản thân bị so sánh với họ." Cậu ấy nói khi giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn.

Tôi cảm thấy tồi tệ, có vẻ như cậu ấy thực sự bị những đứa trẻ giàu có khác khinh thường, hoặc có thể đã bị ai đó hạ bệ trong quá khứ. Nhưng Chimon có vẻ không đặc biệt lo lắng về chuyện đó, nên có thể là không có bất kỳ sự bắt nạt nào cả.

Tôi nhìn cậu ấy. " Tôi nghĩ nó rất hợp với cậu." Tôi nói. " Nhưng tôi cũng không thực sự đeo bất kỳ đồ trang sức nào đến trường, chủ yếu là vì bà của tôi luôn bảo tôi giữ nó ở nhà để không ai có thể đưa ra bất kỳ giả định nào về tôi." Tôi nói tiếp trước khi quay lại với nhiệm vụ dọn dẹp của mình.

~Giờ ăn trưa~

Tôi bước vào thư viện quay lại gặp Chimon với ly trà trái cây và đồ ăn nhẹ trên tay. Như thường lệ, cậu ấy đang ngồi một mình, dán mắt vào việc học, Chimon không ngước nhìn tôi cho đến khi tôi kéo ghế ra ngồi đối diện cậu ấy.

Cậu ấy bắt gặp ánh mắt của tôi và ngay lập tức nhìn đi chỗ khác, sau đó mới quay lại với cuốn sách của mình. " Cậu đang làm gì thế?" Chimon hỏi trong khi nhìn vào sách.

Tôi mỉm cười và mở túi snack rong biển ra. " Tôi đến đây để ngồi với cậu, tôi không biết ăn trưa ở đâu cho yên bình nên tôi nghĩ mình nên đến đây."

Cậu ấy gật đầu và liếc nhìn món ăn nhẹ của tôi. " Bữa trưa chỉ ăn thế thôi à?"

" Ừm, hôm nay tôi không đói lắm. Hơn nữa, mấy thứ này cũng rất ngon mà, cậu đã thử chưa?" Tôi nói và đưa túi snack cho cậu ấy. Chimon bất ngờ và chỉ lắc đầu với vẻ mặt hơi bối rối.

Chimon quay lại đọc sách, tôi thì uống trà và quan sát cậu ấy. Tôi đã nhận thấy rằng khi cậu ấy bắt đầu tập trung, vẻ mặt của cậu ấy trở nên rất thú vị.

Nghĩ như thế có kỳ lạ không ta? Rốt cuộc thì tôi chỉ ngồi đây nhìn cậu ấy thôi, nhưng sự hiện diện của cậu ấy thật dễ chịu, khác hẳn với những người bạn khác của tôi.

" Vậy...tôi có thể hỏi được không, Chimon. Họ của cậu là gì vậy?" Tôi hỏi. Tôi tò mò muốn biết tại sao cậu ấy lại có thể khác biệt như vậy so với bất kỳ học sinh nào khác.

Cậu ấy ngước nhìn tôi và đồng thời đánh dấu lại trang đó. " Tên tôi là Wachirawit Ruangwiwat. Tại sao cậu lại hỏi vậy?"

" À...tôi đang tự hỏi gia đình cậu là ai vì cậu có vẻ không bế tắc như một số bạn khác trong lớp của tôi. Cậu rất khác." Tôi hy vọng điều mình nói sẽ không nghe kỳ lạ.

Cậu ấy nhìn tôi, nhướng mày và mở miệng định nói điều gì đó, nhưng không có gì phát ra hết, cậu ấy nhìn lại dấu trang của mình. " Ờ đúng rồi...Cha mẹ tôi không nổi tiếng lắm, họ chỉ có công việc lương khá cao thôi." Sau đó cậu ấy lại ngước nhìn để thu hút sự chú ý của tôi, " Mẹ tôi điều hành bảo tàng quốc gia, còn bố tôi và gia đình bên nội đều là nhà đầu tư. Bố tôi chủ yếu đầu tư vào các đội thể thao, sân vận động thể thao và các công ty công nghệ."

Tôi rất ngạc nhiên vì điều này, Chimon dường như không thực sự quan tâm đến chức vụ của bố mẹ mình. Cậu ấy có thái độ thờ ơ về tất cả, điều đó rất ấn tượng, đặc biệt là khi hầu hết những người khác cố gắng tăng cường và phát huy sự giàu có của gia đình mình.

" Ừmmm...vậy cậu có muốn cho tôi biết họ của mình không?" Chimon nói. Tôi không nhận ra rằng mình đã mất quá nhiều thời gian để trả lời vì tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ.

" Tên tôi là Tanapon Sukumpantanasan, cả bố và mẹ tôi đều làm việc trong lĩnh vực bất động sản. Mẹ tôi và ông ngoại đều sở hữu một số chợ thực phẩm và các khu mua sắm ở Bangkok, Việt Nam và Singapore." Tôi hy vọng bây giờ mình không tỏ ra kiêu căng. Tôi tiếp tục, " Và bố tôi là người đứng đầu một công ty bất động sản lớn và công ty quản lý tài sản."

Chimon mỉm cười và trông như thể cậu ấy quan tâm nhưng chỉ để tỏ ra tử tế, chứ thật ra cậu ấy cũng dường như không quan tâm đến công việc của bố mẹ tôi.

" Ừm, dù sao...vậy cậu cũng học vào cuối tuần à?" Tôi hỏi, cố gắng thay đổi chủ đề. Cậu ấy có vẻ thích câu hỏi này hơn câu hỏi trước.

suốt bữa trưa tôi liên tục hỏi Chimon những câu hỏi và cậu ấy cứ trả lời. Chimon dường như muốn quay lại với cuốn sách của mình, nhưng cậu ấy không bao giờ ngăn tôi lại. Cậu ấy trông vẫn thực sự quan tâm đến những gì tôi nói, ánh mắt cậu ấy thể hiện lòng tốt thực sự và vì lý do nào đó đã buộc tôi phải tiếp tục huyên thuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro