8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chimon vì có đặc quyền của Perth, nên khi ở trong đây em được những người xung quanh có cái nhìn khác hơn, cũng có thể nói là ngưỡng mộ. Nếu như người khác, họ sẽ nói em là một kẻ điên, lại đồng ý ở một cái nơi chẳng ra gì. Thậm chí, em còn tỏ ra khá thích thú nữa. Nhưng so với một đứa trẻ không có nhà, không có người thân, cơm áo gạo tiền lại càng không có. Chắc chắn rằng, chúng sẽ chọn những gì có lợi ích cho bản thân mình.

Ở nơi đây mọi hành động được cảnh sát quản lý nghiêm ngặt, nhưng đổi lại em có chỗ ngủ đàng hoàng, lại còn được ăn đủ bữa. Với lại, cũng không cần phải chạm mặt những tên côn đồ ngoài kia, em sẽ không bị đánh nữa. Chimon cũng chỉ có mỗi Ohm, nếu em không theo cậu, thì em chẳng còn ai bên cạnh cả. Perth cũng thế mà dạy em rất nhiều thứ, trong đó có cả việc học. Nhưng dù cho nơi đây có tốt hơn cái chỗ xập xệ kia, nó vẫn không bị gò bó và sẽ tự do hơn rất nhiều.

- Anh Ohm, khi nào thì anh mới được ra khỏi đây vậy?

- Khi nào đại ca Perth ra, thì anh mới có thể ra.

Chimon như hiểu ra được gì đó, em nhìn về hướng đàn ông đang ngồi đọc sách ở một góc kia. Bạn nhỏ bò lại chỗ anh, quỳ gối ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn, điều đó làm cho anh để ý đến ngay.

- Xinh đẹp có chuyện gì sao?

- Chú! Khi nào thì chú mới được ra vậy?

- Em muốn ra lắm rồi à?

- Dạ muốn! Ở trong đây có chỗ ngủ thì cũng thích thật. Nhưng mà, lại chẳng có thể được ngắm trăng, nó cũng ngột ngạt nữa.

- Chịu thêm một chút nữa, bữa sau tôi ra khỏi đây rồi. Lúc đó, em với anh em cũng sẽ ra cùng.

- Chú nhớ nha! Chú nói với em rồi đấy. Chú móc nghéo với em đi.

Chimon đưa ngón út ra ngang tầm với ngực anh, chờ đợi người kia cũng làm lại với mình. Perth nhìn thấy gương mặt hớn hở kia, cũng không muốn em phải hụt hẫng, nên anh liền móc ngón úp của mình vào ngón út của em. Ohm và đàn em của anh nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đây chẳng là lần đầu nhìn thấy hai người như này.

Từ lúc em ở đây, phòng giam đột nhiên vui hơn hẳn, tiếng cười nói cứ thế mà vanh vách phát ra ở bên tai. Perth nếu không có ai đến thăm hoặc dùng bữa, thì cũng chỉ ở trong phòng giam xuyên suốt cả ngày cũng chỉ vì em. Chẳng biết lí do nào, tù nhân trong phòng giam đều thấy anh cứ nhìn em mãi, dường như ánh mắt lúc nào cũng chỉ có mỗi em. Nay cũng thế, họ lại thấy ánh mắt kì lạ của anh, nhưng mà gọi là kì lạ cũng không phải, phải gọi là mê mẩn đến mức không thể rời mắt.

- Xinh đẹp tôi có chuyện muốn nói với anh em, nên em ra kia chơi một lát nhé.

- Dạ! Chú cứ nói đi

Chimon ngoan ngoãn đi ra chỗ khác chơi cho hai người nói chuyện riêng, còn anh thì mang vẻ mặt như muốn đánh người kia mà lại chỗ cậu. Ohm cũng không còn có bài xích gì với người trước mắt, dù gì cũng gọi người ta hai tiếng đại ca, ít ra cũng phải biết điều mà nghe lời.

- Đại ca, anh muốn nói gì với tôi hả?

- Cậu cũng nghe rồi đấy, tôi sắp sửa ra khỏi nơi đây. Đồng nghĩa với việc, xinh đẹp và cậu cũng sẽ ra ngoài cùng với tôi.

- Tôi biết! Tôi cũng chán cái cảnh ăn cơm nhà nước lắm rồi.

Ohm cười khà khà đùa giỡn vài tiếng. Mà đúng thật, so với việc ăn cơm nhà nước nhưng không được tự do, vậy thì thà ăn bánh mì ngoài lề đường còn ngon hơn. Perth cũng chỉ cười nhẹ, rồi lại trầm tư suy nghĩ, nghiêm túc gọi tên của người bên cạnh.

- Ohm!

- Tôi nghe!

- Làm giang hồ, nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Muốn, thì sẽ người tới giành địa bàn. Muốn, thì sẽ có người tới kiếm chuyện. Cái mạng đôi khi cũng không giữ nổi. Gây thù chuốc oán, là chuyện cậu dường như phải làm hàng ngày. Một bên cầm dao, một bên cầm súng, tay đánh chân đá. Một khi đã vào, chắc chắn hoàn lương không dễ.

- Tôi hiểu! Nhưng tôi không muốn phải lang thang trên cái đất này nữa. Ít ra tôi theo anh, tôi còn có người bảo kê hơn là bị người khác khinh thường.

- Cậu cũng không đành lòng để xinh đẹp giống cậu đúng chứ?

- Xã hội này quá nhiều khinh miệt với những không quyền không thế, tôi không muốn em ấy cũng phải trải qua như vậy.

Perth nhìn chằm chằm vào em, bạn nhỏ đang ngồi vẽ vời gì đó vào trang giấy trắng. Trong phút chốc, anh chợt nhận ra em cũng như tờ giấy trắng đó, vừa ngây thơ lại vừa trong sáng. Xã hội này có quá nhiều cạm bẫy, sự thuần khiết này, anh không muốn em bị nó vấy bẩn. Chimon cảm thấy ai đó đang nhìn mình, em ngước mặt lên chạm vào ánh mắt của người đối diện. Em nở nụ cười tươi của một đứa trẻ, cứ ngỡ là hồn nhiên, nhưng thật ra là hiểu chuyện. Perth dựa đầu vào tường, mắt nhìn lên trần nhà hỏi.

- Em ấy chắc cũng nhỏ hơn tôi nhiều. Đúng chứ?

- Mười tám, nhỏ hơn anh một giáp.

- Xinh đẹp gọi tôi bằng chú là phải.

Anh nói xong thì liền cười. Không ngờ một người gần ba mươi như anh, lại để ý một nhóc nhỏ vừa mới đủ tuổi vị thành niên, cũng là người lần đầu làm cho có cảm xúc mãnh liệt đến thế. Perth tự cười bản thân, một ông chú chưa từng quen ai, nên chẳng biết làm gì ngoài ngồi ngắm người ta. Ohm thấy anh cười, liền nói vài câu trêu.

- Ít khi nào tôi thấy anh cười lắm đấy.

- Cậu tưởng tôi giống mấy bộ phim giang hồ, không biết cười, không cảm xúc hay sao?

- Đại ca, anh không cho tôi tiền tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Tôi còn nghĩ, anh sẽ chỉ cười với em tôi.

Vừa mới dứt lời, người cậu vừa mới nhắc đã đứng trước mặt cả hai. Ohm vì giật mình mà la lên một tiếng lớn, em cũng thế mà loạng choạng ngã nhào ra đằng sau. Em cứ nghĩ mông mình sẽ yên vị dưới sàn, nhưng bạn nhỏ đã nghĩ quá xa rồi. Perth thấy em ngã liền đỡ người em vào lòng mình, còn không quên kiểm tra xem người có bị trúng chỗ nào hay không. Cũng may, em không có bị làm sao cả.

- Chú... Chú không có làm sao chứ?

Chimon lúc này mới nhìn lại tư thế của hai người họ, em ngồi lên bụng anh, còn anh thì nằm dài ra sàn. Cái áo cũng thế mà vén lên cao, làm lộ ra múi bụng săn chắc, em cũng vì thế mà nhìn không chớp mắt. Chimon từ ngại rồi chuyển sang luống cuống, đã té thì không nói, đã vậy em còn ngồi lên bụng của người ta nữa. Bạn nhỏ xấu hổ đến mức, hai cái tai đỏ ửng lên.

Hành động luống cuống đó của em đã làm thu hút người ở dưới thân, khóe miệng nâng cao lên, anh muốn hôn xinh đẹp này một cái. Nhưng chỉ mới dám nghĩ, chứ chưa dám làm, cũng vì không muốn ai kia chạy đi. Perth chống tay ngồi dậy, để em ngồi lên đùi mình, cho cả hai ngồi đối diện với nhau.

- Chú, chú để em ngồi xuống đàng hoàng đi mà.

- Ngồi như vậy, không phải êm hơn sao?

- Êm thì có êm thật. Nhưng... Nhưng mà ngại lắm.

Tư thế này đúng là êm mông, nhưng cũng ám muội quá rồi. Chimon ngại đến nỗi không dám nhìn vào mặt anh, cứ nghiêng bên này rồi sang bên khác, còn không thì cúi xuống. Perth nâng nhẹ cằm em lên, anh muốn ngắm gương mặt xinh đẹp này nhiều hơn nữa.

- Khụ, Khụ!

Tiếng ho của Ohm phá đi sự ngại ngùng trong phòng giam, cánh tay của anh cũng phải hạ xuống khi nghe cậu ho. Tay anh lúc này cũng mới nới lỏng ra, em leo xuống khỏi đùi người đàn ông đẹp trai trước mặt, ngồi giữa anh và cậu.

- Đại ca à! Anh cứ từ từ, da mặt thằng bé mỏng lắm.

Cậu xoa cái đầu nhỏ ở bên cạnh, rồi nhìn mặt mày của đứa em mình đã đỏ như trái cà chua. Chimon lảng tránh sang một chuyện khác để cho đỡ ngại, em đưa tờ giấy cho Perth xem, trên trang giấy đó chính là dáng ngồi anh nói chuyện với Ohm lúc nãy.

- Xinh đẹp vẽ tôi sao?

- Dạ, chỉ là rảnh rỗi ngồi vẽ vời một chút.

- Đẹp lắm! Cảm ơn em.

Ohm ngó sang nhìn bức vẽ đó, phải nói là em rất có năng khiếu hội họa, chỉ chốc lát mà có thể vẽ anh đẹp đến như vậy. Nhưng mà em chỉ vẽ có mỗi mình Perth , cậu cũng ngồi kế bên, nhưng lại chẳng thấy đâu cả. Nhìn một lớn một nhỏ cứ thế mà ngồi nói về bức vẽ trên tay, Ohm cũng hiểu ra được, nhưng chỉ cười thầm ở trong bụng.

____________
Cám ơn mọi người đã ủng hộ nha.
Mọi người bình chọn giùm tui nha.
🖤💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro