9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, trong lúc trời còn chưa sáng tất cả tù nhân còn chìm trong giấc ngủ say, thì anh đã thức giấc. Cũng là vì có việc cần làm. Perth mon men theo lối cũ, đi đến căn phòng ở cuối dãy, nơi đó có một viên cảnh sát gương mẫu đang ngồi làm việc. Anh mở cánh cửa gỗ đó ra, ánh đèn trắng được bật sáng khắp cả phòng, tài liệu và sách cũng được chất đống ở trên bàn.

Người kia nghe tiếng động phát ra, tay lập tức dừng lại việc mình đang làm, nhưng rồi lại tiếp tục công việc dang dở. Perth tự kéo ghế ngồi xuống đối diện, mặt rất bình tĩnh mà nhìn từng cử động của tên trước mặt.

- Không biết anh Perth đến đây có việc gì vậy nhỉ? Chắc hẳn, là việc gì đó rất quan trọng.

- Cũng không quan trọng lắm đâu. À mà không, tôi thấy nó không quan trọng, nhưng có lẽ cảnh sát Zun thấy nó quan trọng.

- Tôi sao?

Viên cảnh sát chỉ tay vào mình, mặt ngờ nghệch không hiểu ý của anh. Perth đứng dậy đi xem mấy cuốn sách ở trên kệ, anh vừa đi vừa nói.

- Tôi sắp không ở trong đây nữa. Cũng đồng nghĩa, sẽ có người không thích việc này.

- Ý của anh là sao? Mà, chuyện anh ở hay không ở điều là quyền của anh. Nếu anh ra khỏi đây rồi, thì đừng vào đây nữa. Chắc ngài Titicharoenrak cũng đứng ngồi không yên, khi phải bao che cho anh ở trong đây đấy.

Perth không nói gì, mắt hướng tới một cuốn sách, tên của nó làm cho anh phải thích thú. Anh cầm cuốn sách đi đến gần Zun, trong tướng đi vừa quyền lực, cũng vừa khoan khoái ung dung vô cùng.

- Tâm!

Cuốn sách được giơ lên cao cho Zun thấy, tên đó gật đầu nhưng vẫn không thể hiểu anh muốn nói gì về nó. Còn chưa kịp hỏi, cuốn sách đã giáng xuống đầu tên đó một cách mạnh mẽ. Zun liền ngã ra sàn, ôm cái đầu có một vết hở lớn trên trán, mặt hoang mang ngước nhìn anh. Perth ngồi xổm xuống, tay chống lên đùi, cười nhếch mép khinh bỉ đối phương.

- Anh Perth, anh điên rồi hả?

- Tao không điên, mà chính mày làm cho tao điên. Mày nghĩ tao cần cái sự bao che của ông già kia lắm à?

Chỉ có những con chó cụp đuôi như mày, mới đi theo nịnh nọt cha tao. À mà quên, chó làm sao biết nghe tiếng người. Giơ tay ra, lát tao cho ăn xương.

- Mẹ kiếp! Mày tưởng mày hay ho lắm hả? Cũng chỉ là một thằng giang hồ, có hơn gì tao.

Zun lúc này trừng mắt lên, tay vẫn chặn vết thương trên đầu. Dường như nó không giảm, mà càng ngày càng chảy nhiều hơn.

- Suỵt! Mày nói vậy là mày sai. Tao có là giang hồ, thì tao cũng được người ta quỳ rạp dưới chân. Còn mày, chỉ là thằng dưới chân đòi tao cho ăn cơm.

- Mẹ mày! Tao là cảnh sát, mày nghĩ xã hội sẽ theo phe tao hay phe mày.

- À! Vậy để tao cho mày xem cái này.

Perth rút trong túi quần ra một cái điện thoại, đưa cho Zun xem, làm cho anh ta phải hãi hùng. Đó là một đoạn Zun ăn chơi trác táng ở quán bar, dùng chất kích thích, lại còn quan hệ với người chưa đủ tuổi thành niên. Nhiêu đây cũng đủ để tước bằng cảnh sát của tên này rồi. Zun định đưa tay ra chộp lấy điện thoại, nhưng anh đã rút tay về bỏ vào túi.

- Perth... Anh muốn gì tôi cũng sẽ làm cho anh. Anh làm ơn xóa cái đó đi.

Perth nhìn tên này quỳ lại dưới chân mình, liền tỏ ra thích thú. Bản thân là một cảnh sát cao quý, ai cũng nhìn vào với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng lại quỳ dưới chân xã hội đen chỉ vì bê bối của chính bản thân. Anh cười khẩy, đứng dậy dùng chân nâng mặt của Zun lên.

- Tao cũng muốn! Nhưng mà, tao đã lỡ đưa nó cho sếp và đồng nghiệp của mày rồi.

Lúc này đây, điện thoại của Zun có hàng chục tin nhắn và cuộc gọi đến, tất cả đều là tin nhắn khủng bố. Zun điên tiết định lao vào đánh anh, nhưng lại bị anh đạp nằm xuống.

- Mẹ mày thằng khốn! Mày đừng nghĩ mày có quyền, rồi muốn làm gì thì làm... Á!

Anh đá vào mặt của tên đó, mặt mày của Zun bây giờ chỉ có một màu đỏ tươi. Perth giật tóc Zun ra đằng sau, gằn giọng nói từng chữ.

- Mày nói hay lắm! Mày nói tao, sao không nhìn lại bản thân mày đi? Đừng tưởng tao không biết mày làm gì. Zun, làm cảnh sát nhưng lại tiếp tay cho kẻ buôn bán nội tạng. Đó còn là kẻ thù của tao. Tao nói đúng chứ?

- Mày... Mày... Sao mày biết?

- Chuyện gì mà thằng Perth này không biết. Mày có thể dùng tấm bằng cảnh sát đó để che mắt người khác, cho hành vi buôn bán của mày, nhưng tao thì không. Nên nhớ, mày đang sống ở luật của tao, thì phải chấp nhận theo luật của tao.

Zun lúc này đã không thể nói được gì nữa, vì anh đã nói rất đúng. Perth nhìn tên này thẫn thờ trước những gì mình làm ra, giờ đã đổ nát dưới tay anh, nhưng anh không quan tâm. Zun chính là người bắt anh vào đây để cho bên kia thuận lợi chiếm khu của anh, nhưng họ quên là còn bạn thân anh ở bên đấy. First là người thay anh làm mọi việc, kể cả việc đánh nhau với bọn kia để giữ địa bàn.

Perth nhìn cuốn sách trên tay, rồi nhìn Zun. Một cảnh sát người người coi trọng, nhưng lại làm chuyện đồi bại bán tận lương tâm. Vì sao dân phải khổ sở đòi lại công lý? Vì sao người đút lót thì sẽ không bị xử án? Cũng chính là vì lòng tham của những người như Zun.

Dần dần đi, hai từ cảnh sát đẹp đẽ kia, cái nghề chân chính đã bị những tên như này làm vấy bẩn. Perth không ghét cảnh sát, nhưng hắn ghét kẻ tồi làm cảnh sát. Thử hỏi, những người trẻ khao khát giúp dân giúp đời ngoài kia, sẽ cảm thấy như nào khi thấy những mặt tối của cái nghề này. Người cảnh sát tốt, cũng sẽ bị nhìn khác đi. Một con sâu, mà làm rầu cả nồi canh. Anh đem cuốn sách ném xuống đất, đứng dậy bước ra cửa, trước khi đi còn không quên quay đầu lại nói.

- Nếu mày muốn hạ bệ tao, mày phải suy nghĩ mày là ai, đứng ở vị trí nào. Cuốn sách đó không hợp với mày đâu. À mà không, nó hợp với mày nhưng mà là theo nghĩa khác.

Cánh cửa phòng đóng lại, Zun nằm ngây ngốc nhìn cuốn sách mà đã anh đã ném vào người mình. Giờ đây sự nghiệp của Zun đã không còn, chỉ biết nằm đó nhìn lấy tấm bằng cao quý được treo trên tường, chắc là nó sắp phải được lấy xuống. Và Zun cũng hiểu ra, ý của Perth là gì rồi.

Tâm trong tận tâm. Nhưng tâm, nó cũng có trong nhẫn tâm.

Sau khi xử lý chuyện của mình và tên cảnh sát cặn bã kia, Perth vờ như không có chuyện gì mà trở lại phòng giam. Thấy em nằm không đắp chăn, liền đắp chăn cho em đàng hoàng, rồi mới chịu nằm. Nhưng Perth không biết, em đã thức từ lúc anh mở cửa bước vào. Perth nằm gác tay lên trán, mắt hướng lên trần nhà, có lẽ đang nghĩ việc lúc nãy. Âm thanh thỏ thẻ phát ra bên tai anh, cũng đoán được là giọng em.

- Chú mới đi đâu về vậy ạ?

- Sao em không ngủ nữa đi? Còn sớm lắm.

Cả hai bây giờ nằm đối mặt với nhau, anh đưa tay vuốt nhẹ mấy cọng tóc lưa thưa đang xõa xuống của em, trông anh bây giờ thật sự rất khác với lúc nãy. Đột nhiên, em nắm lấy tay anh kéo xuống, mặt lo lắng khi thấy có một vết trầy dài trên cổ tay.

- Chú sao lại như này? Chú đi đánh nhau nữa sao?

- Không sao! Chỉ là vết trầy cỏn con.

- Nhưng mà sẽ rát lắm cho coi.

Chimon thổi nhẹ lên chỗ bị trầy, em chu môi ra hôn lên nó một cái trong vô thức, khi hôn xong em mới nhận ra mình mới vừa làm gì. Bạn nhỏ đưa mắt từ từ lên nhìn anh, mong là sẽ không bị anh mắng hay đánh cho một trận. Khi nhìn thấy người kia không có biểu hiện gì ra mặt, cứ như là hóa đá, em muốn cắn bản thân mình một cái ngay bây giờ.

- Em chỉ... Chỉ cho nó bớt đau... Chú...

- Em có thể hôn thêm không?

- Dạ?

Em cứ tưởng mình nghe nhầm, đôi mắt mở to ra hết cỡ, hỏi lại anh thêm lần nữa.

- Chú mới nói gì thế ạ?

- Có thể hôn thêm không?

- Có... Có thể!

Vừa mới trả lời xong, em liền hôn nhẹ lên vết trầy của người kia thêm lần nữa. Tai Chimon bây giờ cũng đã đỏ hết cả lên, trong phòng lúc này cũng không có ánh đèn, bạn nhỏ nghĩ là anh sẽ không nhìn thấy được nó. Lúc bạn nhỏ tính rút tay về, thì bị bàn tay kia nắm chặt lấy, nằm trọn trong lòng bàn tay to lớn kia. Một cái hôn thật nhẹ nhàng lên mu bàn tay nhỏ của em. Chimon có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi đang nhà lên tay mình.

- Chú còn đau không?

- Tôi không đau nữa! Xinh đẹp, cảm ơn em.

- Chú, em còn muốn ngủ. Chú cũng nhắm mắt ngủ cùng em đi.

Perth gật đầu. Em nằm nhắm mắt lại, đôi lúc hé ra một chút để xem người kia có ngủ giống mình chưa. Khi nào thấy anh ngủ rồi, thì em mới chịu nhắm mắt lại ngủ. Thật ra anh vẫn chưa ngủ đâu, cứ nhìn thấy bạn nhỏ cứ hé mắt rồi lại nhắm, anh vừa nhịn cười vừa nằm im như vờ đã ngủ. Xinh đẹp này, thật biết cách làm cho anh luôn cười mà.

________________
Cám ơn mọi người đã ủng hộ nha.
Mọi người bình chọn giùm tui nha.
🖤💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro