Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt đỏ ngầu dán chặt lên bàn tay to béo gớm guốc, Perth nhanh chóng mất đi lý trí như con thú dữ bị chọc giận, giơ chân đạp mạnh lên lưng tên trước mặt. Tên đầu trọc đau đớn ngồi xổm xuống, Perth lập tức bước lên chặn lại, liên tục vung nắm đấm vào mặt đối phương.

"Để tao đánh chết mẹ mày! Đi chết đi! Đi chết đi!"

Không biết bao nhiêu cú đấm hạ xuống, chỉ biết tay hắn đã mất đi cảm giác. Tên đầu trọc bị đánh sặc máu hoảng sợ luôn miệng xin tha nhưng Perth không dừng lại dù chỉ một giây. Mãi cho đến khi Chate tới...

"Perth, đừng đánh nữa! Mày đánh nữa là nó chết đó! Mai mốt nó không dám nữa đâu. Mày tha cho nó đi!" Chate kéo tay Perth, cố hết sức ngăn lại.

Hai mắt Perth hằn đầy tơ máu như bị tẩu hỏa nhập ma, ánh mắt đã mất đi nhân tính từ lâu. Hắn nhấc tay còn lại tiếp tục đấm xuống mặt tên đầu trọc đang thoi thóp dưới đất.

"Saint! Saint! Tụi tao sai rồi! Mày mau khuyên thằng Perth đi! Nó mà đánh nữa là có chuyện lớn đó!!!" Chate không ngăn được Perth vội quay đầu lại cầu xin Saint.

Nghe thấy tên "Saint", Perth khựng nắm đấm lại giữa không trung, cuối cùng đấm mạnh xuống khuôn mặt đã đầy máu me phía dưới một lần nữa.

Sau đó, hắn đứng dậy chạy về phía người đang ngồi xổm ở góc tường, cố gắng kiềm chế đôi tay đang run lên, nhẹ nhàng tháo băng keo dán trên miệng và tay đối phương ra, sau đó cởi áo khoác đắp lên chiếc áo sơ mi đã bị xé rách.

Đột nhiên, Perth không dám nhìn vào cặp mắt vô hồn kia, chỉ có thể cúi đầu cất giọng khàn khàn.

"Đi nổi không?"

Saint không đáp, chỉ bám vào cánh tay Perth để đứng lên, thất thểu đi ra khỏi con hẻm nhỏ.

Trên đường về, Saint dựa vào cửa kính xe không nói một lời, cơ thể không còn run rẩy nữa, nước mắt cũng đã được gió đêm hong khô. Từng ánh đèn đường lướt qua khuôn mặt điềm tĩnh của Saint, tựa như bức tranh của sự câm lặng.

Đường về êm đềm đến lạ kỳ, rất nhanh đã đến trước cửa nhà. Đợi Perth trả tiền cho tài xế xong, Saint đã đặt tay lên tay nắm toan mở cửa xe đi xuống.

"Saint, xin lỗi anh!"

Rốt cuộc, Perth cũng nói ra khỏi miệng.

Bàn tay đặt trên cửa xe chậm rãi buông xuống, Saint từ từ xoay người lại, tựa như một thước phim cũ quay chậm trong đêm mùa hạ. Saint nương theo ánh đèn đường nhìn người đối diện, trong đôi mắt nai con lúc này chỉ còn lại sự tĩnh mịch, đôi môi khô nứt mấp máy cất giọng khàn khàn.

"Đừng nói cho mẹ anh biết."

Đột nhiên, Perth cảm giác hình phạt tàn khốc nhất trên đời cũng không bì được với thế này.

"Xin lỗi anh."

Perth lặp lại lần nữa. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy ngôn từ lại nghèo nàn như vậy. Hắn không biết phải nói gì để bù đắp cho những chuyện vừa xảy ra.

Trong mắt Saint không hề có chút gợn sóng, khóe môi lại vẽ lên một nụ cười mỉm hoàn toàn không ăn nhập.

"Em biết không? Vậy mà anh đã ngây thơ cho rằng..."

Trong đôi mắt khó hiểu của Perth, nụ cười của Saint dần tắt.

"Perth, chúng ta cứ giống như bây giờ, vĩnh viễn là anh em được không?"

Cổ họng Perth như có gì nghẹn lại.

"Tạm biệt em, Perth!"

...

Lúc Perth ngủ dậy, Mặt Trời đã ngả về phía Tây.

Qua một đêm, vô số vết bầm thi nhau mọc trên tay hắn. Hai mu bàn tay đều bầm đen, cổ họng thì đau rát khó chịu. Cầm ly nước rỗng, Perth chật vật ngồi dậy đi xuống lầu.

"Bà chủ, còn nửa tháng nữa cậu Saint mới đi Úc mà? Sao sáng nay đã đi rồi?"

"Ừm, lúc sáng nó mới nói cho em biết nó đổi vé máy bay sang hôm nay. Nó nói muốn qua trước để thích nghi. Cũng không biết thằng nhỏ này bị gì nữa. Rõ ràng tối qua nó còn vui vẻ chạy đi tìm Perth để đưa quà chia tay. Em kêu nó ở nhà đợi, nó còn tỏ ra không vui."

Ly thủy tinh lăn lộc cộc trên cầu thang, xoảng một tiếng rơi xuống sàn nhà.

Thanh xuân của Perth, vĩnh viễn chấm hết từ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro