Chương 10: Còn chưa cút trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày Jiyeon đều là không yên lòng. Thầy giáo đang giảng bài nhưng cô một chút cũng không có nghe lọt. Mà ngay cả vấn đề thấy giáo nói cô cũng không biết là cái gì. Nhưng bởi vì cô là tam tiểu thư Hahm gia, trường học này tên là ‘ T-ara ’ chính là do Hahm gia mở , cho nên thầy giáo cũng chỉ là cười trừ chứ không truy cứu thật sâu.

Sau khi tan học Jiyeon cũng không có theo lời EunJung nói chờ ở chỗ EunJung chỉ rồi cùng nhau về nhà, mà là một thân một mình ở trên đường cái không biết đi đâu, trong đầu tràn đầy hình ảnh bi thương kia, bản thân mình không còn sạch sẽ? Mình không phải là em gái mà là sủng vật,cho nên chỉ có thể cho EunJung muốn làm gì thì làm.

Nghĩ đến đây nước mắt lại từng giọt từng giọt nhỏ xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không còn nụ cười làm cho người ta thương, có cũng chỉ là cứng đờ và trống rỗng, giống như là tượng gỗ mất đi linh hồn.

EunJung vĩnh viễn đều luôn làm cho người ta chăm chú nhìn, đứng ở dưới ánh mặt trời lại so với mặt trời rực rỡ còn chói mắt hơn. Nhưng tâm tình của EunJung cũng không phải tốt đẹp như vậy, bởi vì EunJung cho rằng sủng vật đáng lý đứng bên cạnh xe chờ đợi EunJung đến nhưng mà không có ai đứng đợi, điều này làm cho tâm tình của EunJung khó chịu đến đỉnh điểm.

“EunJung, thật may nha, mình tên là Lily, mình… .”

“Cút ngay.” Không đợi tiểu mỹ nữ nói hết lời, EunJung liền bực mình đối với tiểu mỹ nữ quát. Tâm trạng của EunJung hiện tại rất khó chịu, cho nên ai cũng đừng đến chọc EunJung, đây chính là lời nói viết ở trên mặt EunJung.

Tiểu mỹ nữ chỉ có thể hai tròng mắt rưng rưng ủy khuất sau đó bỏ đi.

Mà sắc mặt của EunJung là càng ngày càng khó coi.

“Không thấy Jiyeon?” Thuận tay bắt lấy một cái bạn học nữ hỏi. Cũng không quản người hỏi có biết hay không.

“Không có, không nhìn thấy.” Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Vân Khải EunJungbực bội, bạn học nữ  run rẩy trả lời. Coi như là EunJung quen biết rất nhiều  nhưng mà ai cũng đừng hy vọng EunJung có thể hiểu được thương hoa tiếc ngọc.

Dùng sức đẩy bạn học nữ  ra.”Jiyeon cô không lập tức xuất hiện ở trước mặt của tôi,tôi nhất định khiến cô sống không yên.” Thấp giọng chửi bới.

Nhưng mà Jiyeon cũng không có xuất hiện đúng thời gian chỉ định.

EunJung đạp mạnh vào xe thể thao. Cất bước, trầm mặt đi về hướng phòng học.

Nhưng mà lấy được câu trả lời là Jiyeon sớm trở về, hơn nữa là một mình rời khỏi trường học. Điều này làm cho EunJung lập tức nổi trận lôi đình.

Tàn bạo đạp ga xe thể thao không mục đích chạy trên đường lớn. EunJung không biết mình đang tìm cái gì, nhưng con mắt chính là không tự chủ tìm kiếm khắp nơi.

Không biết là xảy ra chuyện gì nhưng vừa lúc nhìn thấy vài người thiếu niên dáng vẻ lưu manh vây quanh một dáng người nhỏ gầy.

EunJung nhìn một cái liền nhận ra dáng người nhỏ gầy bị vây quanh chính là sủng vật của mình. Mang theo tức giận đóng mạnh cửa xe. Tay không chút khách khí kéo thiếu niên đang vây quanh Jiyeon ra. Tát tai hung hăng rơi vào má của Jiyeon.”Cô đang làm gì, học người ta theo đuổi đàn ông sao?” Giọng nói như cũ là khinh bỉ cùng khinh thường.

Jiyeon hai mắt rưng rưng nhìn Vân Khải đột nhiên xuất hiện,cho nên không để ý tới EunJung đang khinh bỉ mình.

“Ở đâu ra đồ mặt trắng dám phá hư chuyện tốt của lão tử nha.” Thiếu niên dáng vẻ lưu manh kia đang bực mình, thật vất vả mới tìm thấy một người vừa ý ,đột nhiên lại xuất hiện một người phá hư chuyện tốt.

EunJung  không  để ý mấy thiếu niên dáng vẻ lưu manh kia. Chỉ lo tối sầm mặt gầm thét với Jiyeon “Còn chưa cút trở về”

Jiyeon chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Đúng là mấy mấy thiếu niên này ngăn cản đường đi của cô.

“Như thế nào cũng phải vui đùa cùng mấy người chúng ta một chút mới đi.” Một người trong đám thiếu niên đó vẻ mặt dâm loạn nhìn xem Vân U Nhi.

EunJung tính tình cũng không có tốt như vậy, trực tiếp dung nấm đấm chào hỏi.

Một giây sau,mấy người đó liền vây lại đánh với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro