Câu chuyện thứ ba: Hoa hồng đẹp chứa âm mưu giết người (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy lời khai từ những người có liên quan xong, các điều tra viên đi ra phía cổng sau. Cổng sau cũng được xây thoai thoải như cổng trước. Thanh tra Kazamatsuri chỉ cho Reiko xem như thể vừa phát hiện ra thứ gì hiếm có.

"Cô thấy không Hosho? Ở biệt thự này, tất cả nhà chính, nhà phụ, sân vườn đều được thiết kế theo kiểu barrier-free. Tôi đã nhận ra ngay khi vừa đến đây."

"..." Reiko cũng nhận ra nên không biết phải trả lời thế nào.

"Quả là thích hợp. Cứ như ngôi nhà được thiết kế để chở xác chết bằng xe lăn vậy!"

"Thanh tra hơi quá lời rồi?" Sao có thể thiết kế để chở xác chết được.

"Giờ ta đã biết cách hung thủ vận chuyển cái xác. Vấn đề còn lại mục đích của việc này. Tại sao hung thủ lại phải cất công mang cái xác ra tận vườn hồng. Tôi có cảm giác, nếu giải được câu đố này, ta sẽ biết được chân tướng của sự việc. Ồ, tiếng gì thế nhỉ?"

Kazamatsuri ngừng nói khi vừa bước qua cổng sau, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Có một gian nhà nhỏ bằng gỗ ở góc sân. Nhìn kiểu cửa sổ và cửa ra vào thì thấy nhà này không phải kiểu nhà để sinh sống.

"Nhà kho chăng? Hình như bên trong có người."

Trí tò mò trỗi dậy, thanh tra Kazamatsuri tiến lại gần. Reiko cũng đi theo sau. Cửa gian nhà khép hờ. Nhìn vào bên trong thì thấy đúng là một nhà kho. Thùng các tông xếp chồng lên nhau cao ngất ngưởng, xung quanh ngổn ngang dụng cụ trượt tuyết, đồ cắm trại, cũi trẻ con cũ, ngựa gỗ, đồ chơi... Giữa khung cảnh đó có một cô bé tầm tuổi mẫu giáo với dải ruy băng đỏ trên đầu. Nghe nói vợ chồng Masahiro và Minako có một con gái đang học mẫu giáo. Có lẽ đây là con gái họ. Cô bé ngồi trên một chiếc thùng các tông, mắt nhìn chiếc cũi. Trong chiếc cũi có một vật màu đen đang ngọ nguậy. Một con mèo đen.

"Con mèo của nạn nhân đang mất tích. Hóa ra nó ở đây." Thanh tra Kazamatsuri lẩm bẩm rồi đẩy cánh cửa hết sang một bên. Thanh tra tiến lại gần cô bé, cố gắng giữ vẻ mặt thân thiện nhất có thể, "Chào cô bé. Em tên gì nhỉ?"

"..." Tuy hơi hoảng nhưng cô bé đáp lại ngay, "Mẹ cháu dặn không được nói chuyện với chú nào lạ." Một câu trả lời kiểu mẫu, xứng đáng đạt 100 điểm.

"Thế à. Không sao đâu. Vì đây là anh chứ không phải là chú. Em tên gì? Bao nhiêu tuổi?"

"Fujikura Rika, 5 tuổi."

"Trời, thanh tra làm gì thế này..." Reiko ôm đầu. Nhỡ sau này cô bé bị anh nào lạ dắt đi là anh phải chịu trách nhiệm đấy! Reiko đẩy anh chàng nguy hiểm sang một bên rồi quay sang bé Rika. "Rika, em đang làm gì ở đây thế?"

"À, lúc đi qua nhà kho, Rika nghe thấy tiếng Tango. Thế là Rika mở cửa, nhìn vào bên trong và thấy Tango. Thế là Rika chữa trị cho Tango."

"Tango?" Reiko nghĩ chừng một giây rồi hiểu ra ngay Tango chính là tên con mèo. "Chữa trị?"

"Tango bị thương."

"Ồ, bị thương chỗ nào cơ?" Reiko nhìn lại con mèo nằm trong cũi. Con Tango đang tập tễnh bước đi bằng ba chân, chân trước bên phải hơi co lên. "Nó bị thương thật kìa. Chân phải trước của nó bị đau. Tội nghiệp quá."

"Cái gì! Con mèo bị thương à!" Thanh tra Kazamatsuri gào lên rồi cúi xuống nhìn con mèo. "Hừm... đúng rồi... thế này thì là..."

Không biết có phải nghe thấy tiếng thét của thanh tra Kazamatsuri không mà chẳng bao lâu sau đã thấy Minako xuất hiện ở cửa nhà kho. "Trời, Rika, con ở đây à. Cả anh chị nữa. Có chuyện gì thế? Đây là chỗ nhà tôi cất những đồ linh tinh ít khi dùng đến."

"Ồ, may quá. Chị cho tôi hỏi với. Con mèo đen này là của cô Takahara Kyoko đúng không?"

"Hả, hóa ra là nó ở đây. Đúng là nó đấy. Nó là mèo của Kyoko. Kyoko yêu mèo lắm, hôm nào cũng ôm nó đi ngủ."

"Ôm đi ngủ!? Vậy thì tối qua con mèo này cũng có mặt ở phòng ngủ của cô ấy rồi."

"Tôi không nhìn thấy nên không khẳng định được, nhưng có lẽ là có."

"Chị xem này. Chân phải trước của nó bị thương. Nó bị thế từ trước à?"

"Đâu có. Chiều qua tôi còn thấy nó khỏe lắm mà. Cũng không thấy Kyoko nói gì hết."

"Thế thì đúng rồi. Cảm ơn chị đã hợp tác." Thanh tra Kazamatsuri quay sang mỉm cười với Reiko rồi sung sướng chỉ vào con mèo đen nằm trong cũi, "Cô nhìn này Hosho. Bằng chứng bất động đấy."

Reiko nhìn theo tay thanh tra chỉ. Con Tango đang nằm ườn trên tấm chăn nhỏ, liếm liếm chân phải trước. Đây mà là bằng chứng bất động ư... "Con mèo này vẫn còn cử động mà?"

"Chỉ là cách nói ẩn dụ thôi. Mèo thì phải cử động chứ. Nhưng con mèo này bị thương ở chân."

"Mèo của nạn nhân bị thương, thế thì sao?"

"Takahara Kyoko bị sát hại tại chính phòng ngủ ở gian nhà phụ." Thanh tra Kazamatsuri đột ngột kết luận. "Chẳng phải đã có dấu vết của một cuộc xô xát nhỏ sao. Không phải hung thủ ngụy trang đâu. Đã có án mạng tại phòng ngủ." Thanh tra Kazamatsuri chau mày rồi tiếp tục diễn thuyết say sưa. "Đêm qua, cô Takahara Kyoko bị ai đó sát hại. Cũng trong đêm qua, con mèo của cô bị thương ở chân. Có thể coi đây là hai sự việc hoàn toàn tách biệt không? Vào đêm chủ nhân bị sát hại, con mèo vô tình bị thương bởi một nguyên nhân khác. Tất nhiên không phải không có khả năng đó. Nhưng xác suất Ià vô cùng nhỏ. Bảo con mèo bị thương do dính líu đến vụ xô xát giữa chủ nhân và hung thủ nghe hợp lý hơn chứ. Con mèo, hoặc bị giẫm vào chân, bị ngã đè lênn hoặc bị đá văng đi. Tóm lại, con mèo tình cờ có mặt tại hiện trường nên bi vạ lây. Vậy con mèo này đã ở đâu vào thời điểm 1 giờ sáng? Ở gian nhà phụ! Chắc chắn con mèo đi ngủ cùng nạn nhân tại phòng ngủ của gian nhà phụ! Nếu hung thủ gây án ở chỗ khác, không phải phòng ngủ thì con mèo không thể bị thương được! Nghĩa là, phòng ngủ của gian nhà phụ chính là nơi hung thủ gây án! Cô Hosho! Cô thấy suy luận của tôi đúng chưa?"

"Mẹ ơi! Trông anh này sợ quá..."

Bài diễn thuyết hung hăng của thanh tra Kazamatsuri khiến bé Rika òa khóc, chạy vội về phía Minako. Tốt lắm. Đảm bảo từ giờ trở đi, cô bé sẽ không bao giờ dám nói chuyện với anh nào lạ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro