Câu chuyện thứ ba: Hoa hồng đẹp chứa âm mưu giết người (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, sau khi trở về nhà, Reiko buông xõa tóc, tháo cặp kính gọng đen, thay bộ vest đen sang chiếc váy liền trắng tinh khiết. Đối với Reiko, buổi tối rất quan trọng. Đó là khoảng thời gian quý báu giúp cô tạm quên công việc của một điều tra viên, trở lại là một tiểu thư khuê các của đời thường.

Sau khi thỏa mãn với bữa tối có món thịt ngỗng, Reiko ra thăm vườn hồng ở góc sân biệt thự mà lâu rồi cô không đặt chân tới. Sân biệt thự nhà Hosho rộng đến mức người làm còn bị lạc nên dù đã dành một phần để làm vườn hồng thì sân vẫn còn quá rộng. Sắp vào hè, hoa hồng đang dịp nở rộ nên cả khu vườn tràn ngập hương thơm và sắc màu rực rỡ.

"Đẹp quá. Ô, hương thơm này. Sao mà..." Sao mà giống nơi phát hiện thi thể cô gái sáng nay thế. Bị kéo trở lại thực tại, Reiko bất giác buông tiếng thở dài. Thật chẳng có tâm trạng nào để ngắm hoa. Vừa lúc ấy...

"Đúng là rất đẹp." Quản gia Kageyama đứng khép nép bên cạnh Reiko lên tiếng, ánh mắt tinh anh sau cặp kính gọng bạc quay sang phía Reiko. "Nhưng dù đẹp cỡ nào cũng sẽ bị lu mờ trước vẻ đẹp của tiểu thư tối nay." Thật là một câu nịnh bợ siêu hạng.

"Chà, anh Kageyama sao lại thật thà quá vậy..."

"Tôi xin lỗi." Kageyama cúi đầu, mặt vẫn không biến sắc.

Người đàn ông tên Kageyàma này là quản gia kiêm tài xế của gia đình Hosho. Ngoài ra, anh ta còn là đầy tớ trung thành của Reiko nữa. Là quản gia nhưng anh ta còn khá trẻ. Có lẽ tầm tuổi thanh tra Kazamatsuri. Anh ta dong dỏng cao, thường đeo cặp kính gọng bạc. Nhìn bề ngoài anh ta có vẻ đáng tin cậy nhưng thực tế thì chưa hẳn. Là phận người làm trong gia đình nhưng đôi khi anh ta khiến Reiko bực mình bởi kiểu ăn nói thô lỗ và cách hành xử khó chịu. Tuy thế, Reiko không thể đuổi việc anh ta chỉ vì anh ta có một biệt tài.

"Kageyama này, tôi có việc muốn hỏi anh." Bước trên lối đi dạo trong vườn hồng, Reiko vào đề hết sức... tự nhiên. "Giả sử nhé, giả sử có một vụ giết người, xác nạn nhân được tìm thấy tại vườn hồng cách nơi gây án khoảng 50m, theo anh thì mục đích của hung thủ là gì?"

"Thưa tiểu thư!" Ánh mắt người quản gia sau cặp kính lộ vẻ hồ nghi, "Vụ án đó xảy ra ở đâu, lúc nào vậy?"

"Tôi nói là giả sử thôi mà."

"Xin tiểu thư thứ lỗi, chi tiết đến thế thì chỉ là chuyện có thật thôi. Tiểu thư không giỏi nói dối đâu." Tuyên bố xong, Kageyama hỏi thẳng luôn, nét mặt không hề thay đổi, "Lại có vụ án mới phải không?"

"À ừ." Kế hoạch "làm ra vẻ tự nhiên" đã thất bại ngay từ đầu. "Thi thể nạn nhân được phát hiện sáng nay. Nhưng hung thủ gây án từ đêm qua."

"Biết ngay mà." Kageyama thở dài. "Kể từ lúc tiểu thư trở thành điều tra viên, vùng này bỗng dưng lộn xộn hẳn. Ông chủ đã than thở như vậy."

"Ồ thế à?" Chẳng hiểu bố mình nói gì nữa. "Lộn xộn không phải do tôi đâu, anh nhắn bố tôi đừng lo."

"Dạ vâng." Kageyama cúi gập người. "Quay trở lại chuyện vừa rồi, có vẻ như tiểu thư đang đau đầu trước một vụ án hóc búa. Tiểu thư có thể kể rõ hơn cho Kageyama này được không..."

"Không! Không! Không bao giờ!" Reiko ngoảnh đi, kiên quyết từ chối. "Rồi anh lại bảo 'Mắt tiểu thư có vấn đề' chứ gì. Xin lỗi nhé. Chẳng cần đến anh chúng tôi cũng giải quyết được vụ này. Bởi chúng tôi là điều tra viên chuyên nghiệp!"

"Đương nhiên. Cảnh sát Nhật Bản rất giỏi. Họ lặp lại 50 lần, thậm chí 100 lần việc lấy lời khai từ những người liên quan và những người xung quanh, kiểm chứng hết 100 cuộc gọi cung cấp thông tin đầy thiện chí của người dân, bỏ ra nhiều ngày, thậm chỉ là hàng chục ngày để phân tích dấu vết thu được từ hiện trường, yêu cầu hàng loạt nghi phạm ra trình diện, điều tra, điều tra và điều tra, để rồi một ngày, chỉ tiến tới duy nhất được một sự thật. Một nơi như thế, quả thật không phải dành cho kẻ nghiệp dư như tôi..."

"Anh nghe cho rõ này, tôi sẽ kể cho anh!"

"Vâng."

Rốt cuộc thì Reiko vẫn muốn nhờ cậy đến bộ óc của Kageyama. Vì lẽ đó mà cô chưa thể cho anh ta thôi việc.

Lát sau... Sau khi nghe Reiko kể lại toàn bộ câu chuyện, Kageyama bắt đầu đưa ra quan điểm của riêng mình. "Có lẽ thanh tra Kazamatsuri suy luận đúng. Cô Takahara Kyoko bị sát hại ở gian nhà phụ và con mèo đen bị vạ lây. Gây án xong, hung thủ đem xác nạn nhân ra vườn hồng. Đến đây, điều khiến tôi thắc mắc là tại sao lại là vườn hồng?"

"Tại sao lại là vườn hồng? Nghĩa là sao?"

"Vâng. Nghe tiểu thư kể, vườn nhà Fujikura, ngoài hoa hồng còn có rất nhiều hoa khác. Sao hung thủ không chọn bụi đỗ quyên, khóm hoa păng-xê hay đậu hoa mà lại chọn vườn hồng. Chưa kể từ gian nhà phụ ra vườn hồng khá xa. Tại sao không phải là bụi cây hay khóm hoa ngay cạnh gian nhà phụ? Chắc chắn có lý do buộc phải là vườn hồng. Vậy hoa hồng có thứ gì khác mà loài khác không có?"

"Thứ mà loài khác không có... Đó là..." Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Reiko khi nhìn những bông hồng nhung khoe sắc. Nói đến hoa hồng, tất nhiên không thể không nhắc tới... "Sự si mê! Màu đỏ si mê ngùn ngụt cháy! Ngọn lửa tình yêu thiêu đốt cả thể xác lẫn tâm hồn! Chắc chắn hung thủ phải rất yêu Takahara Kyoko! Vì quá yêu nên hung thủ đã sát hại và đặt cô ấy lên chiếc giường hoa hồng! Đúng rồi, ít nhất thì những bông hồng đang khoe sắc kia là bằng chứng cho tình yêu..."

"E hèm." Quản gia Kageyama khẽ ho khan như muốn cắt đứt mạch tưởng tượng của Reiko. "Tiếc là tôi không nói đến chuyện cảm tính như 'sự si mê' hay 'tình yêu'. Tôi đang nói chuyện cụ thể hơn cơ."

"Hả? Không phải à? Chuyện đang đến hồi lãng mạn... Thế ý anh là sao?"

"Xin tiểu thư thứ lỗi." Đứng khúm núm bên cạnh Reiko, Kageyama bắt đầu thốt ra những lời sau bằng giọng cực kỳ lễ phép, "Việc đơn giản vậy tiểu thư còn không hiểu, thế mà cũng là điều tra viên chuyên nghiệp sao? Nói thật, tiểu thư còn kém cả một người nghiệp dư."

Reiko xấu hổ không biết chui vào đâu. Cô lại bị anh ta chê bai. Lần này anh ta giáng cô xuống thấp hơn cả người nghiệp dư. Cô đã cảnh giác với kiểu ăn nói thô lỗ của anh ta vậy mà vẫn không tránh khỏi bực bội. Reiko giả bộ lặng thinh ngắm hoa hồng, làm như không nghe thấy gì để che giấu sự bực dọc. Tuy nhiên, lưng cô vẫn run lên.

"Dạ... Cho tôi xin lỗi nếu làm tiểu thư giận," Kageyama thành thật xin lỗi. "Tôi vốn thật thà..."

"Thật thà quá cũng không tốt đâu!" Reiko những muốn túm cổ người quản gia này và ném vào bụi hoa hồng trước mặt. Anh ta sẽ đau đớn khi bị gai hồng đâm vào mặt và quần áo. A đúng rồi! Gai hoa hồng. Nói đến thứ hoa hồng có nhưng hoa khác không có, trước tiên là phải nói đến gai. Sự si mê hay tình yêu sẽ nói đến sau. "Tôi hiểu rồi. Anh muốn nói đến gai chứ gì?"

"Vâng." Người quản gia kính cẩn cúi đầu "Tiểu thư quả là chuyên nghiệp, hiểu nhanh quá..."

"Tôi không cần lời xu nịnh muộn màng đó đâu, anh tiếp tục đi. Gai hoa hồng thì sao?"

"Vâng. Gai hoa hồng đóng vai trò thế nào trong vụ việc này? Qua lời kể của tiểu thư, tôi thấy chỉ thấy duy nhất có một vai trò. Đó là làm xước mu bàn tay của những người đàn ông phát hiện ra thi thể. Chỉ có vậy thôi. Và trên thực tế, đó cũng là mục đích của hung thủ."

"Nghĩa là sao?"

"Theo tôi, hung thủ đã rất tinh vi khi sử dụng gai hoa hồng để ngụy trang."

"Ngụy trang?"

"Vâng." Kageyama khẽ chỉnh lại gọng kính. "Trên mu bàn tay hung thủ có vết xước không muốn người khác thấy. Tuy nhiên vì ở mu bàn tay nên không thể giấu được nếu không đeo găng. Nhưng ai lại đeo găng vào thời tiết này. Do đó, hung thủ đã nghĩ ra kế hoạch là khiêng cái xác ra giường hoa hồng. Để sáng hôm sau, nhân lúc mọi người đang hoảng loạn, hung thủ sẽ có cơ hội chạm vào cái xác một cách tự nhiên. Hung thủ làm ra vẻ như chỉ chạm vào cái xác nhưng trên thực tế là chủ động thọc tay vào đám hoa hồng. Làm vậy, mu bàn tay hung thủ đương nhiên sẽ có vết xước. Vết xước cũ không muốn người khác thấy sẽ bị lẫn vào những vết xước mới. Theo tôi đây chính là mục đích của hung thủ."

"Ồ." Mặc dù chỉ là suy luận mang tính tưởng tượng nhưng quả thật cách nghĩ của Kageyama đã giải thích được lý do tại sao hung thủ lại đem cái xác ra vườn hồng. Reiko bắt đầu thấy tò mò nên hỏi thêm, "Còn vết xước cũ, không muốn người khác thấy trên mu bàn tay hung thủ là sao?"

"Đương nhiên là vết xước giống với vết xước do gai hoa hồng. Với hung thủ, đó là vết xước chí mạng, xét theo đúng nghĩa đen của từ này. Vết xước tố cáo người đó có mặt tại hiện trường lúc xảy ra án mạng. Tiểu thư hiểu chứ?"

"Vết xước tố cáo người đó có mặt tại hiện trường lúc xảy ra án mạng..." Trong lúc nghe Kageyama nói, một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Reiko. Có mặt ở hiện trường lúc đó, ngoài hung thủ và nạn nhân... đúng rồi. "Con mèo đen? Vết xước đó là do con mèo... Tôi hiểu rồi, vết xước không muốn người khác thấy chính là vết mèo cào!"

Gai hoa hồng và móng vuốt mèo. Hai thứ tuy khác nhau nhưng vết xước do chúng tạo ra thì khó mà phân biệt được.

"Đúng vậy. Trên mu bàn tay hung thủ có vết xước do bị con mèo của nạn nhân cào. Do đó, tương tự như câu thành ngữ 'giấu lá trong rừng', hung thủ đã giấu vết mèo cào lẫn trong những vết xước do gai hoa hồng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro