Câu chuyện thứ ba: Hoa hồng đẹp chứa âm mưu giết người (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tóm lại, một mặt con mèo bị thương ở chân do bị vạ lây, hung thủ cũng bị mèo cào trong lúc xô xát với nạn nhân. Hẳn là hung thủ thấy không ổn. Vết mèo cào là vết thương có đặc trưng riêng. Hiềm một nỗi, trước đó hung thủ lại chơi bài mạt chược. Những người chơi cùng đều nhìn thấy mu bàn tay của hung thủ. Sẽ ra sao nếu sáng hôm sau mọi người phát hiện ra trên mu bàn tay anh ta có vết mèo cào mà lúc trước không có? Người nhà Fujukura ai cũng biết là Takahara Kyoko yêu mèo, tối nào cũng ôm mèo ngủ. Họ sẽ chắp nối vết mèo cào trên mu bàn tay anh ta với cái chết của Takahara Kyoko. Việc anh ta là hung thủ lập tức bị bại lộ."

"Để tránh việc này, hung thủ đã đem xác nạn nhân đặt trên chiếc giường hoa hồng. Làm vậy, sáng hôm sau, với tư cách là một trong những người phát hiện ra cái xác, anh ta có thể chạm vào cái xác và đám hoa hồng, điều này sẽ giúp cho mu bàn tay anh ta đầy vết xước".

"Suy luận tốt lắm, Kageyama! Suy luận tốt thế mà đi làm quản gia thì phí quá."

"Cảm ơn tiểu thư." Viên quản gia cúi gập người xuống.

"Vậy trong ba nghi phạm có vết xước ở mu bàn tay, ông Fujkura Kozaburo, Fujkura Masahiro và Teraoka Yuji, ai là thủ phạm?"

Trong khi Reiko nóng lòng muốn nghe kết luận thì Kageyama lại muốn giải thích theo trình tự. "Thứ nhất, thủ phạm không phải là ông Fujnawa Kozaburo. Bởi nếu là ông Kozaburo thì không cần phải đem cái xác ra vườn hồng."

"Nghĩa là sao?"

"Ông Kozaburo vốn thích hồng hoa hồng nên bình thường tay ông có rất nhiều vết xước. Giả sử bị mèo cào thì vết xước đó cũng sẽ không gây chú ý. Ông có thể bảo đó là vết xước do gai hoa hồng mà chẳng ai thắc mắc. Trong ngày, hễ rảnh là ông Kozaburo lại ở lỳ trong vườn hồng nên ông hoàn toàn có thể sử dụng lời nói dối này. Ông không cần cất công đem cái xác ra vườn hồng làm gì."

"Phải rồi. Đúng là ông Kozaburo không phải hung thủ. Vậy còn lại hai người, Fujikura Masahiro và Teraoka Yuji."

"Vâng. Hung thủ là một trong hai người đó. Tiểu thư vẫn chưa hiểu sao?"

"Chưa." Reiko lắc đầu tỏ ý đầu hàng. "Nếu xét về thể lực để khiêng cái xác thì Teraoka Yuji có lợi thế hơn vì cậu ta còn trẻ. Tuy nhiên, Masahiro cũng mới ngoài 40. Hơn nữa, có vẻ như hung thủ đã sử dụng xe lăn của bà Fumiyo nên vấn đề thể lực không có ý nghĩa quyết định."

"Vâng, vấn đề là ở chỗ đó." Người quản gia giơ một ngón tay lên. "Có đúng là hung thủ dùng xe lăn của bà Fumiyo để chở cái xác không?"

"Điều đó chính xác đấy. Minako đã khai như vậy."

"Nhưng Minako nói là có nhìn thấy chiếc xe lăn băng qua sân từ cửa sổ tầng 2. Minako không nhìn ở khoảng cách gần. Do đó lời khai này vẫn còn điểm mơ hồ. Thực tế thì Minako tưởng người ngồi trên xe là bà Fumiyo còn người đẩy xe là ông Kozaburo."

"Có thể là thế. Nhưng ý anh là sao?"

"Theo tôi thì xe của bà Fumiyo không được dùng để chở cái xác."

"Nhưng mà..."

"Tiểu thư nghĩ xem. Muốn dùng xe của bà Fumiyo, hung thủ phải đột nhập vào phòng bà. Lúc đó, hung thủ đâu biết bà Fumiyo đã ngủ say hay còn thức. Hung thủ sẽ không mạo hiểm đột nhập vào phòng bà Fumiyo đâu. Bởi đối với hung thủ, xe lăn là thứ có thì tốt mà không có cũng chẳng sao."

"Thế ư? Nếu không có xe lăn thì có thể vác hoặc kéo cái xác. Cả Masahiro lẫn Teraoka đều đủ sức làm việc này mà không cần mạo hiểm lấy xe của bà Fumiyo. Nhưng vậy thì lạ quá. Cái xe Minako nhìn thấy lúc 1 giờ sáng là gì? Ảo giác của Minako chăng?"

"Không, không phải ảo giác. Đúng là Minako đã trông thấy cảnh hung thủ chở cái xác ra vườn hồng. Tuy nhiên, thứ hung thủ dùng không phải là xe lăn của bà Fumiyo."

"Không phải của bà Fumiyo thì là của ai? Trong nhà Fujikura chỉ có duy nhất một cái thôi."

"Chìa khóa để giải câu đố này lại là con mèo đen."

"..." Reiko không ngờ là sự tồn tại của con mèo lại quan trọng đến thế. "Nghĩa là sao?"

"Theo như tiểu thư kể thì sau đêm xảy ra vụ việc, con mèo mất tích cả buổi sáng. Bé Rika đã tìm thấy con mèo nằm rên ư ử trong nhà kho ở sân sau. Vấn đề nằm ở đây. Làm thế nào con mèo vào được trong nhà kho? Không thể có chuyện nó tự mở cửa, chui vào rồi đóng của lại được."

"Ồ, tôi chẳng biết nó làm cách nào. Nhưng trong chương trình thế giới động vật trên ti vi vẫn có những con mèo khôn ngoan mở cửa rất giỏi đấy thôi. Với lại có thể nó chui vào bằng đường cửa sổ."

"Tiểu thư ơi..." Kageyama ném cho Reiko cái nhìn ái ngại. "Con mèo đó đang bị thương ở chân trước cơ mà. Một con mèo chỉ còn đi bằng ba chân sao có thể mở cửa rất giỏi được. Lại còn chui vào bằng đường cửa sổ nữa. Mỗi việc đó tiểu thư còn không nhìn ra thì e rằng tiểu thư sẽ phải chấp nhận bị chê là 'Gà mờ mà cũng đòi làm điều tra viên chuyên nghiệp' thôi."

"Người chê bai và khiến tôi khó chịu chính là anh đấy!"

"Sao cũng được." Phớt lờ tiếng thét của Reiko, Kageyama thản nhiên tiếp tục. "Con mèo bị thương ở chân không thể tự mình vào nhà kho. Theo đó, có hai khả năng, một là có người cố tình nhốt con mèo trong nhà kho, hai là con mèo tranh thủ lẻn vào khi ai đó mở cửa nhà kho."

"... Đúng là thế." Reiko miễn cưỡng gật đầu. "Nhưng nhốt con mèo vào nhà kho để làm gì? Hung thủ bị con mèo cào nên nhốt nó vào đó để phạt à? Chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Tôi cũng nghĩ thế. Vậy sẽ là khả năng thứ hai. Con mèo đã tranh thủ lúc ai đó mở cửa nhà kho để chui vào. Ở trường hợp này, do con mèo đang bị thương ở chân nên suy ra lúc đó đã sau 1 giờ sáng – tức sau thời điểm hung thủ gây án. Hơn nữa, con mèo mất tích suốt cả buổi sáng nên có thể lúc đó đã nửa đêm."

"Nghĩa là nửa đêm có người đã đến nhà kho. Người đó chính là hung thủ."

"Vâng. Bằng việc bí mật đi theo hung thủ rồi lẻn vào nhà kho, con mèo có chủ nhân bị sát hại đã thuật lại cho chúng ta chân tướng sự việc. Cũng xin được nói thêm, mèo đen là loài vật rất đáng sợ, nhà văn Edgar Allan Poe từng miêu tả, mèo đen thường trả thù kẻ gây hại cho nó theo cách không ai ngờ tới. Biết đâu con mèo của Takahara Kyoko lại là hậu duệ của con mèo kia..."

"Thôi đi, tôi không thích mấy chuyện ma quỷ đâu." Reiko ngắt lời Kageyama, dùng hai tay ôm lấy vai. "Vậy hung thủ tới nhà kho để làm gì?"

"Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, trong nhà kho có thứ chở được xác chết. Hung thủ đến đó cũng là vì thế."

"Thứ chở được xác chết!? Ở nhà kho có thứ như vậy không nhỉ."

"Vâng. Tiểu thư kể là nhìn thấy trong kho gia đình Fujikura có cũi, ngựa gỗ..."

"Đúng thế. Nhưng sao? Cũi và ngựa gỗ không chở xác chết được đâu." Reiko hỏi lại vì chẳng hiểu gì. Thấy vậy, Kageyama lại lắc đầu tiếc nuối.

"Thật tiếc là tiểu thư đã bỏ qua một việc. Tiểu thư đã quan sát được chừng ấy thì lẽ ra cũng nên nhìn các ngóc ngách nữa. Làm vậy, chắc chắn tiểu thư sẽ tìm thấy nó, chiếc xe nôi mà hung thủ dùng để chở cái xác."

"Xe nôi?"

"Vâng. Xe nôi tuy dùng để chở trẻ em nhưng lại chắc chắn hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Nó không phải là thứ có thể hỏng ngay khi chở một cô gái mảnh dẻ đâu."

"Có thể lắm nhưng không biết trong kho có thứ đó không... A, đúng rồi... phải rồi... có lẽ có."

Reiko buộc phải thừa nhận. Bé Fujikura Rika mới 5 tuổi. Nghĩa là vài năm trước cô bé còn phải dùng xe nôi. Minako lại mới 35. Việc sinh thêm đứa con thứ hai là hoàn toàn có thể. Vì thế mà gia đình đã cất cũi và đồ chơi vào kho chứ không vứt đi. Vậy thì xe nôi cũng để ở đó giống như mấy thứ kia. Hung thủ đã lấy nó ra để chở cái xác.

"Đúng là sẽ an toàn hơn nếu hung thủ dùng xe nôi lấy từ trong kho thay vì lấy xe lăn từ phòng ngủ của bà Fumiyo. Cảnh Minako nhìn thấy là cảnh hung thủ đẩy chiếc xe của Rika với xác của Takahara Kyoko bên trên."

"Vâng. Chỉ nhìn từ đằng xa nên rất khó phân biệt là đang đẩy xe nôi hay xe lăn. Minako quen nhìn xe lăn của bà Fumiyo rồi nên nhìn nhầm xe nôi thành xe lăn âu cũng là lẽ thường."

"Có vẻ đúng như anh nói." Reiko gật đầu, tỏ ý tâm phục khẩu phục tuyệt đối nhưng ngay sau đó, cô nhận ra là vẫn chưa có gì thực sự sáng tỏ. "Vậy rốt cuộc hung thủ là ai?" Vẫn còn hai nghi can, Fujikura Masahiro và Teraoka Yuji. Tình hình không có gì thay đổi.

"Ồ, tiểu thư vẫn chưa hiểu ra sao? Hung thủ sờ sờ ra đấy còn gì." Kageyama dừng lại một lúc trước khi đưa ra lời giải thích cuối cùng. "Hung thủ bị mèo cào vào mu bàn tay, để che giấu vết cào, hắn đã đem xác nạn nhân ra vườn hồng. Đây là sự việc nằm ngoài kế hoạch của hung thủ. Trong hoàn cảnh đó, hung thủ nhanh trí nghĩ tới việc lấy chiếc xe nôi ở trong kho để chở cái xác. Teraoka Yuji có khả năng làm việc này không? Không, hoàn toàn không. Tuy có họ với gia đình Fujikura nhưng Teraoka đã không lui tới nhà Fujikura suốt 12 năm qua, kể từ hồi sinh viên. Người như vậy không thể biết rõ nơi cất xe nôi. Nếu Teraoka Yuji là hung thủ, chắc chắn anh ta sẽ tự mình khiêng cái xác ra vườn hồng trước khi trông chờ vào cái xe mình không biết rõ cất ở đâu. Teraoka Yuji không phải là hung thủ."

"Vậy hung thủ là Fujikura Masahiro. Bởi anh ta biết rõ chỗ cất xe nôi con gái mình từng dùng."

Reiko lẩm nhẩm xong thì Kageyama đứng bên cạnh lặng lẽ gật đầu. "Tiểu thư nói đúng."

Tiếp theo, Kageyama nói về động cơ của hung thủ sau khi mào đầu rằng đây chỉ là do anh tưởng tượng. "Có lẽ hồi còn là gái làng chơi, giữa Takahara Kyoko và Masahiro đã có mối quan hệ ngoài luồng. Đối với ông con rể Masahiro, việc Takahara Kyoko trở thành thành viên trong gia đình Fujikura thực sự là mối đe dọa lớn. Điều này đã dẫn tới cuộc xô xát nhỏ ở gian nhà phụ tối hôm qua và bất ngờ biến thành một vụ án mạng. Tôi cho là như vậy."

Gió tháng Năm thổi qua vườn hồng mang tới hương thơm ngọt ngào như muốn xua đi câu nói của người quản gia. Mai mình phải cùng thanh tra Kazamatsuri vào nhà kho tìm chiếc xe nôi mới được. Reiko đã nghĩ thế khi đắm mình trong hương hoa hồng thơm ngát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro