Câu chuyện thứ tư: Cô dâu ở trong phòng kín (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thấy bảo người Anh có câu 'Cô dâu tháng Sáu – June Bride – sẽ hạnh phúc'. Ở đất nước có khí hậu thất thường như nước Anh, tháng Sáu là tháng thời tiết đẹp nhất. Vì thế, cặp đôi nào tổ chức đám cưới vào tháng Sáu sẽ hạnh phúc. Nhưng điều này không đúng với nước Nhật. Ở Nhật, tháng Sáu là mùa mưa. Cũng là lúc thời tiết xấu nhất trong năm. Thế mà vẫn có người chọn cưới vào tháng Sáu. Giờ đến cả Yuri nữa..."

"Tôi hiểu tâm trạng của tiểu thư." Từ ghế lái xe, Kageyama – mắt vẫn nhìn về phía trước – đáp bằng giọng thông cảm. "Tiểu thư không chấp nhận được việc bạn lấy chồng trước mình..."

"Ai bảo anh thế!"

Ngồi ở ghế sau, Reiko nhăn mặt rồi lườm Kageyama qua gương chiếu hậu. Một anh chàng ngoài ba mươi, cao ráo, đeo kính gọng bạc. Phong cách cổ điển với bộ vest tuxedo màu đen, thắt nơ bướm khiến anh ta trông giống như khách đi dự đám cưới. Nhưng không, người được mời dự lễ cưới của Sawamura Yuri là Reiko. Kageyama chỉ là tài xế kiêm quản gia có nhiệm vụ đưa đón Reiko. Bộ vest tuxedo anh ta mặc không phải lễ phục mà là đồng phục quản gia.

"Tiểu thư có gì không vừa lòng chăng? Từ ban nãy tôi thấy tiểu thư cứ buồn buồn."

"Ai? Ai buồn cơ?" Reiko ngúng nguẩy quay ra cửa sổ, ngắm cảnh đường phố đang chìm trong mưa tháng Sáu. "Tôi chỉ muốn nói là đi dự đám cưới vào ngày mưa khiến tôi phát ốm."

Reiko chống chế vậy thôi chứ Kageyama nói đúng. Reiko không ngờ Yuri sẽ lấy chồng trước mình. Yuri kém Reiko ba tuổi, học cùng trường đại học nhưng ở khóa dưới. Hoàn cảnh cả hai khá giống nhau khi đều sinh trưởng trong gia đình giàu có, nhưng công bằng mà nói thì Reiko học giỏi hơn Yuri một chút, bề ngoài nổi bật hơn một chút, có nhiều người theo đuổi hơn một chút, mà không, phải là nhiều hơn hẳn, hơn tuyệt đối! Vậy mà... tại sao?

Có lẽ vì hai người đã chọn hai hướng khác nhau sau khi ra trường. Trong khi Yuri ở nhà phụ việc gia đình thì Reiko trở thành điều tra viên của Sở Cảnh sát Kunitachi. Hằng ngày, nam giới mà Reiko tiếp xúc cũng chỉ có thanh tra Kazamatsuri – người luôn tự mãn thái quá về địa vị bản thân – và những đồng nghiệp thô lỗ. Ngoài ra là bọn tội phạm hung ác và người quản gia lắm lời này...

"..."

"Tiểu thư sao vậy?"

"Không, chẳng sao cả." Reiko vội lắc đầu rồi để chứng tỏ uy quyền của một tiểu thư, cô đưa ra câu mệnh lệnh có phần quá quắt, "Kageyama, phóng hết tốc độ nhưng vẫn đảm bảo an toàn cho tôi. Rề rà như vậy là muộn đấy."

Kageyama ngoan ngoãn nhấn chân ga. Chiếc Limousine chở hai người tăng tốc, lao vun vút trên đường cao tốc, tiến vào trung tâm. Đích đến là khu Shirokanedai ở quận Minato. Tuy nhiên họ không đến trung tâm tiệc cưới. Trong thiệp mời ghi địa điểm tổ chức là nhà riêng của Yuri ở Shirokanedai. Tổ chức hôn lễ tại nhà là kiểu mà mấy nhân vật nổi tiếng, dư dả tiền bạc và thừa thãi thời gian hay làm. Còn đối với nữ điều tra viên trẻ tuổi dư dả tiền bạc nhưng thiếu thốn thời gian như Reiko, cách làm này quả là phiền hà, cho dù không thể phủ nhận là cô có chút ghen tị.

"Nhà riêng gia đình Sawamura rộng tới mức tổ chức hôn lễ được cơ à?"

"Đâu có, chật lắm. Chỉ bằng nửa nhà tôi thôi."

"Nửa dinh thự Hosho là rộng rồi đấy tiểu thư." Kageyama chỉ trích suy nghĩ lệch lạc của Reiko.

Bố Reiko, ông Hosho Seitaro là một nhà tài phiệt, hiện giữ chức chủ tịch tập đoàn Hosho. Dinh thự nằm ở thành phố Kunitachi của gia đình Hosho rộng đến tức cười.

"Dinh thự gia đình Sawamura trước kia là của gia đình Saionji. Anh biết gia đình Saionji không? Công ty thép Saionji vẫn được mọi người nhắc tới khi kể chuyện ngày xưa đấy. Giờ sáp nhập với công ty khác nên nó mất tên rồi gia đình Saionji cũng không còn kinh doanh nữa nhưng dinh thự thì vẫn bề thế như xưa."

"Nhưng sao gia đình Sawamura lại sống ở đó?"

"Gia đình Sawamura có họ với gia đình Saionji. Tôi chỉ nói nhỏ cho anh thôi nhé, họ Saionji sắp tàn lụi rồi. Người duy nhất còn mang họ Saionji là một phụ nữ đã trên 60 tuổi tên là Kotoe. Bà ấy chưa từng kết hôn và cũng không có con. Bà ấy rất cô độc. Vì Kotoe chỉ có một mình, việc trông nom ngôi nhà gặp nhiều khó khăn nên gia đình Sawamura đã chuyển đến sống cùng. Giờ có lẽ nên gọi đó là dinh thự Sawamura thì hợp lý hơn là dinh thự Saionji."

"Gia đình Sawamura làm nghề gì?"

"Kinh doanh nhà hàng. Mẹ của Yuri, cô Takako có tận mấy nhà hàng cao cấp. Bố tôi là khách quen của cô ấy đấy. Tôi quen cả gia đình Sawamura. Cô Takako có ba con, Yuri là con gái lớn. Dưới Yuri có cậu Yusuke đang học đại học, bé nhất là Miyuki đang học cấp III."

"Không thấy tiểu thư nhắc đến ông bố."

"Ông ấy mất từ hồi Yuri còn nhỏ. Do đó, tính cả bà Kotoe thì hiện có 5 người sống tại dinh thự. À, nghe nói còn có một quản gia nữa."

"Quản gia? Tuyệt quá. Tôi rất muốn gặp người đó!"

Loài thú quý hiếm sắp tuyệt chủng chắc cũng chỉ mừng đến cỡ này khi tình cờ tìm được đồng đội, Reiko thầm nghĩ. "Người quản gia đó là nhân viên kỳ cựu, phục vụ nhà Saionji suốt 50 năm rồi."

Trong lúc hai người trò chuyện, chiếc xe Limousine chuyển từ đường cao tốc sang đường nội đô. Chiếc xe như cây kim luồn qua các tòa nhà, chẳng mấy chốc hiện ra trước mặt là hình ảnh khu đô thị cao cấp khoác lên mình bầu không khí thanh bình. Dọc bên con dốc thoai thoải, các ngôi nhà kiểu cách thi nhau phô diễn. Kageyama cho chiếc Limousine chạy băng băng như thể đã có sẵn bản đồ trong đầu. Đến cuối dốc, một ngôi biệt thự với cánh cổng đồ sộ sừng sừng hiện lên. Ngoài cổng treo hai bảng tên, Sawamura và Saionji.

"Nhà này phải không tiểu thư?" Kageyama cho xe chạy qua cánh cổng đang mở sẵn.

Đã có vài chiếc xe đậu trong bãi đỗ. Tất cả đều là xe cao cấp nhưng chẳng chiếc nào dám đọ với chiếc Limousine thân dài Cadillac của Reiko. Xe vừa đỗ, Kageyama nhanh chóng rời khỏi ghế, bước ra phía sau, mở cửa xe bằng một cử chỉ vô cùng duyên dáng. "Mời tiểu thư."

"Cảm ơn anh." Reiko tươi cười bước xuống. "Ôi, mưa tạnh rồi này. May quá, không lo ướt váy."

Reiko mặc chiếc váy ngắn hở vai màu rượu đỏ ánh kim, bên dưới là đôi giày bệt đính nơ, cả hai đều là đồ mới mua. Reiko đã phải rất vất vả để làm mình trông kém thu hút hơn cô dâu. Nhưng dù có tiết chế thế nào cũng khó tránh được việc nổi bật hơn cô dâu bé nhỏ đó... Reiko đang tự phụ như vậy thì...

"Chào mừng quý khách." Một bóng đen bất ngờ xuất hiện từ phía sau. Một người đàn ông mặc bộ vest tuxedo. Ông ta đã luống tuổi, dáng người gầy gò, mái tóc trắng như cước.

"Tôi là Yoshida, quản gia của gia đình Saionji." Người quản gia tóc bạc lễ phép chào. Động tác cúi chào của ông uyển chuyển từ đầu tới cuối, nét mặt cũng rất hòa nhã. Giọng nói trầm ấm, tạo cảm giác yên tâm cho người đối diện "Cô Hosho phải không? Tôi đã được nghe về cô. Rất vui vì cô đã đến. Xin phép được dẫn cô vào hội trường."

"Ông thật lịch sự... À, đợi tôi một chút."

Nói xong, Reiko ra lệnh cho người quản gia của mình. "Kageyama, anh đợi trong xe nhé."

"Vâng." Miệng đáp vậy nhưng nét mặt anh ta hiện rõ sự bất bình: tôi phải chờ ở đây à! Thái độ thật chăng giống một quản gia.

Thấy thế, ông Yoshida vội xen vào, "Không không, mời anh vào cùng luôn. Ai lại để anh ngồi đây."

"Ồ, không sao đâu, bắt anh ấy đợi năm, sáu tiếng cũng chẳng sao đâu." Thực tế đã có lần Reiko bắt Kageyama đợi tận tám tiếng để cô mua sắm. "Phải không Kageyama?"

"Vâng, không sao." Nhưng mặt anh ta lại hiện lên dòng chữ: Tiểu thư tha cho tôi đi. Dường như đọc được sự đau khổ trên nét mặt người đồng nghiệp, ông Yoshida nhanh chóng tung ra phao cứu sinh, "Không được, làm vậy tôi sẽ bị tiểu thư mắng mất. Tuy là tiệc cưới nhưng không đến nỗi căng thẳng đâu, mời hai người cùng vào."

Kageyama khúm núm, giả bộ cáo lui, "Kẻ hèn mọn như tôi đâu thể tham dự bữa tiệc ngoài trời sang trọng được..." Sau đó anh ta từ tốn quay sang Reiko, chờ đợi lời phán quyết, "Phải không tiểu thư?"

"Tôi bảo anh đợi trong xe." Reiko lạnh lùng, "Là đùa đấy, anh vào đi."

Kageyama thở phào như trút được gánh nặng.

"Tôi xin phép được dẫn hai người vào trong. Mời theo lối này. Xin hãy chú ý bước chân." Quản gia Yoshida bước lên trước Reiko và Kageyama.

Reiko nhìn theo ông Yoshida, thở dài lẩm bẩm. "Quản gia nhà Saionji có khác. Vừa điềm tĩnh, nhanh nhẹn lại lễ phép, thật tuyệt vời. Đúng là quản gia xịn."

"Thưa tiểu thư." Bước sau chừng nửa bước, Kageyama tỏ ngay thái độ trước câu nói của Reiko. "Phải chăng tiểu thư muốn nói tôi là quản gia dởm? Quá đáng! Nói thế thật quá đáng!"

"Tôi đâu có nói thế. Chỉ là cách diễn đạt thôi."

Lát sau, Reiko và Kageyama được ông Yoshida dẫn tới một tòa nhà kiểu Âu. Tòa nhà với rặng thường xuân bám trên tường này nếu nhìn theo cách tích cực thì là một dinh thự có giá trị văn hóa. Còn nhìn theo cách tiêu cực thì trông như một di vật đang mục nát. Từ cửa lớn dẫn vào trong nhà. Thứ đập vào mắt đầu tiên là một cầu thang rất to được trải thảm đỏ khiến người ta có cảm giác như đang ở phim trường của một bộ phim cổ điển. Đứng trên cầu thang là một gương mặt lâu lắm Reiko mới trông thấy. Một gương mặt ngây thơ, trắng trẻo vẫn còn phảng phất nét thiếu nữ. Mái tóc đen, dài được buộc sang hai bên. Bộ trang phục kín đáo với chiếc áo trắng tinh khôi cùng chân váy dài chấm gót. Cô gái trông như công chúa này chính là nhân vật của ngày hôm nay – Sawamura Yuri.

Vừa trông thấy Reiko đứng dưới cầu thang, Yuri mừng rỡ như một đứa trẻ. "Ôi chị Reiko! Chị đến chia vui với em à."

Nói xong, Yuri lao ngay xuống, đến giữa cầu thang thì giẫm phải chân váy, ngã bổ nhào về phía trước. Tiểu thư nhà Sawamura chỉ kịp kêu lên "Aa..." rồi lăn liền qua năm, sáu bậc cầu thang trước khi rơi xuống đất. Trước thảm kịch bất ngờ, Reiko vội ngoảnh đi không nhìn.

"Cô Yuri!" Quản gia Yoshida vốn điềm tĩnh là thế cũng hớt hải chạy về phía Yuri. "Cô không sao chứ?"

"Vâng, vâng, tôi không sao đâu bác Yoshida."

"Ồ!" Người quản gia thở phào nhẹ nhõm, "Cô không sao là tốt rồi!"

"Vâng, không sao đâu. Chỉ bị đập chân và sái cổ thôi!"

"Trời, ma... mau đến bệnh viện thôi! Cần phải chụp não ngay!" Mặt người quản gia già biến sắc.

"Tôi đã bảo là không sao mà. Bác đừng lo." Yuri mỉm cười bâng quơ rồi đứng dậy, đi về phía Reiko, "Em rất vui vì chị đến."

Trước kiểu cúi chào duyên dáng của Yuri, Reiko chỉ còn biết gượng cười đáp. "Ôi Yuri, em vẫn như ngày xưa."

Không phải Reiko mỉa mai nhưng đúng là từ hồi đại học, Sawamura Yuri đã vô cùng hậu đậu. Đến nỗi, bản thân việc Yuri sống được đến hôm nay cũng là một kỳ tích. Riêng lý do này cũng đủ khiến Reiko không tưởng tượng nổi việc Yuri lấy chồng.

"Em lấy chồng thật ư? Lấy ai? Vì sao lại lấy?" Reiko quan tâm tới những điều này trước tiên. "Nào, mau giới thiệu cho chị đi."

Nhưng Yuri vẫn hoàn Yuri, không bao giờ để ý xem người khác nói gì, cô cứ nhìn chằm chằm vào Kageyama đang đứng cạnh Reiko, "Chị Reiko, anh chàng tuyệt vời này là ai thế?"

Đúng là chả thay đổi gì. Reiko đành phải giải thích, "Là quản gia nhà chị".

Yuri tỏ ý đã hiểu và quay sang Kageyama, cúi gập người chào, "Chào anh". Kiểu chào cung kính nhất.

"Chào cô, tôi tên là Kageyama. Chúc mừng cô." Không hề tỏ ra thua kém, Kageyama cũng cúi gập người.

Kết thúc màn chào hỏi, sực nhớ là đang vội, Yuri chào tạm biệt, "Hai anh chị vui vẻ nhé. Em phải thay váy cô dâu. Em đi đây. Chị Reiko, nói chuyện sau nhé."

"Ừ, gặp em sau... Này Yuri." Reiko gọi với theo cô em đang chuẩn bị chạy lên cầu thang, "Cẩn thận gấu váy nhé."

"Chị không phải lo đâu, Reiko!" Yuri giơ hai ngón tay rồi chạy ù lên tầng 2, khuất dạng. Kiểu chạy của Yuri khiến người ta đâm ngờ liệu những lời nhắc nhở vừa rồi có được chú ý tới hay không.

Reiko đang lo lắng thì ở bên cạnh, Kageyama khẽ xuýt xoa "Ồ hóa ra cô ấy là tiểu thư nhà Sawamura. Tiểu thư xịn có khác."

Nếu đó là tiểu thư xịn thì tôi tình nguyện làm tiểu thư dởm. Thực lòng Reiko nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro