Câu chuyện thứ năm: Cẩn thận khi bắt cá hai tay (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế là rõ. Người cao 1m50, có mái tóc dài, đen, mượt." Thanh tra Kazamatsuri quả quyết khi cho xe chạy thong dong về hướng Kokubunji. "Hung thủ là Morino Chiduru. Không nhầm đâu. Phải không cô Hosho!"

"..." Tiếc là phần lớn các trường hợp "Không nhầm đâu" của thanh tra Kazamatsuri lại đều là "Nhầm".
Ngồi bên cạnh, Reiko cứ lo lắng không yên. Liệu có phải cô gái ở Ban thư ký là hung thủ? "Giả sử Morino Chiduru là hung thủ, tại sao cô ấy lại lột hết quần áo của Nozaki. Tôi chẳng nghĩ ra lý do gì cả."

"Về điểm này, tôi thấy ý kiến của cô Mayuzumi Kanae hóa ra lại đúng nhất. Nghĩa là bi kịch xảy ra trước hoặc trong khi hai người ân ái. Vì quá mê mải, Nozaki đã gọi nhầm tên Morino Chiduru. Chẳng hạn thành Eri, Aya hay Kanae gì đó. Đàn ông bắt cá hai tay hay bị lộ tẩy vào những lúc như thế lắm. Không nhầm đâu."

"Ra vậy. Nghe thuyết phục đấy, anh đúng là thanh tra có khác. Hay tại anh từng có kinh nghiệm trong chuyện này?"

"Làm gì có!" Thanh tra Kazamatsuri đẩy cao giọng để đánh trống lảng. "Chúng ta về Kokubunji ngay thôi. Phải tìm dấu vết của Morino Chiduru ở hiện trường."

Thanh tra Kazamatsuri nhấn chân ga để tăng tốc độ. Về đến khu chung cư Heights Musashino, hai điều tra viên đi thẳng vào thang máy. Lên đến tầng 5, vừa chuẩn bị rẽ ở khúc ngoặt hành lang hình chữ L để đến căn hộ xảy ra án mạng, bỗng có một vật cản chặn đường hai người. "Bụp!" Thanh tra Kazamatsuri đâm sầm vào tảng thịt khổng lồ thình lình xuất hiện hiện khiến cả người ngã ngửa ra sau. Reiko may mắn thoát nạn, ngẩng lên nhìn tảng thịt vừa xô ngã thanh tra. Đó là một thanh niên với thân hình to ngoại cỡ. Nếu mặc bộ yukata và đi lại ở khu Ryokoku, thế nào cậu ta cũng bị nhầm là một Sekitori9 có thứ hạng.

"Cậu là ai? Cậu sống ở tầng này à? Sáng nay tôi không nhìn thấy cậu."

"Vâng. Còn anh chị? Có phải là điều tra viên không? Tôi nghe nói xảy ra án mạng ở căn hộ số 4. Tôi vừa mới ngủ dậy, nghe xong mà giật mình." Sự tò mò hiện lên trong đôi mắt tròn như hạt dẻ của cậu thanh niên.

Thanh tra Kazamatsuri đưa tay phủi chiếc quần hàng hiệu, đồng thời ném cái nhìn giận dữ về phía cậu thanh niên rồi lên tiếng tra hỏi nghề nghiệp như thể muốn trả đũa cú xô ngã vừa rồi. "Giờ này mới ngủ dậy, nghe có vẻ đáng nghi đấy. Cậu tên gì, làm ở đâu?" Một kiểu lạm dụng chức quyền hơi quá.

Nhưng cậu thanh niên không tỏ ra khó chịu mà trả lời rất thành thật. Cậu ta tên là Sugihara Satoshi. Hiện là nhà văn chuyên viết truyện trinh thám. Chà, nhà văn viết truyện trinh thám, không biết truyện cậu ta viết thế nào. Trong khi Reiko tò mò muốn biết cậu ta có nổi tiếng không thì thanh tra Kazamatsuri không hỏi thêm gì, bởi lẽ câu hỏi vừa rồi chẳng qua là do hậm hực cá nhân. Tuy vậy, với thái độ hăm dọa như thể trước mặt là tên tội phạm, thanh tra sấn sổ đặt một câu hỏi khác:
"Cậu gặp người sống ở căn hộ 504 bao giờ chưa? Lần gần đây nhất là khi nào?"

Câu trả lời thốt ra từ miệng Sugihara Satoshi thật bất ngờ. "Không rõ có phải người sống ở căn hộ 504 không nhưng tôi đã gặp một cô gái khá lạ."

Thanh tra Kazamatsuri và Reiko quay sang nhìn nhau. "Gặp? Một cô gái?"

"Vâng. Khoảng 8 rưỡi tối qua. Tôi từ cửa hàng tiện lợi về, đang đi ngoài hành lang thì thấy cửa căn hộ 504 mở, một cô gái từ trong đi ra. Cô ta ăn vận khá lôi thôi, quần bò ống rộng bên trên mặc áo sơ mi dài tay thùng thình. Hình như cô ta cầm một túi giấy to thì phải. Cô ta có vẻ rất vội. Chiếc mũ rộng vành kéo xuống tận mắt nên tôi không nhìn rõ mặt. Suýt nữa thì cô ta đâm sầm vào tôi."

"Này anh kia, đó không phải là người sống ở cán hộ 504 đâu. Hung thủ đấy!"

Xét về mặt thời gian, nhiều khả năng cô gái bí ẩn Sugihara Satoshi gặp chính là hung thủ đang bỏ chạy khỏi hiện trường. Thái độ né tránh cái nhìn của người khác càng khẳng định thêm điều này. Chiếc túi giấy cô ta cầm trên tay có thể đang đựng quần áo của nạn nhân.

"Cậu có nhìn thấy mặt cô ta không? Tóc cô ta dài tới đâu?" Thanh tra Kazamatsuri không giấu nổi sự phấn khích.

"Không, tôi không nhìn thấy rõ. Tại cái mũ che mất. Với lại nếu nhìn chằm chằm người ta sẽ nghĩ tôi là biến thái."

"Cậu cứ nhìn thoải mái! Bị coi là biến thái thì đã sao!" Chẳng biết có phải phấn khích quá không mà phát ngôn của thanh tra nghe đầy mâu thuẫn. "Thế còn chiều cao? Cậu suýt đâm phải cô ta cơ mà. Cô ta cao chừng nào? Chừng này à?" Nói xong, thanh tra Kazamatsuri đặt nắm tay dưới cổ cậu thanh niên to lớn. Độ cao ước chừng 1m50. Thanh tra Kazamatsuri hỏi như thể tin là vụ án sắp được giải quyết.

Tuy nhiên, Sugihara Satoshi lắc đầu, mạnh đến nỗi rung chuyển cả thân hình đồ sộ. "Không, cô ấy không thấp thế đâu. Cô ấy phải cao đến đây của tôi." Cậu thanh niên đưa nắm đấm lên giữa mặt mình.

Trong một giây, mặt thanh tra Kazamatsuri đờ ra vì bất ngờ. Chỗ Sugihara Satoshi chỉ tay cao hơn chỗ thanh tra chỉ khoảng 20 cm. Nghĩa là khoảng 1m70. Một con số tương đối cao ở nữ giới. Trong số các nghi phạm, chỉ duy nhất một người có chiều cao đáng nể như vậy. Đó là cô bạn thanh mai trúc mã của nạn nhân, hiện đang làm việc tự do và mơ ước trở thành diễn viên.

Thanh tra Kazamatsuri chẳng ngại ngần hét thật to tên cô gái. "Saito Aya... Chính là cô ta! Đúng như tôi nghĩ!"

Ô, anh đâu có nghĩ thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro