Câu chuyện thứ tư: Cô dâu ở trong phòng kín (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reiko phát hiện người đàn ông mặc bộ vest Tuxedo cô đang tìm có mặt ở hành lang. Reiko kín đáo nắm tay thành nắm đấm rồi tiến thẳng đến chỗ anh ta. Đồ quản gia phản bội! Đồ khẩu phật tâm xà! Tôi sẽ cho anh một trận nhừ tử!

Nhưng Kageyama đã tinh ý phát hiện ra nên quay ngoắt về phía Reiko, khom người theo đúng cung cách một quý ông, nhẹ nhàng tránh cú đấm trời giáng của Reiko. Nắm đấm của Reiko rơi tõm vào không khí.

"Ôi ôi tiểu thư..."

"Ôi ôi cái gì!" Cú đánh thất bại, Reiko bèn chuyển con tức giận thành lời nói. "Kageyama! Anh dám bán đứng tôi cho cảnh sát cơ à! Anh bảo tôi ghen tị với đám cưới của Yuri! Nhờ có anh mà tôi được coi là nghi can. Tất cả là nhờ anh đấy, đồ phản bội!"

Thấy Reiko sắp òa khóc, Kageyama lắc đầu tỏ ý không hiểu chuyện gì nhưng ngay sau đó, anh đập tay vào nhau, "À, thì ra là chuyện đó." Có vẻ anh ta đã đoán ra. "Nhưng tôi chưa hiểu. Tại sao vì lời khai của tôi mà tiểu thư bị nghi ngờ. Nhìn tình hình cũng thấy rõ ràng tiểu thư không phải là hung thủ. Có cả ông Yoshida làm chứng nữa cơ mà..."

"Tình hình thay đổi rồi. Căn phòng bị khóa! Căn phòng bị khóa!" Reiko kể lại cho Kageyama thông tin nghe được từ thanh tra Miura. Không có dấu chân thủ phạm ở khoảng đất bên dưới ban công. Từ đó suy ra thủ phạm chỉ có thể tẩu thoát khỏi hiện trường với sự trợ giúp của Reiko.

Kageyama im lặng lắng nghe, sau khi Reiko kể xong, anh ta liền mỉm cười mãn nguyện. "Hóa ra là thế. Tôi hiểu rồi, chuyện đó thì..."

"Hả, sao cơ? Anh phát hiện được điều gì à?" Reiko nhìn Kageyama chờ đợi. Anh chàng Kageyama này, khi làm quản gia thì chẳng khác gì đồ dởm, nhưng vì có khả năng đặc biệt biến những vụ án hóc búa trở nên đơn giản nên lại là báu vật với một điều tra viên. "Nếu phát hiện được điều gì, anh cứ nói nhé. Tôi sẽ nghe." Reiko không thể thẳng thắn đề nghị Kageyama nói cho cô nghe bởi điều đó sẽ làm tổn hại đến danh dự của một tiểu thư lẫn của một điều tra viên.

Như muốn trêu tức Reiko, Kageyama giơ ngón tay đẩy gọng kính trước mũi. "Tôi hiểu được tương đối rồi. Nhưng để chắc chắn, tôi muốn xem lại cái ban công."

"Chúng ta không thể vào hiện trường nhưng tôi nghĩ là có thể quan sát từ dưới sân. Ta đi thôi."

Hai người nhanh chóng đi ra ngoài sân. Đứng ở vị trí có thể nhìn trọn vẹn ban công, Reiko chỉ, "Kia là ban công phòng Yuri."

"Ồ kia à?" Nét mặt Kageyama lộ rõ sự thất vọng. "Thế còn cửa sổ bên cạnh ban công?

"Là cửa sổ phòng Miyuki."

"Nghĩa là phòng Miyuki không có ban công?"

"Có vẻ như vậy." Đúng là chỉ phòng Yuri có ban công, phòng Miyuki bên cạnh thì không. Phòng Miyuki chỉ có cửa sổ. "Nhưng sao cơ?"

Sự thất vọng thoáng hiện lên trong mắt Kageyama khi anh ta nhìn lại ban công của hiện trường vụ án. "Có vẻ tôi đã nhận định sai. Đúng thế, nếu hung thủ nhảy xuống từ ban công thì không thể không để lại dấu vết bên dưới. Nghĩa là không phải hung thủ nhảy từ ban công xuống. Leo lên mái nhà lại càng không, như vậy lối thoát duy nhất chỉ có thể là cửa ra vào..."

Nói đến đó, Kegayama đột nhiên quay sang Reiko, đoạn hạ giọng, "Thưa tiểu thư, đúng là tiểu thư không thả hung thủ đấy chứ? Kể cho tôi đi nào..."

"Tôi đã bảo không phải rồi cơ mà! Anh đứng về bên nào thế hả!"

"..." Kageyama đáp. "Tất nhiên là bên tiểu thư rồi."

"Đoạn ngập ngừng vừa rồi là sao?"

Câu nói chắc chắn sẽ làm tổn thương trái tim Reiko đã không được thốt ra. "Đoạn ngập ngừng nào cơ?" Kageyama đánh trống lảng rồi quay trở lại với câu đố về căn phòng bị khóa. "Có những căn phòng nhìn qua tưởng là bị khóa nhưng thật ra vẫn có lối đi phụ. Nhất là với những ngôi nhà cổ thế này, nếu có thì cũng không có gì lạ."

"Nhưng làm sao chúng ta biết được là có lối phụ hay không?" 

Nếu vụ này xảy ra tại địa bàn thuộc Sở Cảnh sát Kunitachi thì đảm bảo giờ này thanh tra Kazamatsuri đang bới tung cả sàn nhà lẫn trần nhà để kiểm tra rồi. Nhưng đây là Shirokanedai. Không có thanh tra Kazamatsuri, Reiko cũng chẳng có thẩm quyền để kiểm tra.

Thấy Reiko đứng khoanh tay với vẻ nôn nóng Kageyama lên tiếng. "Tiểu thư trông kìa. Bà Saionji Kotoe đang đi về phía này, thật đúng lúc quá."

Reiko nhìn theo hướng Kageyama chỉ thì thấy một phụ nữ mặc kimono. Bà bước từng bước về phía Reiko và Kageyama, vẻ mặt nặng trĩu ưu tư.

"Bà ấy là người biết ngôi nhà này tường tận nhất. Vì bà ấy là người duy nhất sinh ra tại đây và còn sống đến tận bây giờ. Nói cách khác, bà ấy là nhân chứng sống của dinh thự Saionji."

"Phải rồi. Nhưng tôi nhắc này, đừng dùng từ 'nhân chứng sống' trước mặt bà ấy nhé"

Chấn chỉnh người quản gia ăn nói vô duyên xong, Reiko đi về phía bà Saionji Kotoe. "Xin lỗi phu nhân." Reiko bắt đầu, giọng nửa như ra lệnh. "Cho phép tôi đặt câu hỏi có phần khiếm nhã, tại dinh thự này có lối đi phụ hay cánh cửa bí mật nào không?"

Bà Saionji Kotoe tuy bất ngờ trước câu hỏi đường đột nhưng lắc đầu quả quyết, "Không, tôi sống ở đây hơn sáu mươi năm rồi nhưng chưa từng trông thấy có gì giống như nhà ninja cả. Đây là ngôi nhà kiểu Âu cũ kỹ, rất đỗi bình thường."

"Liệu có chuyện riêng phòng Yuri được sửa chữa không?"

"Không. Nhà này vẫn nguyên vậy từ xưa."

"Thế à. Nếu phu nhân nói vậy thì chắc là vậy rồi. Tôi chỉ hơi thắc mắc thôi. Cảm ơn phu nhân."

"Tôi xin lỗi vì không giúp được gì." Bà Saionji Kotoe lặng lẽ gật đầu "Tôi xin phép!"

Bằng cử chỉ khoan thai và duyên dáng, bà Kotoe xoay người. Bà vừa quay đi xong thì Kageyama gọi lại giọng thấp hơn hẳn bình thường, "Xin tiểu thư đợi đã." Bà Kotoe dừng lại ngay.

"Ồ, vẫn còn chuyện gì sao?" Bà Kotoe ngoảnh lại.

Hả!? Reiko sửng sốt. Cô chẳng hiểu gì cả. Trong khi đó, Kageyama vẫn thản nhiên. "Chẳng phải tiểu thư có chuyện muốn nói sao. Xin cứ tự nhiên."

"À à... cũng không hẳn. Tại trông thấy anh chị ở đây nên tôi..."

Mãi đến lúc đó bà Saionji Kotoe mới tròn mắt ngạc nhiên. Một bầu không khí ngượng ngùng bao quanh. Những cái nhìn nghi hoặc. Thấy vậy, bà Kotoe luống cuống bào chữa, "Hả, anh nói gì cơ! Tôi... tôi... không..."

Trước thái độ hoảng hốt của bà Kotoe, Kageyama lạnh lùng báo với bà rằng tất cả đã quá muộn. "Vừa rồi, bà Kotoe đã ngoảnh lại khi nghe thấy tôi gọi là 'tiểu thư'. Bà phản ứng như thể đó là chuyện đương nhiên, không có gì khác thường. Đúng vậy không?"

Chuyện đó thì... Bà Kotoe muốn nói điều gì đó nhưng rồi bà chỉ chớp mắt và im lặng.

"..." Một lần nữa, Reiko lại bàng hoàng đến mức không thốt ra được tiếng nào. Khi Kageyama gọi bà Saionji Kotoe lần thứ hai là "tiểu thư", bà cũng đáp lại không hề bối rối. Như thể bà đã quen với việc được gọi là "tiểu thư". "Thế thì sao hả Kageyama!?"

"Nghĩa là..." Kageyama đặt tay lên bờ vai run rẩy của bà Saionji Kotoe. "Bà Saionji Kotoe quyết định ra đầu thú với điều tra viên Hosho Reiko. Phải vậy không tiểu thư?"

Saionji Kotoe gật đầu thừa nhận, bà tiến lại phía Reiko, cúi gập mình xuống. "Chính tôi đã đâm Yuri. Tôi xin lỗi."

Reiko đưa bà Saionji Kotoe đến chỗ thanh tra Miura, vụ việc bỗng nhiên được giải quyết. Nhưng trên thực tế, Reiko vẫn chưa hiểu được chân tướng của sự việc. Trên đường đi ra chỗ đậu xe Limousine, Reiko yêu cầu Kageyama giải thích. Câu trả lời của Kageyama thật bất ngờ, "Thật ra tôi đã nghi ngờ Miyuki."

"Tại sao? Sao anh lại nghi ngờ?"

"Vì lời khai của Miyuki có chỗ không tự nhiên. Chắc tiểu thư vẫn còn nhớ. Sau khi xảy ra chuyện, Miyuki đã chạy từ phòng mình sang. Cô ấy đã nói thế này: Có chuyện gì với bác Kotoe à?"

"Đúng rồi. Thế là Yusuke nói: Đồ dở hơi, không phải bác Kotoe. Là chị Yuri. Nhưng chuyện đó thì sao?"

"Sao Miyuki lại tưởng có chuyện với bà Kotoe?"

"Phòng đó là của Yuri. Bà Kotoe tất nhiên cũng có mặt ở đó, nhưng ngoài ra còn có cô Takako và Yusuke. Tôi cũng có mặt. Thế mà Miyuki đã thốt ra câu chẳng ăn nhập gì lạ. Có chuyện gì với bác Kotoe à?"

"Kể cũng hơi lạ."

"Do vậy, tôi nghĩ thế này. Phải chăng chính Miyuki đã đâm Yuri. Miyuki cố tình nói vậy để chứng tỏ mình chẳng biết gì."

"Ra thế. Một trò trẻ con."

"Vâng. Giả sử Miyuki là hung thủ, hành tung của cô ấy sẽ thế nào sau khi gây án? Chỉ có một khả năng. Gây án tại phòng Yuri xong, Miyuki ra ban công để trèo sang ban công phòng mình ở ngay bên cạnh rồi thản nhiên đi sang hiện trường. Hoàn toàn có khả năng này. Ngoài ra, Miyuki xuất hiện muộn nhất nên giả thiết này là phù hợp. Nó cũng phù hợp với việc không tìm thấy dấu chân thủ phạm bên dưới ban công. Tôi đã tin đây là chân tướng của sự việc. Nhưng ban nãy, khi quan sát hiện trường từ dưới sân, tôi nhận ra mình đã nhầm."

"À, tôi hiểu rồi." Cuối cùng Reiko cũng nhìn ra được vấn đề. "Phòng của Miyuki không có ban công. Nếu Miyuki là hung thủ, chỉ có cách là nhảy từ ban công phòng Yuri về cửa sổ phòng mình thôi. Kỹ năng này đương nhiên Miyuki không thể thực hiện được rồi."

"Tiểu thư nói đúng. Miyuki không phải là hung thủ. Chúng ta lại trở về với câu hỏi ban đầu. Tại sao Miyuki tưởng bà Kotoe gặp chuyện? Bối cảnh lúc đó có điều gì khiến Miyuki tưởng nhầm như vậy? Nghĩ đến đây, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý. Và thứ giúp tôi có được ý này chính là câu nói của tiểu thư."

"Tôi!? Tôi đã nói điều gì quan trọng à?"

"Vâng. Khi tiểu thư đặt câu hỏi với bà Saionji Kotoe, tiểu thư đã gọi bà ấy là 'phu nhân'. Nghe tiểu thư gọi như vậy, tôi toát hết cả mồ hôi. Bởi bà Kotoe tuy đã ngoài 60 nhưng chưa từng kết hôn. Bà ấy không thể là phu nhân của ai đó được. Có người sẽ cho rằng cách gọi 'phu nhân' là vô cùng thất lễ."

"Ừ, cũng có thể. Nhưng phải gọi thế nào?"

"Tôi cũng thắc mắc giống tiểu thư. Tôi tự hỏi không biết ông Yoshida, người hiện là quản gia của bà Kotoe thường ngày gọi bà ấy thế nào. Biết đâu ông Yoshida lại gọi bà Saionji Kotoe là 'tiểu thư'. Giống như tôi vẫn gọi cô Hosho Reiko là 'tiểu thư'?"

"Hoàn cảnh của tôi và bà Kotoe khác nhau đấy."

"Đúng là bà Kotoe đã ngoài 60. Bình thường ở tuổi đó chẳng ai gọi là 'tiểu thư' cả. Nhưng suy cho cùng, cách gọi cũng chỉ là giao ước giữa hai con người. 50 năm trước, khi ông Yoshida vào làm việc tại nhà Saionji, bà Kotoe là tiểu thư nhà Saionji nên chắc chắn ông ấy đã gọi bà Kotoe là tiểu thư. Vì bà Kotoe không kết hôn nên từ đó đến giờ, mối quan hệ giữa hai người không hề thay đổi. Chính vì thế mà ông vẫn gọi bà Kotoe là tiểu thư. Để kiểm tra, tôi đã thử gọi bà Kotoe là tiểu thư. Kết quả thi như tiểu thư đã thấy."

Bà Saionji Kotoe thường ngày vẫn được người quản gia gọi là "tiểu thư" đã đáp lại rất tự nhiên. "Chắc tiểu thư còn nhớ lúc chúng ta vừa đến đây, Yuri bị ngã từ cầu thang xuống. Khi chạy lại chỗ Yuri, ông Yoshida có gọi Yuri là 'tiểu thư' không?

"Xem nào...hình như là không..." .

"Vâng. Ông ấy đã không gọi. Việc ông Yoshida gọi Yuri là 'tiểu thư' vốn hơi rắc rối. Bởi gia đình Sawamura có hai cô con gái là Yuri và Miyuki. Nếu muốn gọi hai người này là 'tiểu thư', ông Yoshida chắc chắn sẽ phải gọi là 'tiểu thư Yuri' và 'tiểu thư Miyuki' để phân biệt. Thực tế thì ông Yoshida cũng không gọi theo cách này."

"Đúng vậy. Tôi nhớ ra rồi. Khi thấy Yuri bị ngã, ông Yoshida đã gọi là 'cô Yuri'.

"Tôi cũng nhớ là như vậy. Nghĩa là ông Yoshida gọi hai tiểu thư nhà Sawamura là 'cô Yuri' và 'cô Miyuki', trong khi vẫn gọi bà Saionji Kotoe đã ngoài 60 là 'tiểu thư'?"

"Vậy là..."

"Vâng. Tiểu thư nhận ra rồi chứ. Mấu chốt nằm ở câu nói của ông Yoshida khi vào phòng Yuri. Vừa đặt chân vào phòng, ông ấy đã hét lên 'Ôi tiểu thư, có chuyện gì vậy!' Tiểu thư đã cho rằng câu này đương nhiên là hỏi Yuri đang bị thương. Nhưng thực tế, câu này lại dành cho bà Kotoe. Nói cách khác, trong căn phòng kín đó, ngoài Yuri còn có một người nữa là bà Saionji Kotoe. Tất nhiên, trong hai người, nếu một người là nạn nhân thì người còn lại sẽ là hung thủ."

"Ra thế... Bà Kotoe là hung thủ... đã có mặt trong căn phòng kín."

"Tôi biết là tiểu thư không muốn thừa nhận. Nhưng đúng là tiểu thư đã không chịu quan sát các ngóc ngách trước khi đặt chân vào hiện trường. Nếu chỉ cần nấp tạm thì có rất nhiều chỗ để nấp như sau tủ sách, tủ quần áo, gầm bàn hoặc góc phòng. Tiểu thư đã lao ngay đến giường của Yuri mà không nhận ra bà Kotoe đang nấp gần đó. Ngược lại, ông Yoshida đã phát hiện ra bà Kotoe ông sửng sốt đến nỗi đã thốt lên rằng, 'Ôi tiểu thư có chuyện gì vậy!'. Còn tiểu thư vì quá lo cho Yuri nên đã không nhận ra hung thủ ở ngay sau lưng. Đến lúc tiểu thư quay lại thì đã có nhiều người chạy tới rồi. Chính vì thế trong mắt tiểu thư, bà Kotoe cũng chỉ là một trong số những người có mặt mà thôi. Lúc này, Miyuki xuất hiện và thốt ra câu, 'Có chuyện gì với bác Kotoe à?'."

"Ra thế. Miyuki biết từ 'tiểu thư' của ông Yoshida dùng là để gọi bà Kotoe. Thế nên Miyuki mới tưởng là có chuyện xảy ra với bà Kotoe." Đến đây, Reiko đã nhận ra vai trò quan trọng của mình trong vụ này. "Nghĩa là chính tôi đã đuổi hung thủ đang có mặt trong phòng ra ngoài cùng với những người khác!? Chính tôi đã giúp hung thủ chạy thoát khỏi căn phòng đó!?"

"Tiếc là đúng như vậy. Thấy tiểu thư đuổi mọi người ra ngoài, ông Yoshida nhận ra tiểu thư hiểu lầm. Và ông nhìn thấy một khả năng rất nhỏ. Khả năng giúp bà Kotoe thoát khỏi tai tiếng là hung thủ. Ông Yoshida giả vờ ngoan ngoãn tuân lệnh nhưng thực tế vừa ra đến hanh lang, ông ấy đã có cuộc dàn xếp quan trọng với thành viên trong gia đình nhà Sawamura."

"Dàn xếp quan trọng?"

"Đây là vụ việc một người nhà Saionji dùng dao đâm trưởng nữ nhà Sawamura – gia đình vốn có họ với Saionji. Nói cách khác, đây là vụ bê bối xảy ra giữa những người sống cùng một mái nhà. Cô Takako nhà Sawamura chắc chắn không mong bà Kotoe bị bắt. Bởi danh liếng gia đình sẽ bị hủy hoại. Do vậy, đã có một vụ dàn xếp bằng miệng chóng vánh giữa nhà Saionji và nhà Sawamura. Câu chuyện bà Kotoe xuất hiện gần như cùng lúc với Takako và Yusuke được dựng lên."

"Tôi hiểu rồi. Vậy là việc lấy lời khai của thanh tra Miura chẳng có nghĩa gì cả. Ông ấy đã được nghe một bài tập làm văn được soạn ra để bảo vệ hung thủ."

"Đúng vậy." Kageyama lặng lẽ gật đầu.

Tất cả đều đã rõ, từ câu đó về căn phòng kín cho đến hung thủ. Nhưng vẫn còn một câu đố nữa. "Sao bà Kotoe lại đâm Yuri nhỉ?

"Có thể nguyên cớ dẫn tới đám cưới hôm nay là thứ từng có giữa hai người. Tiểu thư có đoán được ra không?"

"Chuyện đó thì..." Yusuke từng nói. Chú rể Hosoyama Teruya trở thành luật sư tư vấn cho gia đình Saionji nhờ lấy lòng được bà Kotoe. Có lẽ Hosoyama đã rót những lời đường mật vào tai bà Kotoe. Kể cả không phải thế thì cũng khó tránh được chuyện bà Kotoe phải lòng tay luật sư đẹp trai kiểu cổ điển này. Nhưng Hosoyama lại cưới người trẻ trung hơn là Yuri. Đây có lẽ chính là lý do khiến Kotoe quay sang căm ghét Yuri. Reiko nghĩ vậy nhưng không dám nói ra. Chuyện này nên để bà Kotoe tự kể.

* * *

Vậy là câu đố về căn phòng kín lại được giải đáp thông qua bộ óc của Kageyama. Reiko lên chiếc Limousine để về nhà. Khi xe chạy được một lúc, từ ghế lái xe, Kageyama lên tiếng, giọng nghiêm túc hơn hẳn, "Thưa tiểu thư, tiện đây, xin tiểu thư cho tôi xác nhận một chuyện..."

"Hả, sao cơ?"

Trước không khí có phần lạ lùng, Reiko chỉnh lại tư thế ngồi. Sau đó, một câu hỏi rất đỗi thành thật được thốt ra từ miệng Kageyama, "Tôi phải gọi tiểu thư là 'tiểu thư' cho đến khi tiểu thư bao nhiêu tuổi?"

"À... à..." Đây đúng là chuyện cần phải nghĩ tới. Reiko đăm chiêu trong giây lát. Ba mươi, bốn mươi, năm mươi... Rồi Reiko lắc đầu lia lịa như thể phủ nhận việc mình đang lo lắng.

"Kageyama, anh lo cái gì thế. Anh nghĩ tôi vẫn là 'tiểu thư' khi hơn 60 tuổi à? Anh yên tâm. Tôi sẽ để anh gọi là 'phu nhân' sớm thôi."

Qua kính chiếu hậu, Kageyama khẽ mỉm cười. "Mong là như vậy, thưa tiểu thư." Reiko cũng mong điều đó sớm thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro