Kẻ Bại Là Vua [Bộ 8]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Kẻ Bại Là Vua [Phá Chấp Hệ Liệt Bộ 8]

Author: Trùng Cảnh Chỉ Hy

Editor: Mây

Genres: Nhất thụ nhất công, YunJae, trung đoản văn

Chúng ta đi quá nhanh nên đã quên mất cách yêu thương.

~♥~

Chương 1

Kim JaeJoong châm một điếu thuốc, dựa vào chiếc ghế xoay bằng da, lạnh lùng nhìn căn phòng xa hoa trước mặt. Một năm trước, căn phòng này vốn thuộc về một kẻ khác.

Trong căn phòng này, cậu đã vô số lần dập tắt điếu thuốc của người đó, đổi cốc cà phê lạnh tanh bằng một cốc sữa nóng. Cũng đã vô số lần nhìn xuyên qua cửa kính ngắm người đó làm việc bên máy tính đến khuya. Và không biết bao lần cùng người đàn ông ấy chiến tranh lạnh, cãi vã, rồi bị hắn đè lên bàn làm việc mạnh mẽ hôn môi.

Thế nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ của một năm trước.

JaeJoong vẫn còn nhớ rõ cái ngày Jung Yunho bị đuổi khỏi cái ghế Tổng giám đốc, ánh mắt của hắn nhìn cậu khi bước ra khỏi phòng làm việc. Cặp mắt đáng nhẽ phải tràn ngập tức giận, oán hận, thất vọng mới đúng, nhưng không, ngược lại, từ trong đó tỏa ra ánh sáng trong trẻo mà JaeJoong cảm thấy đã thật lâu hai người không còn nhìn nhau như vậy nữa. Cậu kinh ngạc nhận ra Yunho không còn nhíu mày như mọi khi, mà lúc đó lại bất tri bất giác giãn ra dường như rất thoải mái. Đứng trước mặt JaeJoong, Yunho nâng tầm mắt lên nhìn cậu, hai người đứng rất gần, hơi thở ấm áp cứ thế vây lấy cậu, đôi môi khô khốc mấp máy, hắn nói:

"Hãy tự chăm sóc bản thân nhé!"

Sau đó hắn lướt qua người cậu rời đi, nháy mắt trong khoảnh khắc đó, JaeJoong cảm thấy lần thất bại trên thương trường này sẽ kéo Yunho vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Một tia hoảng hốt bùng lên châm vào lồng ngực, JaeJoong vội vàng gọi hắn:

"Jung Yunho!"

Người phía sau dừng bước nhưng không quay đầu lại, hơi thở gấp gáp khiến JaeJoong cảm thấy hít thở không thông. Rũ mắt nhìn sàn nhà bóng loáng, JaeJoong bình tĩnh nói:

"Sự cố lần này nguyên nhân chính là do bị rò rỉ thông tin, cậu chắc chắn không phải không biết. Đáng nhẽ cậu phải túm cổ áo tôi, ném cho tôi một đấm chứ? Giống như phát điên mà hỏi tôi vì sao phải làm như thế với cậu, không phải sao?"

Phía sau vẫn một mảng tĩnh lặng, JaeJoong cảm giác dường như Yunho không còn hô hấp nữa, nhịn không được quay người lại.

Một cái xoay người này như khiến thời gian nghịch chuyển, vào buổi chiều năm đó khi bọn họ vẫn còn học trung học, hai người đứng quay lưng lại với nhau, Yunho đã thổ lộ với cậu. Trong khoảnh khắc ấy, JaeJoong biết Yunho đã phải lôi hết dũng khí từ khi sinh ra đến giờ nói rằng hắn thích cậu. Lúc đó, Jung Yunho còn là cậu nhóc mới lớn, phải dùng hết dũng khí thừa nhận mình yêu một cậu nhóc khác. Hắn mâu thuẫn, rối bời, nhưng cuối cùng vẫn hãm sâu vào thứ tình cảm lạ lùng ấy, không thể né tránh. Vì thế, vào một buổi chiều oi bức quá mười hai giờ, thời tiết khô hanh khiến cho người ta bực bội, hai người bọn họ đã đứng dưới bóng cây cạnh hòn non bộ, Yunho nắm chặt tay, đưa lưng về phía JaeJoong, dùng giọng khàn khàn đặc biệt của thiếu niên mới vỡ giọng nói:

"JaeJoong, cậu từ chối tớ rồi sao?"

JaeJoong tới tận lúc đó mới biết rằng, hóa ra Jung Yunho cũng biết thế nào là bất an, hắn cũng như mọi người, cũng biết sợ hãi, sợ nhìn thấy bóng lưng bỏ đi của cậu. Rốt cuộc hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, vậy mà khoảnh khắc hắn xoay người lại đó, lại kiên định, dứt khoát như vậy. Cậu rất muốn ôm lấy tên Jung YunHo đó, cười nhạo hắn có "khớp" cũng đừng để lộ ra, có thể xoay người nhìn qua hướng khác mà, nhưng cũng chính khoảnh khắc xoay người lại đó, tới nay vẫn khiến Kim JaeJoong mãi không thể quên. Cậu thấy Jung Yunho xoay người đứng thẳng đối diện mình, đôi mắt vẫn sáng ngời như vậy. Cậu nhìn không được hỏi hắn:

"Cậu không sợ tớ sẽ lén bỏ đi sao?"

Yunho mím môi, một lúc lâu sau mới trả lời:

"Nếu xoay người lại nhìn cậu, tớ sẽ không kìm lòng được mà ôm cậu mất!"

Tên ngốc Jung Yunho sẽ không bao giờ biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng chỉ cần một câu vô cùng đơn giản thế này thôi cũng đã đủ để hoàn tan trái tim đang loạn nhịp của JaeJoong rồi. Cậu tiến lên ôm chặt lấy Yunho, nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ cơ thể hắn đã xóa tan hoàn toàn sự bức bối trong cậu.

Nhưng những chuyện đó.......đã trở thành quá khứ.......

Hiện tại thì sao? Cũng trong tình cảnh như thế, nhưng khi JaeJoong xoay người lại thì chỉ thấy được bóng dáng cô độc của hắn mà thôi.

Một người vốn cường thế như Jung Yunho giờ lại lẳng lặng đứng giữa hành lang rộng lớn của trụ sở công ty, lạnh lẽo đến bi ai.

"Chính tôi đã bất cẩn để lộ ra địa điểm giao dịch cùng kế hoạch đầu tư của cậu, khiến cho cậu thân bại danh liệt trở về với hai bàn tay trắng. Sao cậu có thể thản nhiên như thế, vẫn có thể nhẹ nhàng khuyên tôi chăm sóc tốt cho bản thân?!!"

JaeJoong dừng lại thở dốc, cố áp chế sự kích động trong lòng, sau đó nói tiếp:

"Chúng ta.....mối liên kết giữa chúng ta cũng chỉ là điều giả dối thôi sao?"

Vẫn là khoảng trầm mặc kéo dài, Yunho hạ con ngươi suy nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói:

"JaeJoong, hiện giờ cậu......nhất định còn khổ tâm hơn rất nhiều lần so với tớ..."

Yunho từ đầu đến cuối vẫn không xoay đầu lại, âm thanh giày da chạm vào mặt đất vẫn đầy kiên định như mỗi lần hắn tham gia hội nghị, cứ thế cứ thế biến mất khỏi tầm mắt JaeJoong. JaeJoong bỗng nhiên muốn cười, ngay cả trong giờ khắc này Yunho vẫn hiểu cậu đến thế, vẫn còn biết cậu khổ sở. Yêu thương cuồng si mà giờ biến thành xa cách khách sáo. Trước kia thỉnh thoảng hai người cũng cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, đôi khi JaeJoong sẽ tức giận bỏ nhà đi, bọn họ học chung với nhau, nhìn nhau mỗi ngày cũng làm ra vẻ không quen biết, sau đó không nhớ dưới tình huống nào mà lại làm hòa. Mười năm qua, lặp đi lặp lại, những chuyện như thế luôn làm không biết mệt. Ngày trước JaeJoong không để tâm đến, nhưng hiện tại cậu đã hiểu vì sao trong mười năm này lại thấy đau đớn hơn ngọt ngào, mệt mỏi hơn là tình yêu. Nhưng tại sao hai người vẫn chưa chia tay? Đó là vì Yunho chưa từng trốn tránh JaeJoong, kể cả khi cãi nhau, còn cậu khi bỏ đi cũng lại luôn nghĩ khi nào mình nên về.

Lúc này đây cậu mới ý thức được, qua vô số lần cãi nhau lần nào cậu cũng đòi "chia tay" nhưng không bao giờ là thật, và bây giờ, điều đó chính thức trở thành sự thật. Bởi vì lần này là do Yunho chủ động rời đi, mà cậu hoàn toàn không biết hắn sẽ đi đâu.

Chương 2

Một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như Kim JaeJoong đã lên lên thay Jung Yunho nhận chức giám đốc điều hành công ty, chẳng hạn như một năm nay không hề nghe thấy bất kì tin tức nào về Yunho, hay như Eoin tin rằng hai người đã chia tay nên bắt đầu theo đuổi JaeJoong.

Công ty con của F.K tại Hàn Quốc do JaeJoong làm giám đốc điều hành trong lĩnh vực tài chính đạt được lợi nhuận càng ngày càng lớn. Ba tháng trước, JaeJoong quyết định mua lại một ngân hàng lớn, là đặc phái viên từ tổng bộ bên Đức, Eoin đã đề nghị đặt tên khoản quỹ của công ty trong ngân hàng là Kim quỹ. Gã thản nhiên nói, đặt tên là "Kim" vì nó mang nghĩa đứng đầu, một cái tên tốt mang lại may mắn. Trong ngày kí kết hợp đồng, JaeJoong thấy lúc Eoin kí tên còn cười tươi nhìn cậu, cậu biết gã muốn dùng cách này để lấy lòng cậu, nửa năm qua gã vẫn luôn tận dụng cơ hội làm thế.

Bầu trời bắt đầu hạ mưa tuyết, nơi nơi chìm ngập trong không gian u ám. JaeJoong ngồi trên ghế phó lái, mông lung nhìn dòng người vội vã trên đường. Eoin lái xe, ngắm nhìn sườn mặt xinh đẹp của cậu rồi nói:

"Cuối tuần này là sinh nhật em, tôi định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật lớn chúc mừng, ngày mai sẽ phát thiệp mời tới các đồng nghiệp trong giới tài chính nhé!"

Xe dừng lại chờ đèn đỏ, JaeJoong phóng tầm mắt ngẩn người nhìn ánh đèn đỏ rồi thản nhiên nói:

"Cám ơn, nhưng hủy bỏ đi, tôi không thích tiệc sinh nhật".

Eoin mặt hơi biến sắc nhưng ngữ khí vẫn hòa hoãn nói:

"Năm trước khi sinh nhật em lại xảy ra vụ rắc rối kia nên chưa tổ chức chu đáo được, năm nay phải làm bù lại chứ".

JaeJoong rủ mắt nhẹ nhàng nói:

"Eoin, đừng tốn tâm tư lên tôi nữa, chúng ta chỉ là đồng nghiệp, trước kia là thế, sau này vẫn luôn thế không bao giờ thay đổi".

Đèn đường đã chuyển sang màu xanh, Eoin đạp mạnh chân ga, giống như không nghe ra ý JaeJoong nói, cố tỏ vẻ bình tĩnh mở miệng:

"Tôi biết em không thích ồn ào, hay là làm đơn giản một chút vậy, tìm một nơi yên tĩnh, gọi mấy người bạn thân đến......"

"Eoin!"

JaeJoong ngắt lời gã, hạ cửa kính xe xuống khiến cho gió lạnh từ bên ngoài ùa vào.

"Tất cả mọi việc anh làm cho tôi khiến tôi rất cảm kích, nhưng tôi không thích anh!"

Xe bất ngờ phanh lại làm cho JaeJoong hơi ngả về phía trước. Dừng ở ven đường, Eoin hít sâu điều chỉnh hô hấp, có vẻ như bầu không khí ngột ngạt này làm cho gã khó có thể chịu được.

"Kim JaeJoong, em rốt cuộc đang chờ đợi cái gì?? Em và Jung Yunho đã thật sự chia tay! Đã chia tay rồi em có biết không?! Hắn ta nghĩ em phản bội hắn nên đã rời đi! Một năm nay hắn có quay trở về tìm em không?! Hắn không ở bên cạnh em, hắn khiến em đau khổ, khiến em khổ sở, tại sao em còn không chịu quên hắn?!!"

JaeJoong trầm mặc một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi lại:

"Tại sao tôi có thể quên anh ấy?"

Cậu quay đầu lại nhìn Eoin, bên môi thản nhiên lộ ra ý cười, thanh âm vẫn nhẹ nhàng không chút tình cảm hỏi tiếp:

"Một người không ở bên tôi khiến cho tôi đau khổ, khiến cho tôi khổ sở, vì sao tôi có thể quên chứ?"

Trong khoảng thời gian ngắn Eoin không biết phải trả lời thế nào. Một năm trước, vì JaeJoong cãi nhau với Yunho nên gã đã cùng JaeJoong đi uống rượu, thừa dịp cậu say, gã đã lén xem toàn bộ tài liệu về vụ làm ăn lớn lần đó của Yunho, sau đó tiết lộ cho phía công ty đối địch, khiến cho công ty bị tổn thất nặng nề, tổng bộ bên Đức đã buộc Yunho phải rời khỏi ghế giám đốc chi nhánh tại Hàn Quốc. Eoin lúc đó thầm nghĩ muốn cho Yunho thất bại thảm hại, khiến JaeJoong chia tay với hắn, gã nghĩ chỉ cần dùng cách đó gã sẽ có cơ hội chen chân vào giữa hai người. Thậm chí gã còn định tiến hành thêm một vài thủ đoạn nữa nhưng không nghĩ rằng Yunho lại rời bỏ JaeJoong dễ dàng như thế. Càng khiến cho gã kinh ngạc hơn là sự tin tưởng trong tình yêu giữa hai người kia cũng chỉ có vậy.

Gã trong lòng mừng thầm, thế nhưng gần một năm nay từ chỗ đắc ý với chiến thắng quá dễ dàng, gã đã bắt đầu thấy hoang mang. Nhìn vào tình cảm của JaeJoong đối với Yunho thế này, tại sao lúc đó họ lại chia tay? Gã cho rằng chính Yunho đã bội bạc tình cảm của JaeJoong khiến cậu đau khổ. Vì thế gã vô cùng ghen tị, tức giận.

Giây phút này, JaeJoong đang ngồi trước mặt gã lại mỉm cười, nụ cười tươi tắn tuyệt đẹp, thế nhưng lại đầy khách sáo, xa cách, không có một chút cảm tình nào hết.

"Để tôi xuống xe ở đây đi, tuyết rơi rồi, dưới thời tiết thế này, tôi muốn đi dạo một chút".

JaeJoong không chút lưu luyến mở cửa xe bước xuống, Eoin thất thần nhìn theo bóng dáng cậu mờ dần trong trong tuyết. Gã vẫn còn muốn theo đuổi cậu, thế nhưng bức tường mà JaeJoong tạo ra đã ngăn gã lại, nó so với băng tuyết còn lạnh hơn vạn phần.

.

Nhìn xe của Eoin biến mất trước mắt, JaeJoong bất đắc dĩ lắc đầu. Cậu bỗng nhiên cảm thấy Eoin có chút đáng thương. Vì sao phải thích tôi chứ? Cậu thì thào tự hỏi sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời. Mưa tuyết khiến cho JaeJoong không mở mắt ra được, ngày đó lúc Yunho rời đi, tuyết rơi so với hôm nay còn lớn hơn nữa. Một năm nay, bạn tốt của cậu và Yunho đều chạy tới hỏi vì cớ gì hai người chia tay, tự tạo ra cái vòng tròn luẩn quẩn làm chi. Rõ ràng Yunho tin cậu, nhưng tại sao hắn lại kiên quyết rời đi như thế, ngay đến tình yêu cũng vứt bỏ?! Cậu không biết phải trả lời sao, cũng không bàn luận nhiều, bởi vì cậu cảm thấy một số việc không cần phải có chân tướng, chỉ cần cậu và Yunho biết bọn họ tại sao lại chia tay là được.

Đứng dưới tuyết rơi, JaeJoong nhẹ nhàng mỉm cười.

Một năm trước, vì địa điểm kế hoạch đầu tư bị tiết lộ, hai cái case sắp tới hạn kí hợp đồng của Yunho đều bị hủy bỏ. Trước tổn thất lớn đó, JaeJoong chưa kịp kinh ngạc mà chỉ có thể vội vàng thay Yunho bắt đầu tra xem sơ hở là ở chỗ nào. Đương nhiên, khi nghĩ tới khả năng lần say rượu đó của mình là nguyên nhân chính quan trọng nhất, cậu vẫn khó có thể tiếp nhận được. Cậu và Yunho lúc đó còn đang chiến tranh lạnh, khi mở cửa văn phòng bước vào, nhìn Yunho thật mệt mỏi, tựa hồ chỉ sau một đêm cằm đã lún phún râu. JaeJoong đi tới trước mắt hắn, đôi môi khô khốc mím lại, sau đó mở miệng hỏi:

"Chuyện hợp đồng bị hủy bỏ tớ đã biết... tớ nghĩa là do tối hôm qua..."

JaeJoong còn chưa nói hết câu, Yunho đã ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu.

"Cậu lại say rượu? Tớ đã nói rồi, cậu cứ uống say như thế, sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ đau đầu đó".

"Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến nguyên nhân gây nên hậu quả hiện giờ sao?"

"Tớ chưa từng nghi ngờ cậu, thêm vào đó kết quả đã tới trước mắt thì tìm ra nguyên nhân cũng đã không còn quan trọng nữa".

Hắn dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt JaeJoong rồi nói tiếp:

"JaeJoong, tớ không quan tâm lần tổn thất này lớn tới mức nào, cũng không quan tâm bản thân sẽ đối mặt với kết quả ra sao, thế nhưng những lời tớ đã từng nói với cậu, cậu đều quên rồi đúng không? Mỗi một case chúng ta đặt bút kí kết không chỉ liên quan tới tương lai của chính chúng ta mà còn ảnh hưởng đến vô số người đã tin tưởng đầu tư cho chúng ta, chúng ta phải chịu trách nhiệm trước những người đó. Ngay trước buổi kí kết quan trọng như thế cậu lại đi uống rượu, hơn nữa còn say rượu, JaeJoong là cấp trên của cậu, tớ thực sự thấy thất vọng".

Với hai cái đầu thông minh của bọn họ, cộng thêm thủ đoạn của Eoin thực sự quá đơn giản, hơn nữa Yunho lại tin tưởng JaeJoong đến thế, hắn biết JaeJoong sẽ không bao giờ để lộ bí mật đi hại hắn, cho nên hắn không nghĩ muốn hỏi, cũng lười tra xét. Thế nhưng lúc này, đối mặt với sự tin tưởng của Yunho, JaeJoong không biết phải nói sao, càng không biết có nên vui vẻ vì hắn tin cậu hay không nữa. Đúng vậy, Jung Yunho tin cậu, tin đến mức không hỏi cậu vì sao lại đi uống rượu, không thèm hỏi cậu đã khổ sở thế nào khi giữa hai người có chiến tranh lạnh, tin đến mức không quan tâm đến việc cậu liên tiếp cố tình thân mật với Eoin, thậm chí cùng gã đi uống rượu. Tin tưởng đến thế, vậy mà đến giờ phút này, hắn không lo lắng cho người yêu, mà lại lo cho những người đầu tư ngay đến tên đầy đủ của bọn họ hắn cũng không nhớ.

Mười năm, từ trung học bắt đầu tình yêu ngọt ngào, bọn họ đã cùng nhau trải qua những năm tháng học đại học vất vả gây dựng sự nghiệp, rồi khoảng thời gian khó khăn khi mới nhận chức, sau tất cả mọi gian nan và thành tựu huy hoàng, thương trường dần dần đã mài giũa họ. Vì phải tham gia các buổi tiệc xã giao các loại mà bọn họ đã bỏ dở ngày kỉ niệm của hai người, vì phải tiếp nhận một case mới mà bỏ lỡ lễ tình nhân ấm áp bên nhau. Trách nhiệm cùng thành tích dần dần thay thế, Yunho đã từng thề hắn muốn bên cậu trọn đời, thế nhưng lâu nay hắn không còn nhắc lại lời thề ấy nữa, thay vào đó là những câu tớ muốn tiến xa hơn, muốn làm tốt hơn nữa.

JaeJoong nhìn sâu vào mắt Yunho, sau đó bình tĩnh nói:

"Tớ cũng thế, làm người yêu của cậu, tớ cũng cảm thấy rất thất vọng!"

Cậu dứt khoát xoay người rời khỏi văn phòng, và lần gặp lại chính là ngày tuyết rơi ấy, ngày Yunho rời khỏi chức vụ tổng giám đốc. Sau đó là chia tay, là từ biệt, cứ thế đã một năm trôi qua.

Cậu không muốn hồi tưởng lại hình ảnh cái ngày hôm ấy, cậu chắc chắn toàn bộ thế giới này không ai biết nguyên nhân vì sao cậu và Yunho lại chia tay trừ chính bọn họ. Tài liệu, hợp đồng, tiền tài, phản bội, ngay đến Eoin cũng không phải là nguyên nhân khiến hai người chia tay, chỉ cần Yunho và JaeJoong không muốn thì người ngoài sao có thể tách bọn họ ra được. Bọn họ quyết định chia tay chỉ vì trong thời khắc đó, hai người bỗng nhiên phát hiện, đối với họ thì tình yêu đã trở thành một thói quen trong sinh hoạt thường ngày, bởi vì cuộc sống trôi qua quá nhanh khiến cho họ dần quên mất phải yêu thương như thế nào.

JaeJoong không trách Eoin, mà ở mức độ nào đó cậu còn phải cảm ơn gã. Bởi vì sự kiện lần này đã cho cậu và Yunho một cơ hội để sống chậm lại, có thời gian yên lặng suy nghĩ, nghỉ ngơi một chút.

Tình yêu giữa hai người không khác nào một bánh xe lấy tốc độ cao nhất chạy qua 10 năm, nó chỉ lo tiến thẳng về phía trước mà xem nhẹ sự mệt mỏi của cả đoàn xe nên đã gây ra tổn thương cho cả hai. Hiện tại, không ai bảo ai, họ phải dừng chiếc xe kia lại.

Tuyết vẫn cứ thế tuôn rơi, lọt cả vào trong cổ áo có chút lạnh, JaeJoong nắm thật chặt cổ áo, thở ra một làn khói trước cảnh sắc mơ hồ. Thời gian một năm này thật sự trôi qua rất nhanh. JaeJoong cảm khái, hóa ra cậu với Yunho cũng không phải dạng nhớ nhung một ngày không gặp như cách ba thu. Cậu vẫn luôn khinh thường bản thân hay suy nghĩ vẩn vơ, hồi tưởng lại những lúc ấy, lúc thì nghĩ Yunho sống không tốt, lúc thì lại cho là hắn sống rất ổn, lúc lại tưởng tượng ra cảnh bằng tài năng của mình, Yunho đang ở chỗ nào đó làm chuyện gì đó, cứ thế nghĩ nghĩ, chẳng mấy chốc đã qua một năm.

JaeJoong nhịn không được cười nhạo chính mình, một năm này toàn bị những dòng suy nghĩ vẩn vơ về Yunho quấn lấy tâm tưởng. Cậu biết, bất kể cậu nghĩ về chuyện Yunho đang khổ sở hay sống vui vẻ thì tâm trí vẫn luôn là gương mặt mơ hồ đó, chỉ một người Jung Yunho mà thôi. Giống như ban nãy nói với Eoin, gã đối tốt với cậu, cậu cũng rất cảm động, nhưng không thích là không thích. Ai lại không thích người khác có tình cảm với mình chứ? Chỉ là nếu người đó không phải Jung Yunho thì Kim JaeJoong sẽ không thích mà thôi. Cậu rõ ràng rất dễ tính, rất hiền hòa, nhưng đối với một người nào đó, cậu sẽ kìm lòng không được già mồm cãi lại, không nhịn được muốn gây sự với hắn.

____________________

Chương 3

Công việc vào đầu năm bận rộn hẳn lên, hội nghị thường kì dài vô tận cùng với phân tích đánh giá tài sản ào ào mà đến. Chờ cho đến khi JaeJoong ngụp lặn trong đống tài liệu đến không thở được mà thò đầu lên nhìn tờ lịch để bàn mới phát hiện mùa xuân đã tới, lại thêm một năm nữa kể từ ngày Yunho rời đi. Văn phòng giám đốc từ lúc cậu nhận chức đã được sửa lại hoàn toàn, phong cách trang trọng mang chút cứng nhắc của Yunho đã thay bằng vẻ hiện đại tươi mới. Cái gì JaeJoong cũng bị thay mới, chỉ để lại chiếc đồng hồ điện tử kiểu lịch để bàn. Lấy từng giây để tính toán thời gian JaeJoong vốn không thích, hồi đó cậu còn chê bai Yunho cứng nhắc, tự thích gò ép bản thân, thế nhưng hiện giờ khi ngồi trên vị trí này lại thấy không hề dễ dàng, cậu cũng phải tính toán từng giây từng phút giữa nghỉ ngơi với công việc và lịch tham gia hội nghị thường kì.

Làm việc cho đến khi Changmin gọi tới hẹn cậu đi ăn cơm. Vì trong lịch làm việc của hai người thời gian rảnh quá ít, thế nên Changmin đành phải hẹn JaeJoong ở phòng ăn ngay trong khách sạn cao cấp mà mình tới phỏng vấn. Changmin là đàn em khóa dưới của JaeJoong và Yunho thời đại học, quan hệ cực tốt, có thể chơi hợp tính với cả hai người, luôn cảm thấy một người không biết đùa giỡn như Yunho là một sự tồn tại kì lạ. JaeJoong hiểu tính cách của Changmin, luôn im lặng nhưng rất kiên cường, bản thân có suy nghĩ gì sẽ rất khó thay đổi; loại người như Changmin sẽ không cam lòng để ai đó lãnh đạo, thế nên trở thành bạn bè với một người như Yunho là điều không tưởng. Thế nhưng khiến cho JaeJoong kinh ngạc là sau khi tốt nghiệp, thời gian trôi qua, Changmin lại chọn làm phóng viên, không hề liên quan đến chuyên ngành tài chính mà cậu và Yunho theo đuổi, vậy mà quan hệ giữa Changmin cùng Yunho còn tốt hơn cả lúc học đại học.

Vốn là một bàn ăn đắt tiền trong một khách sạn cao cấp, JaeJoong với Changmin lại ăn như ở trong tiệm thức ăn nhanh. Thỉnh thoảng JaeJoong cũng xem một vài chương trình phỏng vấn của Changmin, cậu không nhịn được cảm khái:

"Em thật là đã trưởng thành rồi, anh còn nhớ lúc trước vì muốn ngủ bù, em còn làm cho vị giám đốc sản xuất của mình khóc thét lên đấy".

Changmin không nói gì, ngượng ngùng mỉm cười:

"Trước kia em cảm thấy làm phóng viên là việc của riêng em thôi, sao đó mới phát hiện ra còn có rất nhiều việc của nhân viên các bộ phận khác liên quan, bọn họ cũng mong muốn chuyên mục có thể làm thật tốt, mỗi ngày càng phải cố gắng hơn nên em thấy bản thân không thể dừng lại, trên vai luôn phải gánh theo trách nhiệm".

Trách nhiệm. Đã bao lâu chưa nghe thấy cái từ luôn được người nào đó trịnh trọng nói ra rồi nhỉ? JaeJoong nhìn bộ dáng của Changmin hiện tại, nhẹ nhàng thở dài:

"Nói chuyện với em càng lúc càng thấy như đang nói chuyện với tên ngốc kia..."

Changmin nhướn mày nhìn cậu, rốt cuộc vẫn không nhịn được nhắc tới người kia sao. Sắc mặt Changmin không có biến hóa gì, nhìn JaeJoong đang ngẩn người mới thản nhiên nói:

"Trước kia em vẫn luôn không thích cách suy nghĩ quá xa của Yunho hyung, khiến người xung quanh phải đạt được tốc độ thật cao để chạy theo, làm cho người ta mệt mỏi, hiện giờ bản thân em phải đứng trên vị trí cao như thế nên đã hiểu được tâm trạng của anh ấy".

Lời Changmin nói làm cho JaeJoong nín lặng. Cậu có chút xuất thần, bọn họ lúc này mới chậm rãi hiểu được cảm giác của Yunho, hắn đã phải ra sức vì bản thân và người khác ra sao. Changmin cầm ly rượu vang đỏ như son lên, do dự một chút vẫn mở miệng nói:

"Mấy ngày hôm trước..... lúc em tới ngoại ô ven biển Busan đã gặp Yunho hyung".

JaeJoong dừng lại động tác cắt bít tết, nhưng vẫn không ngẩng lên nhìn Changmin, mím môi hỏi:

""Cậu ấy.....có khỏe không?"

Changmin không trả lời tốt hay không tốt mà chỉ thản nhiên nói:

"Anh ấy ở trong một căn nhà gỗ gần bờ biển, làm thuê ở đó".

JaeJoong giật mình trừng lớn mắt nhìn Changmin chằm chằm, bộ dáng không thể tin này Changmin đã sớm biết, bởi vì lúc thấy Yunho, cậu cũng phản ứng không khác gì JaeJoong, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Changmin nói:

"Rất bất ngờ đúng không? Chắc anh vẫn luôn nghĩ anh ấy đang đi lặn ở Maldives hoặc tắm nắng ở Zurich, tóm lại là hưởng thụ cuộc sống sung sướng của một nhà tư sản giàu có phải không? Thế nhưng không phải như thế, anh ấy quả nhiên vẫn còn ở Hàn Quốc".

JaeJoong hình như vẫn còn chưa thể tin về cuộc sống của Yunho qua lời kể của Changmin, cậu thấp giọng hỏi:

"Yunho có một tài khoản cá nhân độc lập, lợi nhuận đầu tư cậu ấy kiếm được đều ở trong đó, cậu ấy không có khả năng nghèo túng đến mức ấy........"

Càng nói giọng càng nhỏ dần, JaeJoong hình như đang nhớ tới cái gì đó, ngay lập tức đứng bật dậy, gây ra tiếng động lớn trong một khách sạn yên tĩnh sang trọng, khiến cho các vị khách ngồi gần đó khó hiểu quay đầu lại nhìn. Sau đó JaeJoong để lại một câu "Hôm nào gặp lại sau" rồi vội vã rời đi. Changmin cũng không quan tâm đến việc tại sao JaeJoong đột ngột bỏ đi, cũng không thèm nhìn những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, bình tĩnh tiếp tục xử lý đĩa thịt bò, một hồi lâu sau mới thì thào tự nói:

"Em chưa nói Yunho thực sự nghèo túng nhé, chỉ ý muốn nói anh ấy sống với các ngư dân làng chài rất hài hòa thôi mà......."

~o0o~

Với tốc độ nhanh nhất, JaeJoong lái xe tới căn hộ của cậu và Yunho. Lần cuối cùng về đây là trong lễ Giáng Sinh, trong công ty cả đám người kéo nhau đi dự tiệc, cậu từ chối lời mời, một mình yên lặng trở về căn hộ này, tắt di động, dựa vào cửa sổ sát đất, ngồi cả một đêm uống hết chai rượu vang, nhìn từng đợt pháo hoa nở rộ lóe sáng trên trời rồi biến mất. Từ lúc Yunho rời đi, thỉnh thoảng cậu cũng trở lại căn hộ này, không làm gì mà chỉ nằm trên ghế sô pha xem TV một lát, sau đó vào thư phòng xem cuốn sử kí chiến tranh ở Đức mà Yunho thích nhất, hay một mình nấu ăn trong bếp, một mình ăn, một mình rửa chén bát. Cậu không phải làm thế để thể hiện sự nhung nhớ gì đó, chỉ là trong căn nhà này cậu cảm thấy thoái mái mà thôi. Thỉnh thoảng khi đứng trên tấm thảm mềm xốp trong phòng khách, cậu vẫn luôn tưởng tượng ra cảnh, nếu cửa ra vào ở phía sau đột nhiên mở ra, Yunho đã quay trở về thì cậu phải làm sao đây, có phải hay không sẽ như trước đây khi ngồi chờ hắn về nói: "Đã về rồi à!"

Có lẽ Eoin nói đúng, cậu chắc chắn đang chờ đợi điều gì đó, cậu không biết, cũng không muốn thừa nhận.

JaeJoong đã từng vô số lần nghĩ tới chuyện Yunho đang ở đâu, đang làm gì, thế nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng giống như Changmin nói hôm nay. Mở cửa lớn căn hộ ra, cậu đi thẳng tới phòng làm việc của Yunho, mở ra ngăn kéo bằng gỗ thứ hai bên phải, nhìn tấm hộ chiếu cùng sổ tài khoản vẫn tĩnh lặng nằm đó, JaeJoong thất thần trượt xuống, ngồi bệt trên thảm. Cậu chưa từng nghĩ tới việc xác nhận xem những thứ này còn ở trong ngăn kéo quen thuộc mà Yunho hay để hay không, bởi vì cậu chưa từng nghĩ đến việc Yunho rời đi mà không có chúng.

JaeJoong cứ như thế ngồi trong căn hộ cả một đêm, nghĩ tới rất nhiều điều, hóa ra khi cậu đang ngẩn người nghĩ tới việc Yunho thoải mái nhàn nhã ở nơi nào đó trên thế giới giải sầu thì hắn lại ở rất gần cậu, cứ thế cô đơn, vất vả làm thuê.

Trời vừa tờ mờ sáng, JarJoong nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Trên đường đi cậu đã gọi điện tới công ty xin phép nghỉ, tổng giám đốc bỗng nhiên nghỉ làm khiến cho nhân viên ở F.K luống cuống một chút, cũng may bọn họ cũng là những người có khả năng nên không vấn đề gì. Trong lúc lái xe JaeJoong bất chợt nghĩ, trước kia Yunho là người đứng đầu tổng bộ F.K ở Hàn quốc, sau đó hắn rời đi, F.K vẫn tồn tại, hiện tại cậu đột nhiên nghỉ, F.K vẫn hoạt động như thường, thật ra trên thế giới này không bao giờ có chuyện nếu thiếu một ai đó thì không xong.

Chương 4

JaeJoong một đêm không ngủ, dưới cằm đã lấm tấm chút râu mỏng, tóc bết dính bên tai, mới năm giờ sáng đã ra ngoài lái xe khiến đầu cậu có chút choáng váng. Khi đến Busan, mặt trời đã đã chiếu sáng phơi ấm bờ cát. JaeJoong đỗ xe ven đường, nhìn mấy gian nhà gỗ màu trắng cách đó không xa. Lúc cậu gọi điện hỏi địa chỉ cụ thể của Yunho, Changmin cũng không tò mò hỏi nhiều, chỉ nói nơi đó là vùng ngoại ô của Busan, không phải trung tâm thành phố, rất nhiều người vì muốn thư giãn nên tới nơi này. Vùng này cũng không khó tìm, nhưng nếu không cố ý muốn đến thì không ai tìm tới cả.

Cậu vẫn còn mặc một thân tây trang, giày da dẫm trên bờ cát, bước đi có chút khập khiễng. Gió biển thổi qua mang theo hương vị của biển khiến JaeJoong thoáng chốc tỉnh táo lại. Nơi đây không phải là thánh địa nghỉ mát xa hoa, mấy căn nhà gỗ màu trắng xung quanh nhìn cũng rất đơn giản. Cậu vất vả đi trên cát bước tới căn nhà gỗ phía trước, xa xa có vài người đang chỉnh đốn lại thuyền chuẩn bị rời bến. Vì giờ không phải là cuối tuần nên những nhà nghỉ xung quanh cũng chưa có mấy người.

"Chú ơi, ba ba con nói buổi tối mời chú qua ăn cua lớn đó, chú đừng tới trễ nha!"

Phía sau cách đó không xa truyền đến chất giọng non nớt của một đứa nhỏ, JaeJoong quay đầu lại liền nhìn thấy Yunho đang dẫn nhóc đó ra khỏi nhà, vừa đi vừa cười cười xoa đầu nó.

"Được, chú biết rồi, thay chú nói với baba con là vất vả rồi!"

JaeJoong kinh ngạc đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn người trước mắt, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo khoác màu lam bị buộc quanh cổ, quần Jean màu vàng nhạt cuốn lên tới đầu gối, chân đi chiếc dép lê, tóc bị gió thổi dạt qua một bên.

Khi đứa nhỏ chạy về phía JaeJoong, Yunho cũng nhìn theo, ánh mắt ngay lập tức thấy được cậu đang đứng đó.

Cũng giật mình trong chốc lát, Yunho nhìn sâu vào mắt JaeJoong, sau đó bước tới trước mặt cậu, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cậu. Đánh giá JaeJoong một lúc, hắn mới cười tươi nói:

"Đã trở lại rồi!"

Tươi cười kia lộ ra chiếc răng nanh trắng sáng, nụ cười hòa cùng cơn gió nhẹ khiến cho hốc mắt JaeJoong nóng lên. Jung Yunho ở Busan, một nơi xa lạ, nói với Kim JaeJoong, một người cả đêm không ngủ câu nói quen thuộc, đã trở lại rồi.

Thật giống như JaeJoong đi đâu đó hơn một năm nay, giờ đã trở về bên hắn.

Yunho nhìn về chiếc xe của JaeJoong phía sau, lại nhíu mày nhìn sắc mặt hiện giờ của cậu, JaeJoong cũng nhăn mặt nhìn hắn, vốn tưởng thời khắc gặp lại sẽ bắt gặp một Jung Yunho nghèo túng làm cậu đau lòng, ai ngờ hắn lại mang vẻ gọn gàng, thư thái mỉm cười với cậu, nếu mang ra so sánh với một người cả thân tây trang nhăn nhúm lôi thôi, mặt mày trắng bệch vì cả đêm không ngủ như cậu thì quá là khác biệt. JaeJoong có chút ảo não cúi đầu.

Yunho dắt tay JaeJoong bước trên bờ cát, một bàn tay ấm áp, một bàn tay lạnh lẽo, ngón tay đan xen chặt chẽ vào nhau giống như một năm chia tay giữa hai người trong nháy mắt tan thành mây khói. Hắn đưa cậu về căn nhà gỗ hắn đang ở, trong phòng hầu hết vật dụng đều màu trắng rất sạch sẽ. Yunho đổ sữa vào cốc, hâm nóng trong lò vi sóng, JaeJoong cứ lẳng lặng đứng nhìn hắn như thế, mãi cho đến khi hương sữa bay đầy phòng. Hắn dùng khăn tay lấy cốc sữa ra, đưa tới trước mặt JaeJoong nói:

"Uống hết rồi đi ngủ một lát đi, đêm qua cậu không ngủ đúng không? Tớ còn thấy râu dưới cằm kia kìa".

JaeJoong không cầm cốc sữa, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn; Yunho bưng cốc sữa cũng không thúc giục cậu, một lúc sau bỗng nhiên mở miệng nói:

"Tại sao cậu lại tới đây?"

JaeJoong không thèm trả lời câu hỏi của Yunho, mãi sau thấy hắn không nói gì nữa, cậu mới bắt đầu lôi hết mọi thứ trong tim ra phát tiết:

"Tớ đang muốn hỏi cậu đây, tại sao cậu lại đến nơi này? Mỹ, Italy, Thụy Sỹ, Anh,... có bao quốc gia cậu có thể đi, vì sao cậu lại sống ở đây? Vì sao ngay đến sổ tiết kiệm cũng không cầm đi mà phải sống trong căn nhà gỗ chật hẹp chưa đến ba mươi mét vuông này?! Vì sao?! Vì sao?!"

Giờ khắc này JaeJoong không còn giấu được tâm can từ ngày hôm qua đã bắt đầu nhộn nhạo đau đớn. Cậu có thể chia tay, có thể bình tĩnh mà sống, có thể cố ý trốn tránh không quan tâm, nhưng với điều kiện Yunho phải sống thật tốt, hắn không nên ở nơi này, không nên... Yunho nhìn cậu hỏi:

"Ở đây thì sao?"

JaeJoong trừng mắt nhìn hắn, trong giọng nói của cậu mang theo chút tức giận cùng ảo não khiến cho Yunho cảm thấy tim mình như thắt lại, đưa cốc sữa lên thổi cho bớt nóng, hắn nhẹ nhàng nói:

"Cậu không ở cùng, thế nên tớ ở đâu đi nữa cũng giống nhau thôi!"

Yunho trả lời rất bình tĩnh, không cố ý muốn nói những lời ngon tiếng ngọt nhưng lại khiến JaeJoong nghẹn lại không nói lên lời. Ngữ khí bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra như thế thật giống như trung học năm ấy, Yunho xoay người đối lưng với cậu nói lời yêu. Yunho buông cốc sữa xuống, đi đến trước mặt JaeJoong đang ngồi xổm trên nền nhà, cầm tay cậu nói:

"Cậu ngủ trước một lát đi, chờ đến khi tỉnh, cậu muốn nói cái gì cũng được".

Bị Yunho kéo tới giường nằm xuống, lại nhìn sâu vào mắt hắn, trong nháy mắt JaeJoong như buông được mọi lo lắng cùng gánh nặng, thả lỏng tinh thần, một đêm không ngủ cộng thêm hơn năm giờ lái xe, cậu lúc này mới thật sự cảm thấy mệt mỏi. Tuy chiếc gối rất êm, rất mềm nhưng cậu cứ cố chấp không muốn nhắm mắt. Ở nơi xa lạ như thế này, khi nhắm mắt lại chỉ có màn đêm đen cùng hương vị của biển bao phủ, cậu lại giật mình mở mắt ra, trước mắt là hình ảnh quen thuộc của Yunho, nếu hắn lại biến mất, cậu phải làm sao bây giờ?

Yunho bỗng nhiên cúi thấp người xuống, hôn nhẹ lên trán cậu một cái. Hơi thở quen thuộc ập tới, JaeJoong không tự giác nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn bên tai:

"Ngủ đi, lúc tỉnh lại tớ vẫn còn ở đây!"

Chương 5

Lúc JaeJoong tỉnh lại trời đã chạng vạng tối, mặt trời chiều ngã về phía tây, cả căn phòng tràn ngập màu cam ấm áp. Yunho không ở trong phòng, cậu đứng dậy mở cửa, nhìn bãi biển đằng xa thấp thoáng có thân ảnh của hắn. Hắn đang giúp mấy ngư dân kéo thuyền lên bờ, vì có nhiều người kéo nên cũng không mất nhiều sức lắm, hắn không mệt mà từ đầu đến cuối đều cười tươi, sau khi buộc xong dây thừng vào cọc để cố định thuyền, mọi người đều quay sang cảm ơn hắn. Yunho đứng trên bãi biển nhìn bọn họ làm nốt việc còn lại, tùy ý mặc cho nước biển làm ướt ống quần mình. Lúc quay đầu lại đã thấy JaeJoong đứng trên bậc thang trước nhà, hắn chạy lại gần hỏi:

"Ngủ đủ chưa?"

"Đây là việc mỗi ngày của cậu hả?"

Yunho ngây ra một lúc, phát hiện ra JaeJoong rất để ý cuộc sống hiện tại của mình liền cười rồi kéo tay cậu đi:

"Chỉ là giúp một chút thôi, đi, tớ mang cậu đi ăn cơm".

Đi theo sau Yunho, không tự giác nhìn tay hắn đang nắm chặt lấy tay mình, JaeJoong có chút ngẩn ngơ. Đã bao lâu Yunho không còn giống như thế này nắm tay cậu đi khắp nơi rồi? Trước đây ở F.K, vì không muốn ảnh hưởng tới công việc nên hai người không muốn mọi người xung quanh biết chuyện, trừ khi ở trong văn phòng riêng của Yunho hay trong phòng nghỉ, bọn họ mới thân mật một chút, ngoài ra nhìn không khác nào cấp trên cấp dưới đúng nghĩa. Mỗi ngày qua đi trong vội vàng, thứ mà Yunho nói nhiều nhất với cậu chỉ là những kế hoạch đầu tư tương lai hay những dự án đang làm, giữa lúc ấy bọn họ đến nắm tay còn ít chứ đừng nói tới chuyện mười ngón tay đen xen như lúc này. Hiện tại, ở giữa bờ biển, Yunho nắm chặt tay cậu chậm rãi đi, ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại nói với cậu vài câu khiến cho cậu cảm giác có gì đó không thật.

Người mời Yunho tới dùng cơm là lão Jin, một nhà họ có ba người, đứa nhỏ nhất chỉ mới năm tuổi, chính là thằng bé gặp sáng nay. Bữa tối rất phong phú, hải sản đều còn tươi mới bắt, Yunho giới thiệu JaeJoong là người bạn tốt nhất của hắn, một nhà lão Jin ngay lập tức nói chuyện với cậu rất nhiệt tình. Trong bữa ăn, JaeJoong nhận ra cả nhà lão Jin đều làm nghề ngư chài, đối xử rất tốt với Yunho, thậm chí còn có chút kính trọng, thoạt nhìn Yunho không hề giống người làm công của bọn họ.

.

.

.

Hai người ngồi trên ghế băng bên ngoài nhà gỗ cùng nhìn bầu trời đêm, biển lúc này có chút động mạnh. Yunho vẫn nhìn trời rồi hỏi JaeJoong:

"Ngày mai cậu.......phải trở về đúng không?"

"Cậu định đuổi tớ đi?"

Yunho bất đắc dĩ cười:

"Hiện tại cậu là tổng giám đốc đó, cứ biến mất thế này chẳng lẽ công ty sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?"

"Đó là chuyện của tớ!"

Yunho quay đầu lại nhìn cậu.

"Cậu đang tức giận với tớ sao JaeJoong?"

JaeJoong nhìn về phía xa không thèm trả lời, đúng vậy, cậu đang tức giận, ngay đến bản thân cậu cũng không biết cậu giận cái gì. Bởi vì khiến Yunho phải rời đi hơn một năm nay, hay là vì Yunho không đi đâu khác mà luôn ở đây, bọn họ gặp lại nhau nói chuyện như bình thường, giống như một năm chia tay khổ sở vừa qua không chút tồn tại? Hai người tự nhiên mà quen nhau, sau đó là tình yêu tràn đầy quyến luyến, thế nhưng lúc này lại hỗn loạn đến thế, giờ thì quan hệ của bọn họ rốt cuộc là gì, rõ ràng đã muốn xí xóa mọi chuyện, vậy mà tối nay Yunho còn dám hỏi cậu ngày mai có trở về hay không!

Cậu đứng lên nhìn gương mặt đầy vẻ kinh ngạc của Yunho, sau đó oán giận nói:

"Tổng giám đốc cũng là người, tổng giám đốc cũng cần ngày nghỉ, hiện tại tớ chính thức thông báo cho cậu biết, tớ sẽ ở đây nghỉ phép, cậu có thể thuê phòng của lão Jin thì tớ cũng có thể!"

Yunho nhìn thấy JaeJoong đi vào nhà, còn mạnh tay đóng cửa một phát thì bật cười, chậm rãi vào theo. Cậu đã trở lại rồi, JaeJoong của tớ, thỉnh thoảng tùy hứng tức giận, tùy hứng làm loạn chính là cậu. Trước kia làm tổng giám đốc ở F.K, vì công việc bận rộn, hắn căn bản đã xem nhẹ sự thay đổi của JaeJoong. Một JaeJoong thời đại học sẽ ngẫu nhiên mang dáng vẻ không được tự nhiên làm loạn với hắn ngày qua ngày đã trở thành một JaeJoong không muốn cùng hắn cãi cọ, cáu gắt. Vì cuộc sống thay đổi, rất nhiều lúc JaeJoong dần không muốn tranh chấp với hắn nữa, cũng không muốn làm nũng, thậm chí cho dù không muốn cậu cũng lạnh lùng thuận theo, thường cứ như thế là xong chuyện. Hiện giờ JaeJoong gắt gỏng nói chuyện như vậy lại khiến Yunho thấy quen thuộc, đây mới đúng là cuộc sống vui vẻ chứ.

~o0o~

Thực tế đúng là JaeJoong cố ý ở lại thật, không có gì thay đổi hay xấu hổ, bọn họ cứ thế thoải mái ở chung, không một lần nói về tương lai sẽ phải làm gì, chỉ muốn sống một cuộc sống đơn thuần thế này, không có những chồng tài liệu với những con số nhức óc, không ai biết bọn họ là ai, không sống ở một nơi đô thị phồn hoa mà lẳng lặng ở chung bên nhau. JaeJoong phát hiện ra có rất nhiều việc trước đây sẽ không bao giờ cậu làm, thế nhưng khi ở đây với Yunho, cậu lại làm rất vui vẻ.

Ngẫu nhiên khi trời tờ mờ sáng, Yunho sẽ mang theo JaeJoong mặc quần áo đơn giản, thậm chí mang ủng đi mưa tới chợ thủy sản. Ở trong khu chợ lầy lội có chút bẩn mà hắn đi rất quen thuộc. Có khi giống như kể chuyện xưa, hắn lại kể cho cậu nghe một số chuyện vụn vặt xảy ra trước đó, thủy sản nơi này được bán ra, vận chuyển đi như thế nào. Giống như trước đây khi ở F.K, Yunho cũng hay nói chuyện xảy ra thường ngày với cậu, nhưng không phải những chuyện kinh doanh chán ngắt như thế nữa, giờ lúc nói đến chuyện hắn thấy hứng thú sẽ cười rất nhiều. Hắn nói với JaeJoong hải sản tươi mới vừa mới bắt lên sẽ trông như thế nào, rồi nhà ai buôn bán quá chặt, đến vài đồng tiền cũng cố ép giá, sau khi bán được giá hời sẽ lộ ra nụ cười vô cùng thỏa mãn, nhìn không khác nào các nhà quản lý bán sản phẩm thu lợi được hàng trăm nghìn đô. Có đôi khi, Yunho không có gì muốn mua cũng vẫn tới chợ hải sản, nhìn mọi người bận rộn xung quanh, hắn quay sang hỏi JaeJoong, cậu nói xem bọn họ bận rộn kiếm sống hay kiếm tìm hạnh phúc trong sự bận rộn đó? JaeJoong không trả lời, Yunho liền nắm lấy tay cậu, dọc theo con đường cái không tính là bằng phẳng chậm rãi đi về căn nhà gỗ.

Thỉnh thoảng Yunho lại chạy tới mượn hai chiếc xe đạp cũ của lão Jin, cùng JaeJoong đạp trên đường. Bởi vì một thời gian dài không còn đi xem đạp nữa nên JaeJoong đi hơi loạng choạng. Mà hơn nữa cũng vì chiếc quần không vừa người này nữa ấy, ống quần quá rộng đôi khi sẽ mắc vào sợi xích xe khiến xa càng thêm lắc lư. Yunho dừng xe lại, JaeJoong cũng dừng lại hỏi hắn sao lại dừng. Yunho không nói gì chỉ đi tới, ngồi xổm xuống cuốn ống quần JaeJoong đang mặc lên. Động tác rất chậm, rất tỉ mỉ. JaeJoong lặng lẽ cúi đầu nhìn tay hắn rồi lại nhớ về trung học năm ấy, khi chân cậu bị thương, Yunho cõng cậu trên lưng, vội vàng chạy tới phòng y tế cách đó rất xa. Qua vài ngày ở chung, JaeJoong đã hiểu được tại sao hai người họ cần khoảng thời gian một năm này đến thế. Một năm qua, Yunho đã tìm lại được cuộc sống vốn có mà trước đây vì quá bận rộn nên đã đánh mất, hơn nữa còn làm cho hắn thay đổi rất nhiều, càng khiến tim cậu loạn nhịp. Giống như giờ phút này, sau khi giúp JaeJoong xắn ống quần xong, Yunho ngẩng đầu cười nói, ai đạp thua phải về rửa cua nhé.

Ngẫu nhiên Yunho sẽ đưa JaeJoong vào trung tâm nội thành mua vài đồ dùng cần thiết nhưng không để cậu phải lái xe. Hai người ngồi trên xe bus công cộng chậm rãi vào siêu thị mua đồ, lúc trở về trời đã tối đen. Trên xe bus, ánh đèn đường bên ngoài loáng thoáng hắt qua, chiếu trên mặt Yunho tạo nên từng mảng loang lổ. Hắn mệt mỏi dựa vào vai JaeJoong nhắm mắt lại. JaeJoong nghiêng đầu nhìn cái mũi cao tuyệt đẹp, lông mi đen dài cùng gò má xanh xao của hắn, bỗng nhiên cậu có cảm giác muốn hôn người này.

Đôi khi, JaeJoong sẽ nổi hứng nấu súp hải sản, muốn gọi Yunho về ăn cơm lại thấy hắn đang cầm máy tính xách tay xem gì đó. JaeJoong lẳng lặng lại gần để nhìn rõ màn hình hơn, sau đó chớp mắt không nói gì nữa. JaeJoong nhận ra ngày đó Yunho nói giúp ngư dân kéo lưới chính là đơn thuần giúp thôi, không lừa cậu. Hắn ở đây không có công việc cố định, hơn nữa người ở đây đối đãi với hắn rất tốt, luôn luôn tặng đồ cho hắn, thậm chí JaeJoong phát hiện lão Jin còn không thu hắn tiền thuê nhà. Nơi đây là làng du lịch, cho dù dân cư chất phác cũng không đến mức làm từ thiện đến thế, mọi chuyện có nhầm lẫn gì chăng. Nhưng sau đó JaeJoong cũng dần hiểu, nhìn bộ dáng chăm chú nhìn máy tính của Yunho, cậu lại tích thêm đầy bụng tâm sự. Đêm hôm đó, hai người nằm chung trên giường, JaeJoong tròn mắt nhìn vẻ mặt ngủ say của Yunho, hắn bỗng nhiên mở mắt, cười cười dùng tay che đi hai con mắt mở thao láo của cậu nói:

"Sao còn chưa ngủ, trừng lớn mắt thế làm gì, ngày mai không định leo núi nữa à?"

" Cậu giới thiệu với ngư dân ở đây cổ phiếu đầu tư ngắn hạn đúng không?"

Trong bóng đêm Yunho không nói gì, JaeJoong quay sang nhìn đã thấy tiếng hít thở đều đặn của hắn rồi. Trầm mặc thay thế câu trả lời của Yunho. JaeJoong biết Yunho sẽ không lừa cậu, không muốn trả lời chỉ là vì không muốn nói mà thôi. Có thể thấy khi Yunho giới thiệu cho ngư dân đầu tư vào cổ phiếu ngắn hạn thu tiền lời, có nghĩa là hắn vẫn chưa đến mức bỏ nghề chính của mình. Giờ phút này, JaeJoong không cảm thấy việc Yunho dùng kiến thức lão luyện bao năm để giải quyết tiền thuê nhà mà vui mừng, cậu chỉ cảm thấy khổ sở. Người đã từng hô phong hoán vũ trong giới tài chính giờ lại ở nơi như thế này làm những việc nhỏ nhặt, không xứng với trình độ của hắn. JaeJoong không hỏi lại nữa, nhẹ nhàng nhích người lại gần Yunho, cảm nhận hương vị từ cơ thể hắn. Tâm can cậu càng lúc càng nói đau, so với việc tưởng tượng ra cảnh sống nghèo khổ, Yunho phải đi làm thuê thì hiện giờ còn đau hơn, khổ sở hơn nữa.

Chương 6

Công ty đột nhiên xảy ra vấn đề khiến cho JaeJoong có chút bất ngờ. Qua lời quản lý cùng hai thư kí của mình gọi điện báo thì hình như tình hình với bên phía kiểm toán gặp khó khăn, cần chính cậu giải quyết. Nói với thư kí trong điện thoại ngày mai sẽ trở về, JaeJoong quay người lại nhìn Yunho đứng đằng sau mỉm cười nhìn mình. Đêm hôm trước lúc JaeJoong tỉnh lại, phát hiện Yunho không còn nằm bên. Cậu bật dậy mở cửa chính ra thấy Yunho đang tựa vào lan can hút thuốc. JaeJoong tới nơi này đã được gần 10 ngày vẫn chưa nhìn thấy Yunho hút thuốc bao giờ. Cậu còn tưởng trong một năm này Yunho đã bỏ được thuốc lá chứ. Cảm giác có người đang nhìn mình, Yunho quay đầu lại, vội vàng dập điếu thuốc cháy dở.

"Sao đã tỉnh rồi?"

JaeJoong đi qua, ngồi xuống dựa vào hắn. Yunho phủ áo sơ mi hắn đang mặc lên người cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn trời, sao rất sáng.

"Yunho à, cậu có biết tớ muốn nói với cậu điều gì không?"

Một mảnh trầm lặng, Yunho không nói gì, JaeJoong quay qua nhìn sườn mặt kiên định của hắn nói:

"Theo tớ trở về đi Yunho".

Yunho lôi điếu thuốc lá đặt bên cạnh ra, JaeJoong nhẹ nhàng châm lửa, hắn hít một hơi tỏa ra làn khói mờ ảo không nói gì, cậu nói tiếp:

"Cho dù cậu muốn thoải mái sống ở đây, nhưng thế giới thực của cậu lại chính là thị trường tài chính rộng lớn ngoài kia, cậu không thuộc về nơi này......"

"Thế giới của tớ sao......."

Yunho nhẹ giọng thì thầm, chậm rãi đứng lên, hắn lộ ra vẻ tươi cười mang chút cay đắng, cũng có chút bất đắc dĩ. Ngữ khí của JaeJoong càng thêm chắc chắn.

"F.K là nơi khởi đầu của chúng ta, chỉ có trên chiến trường tài chính cậu mới có thể tỏa sáng, cậu không thể ở đây mãi, nó sẽ mài mòn tài năng của cậu".

Yunho trầm mặc thật lâu, khoảng thời gian ngắn ấy như cắn nuốt tâm can con người, JaeJoong cảm thấy ngực vô cùng khó chịu. Cậu đã tìm được Yunho, mặc dù tương lai không có gì chắc chắn, nhưng cậu sợ khi đứng trên vạch xuất phát lần nữa, Yunho sẽ lại lui bước, không muốn tiến thêm về phía trước. Trong bóng đêm, Yunho chậm rãi mở miệng.

"JaeJoong, tớ sẽ không ở đây trốn tránh thất bại nữa, ai mà chẳng thất bại, tiền, địa vị, danh dự, hay mọi thứ như thế đều có thể tranh giành một lần nữa. Nhưng lúc ấy cái ngày bị đẩy khỏi vị trí Tổng giám đốc, khi đi ra khỏi văn phòng chủ tịch, lúc đứng ở hành lang nhìn thấy ánh mắt của cậu, vào thời khắc ấy, lần đầu tiên tớ thấy sợ hãi".

Hắn dừng lại một chút, không nhìn JaeJoong mà tiếp tục nói, ngữ khí mềm nhẹ.

"Tớ nghĩ tớ đã đánh mất cậu JaeJoong à".

Hắn rút thêm một điếu thuốc trong tay JaeJoong, hít một hơi, tầm mắt phóng ra xa.

"JaeJoong, thiếu niên thành danh có lẽ sẽ là một người sáng lạn có kinh nghiệm lọc lõi, thế nhưng đối với tình cảm giữa hai ta thì nó không nhất thiết là điều tốt. Hai người chúng ta khi đôi mươi đã bắt đầu bước vào thế giới tàn khốc đó, tiền tài, địa vị, danh lợi, những tiếng tung hô và mọi thứ khác đã biến thành trách nhiệm đè nặng chúng ta, khiến chúng ta phải không ngừng phải chạy về phía trước. Vì chạy quá nhanh mà chúng ta đã quên mất chúng ta yêu nhau như thế nào".

"Tới nơi này không phải vì muốn trốn tránh không muốn gặp cậu, cùng không phải là hoàn toàn rời bỏ khỏi cuộc sống của cậu, tớ chỉ cảm thấy mất đi vị trí kia lúc nào đó tớ vẫn sẽ lấy lại được; nhưng chính là về cậu, tớ phải dừng cuộc đua lại để ngẫm kĩ xem cậu muốn cái gì, ngẫm nghĩ xem tớ phải làm thế nào để cho cậu cái cậu muốn, bởi vì tớ không muốn mất cậu".

Điếu thuốc rất nhanh cháy hết, Yunho nhìn theo tàn thuốc rơi xuống đất.

"Tớ không muốn lại sống những ngày tháng bận rộn ở F.K, sẽ lại dẫm vào vết xe đổ có thể mất đi cậu lần nữa mất".

Yunho cúi đầu, nhìn đầu ngón tay của chính mình.

"Tháng trước bà nội của lão Jin tám mươi sáu tuổi qua đời ở bệnh viện. Tớ một mình ngồi ở bệnh viện chứng kiến bà ấy chậm rãi đi đến cuối con đường đã suy nghĩ tới rất nhiều chuyện. Tớ nghĩ sẽ gặp lại cậu, tớ không muốn nói sẽ vĩnh viễn bên cậu, vì một ngày nào đó nếu cậu mệt mỏi với thế giới này mà quyết định rời bỏ tớ, tớ sẽ không trách cậu. Nhưng tớ nghĩ nhất định sẽ hứa với cậu một điều, khi cậu bảy tám mươi tuổi, đang chậm rãi bước về cuối con đường của đời người, nếu tớ còn sống, tớ còn có thể đi đến trước mặt cậu, nhìn vào mắt cậu, thấy được những ngày tháng khi tớ mười bảy tuổi, những ngày tháng khi cậu hai mươi lăm tuổi, sau đó nói với cậu, chúng ta đã từng có một quá khứ tuyệt đẹp, nó vẫn luôn sống trong tim chúng ta".

Đây chính là Jung Yunho sau khi đã trải qua biệt ly cùng chờ đợi, ở bờ biển Busan không tính là đẹp nhất này nói cho JaeJoong nghe về nguyện vọng khi tám mươi tuổi của hắn. Hắn vẫn như cậu thiếu niên trước đây, không nói bất kì lời ngon tiếng ngọt nào mà vẫn có thể khiến JaeJoong cảm động, khiến cho JaeJoong động tâm.

JaeJoong thừa nhận một Yunho thế này làm cho cậu không còn sức chống cự, cậu thừa nhận tên ngốc Jung Yunho trước mặt này khiến cậu trở nên mềm yếu, mẫn cảm, trở nên không giống bản thân chút nào. Cậu không biết từ khi nào mà tay Yunho đã nâng lên xoa mặt cậu, cậu không biết từ lúc nào lệ bên khóe mắt đã làm ướt ngón tay hắn... Yunho chậm rãi tới gần, hơi thở nhẹ nhàng vờn quanh khóe môi JaeJoong. Nụ hôn này đã phải trải qua một năm mới tới được, hai đôi môi chạm vào nhau, JaeJoong nhắm mắt lại, Yunho rất dịu dàng, cẩn thận, khiến tim cậu run rẩy như muốn thoát khỏi lồng ngực.

Tôi đã từng nghĩ chia tay chỉ là nỗi buồn, sự tiếc nuối cùng với đau khổ, thế nhưng lúc này đây, so với thời gian đau đớn mà tôi đã từng trải qua, tôi đã nhận ra rằng, tôi yêu cậu ấy biết dường nào.

Chương 7

Yunho dựa vào xe đỗ trước tòa nhà F.K, lẳng lặng chờ JaeJoong. Hàng cây bạch quả ven đường tươi tốt sum suê, thời tiết có chút nóng nhưng hắn vẫn không ngồi trong xe có điều hòa. Yunho hồi tưởng lại ngày đầu tiên cùng JaeJoong nhận lời mời của F.K tới đây, khi đó hắn thật ngốc, chỉ biết đuổi theo ước mơ của bản thân mà quên hết mọi thứ xung quanh, chậc, dáng vẻ đấy đúng là khiến hắn hoài niệm không ít. Ngồi trong tòa nhà lớn này, hắn bị tôi luyện thành một người khéo léo, bị rèn dũa vứt bỏ hết mọi ngây ngô trong tâm tưởng, hắn trở thành một Tổng giám đốc cao cấp đứng trên vạn người ở đây, mà mất đi mọi thứ cũng từ nơi này. Thành công là một loại vinh quang lừng lẫy, là sự cổ vũ để bản thân không ngừng tiến về phía trước, thất bại là một quỹ tích khiến cho bản thân mỗi lần té ngã phải nhớ lâu. Mặc dù thời gian trôi qua, bây giờ nghĩ lại, Yunho vẫn cảm hối tiếc về F.K ngày đó.

Chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại sau xe hắn. Từ trên xe bước xuống, khi nhìn thấy Yunho, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng giống như nhớ đến cái gì đó, trong mắt Eoin nổi lên phẫn hận. Yunho biết gã đã đoán ra được mấy ngày nay JaeJoong biến mất vì muốn ở cùng hắn. Hắn căn bản không có hứng thú cãi nhau với Eoin về những chuyện trong quá khứ, hơn nữa hắn cũng không có hứng để ý đến gã. Eoin đi tới đứng trước mặt Yunho, ánh mắt ngạo mạn của gã khiến Yunho thấy buồn cười.

"Tôi nghĩ vĩnh viễn sẽ không thấy mặt anh ở đây nữa cơ đấy, tổng.giám.đốc.tiền.nhiệm!"

Gã cố ý nhấn mạnh vào năm chữ cuối, vẻ mặt Yunho vẫn không có gì thay đổi, gã không nói sai, hắn đúng là tổng giám đốc tiền nhiệm của F.K còn gì. Đó là quá khứ, hắn chẳng việc gì phải vội vã phủ nhận.

"Sao nào, đi được một năm giờ hối hận rồi? Lại muốn quay trở lại phải không?"

Eoin nhích gần hơn về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Yunho, oán hận nói:

"Jung Yunho, anh nghe kĩ những lời tôi nói đây, chỉ cần tôi ở F.K một ngày, tôi sẽ không để anh nắm được điểm yếu của JaeJoong, kéo cậu ấy xuống đâu!"

Yunho cười, quay đầu lại nhìn về hướng JaeJoong đang ra khỏi tòa nhà. Nhìn thấy cậu ôm theo một thùng giấy to, hất thảy đã nói cho Eoin biết một chuyện, JaeJoong đã từ chức...... Eoin tất nhiên kinh ngạc muốn biết lý do.

"JaeJoong, em........"

Yunho đi ra phía sau Eoin, tiếp nhận thùng giấy trong tay JaeJoong, đặt vào trong cốp xe, sau đó coi Eoin như người vô hình nói với cậu:

"Tớ chờ cậu trên xe nhé!"

JaeJoong bình tĩnh đi đến trước mặt Eoin, gã nheo mắt lại, tựa hồ như cảm xúc ngày càng khó khống chế.

"Kim JaeJoong, em có biết mình đang từ bỏ điều gì không hả?"

JaeJoong cười nhạt nói:

"Vậy Yunho đã từng từ bỏ điều gì?"

"Ở F.K có một quỹ lấy tên em, em có biết vị trí tổng giám đốc em có được người khác phải cố gắng bao nhiêu năm mới có không...em......em.....sao có thể vì Jung Yunho mà từ bỏ tất cả?"

Khóe miệng JaeJoong cong thành một đường, bình tĩnh nói:

"Cám ơn anh Eoin. Câu cám ơn này không phải vì cái quỹ kia, cũng không phải vì những chuyện anh từng làm, thế nhưng cám ơn anh đã tạo cơ hội cho chúng tôi, cho chúng tôi thời gian ngừng lại một chút để suy ngẫm về tình cảm cả hai".

Cậu nói xong quay người bước về phía xe Yunho đang chờ, Eoin bỗng nhiên hét lớn:

"Kim JaeJoong, em đã hai mươi bảy tuổi, không còn trẻ nữa, em chấp nhận theo hắn ta làm lại từ đầu?"

JaeJoong cười tươi, quay đầu lại nói với Eoin:

"Cách thời gian tám mươi tuổi mà cậu ấy cho tôi còn rất xa!"

JaeJoong không chút lưu luyến ngồi lên xe Yunho rời đi. Eoin bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Từ đầu đến cuối, Jung Yunho không thèm đặt gã vào mắt đã hoàn toàn đánh bại gã. Có lẽ ngay cả tư cách trở thành đối thủ của Yunho gã cũng không có, bởi vì JaeJoong chưa bao giờ cho người khác cơ hội này.

~o0o~

Changmin cầm chai rượu vang đỏ tới gõ cửa nhà Yunho, động tác mở cửa của Yunho rất nhẹ, nói chuyện cũng cố ý đè thấp âm lượng.

"Nhỏ giọng thôi, cậu ấy cảm nặng lắm, buổi sáng nay mới đưa cậu ấy tới viện truyền dịch, giờ mới ngủ được đấy".

Cầm theo hai cái ly, Yunho ngồi xuống quầy bar mini trong nhà, Changmin rót rượu vào ly cho hắn.

"JaeJoong hyung từ chức tổng giám đốc ở đó rồi?"

Yunho gật đầu.

"Từ tuần trước".

Changmin chẳng có tí cảm giác ngạc nhiên chút nào, thuận miệng hỏi Yunho một câu:

"Vậy công ty của anh chuẩn bị tới đâu rồi?"

Yunho nhận ly rượu Changmin đưa qua.

"Đang bắt đầu đi đăng kí".

Changmin có chút kinh ngạc.

"Nhanh như vậy sao?!"

"Công ty đi vào quỹ đạo càng nhanh càng tốt, anh không muốn cậu ấy có cảm giác mất mát sau khi từ chức".

Yunho nói xong câu đó Changmin cũng không nói gì. Hắn nhướn mày nhìn Changmin, cậu cũng cau mày, nhéo mắt đánh giá hắn hồi lâu, ngữ điệu bỗng nhiên cao hơn vài phần.

"Jung Yunho, không phải thật lâu trước đó anh đã có ý muốn mở công ty riêng đấy chứ hả? Thất bại của cái case một năm trước có khi còn đúng ý thuận theo mong muốn của anh, để anh rời khỏi F.K đúng không?"

Yunho dùng hai ngón tay nâng ly rượu lên lắc nhẹ khiến rượu bên trong đổ một ít ra ngoài, Changmin nói tiếp:

"Làm tổng giám đốc hơn một năm, còn có một quỹ ở F.K mang tên của JaeJoong hyung, thế mà anh ấy vẫn buông bỏ hết thảy đi theo anh, nói đến đây, tất cả là vì anh".

"Trong tình yêu có thắng thua không?"

Yunho thản nhiên hỏi, nhấp rượu trong ly rồi nói tiếp:

"Thật ra công ty một năm trước đã có thể đi vào hoạt động, đó là quà sinh nhật anh muốn tặng cậu ấy".

Yunho đã suy tính rất lâu, siêng năng làm cái chức tổng giám đốc ở F.K cũng chỉ để tích lũy kinh nghiệm, năng lực một cách miễn phí. Hắn tích góp từng tý một lợi nhuận trong mỗi lần đầu tư, mở ra một công ty tài chính nhỏ. Vốn hắn muốn để JaeJoong kinh ngạc một phen, thế nhưng lần đó JaeJoong lại nói cậu thất vọng về hắn. Yunho đột nhiên bừng tỉnh, hắn đã làm rất nhiều, lên kế hoạch cũng rất nhiều, suy nghĩ sâu xa, cẩn thận chọn con đường đi an toàn nhưng hóa ra đã chọn sai phương thức, chạy theo một phương hướng sai lầm. Khi hắn nghĩ bản thân đã sẵn sàng thì JaeJoong không còn muốn theo hắn nữa.

Changmin uống cạn ly rượu, liếc mắt nhìn Yunho một cái.

"Dù sao thì anh cũng biết nói anh muốn cái gì, không như JaeJoong hyung cứ thích giấu mọi thứ trong lòng, anh ấy chính là tên ngốc".

Yunho ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, không nói thêm gì nữa. Lúc này trong phòng bếp truyền đến tiếng ấm nước sôi réo, Yunho lập tức đứng lên cầm cốc nước và gói thuốc cảm trên bàn theo. Changmin rất ít khi thấy Yunho cẩn thận đến thế, hắn đổ thuốc vào trong nước lạnh rồi thêm nước ấm, dùng thìa khuấy đến hòa tan, sau đó còn nhấp thử độ ấm của chén thuốc, cuối cùng mở tủ lạnh lấy mứt ra, sợ người nào đó uống thuốc thấy đắng.

"Anh đem thuốc cho JaeJoong uống, em cứ ngồi đó nhé, lát nữa ba chúng ta cùng ăn cơm".

Changmin nhìn theo bóng dáng Yunho đang nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ rồi đi vào. Cậu mỉm cười.

Một năm trước Jung Yunho thất bại thảm hại, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người, một năm sau hắn trở về với chiến thắng trong tình yêu, thu được tâm của tên ngốc nào đó, sau đó hắn chắc chắn sẽ đứng lên, làm nốt sự nghiệp còn dang dở của một năm trước. Tất cả mọi chuyện dường như vẫn nằm trong quỹ tích toan tính của hắn.

Changmin nói Kim JaeJoong là một tên ngốc trong tình yêu. Có lẽ một năm, hai năm hay nhiều năm nữa vẫn sẽ bị Jung Yunho chiếm ưu thế thôi. Thế nhưng nhìn bộ dáng toàn tâm toàn ý của Yunho với JaeJoong xem, có lẽ chính JaeJoong cam tâm tình nguyện chịu thua hắn. Bởi vì trong thế giới của Jung Yunho, Kim JaeJoong vĩnh viễn là người thua mà được làm vua.

End

Lời tác giả: Tôi vẫn luôn cảm thấy trong tình yêu thì không có kẻ thắng người thua. Những người yêu nhau trong lúc đó ai đúng ai sai chỉ có chính họ mới có tư cách nói. Tình yêu không phải trò chơi, có quy tắc, có thắng thua, hai người chân chính yêu nhau thì không ai tính kế, không ai phải trả giá, không ai phải hồi đáp cái gì. Người khác nhìn vào tình yêu giữa hai người sẽ thấy người nào đó thua, thế nhưng không biết được người thua ấy lại luôn làm vua trong lòng người thắng. Kẻ bại làm vua là đây.

Lời editor – Mây chan: Hoàn thành truyện lúc 3h31 sáng trong tình trạng đờ đẫn, cố làm hết trong tình trạng đã trễ hạn deadline, nói chung không hiểu vì sao một truyện cực ngắn, bản raw vỏn vẹn có 31 trang mà mình lại làm lâu như thế. Có lẽ vì trước khi quyết định làm bộ này trong tình trạng đã đọc hết nó trước đó và cảm thấy hơi bức bối (cảm giác chung mỗi khi mình đọc fic của chị Hi). Bộ thứ 8 này cũng như những bộ còn lại trong hệ liệt phá chấp của Trùng Cảnh Chỉ Hi, đều mang một ý nghĩa nào đó. Khi đọc hệ liệt này, đôi khi tôi cảm thấy tình yêu của YunJae dưới ngòi bút của chị Hi thật đơn giản mà đôi khi lại quá phức tạp, phức tạp có lẽ là do con người tự phức tạp hóa vấn đề lên thôi. Mỗi một bộ tôi lại thấy một sắc thái khác nhau trong mối quan hệ của Yunho và JaeJoong, nhưng có vẻ luôn có một điểm chung. Jung Yunho, một người đàn ông đến cuối cùng ta vẫn thấy anh có vẻ thủ đoạn, năm quyền làm chủ nhưng đối với JaeJoong vẫn luôn rất dịu dàng ấm áp, không hiểu sao lại thấy rất thực với Yunho ngoài đời. Kim JaeJoong, bề ngoài bạn sẽ thấy anh ấy là kiểu người tùy hứng thế nhưng lại có đời sống nội tâm rất phong phú, những kiểu suy nghĩ khác lạ, thế nhưng người đang ông anh quan tâm nhất không phải vẫn là Jung Yunho sao? Không ai hiểu họ hơn chính họ cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro