Chương 37: Sakurai-Kun Không Hề Thay Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâu rồi không gặp."

Sakurai-kun ngồi xuống mà không cần đợi sự chấp thuận của chúng tôi.

Trang phục của anh ấy khác với trước đây, trang phục đơn giản trông giống như của một thường dân.

Nhưng những bộ quần áo không có một hạt bụi hay một nếp nhăn nào vẫn trông như ngón tay cái trong quán bar có rất nhiều mạo hiểm giả bẩn thỉu này.

"Q-Quang Dũng—Mgh?!" (Lucy)

Lucy đang định hét lên thì tôi vội bịt miệng cô lại.

"H-Hân hạnh được gặp... Tôi rất vinh dự được gặp ngài." (Nina)

Nina-san đang phát ra một giọng nói lo lắng hiếm thấy.

"Tôi ngạc nhiên là cậu có thể biết rằng chúng tôi đã ở đây." (Fujiwara)

Fuji-yan nói ra câu hỏi tự nhiên.

"Tôi nhận được báo cáo rằng Cửa hàng Fujiwara đã cung cấp cho Hiệp Sĩ Đoàn chúng tôi một lượng lớn vật tư." (Sakurai)

"Fuji-yan, cậu thậm chí còn làm điều như vậy à?" (Makoto)

"Đó đơn giản chỉ là một khoản đút lót thôi. Thái Dương Hiệp Sĩ Đoàn là đội quân lớn nhất của lục địa. Không có gì mất mát khi hòa hợp với họ." (Fujiwara)

'Đút lót' là thứ cậu vừa nói vừa cười à?

Tôi tự hỏi liệu Fuji-yan có bằng tuổi tôi không.

"Có rất nhiều thành viên là fan cuồng của rượu whisky Makkaren. Sự đóng góp này được đánh giá rất cao." (Sakurai)

Sakurai-kun nói với một nụ cười sảng khoái.

"Không ngờ ngay cả Takatsuki-kun cũng ở đây. Tôi rất vui vì đã dành thời gian." (Sakurai)

"Ư-Ừm, cũng khá lâu rồi ha. Cậu trông tuyệt lắm." (Makoto)

Anh ấy đang vỗ vai tôi như một người Mỹ, chúc mừng sự đoàn tụ của chúng tôi.

Từng cử chỉ của anh ấy đều thực sự nổi bật.

Anh ấy thực sự không hề thay đổi chút nào.

"Tôi nghe nói cậu đến đây để thảo phạt Kỵ Long à?" (Makoto)

"Đúng vậy. Họ giao cho tôi một công việc rắc rối chỉ vì tôi là một hiệp sĩ mới vào nghề." (Sakurai)

Quang Dũng Giả nói điều này với vẻ mặt hơi bối rối.

"Sẽ dễ dàng với cậu thôi, phải không Sakurai-kun?" (Makoto)

"Không hề. Hôm nay tôi mới đến. Phải rồi! Nếu cậu biết rõ về Laberintos, Takatsuki-kun, cậu sẽ hướng dẫn chúng tôi chứ?" (Sakurai)

"Được thôi! Chúng tôi sẽ làm—MGH?!" (Lucy)

Lucy sắp phạm sai lầm ở đây nên tôi lại một lần nữa bịt miệng cô lại.

"Chúng tôi cũng mới đến hôm nay. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ chúng tôi sẽ giúp được gì." (Makoto)

"Tôi hiểu rồi, thật đáng tiếc." (Sakurai)

Không thể nào anh ấy nghiêm túc yêu cầu chúng tôi hướng dẫn anh ấy, phải không?

Sau đó, chúng tôi lắng nghe những câu chuyện về nỗi đau của anh ấy khi là một Anh Hùng mà Fuji-yan đã rút ra được từ anh ấy bằng khả năng nói của mình.

Tôi nghĩ là khoảng 15 phút.

Cuối cùng, 'Tôi có một số công việc khác, gặp lại các cậu sau', anh ấy nói và rời đi.

Anh ấy đến đây để làm gì?

Anh ấy không uống một ngụm nào.

Anh ấy đến đây để nói chuyện bình thường thôi à?


◇◇


"Trời ạ, thật là căng thẳng." (Nina)

Nina-san cứng đờ vì lo lắng nói điều này.

"Cái gì mà 'có lẽ cậu ấy không nhớ tôi'?! Hai người thật thân thiện với nhau một cách điên cuồng!" (Lucy)

Lucy vô cùng phấn khích.

"Giờ thì, điều đó thật đáng ngạc nhiên." (Fujiwara)

"Cậu có thân thiết với Sakurai-kun không, Fuji-yan?" (Makoto)

"Không, không hề-desu zo. Cậu ấy không thân thiết với cậu sao, Takki-dono?" (Fujiwara)

"Không thể nào có chuyện đó được." (Makoto)

Tôi chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy trong lớp.

"Makoto! Tại sao anh lại từ chối hướng dẫn ngài ấy ở Laberintos?! Thật là lãng phí." (Lucy)

"Cô là đồ ngốc à? Mục tiêu của họ là thảo phạt Kỵ Long ở Tầng Hạ. Không có cách nào chúng ta có thể hướng dẫn hết. Và đừng coi trọng yêu cầu ngẫu hứng đó quá." (Makoto)

"Sakurai-dono có vẻ như cậu ấy nghiêm túc đó." (Fujiwara)

"Khi Goshujin-sama nói điều đó, nó có sức thuyết phục rất lớn." (Nina)

Không phải Nina-san biết anh ấy có thể đọc được suy nghĩ.

"Chà, tôi thực sự không hiểu, nhưng chúng ta hãy quay lại uống rượu thôi." (Makoto)

Tôi nhai một củ khoai tây chiên.

Trời lạnh rồi.

"Sao anh lại bình tĩnh thế...?" (Lucy)

Lucy nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, nhưng tôi gặp anh ấy hàng ngày vào thời điểm chúng tôi còn là bạn cùng lớp.

Nó thực sự không phải là một cái gì đó để làm ồn ào.

"Aaa, chết tiệt. Chúng ta vẫn chưa quyết định sẽ ở đâu." (Makoto)

"Nếu vậy thì không cần phải lo lắng-desu zo. Tôi đã đặt chỗ ở cho hai người rồi." (Fujiwara)

"Cảm ơn như mọi khi." (Makoto)

Fuji-yan đã đặt chỗ ở một quán trọ nơi các thương gia lưu trú.

Những tấm nệm mềm có rất nhiều lông vũ bên trong.

Nghĩ đến việc có những tấm nệm lông vũ ở một dị giới.


◇◇


Ngày hôm sau, Fuji-yan nói rằng anh ấy có một số cuộc đàm phán cần thực hiện và đi đâu đó với Nina-san.

Chúng tôi nên đặt mục tiêu đi sâu hơn một chút trong quá trình khám phá của mình.

Ngày thứ hai của cuộc thám hiểm Laberintos.

"Lộ trình ngày hôm nay sẽ như thế nào?" (Lucy)

Lucy hỏi.

"Thuỷ Động." (Makoto)

"Eee, lại nó à?" (Lucy)

"Bây giờ, hãy nhìn vào cái này." (Makoto)

Tôi cho cô xem bản đồ của Tầng Thượng.

"Đại Thác Nước Laberintos?" (Lucy)

"Tôi nghe nói rằng nó đang tranh giành vị trí hàng đầu trong số những khung cảnh đẹp nhất ở Laberintos." (Makoto)

"Hoooh... Nó cũng phổ biến với các cặp đôi nữa. Nó nói rằng Hiệp hội Mạo hiểm giả đang chấp nhận các chuyến tham quan để ngắm nhìn Đại Thác Nước... Nơi này có thực sự là một hầm ngục không?" (Lucy)

Đúng là nếu chỉ nhìn vào đây bạn sẽ nghĩ đây chỉ là một địa điểm du lịch.

"Gần đây có rất nhiều quái vật nên số lượng khách hàng có vẻ thấp." (Makoto)

"Hừmm, cặp đôi à..." (Lucy)

"Lucy, có chuyện gì thế?" (Makoto)

"Hở? Không, không có gì cả! Nếu Makoto muốn đi dù thế nào đi nữa, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo!" (Lucy)

Cô đã đồng ý.

Đây là lần thứ hai chúng tôi đến Thuỷ Động kể từ hôm qua.

Nhưng có khả năng Minotaur đang di chuyển quanh đó nên chúng tôi không thể hạ thấp cảnh giác được.

Thuỷ Động khá tối và ảm đạm, nhưng có những viên đá sáng ở đây và ở đó, nên bản thân hang động đang được chiếu sáng bằng màu xanh lam.

Càng đi sâu, nó càng xanh hơn và trở thành một cảnh tượng kỳ ảo.

(Hầm ngục rất tuyệt.) (Makoto)

Những con quái vật xuất hiện đều yếu nên chúng tôi có thể dành thời gian khám phá.

Có lẽ vì Minotaur xuất hiện ngày hôm qua ở Thuỷ Động nên chúng tôi không đi ngang qua quá nhiều mạo hiểm giả.

Chúng tôi từ từ tiến về phía trước với kỹ năng Nguy Hiểm Cảm Tri của tôi.

Tôi cảm thấy có gì đó bất thường khi chúng tôi đã tiến sâu hơn ngày hôm qua khá nhiều.

Nó không phải là quái vật. Có thứ gì đó đang theo sát phía sau chúng tôi.

Khi chúng tôi đổi hướng, chúng sẽ bắt chước chúng tôi.

(Đây là...) (Makoto)

"Lucy", tôi thì thầm.

"Chúng ta đang bị theo dõi." (Makoto)


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro