Chương 38: Takatsuki Makoto Thách Thức Laberintos (Ngày Thứ Hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta đang bị theo dõi," tôi nói với Lucy.

"Hở?", Lucy nhìn lại.

"Bị lâu như vậy rồi mà anh mới biết à?" (Lucy)

"Hở?" (Makoto)

"Chúng đã theo dõi từ trước khi chúng ta bước vào hầm ngục rồi." (Lucy)

Nghiêm túc á?!

"Hãy nói cho tôi biết sớm hơn đi chứ!" (Makoto)

"Tôi tưởng anh đã nhận ra từ lâu rồi... Xin lỗi." (Lucy)

Lucy trở nên chán nản.

"Aaa, không, công việc của tôi là phát hiện những thứ này. Mặc dù vậy, tôi rất ngạc nhiên khi cô nhận ra." (Makoto)

"Rốt cuộc thì chúng đã nói những điều nguy hiểm như 'Ta sẽ giết chúng' trong khi nhìn chúng ta. Chắc hẳn chúng là những kẻ đã gây rắc rối cho chúng ta trong Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả. Nghĩ tới việc chúng sẽ đuổi theo chúng ta đến tận đây, đúng là một lũ độc ác." (Lucy)

"..."

Oi oi!

Đây chẳng phải là tình huống khá tệ sao?

Chúng đang theo đuôi chúng tôi đến tận sâu trong hầm ngục.

Không thể nào chúng lại nghĩ những điều lạnh lùng như đánh đập chúng tôi một chút được.

Đang kiểm tra bằng tính năng Nguy Hiểm Cảm Tri, có khoảng 10 tên đang theo dõi chúng tôi.

Tôi không biết chúng giỏi đến đâu, nhưng tôi muốn tin rằng chúng thấp hơn Hạng Sắt.

Nếu có Hạng Bạc thì đó sẽ là chiếu tướng.

Điều đó có nghĩa là rốt cuộc thì chúng cũng ngang hàng với Nina-san.

"Chúng thực sự làm rùm ben mọi thứ chỉ vì làm gãy một thanh kiếm Mythril." (Lucy)

"Ờm, vâng..." (Makoto)

Thực ra, tôi đã hỏi giá thanh kiếm Mythril từ Fuji-yan.

'Nó sẽ không dưới 5.000.000 G', đó là những gì anh ấy nói.

5.000.000G là thu nhập trung bình hàng năm của mạo hiểm giả Hạng Sắt.

Vâng, nếu tôi có thứ gì đó bị hỏng tương đương với một năm làm việc, tôi sẽ thề sẽ báo thù.

"...Giờ hãy chạy trốn thôi. [Thủy Ma Pháp: Sương Mù]." (Makoto)

Sương mù xuất hiện khắp hang động.

Tôi cũng kích hoạt Ẩn Mật.

Điều tiếp theo là giải quyết nó bằng cách nào đó.

Có rất nhiều ngả đường ở Laberintos.

Tôi lấy đi tầm nhìn của chúng, và với Ẩn Mật, chúng có mất dấu chúng tôi.

"Chết tiệt! Chúng có để ý đến chúng ta không?"

"Tìm chúng mau! Chắc chắn chúng không đi được xa đâu."

"Đừng tách ra quá nhiều, dù sao cũng có quái vật."

Tiếng bước chân càng lúc càng xa.

"Chúng đã đi rồi." (Lucy)

Lucy xác nhận bằng đôi tai của mình nên chắc chắn nó sẽ chính xác.

Không có phản ứng nào từ Nguy Hiểm Cảm Tri của tôi cả.

"Haaa... tôi xin lỗi, Lucy." (Makoto)

"Tại sao anh lại là người xin lỗi?" (Lucy)

"Đó là thất bại của tôi." (Makoto)

Tôi không nên chém thanh kiếm của bên kia.

Tôi nghĩ chúng tôi không nên bị coi thường, nhưng kết quả là tôi đã khiến cả nhóm gặp nguy hiểm.

"Anh đang nói gì thế? Tôi không bận tâm đâu." (Lucy)

Lucy nói với một nụ cười rạng rỡ.

Tôi mừng vì Lucy là đồng đội của tôi.

"Kể từ bây giờ chúng ta nên làm gì?" (Lucy)

"Bây giờ, hãy hướng tới mục tiêu ban đầu của chúng ta là Đại Thác Nước. Vấn đề về những mạo hiểm giả lưu manh trước đây... Tôi hơi đau đầu." (Makoto)

"Không phải cứ phớt lờ chúng là được sao?" (Lucy)

"Không có cách nào có thể cắt được nó." (Makoto)

Khi chúng tôi quay lại, hãy tham khảo ý kiến của Fuji-yan.


◇◇


Đại Mê Cung, Laberintos.

Hầm ngục lớn nhất lục địa và là nơi được cho là một trong những nơi đẹp nhất, Đại Thác Nước.

"Đó là Niagaras..." (Makoto)

"Waaaa..." (Lucy)

Cuối cùng tôi đã lẩm bẩm về thác nước nổi tiếng số một ở thế giới trước của mình.

Lucy cũng ngơ ngác ở bên cạnh tôi.

Một vách đá đột nhiên xuất hiện ở khu vực sâu của Tầng Thượng hầm ngục và có thể nhìn thấy một hồ nước ngầm.

Có một thác nước khổng lồ ở xung quanh hồ nước ngầm đó.

Khu vực ngầm rộng lớn mà tôi không thể nhìn thấy toàn bộ bức chân dung này dường như có khu vực phía trên này đóng vai trò là khoảng thông tầng với ánh sáng mặt trời chiếu vào từ đó. Nó đang tạo ra một cảnh tượng ảo tưởng.

Trong ánh nắng đó, có những chú chim lớn đang bay lượn xung quanh.

"Nhân tiện, Niagaras là gì?" (Lucy)

Lucy vặn lại.

"Một địa điểm du lịch ở thế giới trước đây của tôi." (Makoto)

"Tôi hiểu rồi. Dù sao thì bên dưới vách đá này là Tầng Trung phải không?" (Lucy)

"Vâng, sẽ tệ lắm nếu chúng ta bị ngã." (Makoto)

Theo bản đồ, vách đá này sâu 200 mét.

Hồ ngầm dường như là một phần của Tầng Trung.

Nói cách khác, đó có thể là một cảnh tượng đẹp đẽ, nhưng bên trong đó, có những con quái vật mạnh mẽ đang rình rập xung quanh.

Chính vào lúc đó...

"?!"

Lucy chợt quay người lại.

Kỹ năng Nguy Hiểm Cảm Tri của tôi phản ứng cùng lúc.

"Oi oi, chúng thực sự đã ở đây đấy."

"Tao đã nói với mày rồi. Các tân binh luôn đến đây."

"Yoo, những mạo hiểm giả Makkaren. Trước đây ngươi đã làm một số điều với bọn ta đó nhớ chứ."

Những người xuất hiện chính là những mạo hiểm giả của ngày hôm qua.

Trên hết, có một nhóm người trông có vẻ ác độc, dường như là đồng đội của chúng.

Tổng cộng có 10 tên.

Việc chúng tôi không thể nhận thấy có nhiều người như vậy có nghĩa là...

"Ẩn Mật à." (Makoto)

"Xin lỗi, Makoto. Tôi không để ý." (Lucy)

"Không, tôi cũng có lỗi mà." (Makoto)

Nghĩ rằng Kỹ Năng mà tôi luôn sử dụng sẽ chống lại tôi rắc rối đến mức này.

"Oi, đừng làm tổn thương con Elf. Có vẻ như cô ta có thể được bán với giá hời. Thật hiếm khi gặp được Elf có mái tóc đỏ."

"Bao nhiêu?"

"Sau này chúng ta phải đánh giá cô ta một cách chính xác."

Chúng đang có một cuộc trò chuyện kinh tởm với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.

Tôi hiểu rồi, vậy ra những kẻ này là những kẻ buôn bán nô lệ.

"Này, tôi xin lỗi vì đã làm gãy vũ khí của ông anh. Tôi xin lỗi, vậy chúng tôi phải làm gì để ông anh tha thứ cho chúng tôi đây?" (Makoto)

Điều này có lẽ vô nghĩa nhưng tôi vẫn cố gắng nói chuyện và quan sát.

"Hả? Ngươi sẽ chết ở đây. Có vẻ như ngươi không có bất kỳ trang bị tử tế nào, nhưng con dao găm đó có thể sẽ có giá tốt."

"Săn tân binh à?" (Makoto)

Nó chính xác như Lucas-san đã cảnh báo tôi.

"Ooh, vậy là ngươi biết rồi."

Người đàn ông cười lớn.

"Tụi bây! Hãy bao vây chúng!"

Tên từng có thanh kiếm Mythril đưa ra dấu hiệu, và cả đám vây quanh chúng tôi với thác nước sau lưng.

"Ma-Makoto..." (Lucy)

Lucy nắm lấy quần áo của tôi.

"Bây giờ thì." (Makoto)

Chúng tôi nên làm gì?

Tôi đang tự hỏi nên áp dụng biện pháp đối phó nào trong số những biện pháp mà tôi đã có.

...Cho đến khi tôi bị đau đầu khủng khiếp.

Cơn đau đầu nhanh chóng biến mất nhưng tiếng chuông báo động ồn ào vẫn tiếp tục.

Kỹ năng Nguy Hiểm Cảm Tri.

Ban đầu nó là một kỹ năng phát hiện sự tiếp cận của Hạ Cấp, Trung Cấp và Thượng Cấp Quái Vật.

Một kỹ năng rung lên hồi chuông cảnh báo trong đầu tôi.

Nhưng có một đẳng cấp cao hơn cả Thượng Cấp.

Chúng được gọi là Quái Vật Chỉ Định Tai Ương, và khi bạn gặp chúng lần đầu tiên...

'Tùy thuộc vào mỗi cá thể, nó có thể dẫn đến đau đầu, vì vậy hãy cẩn thận', đó là điều mà nhân viên tiếp tân của bang hội, Mary-san, đã giải thích với tôi một lần.

Quái Vật Chỉ Định Tai Ương không thể bị đánh bại một mình. Bởi vì bản thân chúng được coi là thảm họa.

Tên gọi Tai Ương được chia thành bốn loại: Thôn Làng, Thành Phố, Quốc Gia và Lục Địa.

Nếu một con Quái Vật Chỉ Định Tai Ương Thôn Làng xuất hiện, ngôi làng đó sẽ bị phá hủy.

Khi Quái Vật Chỉ Định Tai Ương lộ diện, lực lượng vũ trang quốc gia cần phải đối phó với nó.

Giống như Thái Dương Hiệp Sĩ Đoàn.

Tôi ôm Lucy thật chặt.

"Makoto...?" (Lucy)

"Quaooo, một hiệp sĩ bảo vệ người phụ nữ của mình à? Thật dũng cảm làm sao."

Tên lưu manh đang nói gì đó nhưng tôi không nghe.

Ở đâu?

Nó đâu rồi?

Nó đến từ đâu?

"Buoooooooooooo!!!"

Một tiếng gầm làm rung chuyển cả không khí vang lên.

*Rắc!*

Mặt đất phồng lên, và một thứ gì đó khổng lồ xuất hiện.

Ngay giữa chúng tôi và những mạo hiểm giả khó ưa.

"Rồ...ng?" (Lucy)

Lucy lẩm bẩm.

Không ai trong số các mạo hiểm giả có thể phản ứng với nó.

"Xét cho cùng thì tất cả cá thể Long Tộc đều là Danh Hiệu Chỉ Định Tai Ương. Hãy bỏ chạy hết sức ngay khi nhìn thấy", đó là những gì Lucas-san giải thích cho tôi tại quầy hàng của bang hội.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro