Q1 Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13 Trong tu chân giới, tu vi chính là tất cả.

Huynh muội Giản Trạch núp ở phía sau thấy một màn như vậy cơ hồ cười vỡ bụng, nhưng Đỗ Tử Đằng xóc xóc túi trữ vật chứa linh thạch, trên mặt không hề có nụ cười, ngược lại thở dài một tiếng. Kiếm linh thạch nhờ Hòa Hòa Thảo chỉ vì bất đắc dĩ, nếu không kiếm, Hòa Hòa Thảo ứ đọng, tài chính không cách nào quay vòng, nhưng cứ như vậy giải nguy cơ đứt gãy chuỗi cung ứng cho đôi vợ chồng đó, quả thật không cam lòng, nhưng Đỗ Tử Đằng cũng hiểu, chỉ dựa vào việc ngắt Hòa Hòa Thảo, thật sự không cách nào đánh sập được Cảnh gia hoàn toàn.

Giản Trạch nói: "Thế nào, lừa Cảnh gia mấy chục linh thạch như vậy rồi còn ngại chưa đủ?" Hắn ta trêu ghẹo: "Cậu tuổi còn nhỏ mà cả ngày mặt ủ mày ê, cẩn thận không cưới được vợ."

Đỗ Tử Đằng lại nhướng mày nói: "Sao có thể? Vợ của ta nhất định đã ở nơi nào đó chờ ta rồi!"

Giản Trạch thấy trên mặt Đỗ Tử Đằng mang vài phần tính trẻ con, lại mang vẻ tự tin đắc ý rằng "bà xã tương lai của ta nhất định rất trâu bò rất xinh đẹp", không khỏi buồn cười.

Giản Linh Nhi chống eo ở một bên nói: "Đại ca, có phải muội rất lợi hại không nha! Huynh xem khuôn mặt của Cảnh Đại hôm nay, ha ha, có thể khiến kẻ xấu đó thương tâm như vậy, thật sự rất vui!"

Nghĩ đến biểu cảm của Cảnh Đại khi đếm từng viên linh thạch, chỉ thiếu chút nữa không khóc lóc thảm thiết, Giản Trạch lần nữa bật cười.

Đỗ Tử Đằng thấy vẻ mặt của hai huynh muội như vậy, biểu cảm lại hiếm thấy có chút nghiêm túc: "Tuy rằng lần này lợi dụng Hòa Hòa Thảo khiến Cảnh gia té ngã, nhưng kỳ thật tình thế lại càng bất lợi với chúng ta, ít nhất, về chuyện Chiếu Sáng Phù, tình thế giá cả hiện giờ, chúng ta đã rất khó có lợi nhuận, đó giống như một món thu nhập vốn có thể thu dần dần, bị chúng ta dùng một lần bán cho Cảnh gia......"

Giản Trạch làm sao không biết, hắn ta cũng thở dài một hơi thấp giọng nói: "Hơn nữa, chỉ sợ đôi trai gái của Cảnh gia thật sự sắp Trúc Cơ rồi."

Hai thiên chi kiêu tử có hi vọng Trúc Cơ và hai tu sĩ Trúc Cơ chân chính ở tuổi này, tuyệt đối không phải một khái niệm.

Nguyên nhân Giản Trạch và Đỗ Tử Đằng có gan đấu hung ác như vậy với Cảnh gia, là bởi vì đã không còn đường lui, nhưng chủ yếu hơn là, tuy thọ nguyên của trấn trưởng không còn mấy, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ, đương nhiên có thể phù hộ một chút, hiện giờ chỉ cần có một người trong đôi trai gái của Cảnh gia Trúc Cơ thành công, tình thế sẽ lập tức đảo ngược, lời uy hiếp của Cảnh Đại, tuyệt đối không phải nói suông.

Đỗ Tử Đằng thu hồi tấm da mặt diễn kịch nói cười xuất sắc của mình, chống cằm nói: "Cho nên, vẫn phải khai phá sản phẩm mới, đánh ngã Cảnh gia trên chiến lược...... Kỳ thật, bắt lấy bản thân nhu cầu là không sai, chẳng qua, bản thân nhu cầu cũng có phân chia cao thấp."

Giản Trạch cảm thấy có chút mới lạ: "Hửm?"

Đỗ Tử Đằng gật đầu: "Đúng vậy, tỷ như lúc đói bụng cần ăn cơm, khát cần uống nước, đây là nhu cầu mãnh liệt nhất, bởi vì nếu không ăn cơm, không uống nước thì sẽ đói chết, khát chết. Nhưng đối với một người sắp đói chết mà nói, ăn cơm cần món ngon trân quý hay mì khô bánh bao, có lẽ hoàn toàn không quan trọng, món ngon trân quý tất nhiên rất tốt, nhưng có mì khô bánh bao cũng có thể tạm chống được, hơn nữa mặc kệ bánh bao do nhà Đông hay nhà Tây làm, chỉ cần có thể ăn no là được...... Xét đến cùng, trọng điểm của người sắp đói chết chỉ ở chuyện ăn no."

Giản Trạch gật đầu: "Thực sự rất có đạo lý, chẳng qua cậu rốt cuộc nghĩ được từ đâu, quả thực chưa từng nghe thấy......" Lời nói nhìn như bình đạm của nhóc con này luôn chất chứa trí tuệ kinh người, không khỏi khiến Giản Trạch có chút hoài nghi.

Đỗ Tử Đằng gãi gãi đầu: "Ta nhớ mơ hồ, hình như do một người tên là Maslow nói ra......"

(Abraham Maslow, nhà tâm lý học người Mỹ, Ông được thế giới biết đến qua mô hình nổi tiếng 'Tháp nhu cầu' và được coi là cha đẻ của tâm lý học nhân văn.)(Phiên âm Maslow tiếng Trung là Mã Tư Lạc.)

Giản Trạch: "Có thể đưa ra lời chí lý như vậy, vị tiên sinh họ Mã này nhất định là tiền bối đại hiền giả, chẳng lẽ là nhân vật ở quê Đỗ tiểu huynh đệ?"

Đỗ Tử Đằng mang vẻ mờ mịt: "Kỳ thật chi tiết cụ thể ta cũng không nhớ rõ, thôi đi, đừng nói chuyện này nữa, đạo lý chính là như vậy, cho nên, nếu muốn thăng cấp sản phẩm phải suy xét trình tự nhu cầu."

Giản Trạch thấy Đỗ Tử Đằng mang vẻ mờ mịt rối rắm không giống giả bộ, thì cũng theo đề tài này, trầm tư nói: "Bản thân Chiếu Sáng Phù quả thật đã mang đến rất nhiều tiện lợi, nhẹ nhàng nhanh gọn mang đến ánh sáng, nhưng mà, dù không có Chiếu Sáng Phù, mọi người vẫn có thể dùng nến, nhà giàu có thậm chí dùng dạ minh châu thay thế...... Cũng không phải nhu cầu mãnh liệt chân chính?"

Đỗ Tử Đằng: "Huynh lý giải như vậy cũng miễn cưỡng coi như đúng, cho nên, nếu chúng ta thật sự muốn lợi dụng thị trường trên trấn, thậm chí bắt cóc thị trường này, nhất định phải bắt lấy nhu cầu mãnh liệt của mọi người, chính là thứ mà mỗi người đều sẽ cần thiết, một khi dùng thì không thể rời được nữa!"

Giản Trạch trầm mặc hồi lâu đột nhiên nói: "Cậu có từng nghĩ tới chưa, Tiên Duyên Trấn dù sao cũng là một bộ phận của Tu Chân giới, trong Tu Chân giới, tu vi chính là tất cả."

Đỗ Tử Đằng ngẩn ra, đây là lần thứ hai Giản Trạch nói như vậy, hơn nữa lại nói ra vào thời khắc này: "Huynh cảm thấy, tất cả những thứ có quan hệ đến tu vi mới là nhu cầu chân chính trên Tiên Duyên Trấn?"

Giản Trạch cũng không nói tiếp, chỉ nói: "Sự cách biệt tiên phàm tuy giống như lạch trời, nhưng trong môn phái tu chân, ngoại trừ những môn phái ngăn cách với thế nhân chân chính, thì hoặc nhiều hoặc ít đều vẫn phải giao tiếp với trần thế. Toàn bộ Tiên Duyên Trấn chính bởi vì nguyên nhân này mà tồn tại, để làm cửa vào giữa Vân Hoành Phong và thế gian."

Mấy câu nói ngắn gọn như vậy đã rủ rỉ kể ra lai lịch của Tiên Duyên Trấn, có lẽ cũng chỉ có Giản Trạch, nhân tài được trưởng Tiên Duyên Trấn dốc lòng giáo dưỡng lớn lên mới có thể làm được.

Đỗ Tử Đằng cẩn thận lắng nghe, không hề cắt ngang.

Trong khẩu khí của Giản Trạch bất tri bất giác mang theo một loại ngước nhìn và tự hào: "Mà Hoành Tiêu kiếm phái trên Vân Hoành Phong chính là đại phái tu chân truyền thừa lâu đời chân chính, lịch sử dài lâu bằng cả Tu Chân giới, cho dù trong toàn bộ Tu Chân giới, Hoành Tiêu kiếm phái cũng là người cầm đầu chính đạo, bởi vậy đương nhiên sẽ khắc nghiệt với việc lựa chọn đệ tử, kỳ thật người trên trấn chúng ta là đám người cách Hoành Tiêu phái gần nhất nhưng cũng xa nhất."

Giản Trạch nói tới đây không khỏi có chút ảm đạm: "Chúng ta sinh hoạt dưới Vân Hoành Phong đương nhiên cách Hoành Tiêu kiếm phái gần nhất...... Nhưng mà, gần như thế lại không thể được nạp vào môn phái, đương nhiên cũng nói rõ hoặc là tư chất không đủ, hoặc là ngộ tính không đủ, cuộc đời này tuyệt đối không thể được Hoành Tiêu kiếm phái nạp vào môn hạ, cũng không thể có được những tài nguyên trân quý được cung cấp cho đệ tử tu hành chân chính trong kiếm phái. Mong muốn lại không thể tiếp xúc, đây có lẽ chính là khoảng cách gần nhất cũng là xa nhất trên đời."

Giản Trạch quay đầu nhìn Đỗ Tử Đằng, nghiêm mặt nói: "Cũng chính bởi vì vậy, nếu muốn nói nhu cầu mãnh liệt nhất, đối với mỗi người trên trấn này mà nói, có lẽ tiến vào Vân Hoành Phong chính là khát cầu mãnh liệt nhất, nếu không phải ôm chút không cam lòng đó, rất nhiều người cần gì phải ở lại Tiên Duyên Trấn nho nhỏ này? Tiên duyên tiên duyên, không chỉ nói đến tiên duyên mà những phàm nhân kia vọng tưởng, càng là nói đến tiên duyên của mỗi người trên Tiên Duyên Trấn!"

Đỗ Tử Đằng nhất thời trầm mặc không nói gì, hồi lâu sau mới hỏi: "Nhưng lần trước huynh còn nói chuyện mà mọi người thường làm là ăn cơm ngủ làm việc?"

Nụ cười của Giản Trạch chứa rất nhiều sự bất đắc dĩ chua xót: "Nếu ngày ngày tu hành không có tiến triển, ngoại trừ ăn cơm ngủ thì còn có thể làm gì chứ? Về phần làm việc, con người luôn phải sinh tồn mà......"

Đỗ Tử Đằng chần chừ hỏi: "Vậy còn cần phải không cam lòng sao? Dù sao, biết rõ không có khả năng lại còn tồn tại vọng tưởng không có khả năng......"

Giản Trạch ngửa mặt lên trời bật cười: "Chuyện tu hành vốn chính là nghịch thiên mà đi, nếu không ôm vọng tưởng không có khả năng thì cần gì phải tu chân? Về phần không có khả năng sao, vậy thì chưa chắc......"

Trên mặt Giản Trạch bỗng nhiên có rất nhiều loại thần thái, ngay cả trong tiếng nói cũng có thêm một luồng hào hùng: "Vị Tiêu Thần Tiêu đại sư huynh cứu cậu, chính là tu hành từng bước từ Tiên Duyên Trấn này, chỉ mới Luyện Khí Kỳ đã xông qua một trong mười ba đạo lạch trời của Vân Hoành Phong, chân chính trở thành đệ tử ngoại môn! 'Ngưỡng Phong Bình' là khởi điểm khi hắn xông qua đạo lạch trời thứ nhất ngày đó!"

Đỗ Tử Đằng có chút nghi hoặc: "Lạch trời?"

"Không sai, mười ba đạo lạch trời trên Hoành Tiêu được xưng là Tiên Phàm Lạch, Hoành Tiêu kiếm phái có quy định bất thành văn, nếu có thể vượt qua lạch trời thì có thể làm lơ hết thảy quy củ được trực tiếp gia nhập kiếm phái, mà Tiêu đại sư huynh, từ khi Hoành Tiêu kiếm phái lập phái tới nay, là người đầu tiên vượt được lạch trời, gia nhập kiếm phái chỉ với tu vi Luyện Khí!" Quang mang sùng bái chớp động trong ánh mắt Giản Trạch lúc này cơ hồ khiến Đỗ Tử Đằng có một loại ảo giác thấy được đôi mắt lấp lánh của Giản Linh Nhi...... Hóa ra, đây còn là một fan não tàn ẩn hình.

"Cũng bởi vậy, Tiêu đại sư huynh được kiếm phái phá cách nạp thành đệ tử ngoại môn, lại vì nhiều lần lập kỳ công, từ đệ tử ngoại môn tấn chức thành đệ tử nội môn, sau đó biểu hiện xuất chúng lại được chưởng môn nhìn trúng, thu làm đệ tử chân truyền, thậm chí trong một đám chân truyền thiên tư trác tuyệt, cũng áp được rất nhiều thiên chi kiêu tử, trở thành thủ tịch chân truyền! Dựa theo lệ thường của kiếm phái, nếu không có gì bất ngờ, đợi tu vi của hắn có thành tựu sẽ là chưởng môn kiếm phái đời tiếp theo, chỉ là đáng tiếc, trên núi đã sớm có đồn đãi nói lần này hắn bế tử quan...... Aiz......"

Ngữ điệu vốn dĩ sôi nổi của Giản Trạch cũng không khỏi ảm đạm đi, dù sao, ý nghĩa tồn tại của Tiêu Thần giống như đang nói cho thế nhân rằng, gia nhập môn phái đứng đầu Tu Chân giới cũng không phải không có khả năng như trong tưởng tượng, chẳng sợ ngươi không có linh căn tốt, không có gia thế tốt cũng có thể! Mà việc hắn bế tử quan đối với rất nhiều người lấy hắn làm tấm gương mà nói, không thể nghi ngờ cũng là một đả kích lớn.

Lúc này Đỗ Tử Đằng mới có chút hiểu rõ, vì sao rất nhiều người trong thị trấn này khi nhắc tới Tiêu Thần đều sẽ không hô thẳng tên, mang theo một loại tôn kính nói không nên lời, hóa ra là vì vậy sao? Còn có ngay cả tiểu nha đầu Giản Linh Nhi, đối với Tiêu Thần cũng sùng bái như thần linh, xem ra đích xác đều có nguyên nhân, không chừng là do bị huynh trưởng ảnh hưởng đó, ha ha.

Chẳng qua về tư tâm, Đỗ Tử Đằng thật sự không có quá nhiều thiện cảm với vị "ân nhân cứu mạng" kia, dù sao cậu vừa mở mắt đã bị nhốt ở Cảnh gia, quá trình cứu mạng của ân nhân, cậu hoàn toàn không biết, chỉ đến từ sự miêu tả lạnh như băng trong miệng vợ chồng Cảnh thị, hơn nữa, cứu mạng lại giao mình cho người nhà như Cảnh thị...... Đỗ Tử Đằng quyết định không đánh giá.

Sau khi trầm tư hồi lâu, Đỗ Tử Đằng chậm rãi nói: "Cho nên, kỳ thật cho dù nhìn theo ví dụ của Tiêu Thần, điều kiện tiền đề gia nhập Hoành Tiêu kiếm phái dù không cần phải tư chất tuyệt đỉnh, nhưng ít nhất cũng phải có biểu hiện khiến Hoành Tiêu kiếm phái lau mắt mà nhìn? Tiền đề của biểu hiện này chí ít là không trở ngại tu vi, cho nên huynh mới có thể nói tu vi là nhu cầu chân chính trên Tiên Duyên Trấn?"

Giản Trạch có chút không vui với sự vô lễ của Đỗ Tử Đằng khi hô thẳng tên họ của Tiêu Thần, nhưng vẫn gật gật đầu trả lời câu hỏi của cậu.

Đỗ Tử Đằng hỏi: "Vậy thứ có quan hệ đến việc tăng lên tu vi trên trấn, loại nào dễ bán nhất?"

Giản Trạch suy tư một hồi mới chần chừ nói: "Cái này khó mà nói, đan dược tăng lên tu vi như Hoàng Nha Đan Ngưng Thần Đan, các loại pháp quyết tu luyện cơ sở như 《 Dẫn Khí Quyết 》 《 Tiểu Diễn Thư》 vân vân......"

Đỗ Tử Đằng nhíu mày: "Vậy thứ mà mọi người trên trấn tu hành thiếu nhất là gì?"

Giản Trạch nghe vậy cười khổ: "Cậu nên hỏi thứ gì không thiếu...... Đan dược, công pháp tốt nhất, còn có linh thạch, tất cả mọi người đều thiếu."

"Linh thạch? Linh thạch có thể mua được đan dược tốt, công pháp tốt?"

Giản Trạch gật đầu: "Đương nhiên, hơn nữa, linh thạch còn có thể điều khiển Tụ Linh Trận, khiến linh khí càng đầy đủ, tăng lên hiệu quả tu luyện." Bản thân Giản Trạch đã dùng qua cách này, nếu không hắn ta cũng không thể dựa vào Tứ linh căn tăng lên tới Luyện Khí tầng bảy, đó là nhờ hắn ta còn có một tổ phụ Trúc Cơ Kỳ.

Đỗ Tử Đằng chậm rãi chải vuốt tin tức mà Giản Trạch cung cấp: "Cho nên, kỳ thật căn bản tăng lên tu vi vẫn phải cần linh khí đúng không, mặc kệ linh thạch hay linh đan đều cung cấp linh khí, ừm, có lẽ linh đan còn có tác dụng cải tạo thân thể khiến hiệu suất hấp thu linh khí cao hơn? Pháp quyết tốt cũng tăng hiệu suất hấp thu linh khí nhỉ......"

Sau đó chợt thấy cậu vỗ bàn bật dậy: "Được! Sản phẩm mới tiếp theo của chúng ta chính là nó! Ha ha ha ha!"

Giản Trạch sửng sốt: "?"

Đỗ Tử Đằng nói: "Huynh xem, thứ có quan hệ chặt chẽ nhất với tu vi là gì?"

Giản Trạch hồi tưởng lại mấy thứ mà Đỗ Tử Đằng lẩm bẩm tự nói vừa rồi: "Cậu nói linh khí?"

Đỗ Tử Đằng vỗ tay nói: "Đúng vậy! Chính là linh khí! Cho nên, ta muốn vẽ một loại phù có thể tăng độ dày linh khí! Cứ như vậy, không phải đã có thể tăng lên hiệu suất tu luyện rồi sao?"

Giản Trạch: "Vậy không phải giống Tụ Linh Trận?"

Đỗ Tử Đằng gật đầu nói: "Hiệu quả không khác mấy, nhưng Tụ Linh Trận cần linh thạch điều khiển, Tụ Linh Phù mà ta tính vẽ lại không cần, không phải huynh nói tất cả mọi người đều thiếu linh thạch sao? Cứ như vậy, không cần mọi người cung cấp linh thạch là có thể chế tạo một hoàn cảnh như trong Tụ Linh Trận!"

Giản Trạch lại mang vẻ hoài nghi: "Bản chất của Tụ Linh Trận là rút linh khí trong linh thạch ra, Tụ Linh Phù gì kia của cậu lại làm như thế nào? Như vậy có hơi quá viễn vông rồi! Nếu thật sự dễ dàng như vậy, Tu Chân giới này tu hành mà không cần linh thạch, làm sao còn có nhiều người đình trệ bó tay với tu vi như vậy?"

Đỗ Tử Đằng vốn hy vọng có thể nghe được sự hưởng ứng của Giản Trạch, không ngờ lại là sự nghi ngờ, theo bản tâm mà nói, cậu cũng không thích nghe những lời bảo thủ như vậy: "Người khác không làm được không đại biểu Đỗ Tử Đằng ta không làm được nha! Cải cách và sáng tạo không phải là biến những thứ không có khả năng thành có khả năng sao?"

Giản Trạch chợt cảm thấy, có phải việc dễ dàng lừa được mấy chục viên linh thạch khiến Đỗ Tử Đằng đã quá tin tưởng với chuyện kiếm linh thạch rồi không?

Hắn ta khuyên nhủ chân thành: "Đỗ huynh đệ, ta sống hơn cậu được mấy năm tuổi, dù cho tư chất của cậu xuất chúng trên Phù đạo, nhưng Tu Chân giới xưa nay mấy ngàn năm cũng có không ít anh tài với tư chất tung hoành tuyệt thế, bọn họ cũng không thể nghĩ ra được cách gì về chuyện thay thế linh thạch, có lẽ cậu cũng không thể quá đua đòi!"

Ý tưởng táo bạo này của Đỗ Tử Đằng, ngay cả trấn trưởng nghe xong cũng lắc đầu: "Người trẻ tuổi dám nghĩ dám làm là chuyện tốt, nhưng cũng không thể suy nghĩ quá viễn vông, Đỗ tiểu ca, Chiếu Sáng Phù trước đó của cậu, lão phu thấy còn có vài phần đáng tin, Tụ Linh Phù này của cậu...... có phần như trò đùa trẻ con."

Đỗ Tử Đằng nhíu mày: "Trên đời này nào có chuyện tuyệt đối, Tiêu Thần đã có thể vượt lạch trời khi còn chưa Trúc Cơ, vì sao cháu không thể vẽ ra Tụ Linh Phù?"

Giản Trạch đã câm nín rồi, biểu cảm trên mặt rõ ràng đang nói: Cậu vậy mà lấy bản thân đi so với đệ tử thủ tịch chân truyền?!

Trấn trưởng cũng khuyên nhủ: "Hoành Tiêu kiếm phái lập phái mấy ngàn năm qua, chỉ xuất hiện một người như Tiêu Thần, Đỗ tiểu ca, việc cậu vẽ phù không thể so như vậy......"

Không có linh thạch lại muốn chế tạo hoàn cảnh nồng đậm linh khí, trừ phi là đại tu sĩ tu vi tuyệt đỉnh dùng thủ đoạn thông thần tạo hóa tới thực thi, dựa vào một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng hai như Đỗ tiểu ca thế mà dám vọng tưởng điên đảo đạo lý cơ bản của Tu Chân giới, đây chẳng phải đang làm trò cười sao?

Tổ tôn Giản gia dù chưa nói thẳng ra, nhưng biểu cảm không xem trọng đã viết rành mạch trên mặt.

Ngay cả tiểu nha đầu Giản Linh Nhi ở một bên nghe xong cũng bĩu môi nhao nhao: "Huynh làm sao có thể so với Tiêu đại sư huynh chứ? Tiêu đại sư huynh là ai, huynh là ai chứ? Hừ ~"

Đỗ Tiểu Gia nhướng mày, búng trán tiểu nha đầu thật mạnh: Thế nào mà chỉ nghe mấy sự tích của Tiêu Thần thôi đã khiến mấy người cảm thấy có thể tin tưởng, tiểu gia đứng trước mặt chỉ nói muốn vẽ cái phù thôi mà mấy người đều nói không có khả năng chứ?! Hắc, nếu mấy người đều nói không có khả năng, vậy tiểu gia nhất định muốn nói cho mấy người cái gì gọi là "Tất, cả, đều, có, khả, năng"!

.
.

Lời tác giả:

Tiêu Thần: Nghe nói ta đang trên đường tới, trước tiên đi ra quét cảm giác tồn tại một chút ở chỗ tức phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro