Q1 Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 14 Ngươi nói Đỗ tiểu nhi đó có thể tự vẽ ra Chiếu Sáng Phù? Ngươi hỏi xem hương thân cả trấn, ai tin?

Vợ chồng Cảnh Đại cùng ra trận, bận rộn trời đất u ám cũng mới vừa chế được sáu ngàn giấy phù, vốn dĩ Cảnh Đại đã sớm ném việc chế giấy phù vất vả bực này cho Đỗ Tử Đằng, đã rất lâu không làm rồi, vừa làm lại là số lượng nhiều như vậy, ba bốn ngày liên tục, cho dù thân thể tu sĩ cũng không chịu nổi, mắt Cảnh Đại đã xanh đen, bắp chân phát run, ngay cả nói chuyện cũng không nổi.

Cảnh Phùng thị đương nhiên cũng không có khả năng nhàn rỗi, thoạt nhìn bà không tốt hơn Cảnh Đại chỗ nào, nhưng vẫn cắn răng vội vàng thu mấy tấm giấy phù còn chưa hoàn toàn hong khô vào túi trữ vật, gom chung với giấy phù mà Cảnh Hoa Cảnh Lệ lấy được ở trên núi trước đó, lại cắn răng nuốt đan dược nhanh chóng khôi phục tu vi, cho dù có hại với tu hành cũng đành chịu.

Như thế, chạy lên núi nộp giấy phù cũng đã là ngày thứ tư, chưởng sự quản việc mua bán ngoại môn lại há là hạng người dễ qua lại? Cảnh Phùng thị cơ hồ quỳ xuống trước mặt mọi người mới khiến Hổ đại nhân nhận lấy giấy phù —— nhưng Cảnh gia vẫn bị lột một tầng da, tiền lời giấy phù trực tiếp bị chặt đi ba phần, cũng khiến cặp trai gái không hiểu rõ việc này của bà nợ không ít ân tình.

Khi Cảnh Phùng thị hồn bay phách lạc xuống núi nhìn thấy Cảnh Đại buồn ngủ chịu không nổi đã ngủ trên đống cỏ ở nhà xưởng, hai mắt bà rỉ máu nguyền rủa ác độc: "Giản thị, tiểu nhi họ Đỗ, Cảnh gia ta với các ngươi không chết không thôi!"

Mà ở đầu khác của Tiên Duyên Trấn, đại khái đánh cược một trận với tổ tôn Giản thị, ách, hoặc nói là đánh cược tôn nghiêm với thủ tịch chân truyền đại nhân trong truyền thuyết, Đỗ Tử Đằng Đỗ Tiểu Gia trước giờ thoạt nhìn không quá để ý chuyện gì thế mà thật sự quyết dây dưa với Tụ Linh Phù, liên tiếp mấy ngày đều tự nhốt mình trong phòng.

Trên thực tế, với tính tình của Đỗ Tử Đằng, nếu chỉ hoài nghi năng lực của cậu, có lẽ cậu sẽ giải thích một chút, nếu không tin thì đánh cược, nhưng đối với cái tên mà mình không có quá nhiều thiện cảm lại vẫn luôn bị nhắc nhở là "ân nhân cứu mạng" của mình, thậm chí rõ ràng có rất nhiều người nói cho cậu "ngươi thật sự không xứng đánh đồng với Tiêu đại sư huynh" —— hơn nữa trước mắt, 'rất nhiều người' đó đều là thành viên thể cộng đồng ích lợi của cậu, vậy thì không thể nhịn!

Chẳng qua, có đôi khi không chịu thua kỳ thật cũng là một loại động lực mãnh liệt...... Đối với tinh thần đó của Đỗ Tử Đằng, Giản Trạch nhìn chỉ lắc đầu, mỗi ngày đều thấy Đỗ Tử Đằng đầu bù tóc rối dằn vặt Tụ Linh Phù gì kia ở trong phòng, hắn ta thật sự không xem trọng.

Đương nhiên, đối với hành vi thỉnh thoảng sai khiến Giản Linh Nhi cung cấp các loại vật liệu của Đỗ Tử Đằng, hắn ta cũng làm như không thấy, dù sao, ngày đó sau khi nói như vậy với Đỗ Tử Đằng, thấy đối phương liều mạng vẽ phù như vậy, lại ngăn cản không cho người ta vẽ thử nữa thì cũng có hơi không hợp tình người, tuy rằng, khi Giản Linh Nhi trộm lấy Tụ Linh Trận thứ ba, Giản Trạch cũng cảm thấy có chút đau lòng.

Mà rất nhanh, đến một ngày, Giản Trạch thật sự không còn rảnh rỗi đâu đi khai thông lòng tự trọng thiếu nam bị thương tổn của Đỗ Tiểu Gia nữa.

Nhìn đầu người đen nghìn nghịt ở cửa, Giản Trạch hít sâu một hơi, biết việc hôm nay tuyệt đối khó lành, hắn ta chán ghét nhìn hai người ở cửa: "Cảnh gia các ngươi lại tới làm gì?!"

Lần này mở miệng không phải Cảnh Đại, mà là Cảnh Phùng thị, bà ta cười lạnh một tiếng: "Để Giản thị ngươi biết, lần này ta tề tựu các vị hương thân đến cửa hàng nho nhỏ này của ngươi, chỉ vì 'công nghĩa', đòi lại 'công đạo'!"

Đám người tức khắc có chút xôn xao, hôm nay rất nhiều người vốn không muốn tới, nhưng không biết vì sao lần này Cảnh gia thế mà rất hào phóng, hứa hẹn chỉ cần đến tiệm linh vật Giản thị thì sẽ tặng Chiếu Sáng Phù, căn cứ tâm lý xem náo nhiệt còn có tặng phẩm để lấy, toàn bộ Tiên Duyên trấn xuất động bảy tám phần mười. Đương nhiên, cũng có cá biệt như Thiết Vạn Lí là chân chính lo lắng Cảnh gia lại ra chiêu cay độc gì đó đối phó Giản thị, cố ý đến trợ trận.

Bất kể ai ôm mục đích nào đến, nghe thấy hai chữ "công nghĩa" và "công đạo" từ trong miệng Cảnh Phùng thị, đều cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười.

Từ sau khi hai đứa con lên núi, khí thế của Cảnh gia luôn càng ngày càng kiêu ngạo, sau khi Kim Đan chân nhân thu hai đứa con Cảnh thị nhập môn, Cảnh gia lại càng bá đạo đến mức không ai bì nổi, toàn bộ thị trấn đã không còn nhà ai khiến bọn họ để vào mắt, hiện tại tụ tập người cả trấn, chính vì đòi lại "công đạo", "công nghĩa" với Giản gia? Đây quả thực là chuyện buồn cười nhất trên Tiên Duyên Trấn.

Nhưng Cảnh Phùng thị mang vẻ chính nghĩa và sát khí, hệt như hoàn toàn không cảm thấy mình nói có gì buồn cười, bà lạnh lùng nhìn Giản Trạch, tựa như đang nhìn một người chết. Lần này Cảnh gia ngã đau như vậy, hơn nữa còn thua bới Giản thị mà trước nay bọn bà không để vào mắt, khiến bà làm sao có thể nuốt được cục tức này, không có bất kỳ kẻ nào đắc tội Cảnh gia bọn họ xong còn có thể trở lui toàn thân!

Bà chỉ cười lạnh nói: "Không sai, chính là vì công nghĩa, tiểu tử họ Giản, ta tới hỏi ngươi, Chiếu Sáng Phù của cửa hàng ngươi có phải do tiểu nhi họ Đỗ kia vẽ không?"

Nếu không đề cập tới việc này thì thôi, nhắc tới việc này, Giản Trạch càng giận dữ: "Không sai! Đích thật do Đỗ tiểu huynh đệ vẽ ra Chiếu Sáng Phù trước! Cảnh gia ngươi đê tiện vô sỉ sao chép, còn dám đòi 'công đạo' gì? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, chuyện cười cực lớn!"

Cảnh Phùng thị không hề bị lời nói của Giản Trạch ảnh hưởng nửa phần, ngược lại kiêu căng nói: "Các vị hương thân làm chứng, ngày đó khi tiểu nhi họ Đỗ kia được đưa đến phủ ta rõ ràng đã quên hết tất cả, chỗ nào biết vẽ phù chú gì? Cảnh gia ta có lòng tốt cứu trị thu lưu, không ngờ lại nuôi phải một tên vong ân phụ nghĩa! Tiểu tử đó chạy qua Giản thị không nói, còn trộm hết phù chú vốn của Cảnh gia ta đi, ha, nếu không chỉ bằng một tiểu tử Luyện Khí tầng một, có thể vẽ ra được Chiếu Sáng Phù? Ai không biết trước đó Đỗ tiểu nhi kia học làm giấy phù ở Cảnh gia ta, phù này rõ ràng do nó trộm cắp của người dạy dỗ nó, của Cảnh gia ta!"

Đám người tức khắc ồ lên một hồi, ở Tu Chân giới, trộm cắp của thầy dạy không phải là tội danh nhỏ, nói kiểu gì cũng có, Cảnh Phùng thị nói quả thật hợp tình hợp lý, bộ dáng trước đó của Đỗ Tử Đằng, người trên trấn đều từng gặp qua, một đứa trẻ sợ hãi rụt rè như vậy có thể vẽ ra được Chiếu Sáng Phù? Mà Cảnh gia, bất kể nói thế nào, tuy tu vi vợ chồng Cảnh thị không cao lắm, nhưng bọn họ còn có hai đứa con ở trên núi, không chừng dùng mối quan hệ nào đó có được Chiếu Sáng Phù từ trên núi thì sao!

Bởi vậy, vốn thanh danh một nhà trấn trưởng ở Tiên Duyên Trấn trong sạch, Cảnh Phùng thị vừa nói như vậy, thì lập tức có người bắt đầu hoài nghi cách làm người của lão trấn trưởng. Ngay cả người vốn tới bênh vực Giản thị cũng có chút dao động.

Giản Trạch tức giận đến mức môi phát run, quá trình Đỗ Tử Đằng cấu tứ ra Chiếu Sáng Phù như thế nào còn rõ ràng trước mắt, Cảnh Phùng thị lại hắt nước bẩn như vậy, quả thực vô sỉ đến cực điểm, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

Giản Trạch trực tiếp ra khỏi cửa hàng chỉ vào Cảnh Phùng thị mắng: "Ác phụ nhà bà! Rõ ràng điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen! Nếu đây là phù của Cảnh gia ngươi, tại sao trước đó không thấy Cảnh gia ngươi bán?! Lại nói, Đỗ huynh đệ trải qua cuộc sống thế nào ở nhà ngươi, trên trấn ai không biết? Còn có thời gian đi trộm cắp? Ta phỉ nhổ!"

Đám người tức khắc im lìm sau đó lại càng trở nên ồn ào, tiểu ca Giản gia nói nghe cũng có đạo lý, nếu thật là phù chú của Cảnh gia, sao không thấy Cảnh gia bán trước, ngược lại tiệm linh vật Giản thị có trước? Cảnh tượng náo nhiệt đêm đó của tiệm linh vật, hiện tại rất nhiều người còn nhớ rõ ràng đó.

Cảnh Phùng thị vốn không thèm để ý đủ loại ánh mắt trong đám người và bộ dáng tức giận của Giản Trạch, bà cười lạnh một tiếng: "Ai nói Cảnh gia không bán? Phù chú này rõ ràng do ta cầu được từ trên núi gần đây, chưa kịp vẽ đủ số lượng, đương nhiên lúc trước không bán, ai biết Giản thị ngươi dùng trăm phương ngàn kế, không biết khi nào đã thông đồng với Đỗ tiểu nhi kia, nếu không dựa vào kẻ ngu ngốc như Đỗ tiểu nhi, làm sao có thể nói chuyện được như vậy ở hội sớm? Đỗ tiểu nhi đó vào Giản gia ngươi, đem phù chú trộm được đến cửa hàng của ngươi, Giản thị ngươi lại bán Chiếu Sáng Phù chặn trước Cảnh gia ta, đợi khi Cảnh gia ta bắt đầu bán đã không còn kịp, bất đắc dĩ Cảnh gia ta mới giảm giá bán hàng, Giản thị ngươi lại hại Cảnh gia ta lỗ vốn không ít...... Từng chiêu tiếp từng chiêu, thực khiến người ta mở rộng tầm mắt!"

Ai mở rộng tầm mắt?! Giản Trạch quả thực tức sắp hộc máu, từ đầu tới đuôi, rõ ràng do Cảnh Phùng thị mưu tính từng bước, đầu tiên muốn nạp Đỗ Tử Đằng làm nô bộc, sao chép Chiếu Sáng Phù từ Giản gia, sau đó vì bức bách Giản gia mà giảm giá bán hàng, công lực đổi trắng thay đen của ác phụ này quả thực khiến người xem tán thán không thôi! Là Giản Trạch hắn mở rộng tầm mắt mới đúng!

Trong mắt đám người vây xem, hai bên mỗi bên đều có lý, thật sự khó phân thật giả.

Một thanh âm già nua đột nhiên nói: "Vậy dựa theo cách nói của vợ chồng hiền các vị, Giản thị ta từ khi Đỗ tiểu ca còn ở quý phủ đã bắt đầu ngăm nghe Chiếu Sáng Phù? Sau đó mưu tính ở hội sớm để cậu ta đến Giản thị ta? Nếu lão hủ nhớ không lầm, ngày đó là vợ chồng hiền các vị chủ động tới cửa nói muốn vì chuyện của Đỗ tiểu ca mà mở hội sớm, lão hủ đã dốc hết sức khuyên can, nhưng vợ chồng hiền các vị khư khư cố chấp......"

Cảnh Phùng thị nghe mấy câu này, nheo mắt nhìn về phía cửa hàng, quả nhiên đánh tên trẻ thì tới tên già. Trấn trưởng rất có uy vọng trên Tiên Duyên Trấn, ông vừa nói vậy đã khiến không ít người gật đầu, cũng phải, bộ dáng ngày đó của Đỗ tiểu tử, Giản gia sao có thể dự đoán được cậu ta có thể vẽ ra được Chiếu Sáng Phù. Hơn nữa rõ ràng hội sớm là do Cảnh gia nói ra, Giản gia mưu tính thế nào đi nữa cũng không có khả năng tính kế cả việc này chứ.

Cảnh Phùng thị chỉ cười ha ha: "Dù sao sự thật chính là như thế, nói thế nào còn không phải tùy ý Giản gia ngươi, nhưng Chiếu Sáng Phù vốn thuộc về Cảnh gia ta, tánh mạng của Đỗ tiểu nhi là do Cảnh gia ta cứu, sau đó lại do Cảnh gia ta thu lưu, đây đều là sự thật đúng chứ?"

Giản Trạch vừa nghe vậy, lập tức mở miệng muốn phản bác, Chiếu Sáng Phù rõ ràng do Đỗ Tử Đằng nghĩ ra được, khi nào thành của Cảnh gia? Nhưng ngay sau đó hắn ta nghẹn lời, chuyện này chỉ có người Giản gia bọn họ biết, không còn có ai khác làm chứng, hơn nữa Cảnh Phùng thị này rất giảo hoạt, chuyện thật giả lẫn lộn với nhau, thực sự khiến Giản Trạch nhất thời không biết biện bạch từ đâu, ngay cả người từng trải phong phú như trấn trưởng cũng cảm thấy mấy câu đó của Cảnh Phùng thị rất khó bác bỏ.

Cảnh Phùng thị bắt lấy kẽ hở lúc người Giản gia trầm mặc, thừa thắng truy kích: "Cảnh gia ta cũng không phải loại gia đình lòng dạ hẹp hòi, Giản thị ngươi dùng người mà Cảnh gia ta cứu, trộm tay nghề của Cảnh gia ta, lại không cho một chút chỗ tốt, cũng quá chiếm tiện nghi rồi! Dựa theo ước định hội sớm ngày đó, Đỗ tiểu nhi còn nợ Cảnh gia ta một trăm bốn mươi mốt viên linh thạch," nói xong bà nhìn mọi người xung quanh ở đây: "Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện hiển nhiên! Giản thị ngươi muốn dùng Đỗ Tử Đằng cũng được, trả nợ cho nó đi! Giản thị ngươi muốn bán Chiếu Sáng Phù cũng được luôn, bồi thường tổn thất Chiếu Sáng Phù của Cảnh gia ta đây! Đồng hương nhiều năm, Chiếu Sáng Phù ta sẽ chiết khấu thành ba trăm linh thạch, tổng cộng bốn trăm bốn mươi mốt viên linh thạch! Xin chư vị hương thân chứng kiến!"

Đám người lần thứ hai sôi trào, bốn trăm bốn mươi mốt viên linh thạch! Ông trời ơi, đó là bốn vạn bốn ngàn một trăm linh châu đó! Bọn họ cả đời cũng chưa từng thấy nhiều linh châu như vậy đâu!

Giản Trạch giận không thể át, lập tức trách mắng: "Phụ nhân nhà bà quả thực ngang ngược vô lý, Chiếu Sáng Phù rõ ràng do chính bản thân Đỗ tiểu huynh đệ vẽ ra, thế mà bà mở miệng lại đòi ba trăm linh thạch!"

Cảnh Đại bên cạnh đã sớm nén không được, vừa nghe Giản Trạch nói vậy, gã lập tức lớn tiếng reo lên: "Ta đòi ba trăm linh thạch Chiếu Sáng Phù còn ít đó, đó chính là việc mua bán lâu dài, thâm niên lâu ngày làm sao không có khả năng kiếm được ba trăm linh thạch?"

Cảnh Phùng thị cũng ở một bên cười lạnh: "Ngươi nói Đỗ tiểu nhi kia có thể tự vẽ ra Chiếu Sáng Phù? Ngươi hỏi xem hương thân cả trấn này, ai tin?"

Hai chữ cuối cùng đập thật mạnh trong lòng Giản Trạch, hắn ta còn nỗ lực biện giải: "Trên đời vốn đã có người vừa sinh ra đã hiểu biết, Đỗ tiểu huynh đệ có ngộ tính siêu phàm trên Đạo phù chú......"

Cảnh Phùng thị cười ha ha: "Nói ra lời này chính bản thân Giản tiểu ca ngươi cũng không tin đúng không? Một hạ nhân mà mỗi ngày băm thảo chế giấy ở Cảnh gia ta lại có ngộ tính? Ha ha ha ha......"

Không ít người vây xem cũng bắt đầu cười nhạo, bộ dáng Đỗ Tử Đằng gánh Hòa Hòa Thảo, không ít người đều đã nhìn trong mắt, bộ dáng ngu đần đó, muốn nói có ngộ tính gì...... Ha ha.

Trấn trưởng nhíu mày nói: "Cảnh Phùng thị, ngươi không nên càn quấy, ngộ tính của Đỗ tiểu ca ở phù chú, cuộc đời lão hủ quả thật ít thấy!"

Lời này vừa được nói ra, hiện trường tức khắc tĩnh mịch. Tuy nói Trấn trưởng đã già, nhưng quả thật là tu sĩ Trúc Cơ duy nhất trên trấn, lời này được nói ra từ trong miệng ông, không chỉ có sự bảo đảm quyền uy của trưởng một trấn, càng là sự chú giải từ tầm mắt của một tu sĩ Trúc Cơ, sức thuyết phục tương đối mạnh.

Cảnh Phùng thị khẽ cười một tiếng, bà đã sớm biết Giản gia không chịu nhận nợ, làm sao có thể không chuẩn bị đối sách?

"Nếu Giản gia các ngươi không nói đạo lý như thế, một hai muốn đặt Chiếu Sáng Phù của Cảnh gia ta lên người tiểu nhi họ Đỗ kia, cũng được, hiện giờ các hương thân đều ở đây, ta liền mời chủ nhân chân chính của Chiếu Sáng Phù gặp mặt các ngươi một lần ——"

Đám người tự động tách ra, một tu sĩ trung niên để mấy sợi râu dài chậm rãi dạo bước tiến lên, ánh mắt trấn trưởng tức khắc đông lại, người này thế mà cũng là tu sĩ Trúc Cơ!

Cảnh Phùng thị cười như đường tựa mật, hành lễ: "Lục chân nhân, thật sự xin lỗi, việc tranh chấp nhỏ như hạt đậu trên trấn này cuối cùng lại phải nhờ ngài ra mặt......"

Tu sĩ trung niên chỉ khoanh tay đứng tại chỗ, cau mày mang vẻ kiêu căng, tựa hồ ngay cả mấy câu của Cảnh Phùng thị cũng không dự định đáp lại.

Cảnh Phùng thị thấy thế, tuy trong lòng thầm mắng người này thu linh thạch rồi mà làm việc còn không phối hợp, nhưng trên mặt không dám lộ ra mảy may, ngược lại bức Giản gia thêm một bước, ánh mắt lấp lánh ác ý trần trụi: "Vị Lục chân nhân này là chưởng sự 'Phi Hào Viện' trên núi, Cảnh gia ta cầu được Chiếu Sáng Phù chính từ chỗ ngài ấy!"

Tất cả trấn dân Tiên Duyên Trấn ở đây đều chấn động! Đây, đây là đại tu sĩ trên núi đó! Tất cả ánh mắt đều được sôi nổi quăng về phía Giản gia, Cảnh gia đều đã nói Chiếu Sáng Phù đến từ vị đại tu sĩ này, Giản gia còn lời gì để nói?

Trong lúc nhất thời, trong lòng tổ tôn Giản gia cũng tràn đầy khiếp sợ, không biết nên tháo gỡ cục diện này như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro