Q2 Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 45 Tu chân hủy một đời, xông lạch nghèo ba đời.

Pạch!

Pạch!

Lại lần nữa Pạch!

Đệ tử thủ lạch lắc đầu thở dài, đệ tử Phi Hào Viện tên gọi Đỗ Tử Đằng đó hiện giờ thực sự khiến hắn ta muốn quên cũng khó, dù sao nếu có một người, mỗi ngày tới tìm ngươi thông báo, sau khi xin phép xong lại ngã mấy chục lần như vậy, rồi ngày hôm sau còn tới lặp lại trình tự giống hệt, ngươi muốn quên tên họ cậu ta cũng khó.

Đệ tử thủ lạch vốn ngay từ đầu chỉ cho rằng tiểu tử đó không biết trời cao đất dày, hay giống như những đệ tử không phải kiếm tu khác chỉ hi hi ha ha tới chơi đùa một hồi, biết sự lợi hại của Ma Kiếm Nhai rồi thì sẽ không đến nữa.

Ai ngờ, từ sau lần đầu tiên ba bước ngã, thế mà không quá nửa tháng tiểu tử đó lại tới nữa! Kết quả...... trong vòng mười bước lại ngã xuống lần nữa, cho dù bị người xung quanh cười trào phúng, tiểu tử đó cũng không lập tức từ bỏ, lại thử thêm mấy lần nữa mới mang vẻ đăm chiêu trở về.

Cứ như thế, thất bại mấy lần, cách mấy ngày, mỗi khi đệ tử thủ lạch cho rằng cậu đã từ bỏ, tiểu tử đó sẽ lại đến, phát triển đến bây giờ, mỗi ngày tiểu tử đó đều phải tới một chuyến như vậy, khiến đệ tử thủ lạch không biết nói gì mới được.

Nếu nói ngăn cản, đệ tử thủ lạch thật sự không có lý do gì để cản, quấy nhiễu trật tự xông lạch? Nhưng mỗi lần tiểu tử đó tới chỉ thành thành thật thật xông lạch, tuy rằng tần suất rớt xuống hơi cao, nhưng cũng không ảnh hưởng đến những người khác.

Lúc bắt đầu, người vây xem còn thỉnh thoảng lấy Đỗ Tử Đằng ra trêu ghẹo một chút, nhưng dần dần, sau khi Đỗ Tử Đằng giày vò qua lại mấy lần, người tới xông lạch cũng chỉ xem cậu là một bộ phận của Ma Kiếm Nhai, không có ai đi chú ý đến cậu nữa.

Từ dẫn người chú ý đến tĩnh mịch không tiếng tăm, không biết trong lòng tiểu tử đó có nghĩ thoáng hơn không?

Lúc này đây sau khi Đỗ Tử Đằng ngã xuống, không leo lên nữa, mà yên lặng đứng dậy, hiển nhiên giống trước đó, chuẩn bị rời đi.

Đệ tử thủ lạch thở phào nhẹ nhõm, dù sao ngày ngày nhìn thấy có người vòng đi vòng lại thất bại trước mắt mình, rồi lại bất khuất kiên cường tiếp tục thử, đều là đồng môn, cho dù tiểu tử đó không đàng hoàng thế nào đi nữa, thì trong lòng hắn ta thực sự vẫn không dễ chịu.

Nhưng nghĩ đến tính tình quật cường và không từ bỏ của tiểu tử đó, đệ tử thủ lạch nhịn không được thúc giục phi kiếm đáp xuống trước mặt Đỗ Tử Đằng: "Đỗ Tử Đằng, ngày mai ngươi vẫn sẽ đến?"

Đỗ Tử Đằng mang vẻ kinh ngạc: "Đương nhiên, hiện tại ta mới lên đến 58 bước, ta phỏng chừng ít nhất phải tới ngàn bước mới có thể xông qua Ma Kiếm Nhai, cách thành công còn xa đó, nhất định phải tới nữa!"

Đệ tử thủ lạch co giật trong lòng: Ngươi biết cách thành công còn xa thì làm sao không chịu hết hy vọng chứ!

Hắn ta rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nói: "Ngươi vẫn nên từ bỏ đi, qua khoảng thời gian này, có lẽ ngươi cũng có cảm giác rồi, Ma Kiếm Nhai danh xứng với thực, chính là thiết lập vì kiếm tu, một giới phù tu như ngươi tu luyện ở đây làm nhiều công ít, ngày ngày làm việc vô dụng, tội gì tới thay?"

Đỗ Tử Đằng lại đáp: "Sư huynh muốn nói, kỳ thật thác linh khí Ma Kiếm Nhai là do kiếm chiêu biến thành đúng không? Cái gọi là lực cản leo lên, kỳ thật chính là kiếm chiêu do người xông lạch ban đầu lưu lại?"

Đệ tử thủ lạch kinh ngạc trong lòng, nhưng cũng tán thưởng: "Không sai! Ngươi có thể thể ngộ được tầng này thì đã là tư chất bất phàm, nếu hiểu rõ, ngươi phải biết, kiếm chiêu mài giũa đối với kiếm tu mà nói chính là con đường tốt nhất để rèn luyện kiếm nguyên, giục sinh kiếm khí thậm chí sơ ngộ kiếm đạo, nhưng đối với phù tu vẽ phù mà nói, xông Ma Kiếm Nhai không có chỗ tốt nào với việc tu hành của ngươi, ta nghe nói ngươi có thiên tư hơn người trên phù đạo, hà tất ngày ngày lãng phí thời gian ở đây, ngươi có thể lựa chọn phương thức tu hành tương đối có ích lợi với đạo phù chú."

Đỗ Tử Đằng cười ha ha: "Nhưng xông qua được sẽ có một ngàn điểm công tích, phương thức tu hành khác lại không có thù lao hào phóng khẳng khái như vậy nha!"

Gương mặt đệ tử thủ lạch co giật, muốn đập bẹp Đỗ Tử Đằng tại chỗ!

Lúc này bên cạnh có một giọng nữ mềm nhẹ uyển chuyển lại sợ hãi nói: "Đỗ đạo hữu, lời của vị sư huynh thủ lạch này thực sự chân thành, cũng là có ý tốt, phù tu chúng ta, xông Ma Kiếm Nhai thật sự không nhìn ra có tác dụng gì lớn với tu hành, vì sao ngươi chấp nhất như thế?"

Đỗ Tử Đằng quay đầu nhìn, là Vân Uyển của Vân Hoa sơn trang, ngày ấy sau khi so đấu thất bại, Vân Uyển sau mấy câu nói của Đỗ Tử Đằng thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, đóng cửa điều tức khá lâu mới phục hồi, lại nghe thấy đồng môn trào phúng Đỗ Tử Đằng không biết trời cao đất rộng, rõ ràng là một phù tu còn muốn xông Tiên Phàm Lạch tầng thứ hai, cô cũng nhịn không được tới xem đến tột cùng, thì nghe thấy cuộc trò chuyện của Đỗ Tử Đằng và đệ tử thủ lạch.

Đối với Vân Uyển mà nói, hồi tưởng lại thất bại ngày ấy thì thực sự do cô thiên vị, ngược lại không hề có chút ghi hận Đỗ Tử Đằng giống các đồng môn khác, phù tu trong Tu Chân giới vốn đã ít ỏi, tư chất ngút trời như Đỗ Tử Đằng lại càng hiếm thấy, có thể kết giao lãnh giáo, thật sự là một may mắn lớn, thẹn thùng như Vân Uyển, cũng gom hết can đảm mới có câu hỏi vừa rồi.

Đỗ Tử Đằng chỉ thoáng kinh ngạc, lại hỏi ngược lại: "Nếu các cô đều nói phương thức tu hành của phù tu không thích hợp xông lạch trời, vậy định nghĩa phù tu theo ý của các cô là gì?"

Vân Uyển có chút mờ mịt: "Định nghĩa?"

Đỗ Tử Đằng: "Không sai, định nghĩa, thí dụ như gió, ý chỉ khí thể lưu động nơi không trung. Thí dụ như mưa, là giọt nước rớt xuống từ trong mây. Cái gọi là kiếm tu, ý chỉ người tu chân xem việc tu luyện phi kiếm bản mạng là phương thức tu hành, đây là định nghĩa, cho nên phù tu theo ý các cô là gì?"

Vân Uyển tựa hồ có chút hiểu lại tựa hồ càng hồ đồ: "Phù tu còn không phải vẽ phù sao......"

Đỗ Tử Đằng lấy ra một tấm Tụ Linh Phù từ trong lòng ngực, đây là một trong những phù chú mà cậu vẽ ở Tiên Duyên Trấn, cậu chỉ phù chú này: "Chỉ là vẽ phù? Nếu phù tu theo ý các cô thì là chỉ người tu chân dựa theo kết cấu phù chú đã có ở Tu Chân giới để vẽ ra phù chú với hiệu quả tốt hơn, vậy ta đây chắc hẳn không phải, ít nhất không chỉ là vậy."

Đệ tử thủ lạch ở bên cạnh lại như có sự hiểu ra.

Đỗ Tử Đằng nhàn nhạt nói: "Theo ý ta, một tấm phù chú do ba bộ phận tạo thành, năng lượng, kết cấu và vật liệu, bởi vậy, trên cơ sở này, học vấn mà phù chú diễn sinh ra, hoặc nói là, hệ thống tu chân chí ít phải bao gồm các loại như kết cấu phù chú, vật liệu phù chú, chế tạo phù chú, ứng dụng phù chú vân vân. Mà phù tu theo như ý cô, chỉ có một chi nhánh nhỏ là chế tạo phù chú, chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó mà ta cảm thấy hứng thú."

Vân Uyển đã trợn mắt há hốc mồm, mà Đỗ Tử Đằng lại lắc đầu nói: "Chỉ tiếc, tựa hồ việc nghiên cứu về phù chú ở toàn bộ Tu Chân giới đều không thành hệ thống, một ít điển tịch đã thấy ở chỗ ta cũng tán loạn cực kỳ, nếu không có một hệ thống hoàn chỉnh, sự phát triển của phù chú vẫn sẽ như hiện tại, lạc hậu khắp cả Tu Chân giới, mới có thể khiến người tu chân cho rằng phù chú chỉ là một loại đạo cụ phụ trợ."

"Nhưng theo ý ta, sau lưng phù chú cũng chỉ thẳng đến căn nguyên đại đạo. Tỷ như giấy phù, vì sao dùng Hòa Hòa Thảo làm ra thì tương đối tốt, vật liệu khác không được sao? Vậy tính thân hòa linh lực phía sau Hòa Hòa Thảo tới từ đâu? Chúng ta có khả năng tạo ra một loại vật liệu giấy phù còn tốt hơn cả Hòa Hòa Thảo hay không? Hoặc tỷ như kết cấu phù chú...... Vậy càng bác đại tinh thâm, sau lưng mỗi một loại kết cấu vì sao sẽ đối ứng sự biến hóa linh lực tương ứng? Những kết cấu đó, chúng ta điều chỉnh thế nào thì sẽ có thay đổi thế nào? Chỉ tiếc, mấy vấn đề này, trong Tu Chân giới không hề có ai đi nghiên cứu một cách hệ thống, trong những điển tịch mà ta xem chỉ có một ít thử nghiệm tâm huyết dâng trào của tiền nhân về một loại phù chú nào đó, nhưng không ai đi tìm tòi nghiên cứu vấn đề căn nguyên hơn...... Mà những thứ đó, mới là phù đạo mà ta muốn đi biết rõ, đi hiểu rõ."

Phen ngôn luận kinh thế hãi tục này khiến trong lòng đệ tử thủ lạch bên cạnh cũng sông cuộn biển gầm, là một kiếm tu thuần túy, hắn ta luôn thờ phụng trong lòng có kiếm thì thiên hạ không sợ, nhưng không biết vì sao, phen lý giải về phù đạo của Đỗ Tử Đằng lại khiến hắn ta chợt cảm thấy, phù đạo trong lòng tiểu tử này, sự sắc bén đáng sợ trong đó có lẽ không hề dưới kiếm đạo mà mình sùng kính nhất.

Vân Uyển lần đầu tiên nghe thấy có người trình bày cái nhìn về phù đạo như vậy, cho dù là sư tôn của cô, trong Tu Chân giới là phù tu lừng lẫy nổi danh, cũng chưa từng nói về sự phát triển phù đạo trong Tu Chân giới được thấu triệt như vậy.

Trong lúc nhất thời, nghĩ đến sự tinh vi rộng lớn bao la của phù đạo, hai má Vân Uyển đỏ ửng, cô có chút kích động: "Vậy Đỗ đạo hữu tới xông lạch cũng vì xác minh chân ý phù đạo theo như ý ngươi nói vừa rồi sao?"

Đỗ Tử Đằng nghiêm trang kinh ngạc nói: "Làm sao được? Đương nhiên là vì một ngàn điểm công tích với cơ hội vào Kiếm Các nha!"

Vân Uyển:......

Đệ tử thủ lạch cũng cạn lời, tiểu tử này để người ta nói gì mới được đây.

Đỗ Tử Đằng ho khan một tiếng cứu lại một chút hình tượng của mình: "Đương nhiên, ta cũng vì thực tiễn phù đạo, nếu Ma Kiếm Nhai đều là các loại kiếm chiêu công kích, thì nếu vận dụng phù chú thích đáng, hiển nhiên cũng có thể ứng đối được những kiếm chiêu đó, đây không phải là phương pháp ứng dụng phù chú sao?"

Đệ tử thủ lạch mang vẻ kinh ngạc: "Trước đó ngươi đều dùng phù chú ứng đối kiếm chiêu sao...... Có thể đi đến hơn năm mươi bước quả thực không dễ."

Hắn ta nói chân tình thực lòng, cho dù trong Tu Chân giới, kiếm tu mạnh mẽ và được xưng là vô địch trong cùng cấp, chính bởi nếu luận công kích, kiếm tu quả thật mạnh mẽ khó có thể tranh luận, đối mặt những công kích mạnh mẽ đó, lại phải dùng phù chú để hóa giải lần lượt, tiểu tử này quả thật đang làm một việc không có khả năng, có thể đi đến hơn năm mươi bước như vậy, quả thật không dễ.

Đỗ Tử Đằng lại có chút buồn rầu: "Chỉ tiếc, tư liệu trên tay ta quá ít, hiểu biết về phù chú vẫn quá ít, nếu chờ bản thân ta đi chậm rãi nghiên cứu phát minh thì thời gian lại quá lâu, khả năng sẽ bỏ qua khen thưởng một ngàn điểm công tích, aiz."

Đệ tử thủ lạch:......

Cho nên tiểu tử ngươi để ý vẫn là những điểm công tích đó đúng không......

Vân Uyển ngược lại chủ động nói: "Một khi đã như vậy, nếu Đỗ đạo hữu không chê, ta nguyện thử xông lạch với ngươi, ta tuy bất tài, nhưng có biết một chút về phù chú trong Tu Chân giới, những điển tịch đó......" Vân Uyển do dự một chút, nói: "Chỉ cần không vượt qua cơ yếu của sơn trang, thì cũng có thể lấy ra để nghiên cứu và thảo luận với đạo hữu."

Đệ tử thủ lạch có chút không cao hứng, điển tịch thế nào mà Hoành Tiêu kiếm phái bọn ta không có chứ, xem đệ tử Vân Hoa sơn trang này thật sự không phóng khoáng mà, hắn ta nhíu mày nói với Đỗ Tử Đằng: "Điểm công tích có thể đổi được cơ hội tiến vào Ngoại - Yên Hải Các, ngươi có thể tự đi vào tra tìm điển tịch, cần gì mượn dùng sức của người khác?"

Đỗ Tử Đằng ngẩn ra, bởi vì trước đó mấy người Phương Bình nhận nhiệm vụ đệ tử, Đỗ Tử Đằng cũng không thể luôn làm phiền họ, nên nhiều lần khuyên họ đi bế quan, khoảng thời gian này cậu vẫn luôn thử phương pháp dùng phù chú để ứng đối kiếm chiêu, nên không đi hỏi thăm mấy tin tức này, cứ như vậy...... Đã có tư liệu ở Ngoại - Yên Hải Các lại có Vân Uyển của Vân Hoa sơn trang hỗ trợ (ừ, thằng nhãi không tiết tháo này hoàn toàn không hề có sự thiên vị bè phái gì), tiến triển có thể nhanh hơn rất nhiều, cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!

Nhìn Đỗ Tử Đằng và Vân Uyển vừa nhiệt liệt thảo luận vừa rời đi, trong lòng đệ tử thủ lạch có chút phức tạp, một phương diện, môn phái nhà mình có đệ tử ưu tú như vậy, dù không phải người trong kiếm đạo, hắn ta cũng thực sự vui mừng, nhưng hạt giống ưu tú như vậy lại dây dưa với người của Vân Hoa sơn trang, thật sự làm sao cũng không vui nổi.

Về phương diện khác, đệ tử thủ lạch quay đầu, thác linh khí mãnh liệt dâng trào, bị chia làm hai từ giữa vẫn khí thế kinh người mênh mông cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được không ít thân ảnh đệ tử trong đó, hắn ta thủ Ma Kiếm Nhai này đã mấy năm, trong mấy năm nay, cảnh tượng như vậy sớm đã quen đến mức không thể quen hơn được nữa, một đám kiếm tu vung kiếm chống đỡ thác linh khí, sớm đã trở thành việc khó có thể tạo được gợn sóng trong mắt hắn ta, nếu tiểu tử kia thật sự có thể dùng lực phù chú xông lạch trời, thì sẽ là cảnh tượng thế nào đây?

Chẳng qua nghĩ đến ba đoạn thượng, trung, hạ với lực đạo khác nhau của Ma Kiếm Nhai, hắn ta lại lắc đầu thở dài, nhìn bóng dáng cao hứng phấn chấn của tiểu tử kia, cuối cùng không đành lòng nói cho đối phương sự gian nan trong đó, thôi đi, để tiểu tử đó mang chút tin tưởng đi, có các sư đệ với tinh thần phấn chấn bồng bột như vậy thì ngoại môn cũng náo nhiệt hơn một chút.

Việc nghiên cứu của Đỗ tiểu gia sau khi có tư liệu chèo chống và trợ thủ hỗ trợ, quả nhiên tiến vào giai đoạn phát triển nhanh chóng, trước mắt chí ít cậu đã phân loại phù chú ở Tu Chân giới ra được đại khái, lấy tác dụng trong so đấu để phân chia, đại khái có thể chia làm viễn trình / cận trình, vật lý / ngũ hành / hỗn hợp, khống chế / công kích / trở ngại vân vân, công kích trên Ma Kiếm Nhai nói trắng ra là, kỳ thật do thác linh khí bắt chước sự bùng nổ linh lực khi kiếm tu công kích, không làm được công kích vật lý, bởi vậy, sự ứng đối của cậu là nên lợi dụng phù chú chống đỡ loại công kích hệ pháp thuật thế nào.

Vân Uyển không hổ là phù tu từng chịu giáo dục hệ thống, Phương Pháp Luận suy nghĩ giải quyết vấn đề mạnh mẽ như của Đỗ Tử Đằng, có lẽ cô không có, nhưng sau khi Đỗ Tử Đằng đưa ra mạch suy nghĩ giải quyết, cần dạng phù chú gì, thì cô có thể cung cấp rất nhiều ý tưởng: Lợi dụng ngũ hành tương sinh tương khắc, lợi dụng một ít hiệu quả phòng ngự thiên nhiên của phù chú vân vân, triển lãm đầy đủ bản lĩnh vững chắc của đệ tử chân truyền danh môn đại phái Vân Hoa sơn trang.

Cứ như thế, mỗi ngày trải qua giữa thảo luận, vẽ phù, xông lạch, thời gian của Đỗ Tử Đằng rất phong phú, thành tích cũng rất khả quan —— Hôm nay Đỗ tiểu gia thế mà đột phá thành công được ba trăm bước!

Một tên nhóc gần như mỗi ngày đều tới xông lạch như vậy, nếu giống như trước kia lần lượt ngã nhào trong tích tắc, đương nhiên sẽ không có ai rảnh rỗi đến mức nhàm chán tiếp tục chú ý, nhưng nếu người này đột nhiên dùng tốc độ hỏa tiễn, từ mấy chục bước tiến đến mấy trăm bước...... Phía dưới có không ít các đệ tử vây xem đều do nghe thấy lời đồn mà tới sùng bái, hiện tại đều nhao nhao kinh ngạc cảm thán, tên nhóc ở Phi Hào Viện này thật sự được nha, thế mà đã xông tới đoạn giữa rồi!

Nghĩ đến tên nhóc này cứ bám riết không buông mới lấy được thành tựu như vậy, câu 'có chí ắt làm nên' lặng yên hiện lên trong lòng các đệ tử. Người xông mấy mươi lần thất bại mà nhụt chí, vừa đếm số lần thất bại của Đỗ Tử Đằng thì nhất thời tinh thần chấn động, bản thân tính là gì! Người vốn chùn bước chưa từng xông cũng cảm thấy một loại nhiệt huyết sôi trào, có lực lượng được mang đến nào lớn hơn khi nhìn thấy tấm gương một người bước từng bước về phía trước như vậy chứ?

Trong khoảng thời gian ngắn, Ma Kiếm Nhai lại trở nên náo nhiệt, đệ tử thủ lạch chỉ thở dài, lạch trời này mỗi bước khó hơn mỗi bước, ba trăm bước? Đó chỉ là khởi đầu, xem tiểu tử đó có thể kiên trì đến khi nào mới từ bỏ đây.

Mà Đỗ Tử Đằng lại lần nữa rớt cái pạch đứng dậy cũng nhíu mày, tới đoạn giữa, công kích chợt tăng mạnh, rõ ràng có thể cảm giác được, loại công kích đó không còn là lực lượng kiếm nguyên thuần túy nữa, nhìn lên lạch trời tuôn đổ đáng sợ, Đỗ tiểu gia cắn chặt răng, nếu tiểu gia có thể đi ra ba trăm bước, thì nhất định cũng có thể đi ra một ngàn bước!

Nhưng mà, Đỗ Tử Đằng đối đầu với lạch trời rất nhanh đã phát hiện một chuyện quan trọng khác —— cậu nghèo rồi.

Nhìn túi trữ vật trống rỗng, hồi tưởng lại điểm công tích tiêu phí khi mình lần lượt ra vào Ngoại - Yên Hải Các, lần lượt chuẩn bị giấy phù mực phù để vẽ phù, lần lượt dùng linh dược khi xông lạch rơi xuống bị thương, Đỗ tiểu gia rơi lệ đầy mặt:

Tu chân hủy một đời, xông lạch nghèo ba đời.

Cổ nhân thật không lừa ta mà!

Cứ tiếp tục nghèo như vậy, đừng nói xông lạch, có lẽ Đỗ Tử Đằng sẽ sáng tạo một kỳ tích khác của Hoành Tiêu kiếm phái —— đệ tử sống sờ sờ đói chết trong ngoại môn.

Lúc này, Đỗ Tử Đằng nhìn các kiểu phi kiếm pháp khí tới tới lui lui ở Tiên Duyên Trấn nơi xa, theo thời gian đại điển Kim Đan tới gần, đệ tử quay về môn phái, người tu chân môn phái khác cũng càng ngày càng nhiều, đều thông qua Ngưỡng Phong Bình ở Tiên Duyên Trấn tiến vào Hoành Tiêu kiếm phái.

Đỗ tiểu gia khẽ nheo mắt, nơi có lượng người vĩnh viễn có thương cơ, thật sự đúng là tới hay không bằng tới khéo.

Vội vàng giao phó một chút với Vân Uyển về mục tiêu nghiên cứu gần đây, Đỗ Tử Đằng bắt lấy Phương Bình vừa xuất quan chuẩn bị giao nhiệm vụ đệ tử, vẻ mặt cười tủm tỉm: "Phương sư huynh, hiện tại sư đệ đã phát hiện một thương cơ cực lớn, sư huynh có hứng thú cùng làm không?"

.

.

.

Chuẩn bị một trận gà bay chó sủa tiếp =))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro