Q2 Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 46 Đỗ tiểu gia...... Cậu rốt cuộc muốn lăn lộn ra việc lớn kinh thiên động địa gì đây?

Phương Bình kinh ngạc nói: "Đỗ sư đệ không phải đang xông lạch sao, thế nào rồi?"

Đỗ Tử Đằng ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Xông đến một nửa, nghèo rồi."

Rõ ràng rất sớm trước đó trấn trưởng đã cho biết, Pháp Lữ Tài Địa đều rất quan trọng, cậu cũng vẫn luôn rất coi trọng tài sản của mình, ai ngờ vẫn nghèo như vậy /(ToT)/~~

Hai người Mạnh Lâm, Đàm Khánh cũng vừa đến thời gian xuất quan, nghe thấy Đỗ Tử Đằng nói như thế, đều nhịn không được cười ha ha, trong lòng lại có một loại cảm khái nói không nên lời khác: Đỗ sư đệ yêu tiền như vậy, lại có thể chuyên chú việc xông lạch như thế, chuyên chú đến mức túi trữ vật rỗng rồi mới kinh ngạc phát hiện, thực khiến người ta không thể không bội phục.

Đỗ Tử Đằng lại kể khổ: "Các huynh còn cười, Ngoại Yên Hải Các gì kia, thực sự quá đen nha, tìm cái điển tịch thôi vậy mà phải tự mình lật từng cuốn, cũng không có mục lục hướng dẫn tra cứu, hại ta lãng phí không công rất nhiều điểm công tích đó!"

Phương Bình đang chuẩn bị giải thích gì đó.

Đỗ Tử Đằng lại lớn tiếng ngắt lời: "Đừng nói với ta cái gì mà duyên pháp! Mỗi lần đi hỏi phân loại nào đó, lão nhân kia đều kêu ta tự mình đi tìm, nói cái gì mà tất cả đều phải xem tiên duyên của ta, đối đãi đệ tử một lòng hướng đạo lại không có thành ý như vậy, thật sự là phi phi phi!"

Mạnh Lâm cũng đồng cảm: "Phải đó, ta cũng từng bị hố rồi, rõ ràng chỉ muốn tìm bản công pháp gom cho đủ, dạo nửa ngày trong đó nhìn thấy đều là kiếm pháp! Kết quả tới giờ thì tự động bị truyền tống ra ngoài, lãng phí không công điểm công tích!"

Đỗ Tử Đằng gật mạnh đầu, hai người tụ lại với nhau điên cuồng nôn máng cách thiết kế của Yên Hải Các đáng giận đó.

Phương Bình lại ho khan một tiếng: "Cái này, tất cả tông môn cơ bản đều như thế, không chỉ riêng Hoành Tiêu kiếm phái ta, tu hành mà, mấy người chúng ta nếu không có vận mệnh định trước chung đường tiên duyên thì có lẽ cũng sẽ không gặp nhau ở đây, tông môn thiết kế như vậy nhất định cũng có suy tính của mình."

Thấy hai người lại muốn bắt đầu phản bác, Phương Bình vội vàng nói sang chuyện khác: "Đỗ sư đệ không phải đệ nói có thương cơ gì đó muốn tới thương nghị sao?"

Đỗ Tử Đằng quả nhiên bị dời đi lực chú ý thành công: "Ta thấy mấy ngày gần đây người dưới Vân Hoành Phong chúng ta càng ngày càng nhiều......"

Phương Bình gật đầu: "Chắc hẳn đều đến vì đại điển Kim Đan của Đại sư huynh," hắn ta mang vẻ kính ngưỡng, nói: "Dù sao, Kim Đan trăm tuổi, thủ tịch chân truyền, Đại sư huynh lại phong độ gương mẫu như vậy, đó là ngày quan trọng của huynh ấy, đương nhiên khiến cả Tu Chân giới hướng tới."

Đàm Khánh nhịn không được nói: "Theo ta được biết, rất nhiều người còn không mời tự đến, ngay cả sơn môn cũng không vào được, khi ta vừa mới đến Chấp Sự Đường giao nhiệm vụ đệ tử còn nghe nói, gần đây ngay cả đệ tử tuần sơn cũng bắt đầu không đủ, phải thông qua nhiệm vụ đệ tử để chiêu mộ nhân thủ —— Những đồ vô sỉ muốn trà trộn vào để dính chút vinh quang của Đại sư huynh thật sự quá nhiều."

Tròng mắt Đỗ Tử Đằng chuyển động nhanh như chớp, cười hắc hắc nói: "Thương cơ mà ta nói hả, chính là tới từ đó."

Nhưng mà, nghe xong cái gọi là thương cơ trọng đại của Đỗ Tử Đằng, ba người này, cho dù là Mạnh Lâm to gan lớn mật nhất cũng mặt như màu đất: "Này này này, nếu thật sự làm như vậy, Phi Hào Viện chúng ta còn có thể tiếp tục ở lại Hoành Tiêu kiếm phái được nữa không?!!!"

Sắc mặt Đàm Khánh cũng tái nhợt, ánh mắt dao động: "Không, Phi Hào Viện thế nào không biết...... mấy người chúng ta xác định vững chắc vừa ra khỏi cửa sẽ trực tiếp bị xé thành vụn, không, là bị xé thành tro."

Phương Bình nói với Đỗ Tử Đằng: "Đỗ sư đệ...... Đệ..., aiz! Thời gian đệ nhập môn ngắn ngủi, sợ rằng không biết địa vị của Tiêu đại sư huynh trong môn phái, người khác không nói, đệ xem Cát Lân Cát công tử, nghe nói y chính là đệ tử trực hệ của một vị chưởng điện nội môn nào đó, lại kính ngưỡng sùng mộ Đại sư huynh như vậy, y còn không phải kiếm tu đâu. Lại có một chúng kiếm tu do Thôi Tuyệt Trần Thôi sư huynh cầm đầu, bọn họ tuy rất ít đề cập đến tôn húy của Đại sư huynh, nhưng trong lòng lại càng tôn thờ huynh ấy, coi là gương mẫu đệ nhất kiếm đạo, nếu đệ thật sự muốn làm như vậy......"

Phương Bình nhìn xung quanh sân viện Phi Hào Viện tồi tàn, mang vẻ bi tráng, nói: "Dù sao viện của chúng ta cũng nát như vậy rồi, bị kiếm khí hủy thêm mấy lượt nữa, chắc chưởng viện cũng sẽ không để ý......"

Đỗ Tử Đằng nghi hoặc nói: "Đến mức đó sao? Tiêu Thần hắn......"

"Suỵt ——" Mạnh Lâm vội vàng khẩn trương làm một thủ thế im tiếng.

Mà Đàm Khánh thì quyết đoán ra tay bịt kín cái miệng hoàn toàn không có gì cấm kỵ của Đỗ Tử Đằng.

Phương Bình lại càng nhanh chóng dạo qua một vòng xung quanh Phi Hào Viện, xác định không có dị thường gì, mới trở về làm một thủ thế bình yên vô sự.

Mấy người thở phào thật dài.

Đỗ Tử Đằng:......

Đàm Khánh rốt cuộc không thể nhịn được cái tên đần Tu Chân giới này nữa, nói: "Tu sĩ cấp cao cực kỳ mẫn cảm với khí cơ khi đề cập đến tên húy của người khác, chúng ta đều cùng sống trên Vân Hoành Phong với Đại sư huynh, sư đệ nói năng cẩn thận! Huống chi, trên núi dưới núi này, người ngưỡng mộ Đại sư huynh đếm không hết, dù cho Đại sư huynh đại nhân đại lượng không so đo, nhưng nhóm những người đi theo thì đều không phải hạng người hiền lành gì, sư đệ cẩn thận họa từ miệng mà ra!"

Đỗ Tử Đằng lẩm bẩm nói: "Vậy không phải xác minh ý tưởng của ta rất đáng tin cậy sao? Tuy có chút khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận nhân khí của tên kia thật không phải giả, không dùng đến thì lãng phí cỡ nào chứ...... Kỳ thật chỉ cần phương thức thao tác thích đáng, hoàn toàn sẽ không xảy ra loại chuyện đáng sợ như các huynh nói. Xét đến cùng, các huynh cảm thấy dùng phương thức này kiếm linh thạch thì có hiềm nghi khinh nhờn 'Đại sư huynh', nếu cờ hiệu của chuyện này hoàn toàn không phải vì mua bán, mà vì ủng hộ Đại sư huynh thì sao?"

Mấy người hai mặt nhìn nhau: "Ủng hộ Đại sư huynh?"

Đỗ Tử Đằng cười hắc hắc: "Ta đã nghĩ kỹ khẩu hiệu và phương thức thao tác rồi, các huynh cứ chờ xem đi, ha ha."

Nghe xong toàn bộ ván cờ của Đỗ Tử Đằng, Phương Bình yếu ớt nói: "Đỗ sư đệ, đệ......"

Đỗ Tử Đằng mang vẻ đắc ý nói: "Thế nào? Ta suy xét đủ chu toàn rồi đúng không, bảo đảm dù là Tiêu......" Dưới ánh mắt của ba người, Đỗ Tử Đằng nuốt trở vào cái tên kia, không cam lòng nói một câu: "Dù là người ngưỡng mộ Đại sư huynh tới, cũng chỉ có tán thành phát ra từ nội tâm, không nói được chỗ nào không đúng. Nhưng mà, việc cấp bách, dựa vào mấy người chúng ta, nhân thủ quá hữu hạn, không làm được gì, không bằng chúng ta phân công nhau đi chỉnh hợp những nhân thủ khác?"

Đàm Khánh trầm ngâm sau một lúc lâu: "Ta thấy nếu thật sự dựa theo cách của Đỗ sư đệ, quả thật cũng có thể được, cho dù những người khác biết, cũng chỉ coi như chúng ta đang giương uy danh của Đại sư huynh, sẽ không nói gì, chẳng qua, sư đệ cho rằng nhân thủ không đủ?"

Đỗ Tử Đằng gật đầu: "Đương nhiên rồi, các huynh tính toán thử những việc này xem, mấy người chúng ta có làm được hay không không nói, lượng công việc đó, chỉ có bốn người chúng ta sao có thể làm được!"

Mạnh Lâm: "Ta và Đàm sư đệ luôn qua lại thân thiết với Chuy Lạc Viện, có linh thạch để kiếm, dù sao cũng là chuyện tốt, có thể đi nói với bọn họ, về phần Hoán Bích Viện, thì làm phiền Phương sư huynh rồi, ha ha ha ha."

Phương Bình mang vẻ xấu hổ lúng túng, cuối cùng vẫn nói: "Ta đi cũng được."

Hai người Mạnh Lâm và Đàm Khánh làm mặt quỷ, yo, hơn phân nửa là vì muốn nhân cơ hội lân la làm quen với Ngũ Ninh Nhi kia rồi, ha ha.

Đỗ Tử Đằng cười: "Chuy Lạc Viện, Hoán Bích Viện cộng thêm Phi Hào Viện chúng ta, hạ tam Viện đều tề tựu......" Nếu kế hoạch thành công, nhiều linh thạch cuồn cuộn tới như vậy, không biết người của mấy viện khác có nghĩ thoáng được không? Ha ha ha ha.

Cùng ngày, Đỗ Tử Đằng lợi dụng sự tiện lợi của đệ tử ngoại môn, mời Giản Trạch đến Vân Hoành Phong gặp nhau.

Cố nhân cửu biệt, trong lòng Giản Trạch cảm khái vạn ngàn, năm đó khi ở hội sớm Ngưỡng Phong Bình, bởi vì những câu ngây thơ trẻ con của Giản Linh Nhi, không thể không mang Đỗ Tử Đằng về Giản gia như một gánh nặng, ai cũng sẽ không ngờ đến, trong thời gian ngắn ngủi, thiếu niên sống như một nhóc ăn xin ở Tiên Duyên trấn đó đã gia nhập đại môn phái đệ nhất Tu Chân giới.

Hơn nữa, dọc đường Giản Trạch đi tới, còn thỉnh thoảng có thể nghe thấy có người nhắc tới tên Đỗ Tử Đằng, trong lòng càng khâm phục Đỗ Tử Đằng không thôi, hóa ra khi xưa Đỗ huynh đệ ở Tiên Duyên trấn chẳng qua chỉ là rồng bơi nước cạn, hiện giờ chính là một bước lên trời, ngay cả trong Hoành Tiêu kiếm phái cũng như cá gặp nước! [sương mù lớn]

Hai người tâm sự xong, thoáng nói về tình hình gần đây, biết được không lâu trước đây Thiết đại thúc cũng đã xông qua lạch trời thành công, Đỗ Tử Đằng cũng rất vui vẻ, sau đó cậu lại hỏi tình huống của Tụ Linh Phù trên trấn. Ngày đó cậu bay qua lạch trời quá hấp tấp, thật sự là bất đắc dĩ, gia nhập Hoành Tiêu kiếm phái thì lại có việc ba tháng vẽ phù, Tụ Linh Phù trên Tiên Duyên Trấn chỉ có một ít dự trữ mà cậu để lại ngày đó, nghe Giản Trạch nói vẫn chưa xuất hiện tình huống hết hàng, thì thở phào nhẹ nhõm, lần này để Giản Trạch lên núi, cũng vì giao Tụ Linh Phù mới vẽ gần đây cho hắn ta.

Nhưng Đỗ Tử Đằng sau khi trầm ngâm, lại nói một câu khác: "Về Tụ Linh Phù, đoạn thời gian gần đây Giản huynh cứ từ chối đừng ngại, nói ta sau khi lên núi rồi không thể vẽ phù đúng lúc, tạm thời không cung ứng nữa."

Giản Trạch nhìn phù chú trong túi trữ vật, nhất thời khó hiểu: "Vì sao? Chẳng lẽ Đỗ huynh đệ lại có ý tưởng gì khác về nguồn tiêu thụ phù chú?" Giản Trạch cười nói: "Vậy thì không cần, từ sau khi Đỗ huynh đệ dựa vào tu vi Luyện Khí tầng ba xông lạch trời thành công, Tiên Duyên Trấn khi nhắc đến cậu, đều ngưỡng mộ vô cùng, chỉ cần nhắc tới phù chú do Đỗ Tử Đằng vẽ, thì chính là bảo đảm tốt nhất, trên trấn tuyệt đối không có ai không tán thành."

Đỗ Tử Đằng lại lắc đầu: "Chắc hẳn Giản huynh cũng chú ý tới trên trấn gần đây rồng rắn hỗn tạp, vẫn nên cẩn thận tốt hơn."

Giản Trạch ngẩn ra, thấy biểu cảm của Đỗ Tử Đằng nghiêm túc, tuyệt đối không phải bộ dáng ngày thường, tuy không rõ sự băn khoăn của Đỗ Tử Đằng, nhưng cũng nghiêm nghị đồng ý.

Sau khi tiến vào Hoành Tiêu kiếm phái, hoặc sau khi so đấu với Vân Hoa sơn trang, dựa vào sự thông minh của Đỗ Tử Đằng, tuy không biết trận cờ phức tạp sau lưng mấy danh môn đại phái kia, nhưng cũng đã nhận ra rõ ràng mạch nước ngầm ở Tu Chân giới đang cuộn trào mãnh liệt.

Gần đây càng nghiên cứu phù chú, Đỗ Tử Đằng càng ý thức được hiện tại thoạt nhìn Tụ Linh Phù chỉ có thể cung cấp tiện lợi cho tu sĩ cấp thấp, nhưng nếu người có tâm lợi dụng thích đáng, có lẽ sẽ dậy lên một trận cuồng phong sóng lớn, bộ thân thể nho nhỏ hiện tại của cậu, thật sự không chịu giày vò nổi, vẫn nên giấu kín tốt hơn.

Giản Trạch làm người quân tử khiêm khiêm, đôn hậu giữ chữ tín, nếu hắn ta đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được, Đỗ Tử Đằng cũng buông bỏ việc này, nhắc tới đại kế kiếm linh thạch lần này của cậu.

Chờ đến khi Đỗ Tử Đằng nói xong kế hoạch, cái miệng từ lúc bắt đầu đã mở ra của Giản Trạch cuối cùng cũng không thể khép lại.

"...... Giản huynh, lần này huynh ở Tiên Duyên trấn chính là bước đầu tiên quan trọng quan hệ đến toàn bộ kế hoạch, nhất định phải thành công ngay lần đầu, thành bại đều ở trong tay huynh!"

Trên đầu Giản Trạch bắt đầu đổ mồ hôi như thác: "Vậy...... chẳng lẽ sẽ không mạo phạm Tiêu đại sư huynh?"'

Đỗ Tử Đằng ỷ vào ưu thế trên Vân Hoành Phong của mình, bắt đầu trợn mắt nói dối: "Đại sư huynh là nhân vật thế nào chứ, sao lại so đo mấy chuyện này? Lại nói, chúng ta rõ ràng đang tuyên dương sự anh minh thần võ của Đại sư huynh, hắn cao hứng còn không kịp, làm sao lại cảm thấy mạo phạm chứ?"

Giản Trạch lau mồ hôi trên trán, Đỗ Tử Đằng đảm bảo như vậy rồi, nhưng vì sao hắn ta vẫn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào nhỉ?

Đỗ Tử Đằng ho khan một tiếng: "Nói thật với huynh nè, Giản huynh, kế hoạch lần này không chỉ có một mình ta, Phi Hào Viện chỗ ta, tất cả sư huynh đệ đều tham dự, tiệm linh vật của huynh có thể hợp tác với toàn bộ Phi Hào Viện, đây là vinh hạnh bao lớn chứ, trên toàn bộ Tiên Duyên trấn tuyệt đối độc nhất vô nhị!"

Giản Trạch khiếp sợ nhìn Đỗ Tử Đằng: "Thật sự?"

Đỗ Tử Đằng: "Loại chuyện này có thể nói dối được sao? Kế hoạch bày ở đó, ta mới nhập môn ba tháng, sao có thể kiếm được nhiều tài nguyên như vậy?"

Giản Trạch lại lần nữa kinh ngạc cảm thán, nếu có thể khiến cả Phi Hào Viện đều gia nhập kế hoạch này, vậy bút tích của Đỗ huynh đệ thực sự khó lường!

Vì thế, Giản Trạch hoàn toàn không biết gì cả về sự tồi tàn của Phi Hào Viện cứ như thế nhảy hố, còn mang vẻ quả quyết, nói: "Được! Ta gia nhập!"

Đỗ Tử Đằng vỗ tay với Giản Trạch: "Ha ha, Giản huynh quả nhiên sáng suốt, trong kế hoạch này, linh thạch sẽ chỉ cuồn cuộn tới không ngừng, huynh cũng chỉ cần yên tâm thu linh thạch thôi, ha ha!"

Không biết vì sao, sau khi Đỗ Tử Đằng nói xong, sự bất an trong lòng Giản Trạch càng mãnh liệt.

Đỗ Tử Đằng giao phó tỉ mỉ bước đầu tiên 'nặng trong nặng' xong, Giản Trạch liền gánh vác tâm sự nặng nề về sứ mệnh quan trọng xuống núi.

Đỗ Tử Đằng chống cằm mang vẻ tự đắc, chậc, khởi đầu tốt đẹp nha!

Nhưng mà, hai người Mạnh Lâm và Đàm Khánh khi quay trở về lại mang vẻ mặt xúi quẩy, Đỗ Tử Đằng kinh ngạc nói: "Thế nào? Không thuận lợi? Chuyện này không có khả năng nha, cơ hội kiếm linh thạch tốt như vậy, người của Chuy Lạc Viện dù đầu bị chùy đập cũng không nên bỏ qua chứ?"

Đàm Khánh chỉ nhíu mày lạnh lùng không nói, Mạnh Lâm lại nghẹn không ra: "Mẹ nó! Đám chó chết đó, bình thường xưng huynh gọi đệ, vừa đến thời khắc mấu chốt thì mỗi tên đều không đáng tin cậy, còn dám chế nhạo Phi Hào Viện chúng ta!"

"Chế nhạo?" Đỗ Tử Đằng nhất thời hiểu rõ: "Có phải nói Phi Hào Viện chúng ta lụi bại thành như vậy rồi mà cũng dám vọng tưởng kiếm linh thạch đúng không?"

Mạnh Lâm căm giận không nói, biểu cảm trên mặt thể hiện rõ người của Chuy Lạc Viện nói lời còn khó nghe hơn.

Đàm Khánh hít vào một hơi thật dài mới nhàn nhạt nói: "Cũng chẳng trách bọn họ như vậy, bình thường xưng huynh gọi đệ chẳng qua chỉ vì bọn ta cho linh thạch nhờ bọn họ làm xúc xắc, đều là giao tình thịt chó, khi mưu tính việc lớn chân chính thì mới nhìn ra được kỳ thật bọn họ vốn xem thường bọn ta, như thế không phải vừa vặn sao? Chỉ một sự kiện như vậy thôi đã để bọn ta thấy rõ được ai đáng tin."

Mặt Mạnh Lâm buồn bực không vui, dù sao cũng là đồng bọn quen biết nhiều năm, tuy lời Đàm Khánh nói là sự thật, nhưng càng khiến người ta nản lòng thoái chí.

Lúc này Phương Bình đẩy cửa thật mạnh đi vào, nếu vừa rồi biểu cảm của hai người Đàm Mạnh chỉ là tức giận bất bình, vậy thì biểu cảm của Phương Bình chính là phẫn nộ tột đỉnh.

Ba người Đỗ Đàm Mạnh liếc nhau, kết hợp với phản ứng bên Chuy Lạc Viện, đã có thể đoán được sự nhục nhã mà Phương Bình gặp phải, hơn nữa khả năng đến từ một nữ tử mà Phương Bình để ý, sự đả kích trong đó......

Phương Bình hô hấp dồn dập sau một lúc lâu mới hổ thẹn nói với Đỗ Tử Đằng: "Cô phụ sự gửi gắm của sư đệ, Hoán Bích Viện không có ý ở đây......"

Mạnh Lâm "Aiz" một tiếng, mấy người bọn họ nhận nhiệm vụ đệ tử, cũng quyết ý muốn nỗ lực phấn đấu, nguyên nhân gây ra chuyện lần này dù cho chỉ vì Đỗ sư đệ nhất thời hứng khởi muốn kiếm linh thạch, nhưng xét đến cùng đó cũng là một chuyện tốt để tiến tới, ý tưởng là do Đỗ sư đệ đề xuất, mấy người bọn họ chỉ đi mượn sức người của viện khác, thế mà lại bất lực trở về như vậy, làm sao không khiến người ta chán nản.

Đàm Khánh lại vỗ vai hắn ta: "Sư huynh, bình thường chúng ta không nỗ lực, khi làm chính sự mới khiến người ta không tín nhiệm, hiện nay chúng ta nỗ lực như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày khiến bọn họ lau mắt mà nhìn, sao phải ủ rũ như thế! Đỗ sư đệ, về chuyện này, Phi Hào Viện chúng ta không những phải làm, còn phải làm tốt cho bọn họ xem! Cũng may, ta vẫn chưa đề cập toàn bộ kế hoạch của đệ, chẳng qua, thiếu hai viện đó hỗ trợ, không biết kế hoạch của sư đệ còn có thể tiến hành được không?"

Trong mắt Đỗ Tử Đằng toát ra vẻ khen ngợi, cho dù hai người Mạnh Đàm không đề cập tới, cậu cũng có thể tưởng tượng được loại cảnh tượng xung đột xấu hổ đó, nhưng cho dù như vậy, Đàm sư huynh vẫn nhớ rõ bảo thủ bí mật thương nghiệp với đồng bọn không hợp tác, hiện tại mấy vị sư huynh đều đắm chìm trong sự mất mát khi bị viện khác đả kích, gã lại còn nhớ rõ sự ảnh hưởng đối với kế hoạch, đủ thấy tâm tính bình tĩnh suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, là người có thể phó thác việc lớn.

Đỗ tiểu gia khẽ mỉm cười: "Không ngại, chẳng qua phải tốn nhiều công sức hơn mà thôi. Vốn dĩ, ta chỉ muốn kiếm chút linh thạch dùng để xông lạch...... Nếu đã như vậy, thì chơi lớn hơn chút nữa đi."

Đỗ Tử Đằng điều chỉnh kế hoạch một lần nữa, mấy sư huynh đệ lại phân công nhau bắt đầu hành động, chẳng qua lần này, thái độ của mấy người không còn là tham gia náo nhiệt cho vui nữa, mà là nghẹn một bụng lửa trong lòng nhất quyết phải làm ra dáng! Về phần có mạo phạm Đại sư huynh hay không, trong lúc này không còn ai để ý được nữa.

Cho nên, Đỗ tiểu gia...... Cậu rốt cuộc muốn lăn lộn ra việc lớn kinh thiên động địa gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro