Q2 Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 54 Thật sự mẹ nó rốt cuộc làm sao vậy!!!

"Đỗ sư đệ...... còn như vậy?" Mạnh Lâm dè dặt hỏi.

Phương Bình thở dài, mặt ủ mày ê gật đầu.

Đàm Anh đẩy cửa vào từ bên ngoài, dù cho là tu sĩ, ứng phó nhiều đồng môn nối liền không dứt như vậy, gã cũng cảm thấy mặt mình cười đến mức sắp cứng rồi, hiện tại lại nghe hai vị sư huynh nói như vậy, không khỏi có chút nổi giận đùng đùng: "Tiểu tử đó tại sao lại như vậy! Xông qua lạch trời là chuyện tốt, nhốt mình lại không ăn không uống đối mặt với một cây gậy gỗ thì còn ra thể thống gì! Ta đi đánh thức đệ ấy!"

Phương Bình với Mạnh Lâm vội vàng bám lấy gã, kỳ thật cũng không trách Đàm Anh, từ một khắc sau khi Đỗ Tử Đằng xông lạch thành công, trở thành đệ tử Kiếm Các, Kiếm Bia hiện lên, điểm công tích lại thêm một ngàn, xếp hạng chín viện trên quảng trường lại lần nữa biến hóa, nếu nói mấy lần trước động tĩnh của bọn họ chỉ coi như đánh nhỏ giỡn nhỏ, thì Phi Hào Viện dựa vào việc Đỗ Tử Đằng xông lạch thành công đã tiến vào hàng ngũ trung tam Viện, thậm chí thế tăng lên cũng không có ý muốn dừng lại...... Việc này khiến cho tất cả tu sĩ ngoại môn ý thức được rằng, Phi Hào Viện đã xưa đâu bằng nay, đây cũng là nguyên nhân vì sao hai ngày nay ngạch cửa lụi bại của Phi Hào Viện sẽ bị đạp vỡ.

Phương Bình cũng mang vẻ bất đắc dĩ: "Đệ cũng gặp qua bộ dáng đệ ấy xông lạch xong đi xuống rồi, để đệ ấy hòa hoãn thêm hai ngày nữa đi."

Đàm Anh nghĩ đến bộ dáng thê thảm ngày đó của Đỗ Tử Đằng, sau khi dùng linh đan mà thần hồn vẫn mệt mỏi đến mức đương trường ngủ ngất đi, thì cơn nóng giận cũng hoãn lại, nhưng vẫn kinh ngạc: "Ta nói, tuy rằng người xông Ma Kiếm Nhai thành công trong Hoành Tiêu kiếm phái không nhiều lắm, nhưng cũng không ít nhỉ? Người nào giống như đệ ấy, rõ ràng là chuyện cực tốt, sau khi tỉnh lại còn thất hồn lạc phách...... Nhị vị sư huynh hỏi thăm chưa? Có gì không ổn khi xông lạch sao?"

Phương Bình cũng rất buồn bực: "Ta đã hỏi thăm nhóm kiếm tu Thôi sư huynh rồi, trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, kiếm tu xông lạch thành công bình thường sẽ lựa chọn bế quan, một là vì điều dưỡng ám thương chịu khi xông lạch, hai là thể ngộ sự từng trải trong Kiếm Các, sau khi xuất quan chắc chắn sẽ tăng thêm một tầng trên kiếm đạo...... Nhưng đó là kiếm tu, Đỗ sư đệ chưa từng tu kiếm đạo, chắc hẳn không có thể ngộ gì nhỉ?"

Mạnh Lâm lại nói: "Ta đã đi hỏi thủ lạch sư huynh...... Có thể có quan hệ đến cây gậy gỗ nhỏ kia, dù sao lúc ấy biểu cảm của sư huynh đó có chút quái quái......"

Phương Bình Đàm Anh hai mặt nhìn nhau: Chẳng lẽ cây gậy gỗ nát kia còn có huyền cơ gì sao?

Nhưng mà, một thanh âm cao ngạo mang theo vài phần quen thuộc vang lên: "Người đâu? Khách quý lâm môn, các ngươi thế mà không biết đón chào, Phi Hào Viện này còn có lễ nghĩa hay không!"

Phương Bình chán ghét nhíu mày.

Mạnh Lâm tức giận siết chặt nắm tay.

Đàm Anh lại cười lạnh ra ngoài đón: "Chẳng lẽ ngươi không phải người của Phi Hào Viện? Thế nào, mấy tháng không gặp, ngươi thành khách quý rồi?"

Người tới chính là Lâm Tùng, lại không chỉ có một mình gã.

Gã hừ một tiếng: "Ta không phải tới tranh chấp vô vị với các ngươi, Cát công tử hạ mình đến, còn không kêu tiểu tử họ Đỗ kia ra!"

Phương Bình nén giận nói: "Thứ cho ta nói thẳng, 'tiểu tử họ Đỗ' trong miệng ngươi hiện tại chính là đệ tử Kiếm Các, ngươi có tư cách gì khinh miệt đệ ấy?"

Vẻ ghen ghét chợt lóe rồi biến mất trong mắt Lâm Tùng: "Mặc kệ cậu ta là ai, Cát công tử muốn gặp cậu ta!"

Cát Lân như chờ đợi có chút không kiên nhẫn, vậy mà thật sự hạ mình tới sân viện lụi bại đến mức tận cùng này, đánh giá mọi nơi: "Sấc, Tiểu Đỗ đâu?"

Thân phận Cát công tử khác biệt, không dễ đắc tội, Đàm Anh tiến lên nói: "Không biết công tử quang lâm, không tiếp đón từ xa. Đỗ sư đệ sau khi xông lạch xong đang điều dưỡng, ta đây đi thông báo cho đệ ấy biết."

Thường Kiến Minh cũng thúc giục: "Còn không mau đi, dám để công tử đợi lâu!"

Cát công tử giơ tay ngăn lại lời oán giận của Thường Kiến Minh: "Đi đi, bản công tử ở đây chờ cậu ta."

Phương Bình với Đàm Anh trao đổi một ánh mắt, thật sự không biết Cát đại công tử hạ mình đến, thái độ lại hòa ái xưa nay chưa từng có như vậy là vì sao?

Phương Bình ở lại chiêu đãi một hàng "khách quý" này, Đàm Anh đi thông báo, mà khi đẩy ra cửa phòng Đỗ Tử Đằng, cậu vẫn bảo trì tư thế sau khi tỉnh lại, chỉ cúi đầu nhìn cây gậy gỗ nhỏ đen tuyền kia.

Đàm Anh:......

Nhưng nghĩ đến đoàn người Cát công tử bên ngoài, gã thúc giục: "Đừng nhìn chằm chằm cây gậy nát đó nữa, Cát công tử tới bên ngoài kìa, muốn gặp đệ!"

Ba chữ "cây gậy nát" như ba tia sét đánh cho Đỗ Tử Đằng ngẩng bật đầu lên, trong mắt dày đặc tơ máu, khiến người ta sợ hãi cực độ: "Cây, gậy, nát?!"

Đàm Anh khiếp sợ: "Đó...... đó không phải cây gậy thì là cái gì?"

Đỗ Tử Đằng nắm cây gậy đó lên hung bạo nói: "Nhưng người ở Kiếm Các nói thứ này đã nhận chủ rồi!!!"

Đàm Anh liên tục tránh đi cây gậy nhỏ cơ hồ chọc đến mắt gã: "Nhận chủ?" Sau đó gã đột nhiên lảo đảo một cái, đầu óc nhất quán nhạy bén tỉ mỉ cẩn thận đều bắt đầu không thể chuyển động: "Đệ, đệ, đệ là ở Kiếm Các......"

Đỗ Tử Đằng mang theo biểu cảm 'không gì đáng buồn bằng tâm đã chết', chắc chắn khẳng định phỏng đoán của Đàm Anh, làm gã cơ hồ cắn rớt đầu lưỡi của mình: Thật sự mẹ nó giỡn đúng không?! Kiếm trong Kiếm Các không có cái nào không phải là danh binh thiên hạ, có thể tìm được phi kiếm bản mạng trong Kiếm Các vốn là vinh quang cao nhất của kiếm tu, mấy ngàn năm nay đều không có mấy ai...... Nhưng thứ mà Đỗ sư đệ lấy được......

Nghĩ đến chỗ không đáng tin của sư đệ, Đàm Anh hoài nghi hỏi: "Đã nhận chủ, đệ xác định?"

Tròng mắt dày đặc tơ máu của Đỗ Tử Đằng xoay qua: "Ta, xác, định!!!"

Đàm Anh liên tục xua tay: "Ta không phải hoài nghi sư đệ, chẳng qua trong Kiếm Các toàn là phi kiếm, nếu thật sự cây gậy gỗ nhỏ này là một trong số đó, ách...... Trong bổn môn, thậm chí toàn bộ Tu Chân giới, nếu thực sự có một thanh phi kiếm đặc thù như vậy, chắc chắn không có khả năng yên lặng vô danh......"

Bả vai Đỗ Tử Đằng suy sụp: "Nó dung hợp máu ta, ta tận mắt nhìn thấy."

Dù cho không muốn tiếp nhận cỡ nào, mấy ngày nay Đỗ Tử Đằng đã cân nhắc lăn qua lộn lại trước sau việc xông lạch lúc ấy rồi, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận sự thật bi thương này: Cây gậy nát này chính là thu hoạch sau nhiều lần trăm cay ngàn đắng xông lên lạch trời của cậu......

Đàm Anh cả kinh thất sắc: "Nhưng trong cuộc đời tu sĩ chỉ có thể có một món pháp khí bản mạng, nếu cây gậy nát...... này thật sự dung hợp tinh huyết của đệ, vậy, vậy......"

Vậy thật sự quá tàn nhẫn rồi, pháp khí bản mạng tâm thần tương thông, vận mệnh tương quan với chủ nhân, thậm chí có thể thăng cấp theo sự tăng lên tu vi của chủ nhân, chính là một trong những đồng bọn quan trọng nhất trong cuộc đời tu sĩ, mà cây gậy gỗ đen không bắt mắt dài không đến một thước đó thế mà đã được nhận làm pháp khí bản mạng của Đỗ Tử Đằng, Đàm Anh đột nhiên hiểu rõ phản ứng của tu sĩ thủ lạch là làm sao, mà Đỗ sư đệ lại vì sao sẽ uể oải lâu như thế.

Nếu đổi lại là gã, gian khổ như vậy xông lạch để có thể nhận được một thanh danh kiếm thiên hạ, cuối cùng lại nhận về cái thứ này, chỉ sợ gã cũng sẽ khóc rống nhỉ.

Đàm Anh thở dài, vỗ vỗ vai Đỗ Tử Đằng an ủi: "Bên trong Kiếm Các không có vật phàm, sư đệ có thể cẩn thận nghiền ngẫm một chút thần thông của cây gậy...... Ách, này," nhìn ánh mắt âm trầm trầm của Đỗ Tử Đằng, gã vội vàng nói: "Vạn nhất thật sự có thì sao! Thật sự không được nữa, sư đệ không ngại đợi đến khi tu vi cao hơn đi tìm biện pháp giải trừ pháp khí bản mạng."

Một câu cuối cùng còn ra tiếng người, trên mặt Đỗ Tử Đằng cuối cùng cũng thả lỏng.

Đàm Anh thấy vậy thở phào nhẹ nhõm nói: "Đúng rồi, Cát công tử muốn gặp đệ."

Đỗ Tử Đằng nhíu mày: "Y tới?"

Đàm Anh kể khổ: "Đã không biết là nhóm thứ mấy rồi, sau khi đệ xông lạch thành công, các viện đều có người tới tìm hiểu, thật sự phiền chịu không nổi mà. Cát công tử này, cũng không biết vì điều gì, thái độ khá hòa ái, nhưng lấy lễ gặp người tất có việc cầu, sư đệ còn cần để ý nhiều hơn."

Đỗ Tử Đằng biết Cát Lân ở ngoại môn rất đặc thù, lập tức đứng dậy, nói: "Vậy gặp một lần trước đi." Cậu thật muốn xem xem đại hộ khách tôn quý như y muốn làm gì.

Đàm Anh lại giữ chặt cậu, Đỗ Tử Đằng nghi hoặc quay đầu: Không phải thúc giục cậu đi gặp Cát Lân sao?

Đàm Anh đã vô lực nôn máng cái tên ngốc tu chân này rồi: "Đã nhận chủ, đệ vẫn nên thu hồi vật nhỏ này đi, nếu một khi không cẩn thận, bị người nào đó đi đường đạp gãy, khí huyết của đệ sẽ bị giảm mạnh, tu vi rút lui......"

Trên mặt Đỗ Tử Đằng lại lần nữa giăng đầy mây đen, nhìn cây gậy nát trên bàn, chẳng lẽ có người không cẩn thận đem nó đi nhóm lửa thì mình cũng phải chịu tai bay vạ gió theo sao?! Mẹ nó!

Đàm Anh nhìn sấm sét ầm ầm nơi đỉnh đầu Đỗ Tử Đằng, không dám lên tiếng tiếp.

Đỗ Tử Đằng hít sâu một hơi, dù không cam lòng, cuối cùng cũng nhận mệnh túm lấy cây gậy kia chuẩn bị nhét vào túi trữ vật.

Đàm Anh lại lần nữa ngăn cản cậu, dè dặt nói: "Sư đệ, pháp khí bản mạng có thể được thu vào trong cơ thể, nếu không, vạn nhất không cẩn thận túi trữ vật của đệ bị đánh rơi......"

Nghĩ đến trường hợp bi thảm rằng vạn nhất túi trữ vật bị mất còn phải đi tìm cây gậy nát đó khắp thế giới, ngàn vạn con thần thú lại lần nữa chạy như điên trong lòng Đỗ Tử Đằng, cuối cùng không thể không dựa theo sự chỉ điểm của Đàm Anh, tâm thần ngưng nhất, nỗ lực chỉ huy thu cây gậy nát đó vào đan điền, hết thảy được tiến hành rất thuận lợi, mà Đỗ Tử Đằng chỉ cảm thấy cực cổ quái, thứ kia hiện tại đang ở ngay trong thân thể mình?

Đàm Anh vừa kéo Đỗ Tử Đằng ra cửa vừa nói: "Tu vi của sư đệ còn chưa đủ, đợi đến Trúc Cơ có thể nội thị (nhìn trong cơ thể), đương nhiên có thể thấy được pháp khí bản mạng, nghe nói ngày thường thu pháp khí bản mạng vào đan điền cũng là để ôn dưỡng, càng có thể gia tăng sự ăn ý......"

Đỗ Tử Đằng lại cực không tình nguyện, dù Trúc Cơ thì cậu cũng không muốn nội thị một cây củi nát trong đan điền của mình đâu! Tiểu gia giữ nó ở đan điền, chỉ vì sợ bị nó liên lụy thôi!

Hai người đang nói chuyện hoàn toàn không phát hiện, bọn họ thế mà chưa từng hoài nghi chuyện Đỗ Tử Đằng có thể Trúc Cơ.

Khi nhìn thấy Cát công tử, Đỗ Tử Đằng đã điều chỉnh xong tâm tình: "Cát công tử, đã lâu không gặp!"

Cát công tử cười ha ha: "Tiểu Đỗ, ngươi thật sự làm quá tốt! Vậy mà thật sự xông qua được Ma Kiếm Nhai, ngươi không thấy được bộ dáng của mấy tên kiếm tu kia đàm luận đến ngươi đâu, chậc chậc, đã kiếm được mặt mũi cực lớn cho không phải kiếm tu chúng ta rồi! Không luyện kiếm cũng có thể xông lạch, ha ha ha ha!"

Đỗ Tử Đằng đột nhiên ý thức được, vị Cát công tử này cũng không phải kiếm tu, tròng mắt cậu xoay tròn, cười hì hì nói: "Nếu không, ngài cho thêm chút tặng vật, xem như ban thưởng cho ta vì đã xông lạch thành công đi?"

Nhưng mà Cát công tử nhất quán ra tay hào phóng lại cười mắng: "Dẹp đi, tiểu tử ngươi nha, linh thạch điểm công tích kiếm được từ thoại bản đan phù của Đại sư huynh còn chưa đủ sao? Ta thấy điểm công tích của Phi Hào Viện các ngươi đều sắp đuổi kịp Đan Gia Viện ta rồi!"

Đỗ Tử Đằng nghe vậy lại ngẩn ra, Cát Lân thân là đan tu, việc xông lạch không quan hệ đến y, đương nhiên không có khả năng vô duyên vô cớ đến Ma Kiếm Nhai, ý của lời này...... Hóa ra là vì xếp hạng của chín viện?

Cuộc nói chuyện kế tiếp đã không thích hợp nhiều người ở đây như vậy, lúc rời đi, Lâm Tùng lanh lợi, "săn sóc" bày ra pháp trận ngăn cách cho Cát công tử.

Sau khi giải tỏa hiện trường, Đỗ Tử Đằng cười thẳng thắn vô tư: "Ngài biết ta đó, trời đất bao la linh thạch lớn nhất, ta nhập môn không quá một năm, bực đại sự như xếp hạng...... Một giới tu sĩ nho nhỏ như ta, không dính líu vào nổi đâu."

Đây thật sự là một tiểu tử thông minh, Cát Lân khoanh tay nói: "Được rồi, ta cũng lười vòng vo, Tiểu Đỗ, gia nhập Đan Gia Viện ta đi, cậu có thể xông qua Tiên Phàm Lạch tầng thứ hai, đủ thấy tiềm lực bất phàm, trên phù đạo lại có thiên phú xuất chúng thường có kỳ tư diệu tưởng, chẳng lẽ cam chịu thua người ta trên tu hành? Đan Gia Viện ta có vô số linh đan, thiên tài địa bảo sung túc, ở ngoại môn không còn nơi thứ hai, bản công tử có thể hứa hẹn với ngươi, nếu ngươi vào viện ta, tuyệt đối không sợ thiếu thốn vật liệu tu hành, thậm chí chỉ cần thời cơ thích hợp, để ngươi vào nội môn làm chân truyền cũng không phải không có khả năng!"

Mấy câu này của Cát Lân không có vẻ cà lơ phất phơ của đệ tử ăn chơi trác táng thường ngày, càng không có cố tình khoe khoang mượn cớ che đậy, chỉ trần thuật bình bình đạm đạm, lại khiến Đỗ Tử Đằng tin những lời đồn kia, có lẽ vị Cát công tử này thực sự có bối cảnh mạnh mẽ mới có thể nói về việc gia nhập nội môn nhẹ nhàng bâng quơ như thế.

Đỗ Tử Đằng thi lễ: "Rất đa tạ sự coi trọng của ngài! Người lười nhác như ta, sợ cũng chỉ có nơi lụi bại như Phi Hào Viện để ta tai họa mới không coi như đạp hư, ha ha ha ha."

Tuy rằng trêu chọc uyển chuyển, nhưng thái độ cự tuyệt đã dứt khoát kiên quyết, Cát Lân có chút giật mình, dù sao Cát đại công tử y đã rất lâu rồi không nếm được mùi vị bị cự tuyệt. Nhưng Cát công tử tự có sự kiêu ngạo của cậu ấm công tử, y lặng lẽ cười: "Một khi đã như vậy, chuyện xếp hạng chín viện, ngươi ta chính là địch không phải bạn!"

Đỗ Tử Đằng mỉm cười thi lễ, hiển thị thái độ sẽ không thay đổi.

Cát Lân đánh giá Đỗ Tử Đằng, sau đó đi ra pháp trận ngăn cách, y đột nhiên suy nghĩ gì đó, vứt một túi trữ vật qua, sau đó không quay đầu lại ngẩng mặt lên trời cười to: "Xông qua Ma Kiếm Nhai quả thật khiến bản công tử cao hứng, coi như thưởng cho ngươi! Ha ha ha ha......"

Đỗ Tử Đằng nhướng mày nhận lấy túi trữ vật đó, cười chắp tay nhìn theo Cát công tử rời đi.

Lâm Tùng ở bên ngoài chờ hồi lâu, Cát công tử dù chưa nói rõ hành động lần này là vì sao, nhưng gã làm người trung gian há có thể hoàn toàn không biết? Nhưng mà, xem thần sắc Đỗ Tử Đằng vẫn thản nhiên, công tử đi tiêu sái như vậy, lại không đề cập tới một chữ về cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, hiển thị chuyện không thành. Nếu không, dựa theo tính tình của Cát công tử, nếu chuyện thành, có lẽ không cần chốc lát, toàn bộ ngoại môn đều sẽ biết tin tức Đỗ Tử Đằng gia nhập Đan Gia Viện.

Trong lòng Lâm Tùng trăm mối cảm xúc, nhiều năm qua như vậy, cơ hội mà gã xông vỡ đầu muốn tranh thủ, Đỗ Tử Đằng lại dứt khoát cự tuyệt như vậy.

Trong lòng Thường Kiến Minh càng sông cuộn biển gầm, gã quá hiểu rõ tính tình của Cát công tử, đi xong còn quay đầu lại ném một túi trữ vật, hiển thị bị cự tuyệt cũng chưa từng để trong lòng ghi hận chân chính, sau sự việc xếp hạng chín viện cũng vẫn có ý kết giao với Đỗ Tử Đằng...... Có thể khiến công tử hạ mình đến tự mình mời, sau khi bị cự tuyệt lại không bị công tử ghi hận như vậy, Đỗ Tử Đằng này thật sự tốt số.

Đoàn người Cát Lân đi rồi, Lâm Tùng lại ở lại, ánh mắt nhìn Đỗ Tử Đằng rất phức tạp, nghĩ đến đủ loại nổi bật do tiểu tử mà lúc đầu gã chướng mắt này lăn lộn ra: Ba tháng vẽ xong ba vạn phù, dùng phù chú đánh bại đệ tử Vân Hoa sơn trang, dựa vào thoại bản nho nhỏ gợi lên sóng gió ở Vân Hoành Phong, lại đến xông qua Ma Kiếm Nhai gần đây...... Từng sự từng việc, rõ ràng trước mắt, đều do tiểu tử mới chỉ Luyện Khí tầng bốn trước mắt hoàn thành. Thời gian không quá mấy tháng, một tiểu tử không có tiếng tăm gì như vậy lại có thể khiến Cát công tử ngoại môn tự hạ mình tới mời, sự nực cười vô thường của nhân sinh cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.

Hiện tại, không biết vì sao, nhớ tới việc Đỗ Tử Đằng cự tuyệt Cát công tử, Lâm Tùng nhịn không được chua ngoa nói: "Cái giá của Đỗ chân nhân lớn thật đó! Cát công tử tự mình mời cũng không chịu gia nhập Đan Gia Viện!"

Mấy người Phương Bình chấn động: Cát công tử cư nhiên là tới mời Đỗ Tử Đằng gia nhập Đan Gia Viện? Mà —— Đỗ sư đệ vậy mà từ chối?

Đỗ Tử Đằng thoáng nhìn Lâm Tùng, đối với vị sư huynh vẫn luôn nhìn cậu khó chịu này, thái độ của cậu cực kỳ bình tĩnh: "Vì sao phải gia nhập Đan Gia Viện, ta tu chính là phù đạo, Đan Gia Viện đi đan đồ, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, Cát công tử mời, chẳng qua chỉ vì điểm công tích trên tay ta, chẳng lẽ muốn ta vì cái lợi trước mắt mà từ bỏ đại đạo mình theo đuổi? Thật là nực cười."

Lâm Tùng không biết vì sao, những lời đó nghẹn trong cổ họng, khó nói thành lời. Nhưng mà, mặt gã trầm xuống: "Hừ, dù sao nếu ngươi đã cự tuyệt Cát công tử, thì con đường này đã đứt, chỉ có thể ở lại Phi Hào Viện!"

Đỗ Tử Đằng mang vẻ không để bụng, sắc mặt Phương Bình trầm xuống: "Ngươi thích đi nịnh bợ mấy đại nhân vật kia thì có thể tự đi, không cần quấy rầy Đỗ sư đệ!"

Lâm Tùng coi như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm hai mắt Đỗ Tử Đằng, nói từng câu từng chữ: "Nếu ngươi có cách kiếm được điểm công tích, vậy kiếm nhiều thêm đi, khiến Phi Hào Viện vào được Thượng tam Viện!"

Đỗ Tử Đằng nhíu mày, lại tới nữa, có phiền hay không chứ, lần trước trên quảng trường đã có cái gì Chuy Lạc Viện đến dây dưa vì xếp hạng chín viện, vừa rồi Cát công tử cũng vì việc này, xếp hạng chín viện gì kia, Đỗ tiểu gia cậu hoàn toàn không để trong lòng, vì cái tên chả hiểu ra sao trước mắt đi tranh danh hiệu Thượng tam Viện gì đó? Ha ha.

Mắt thấy Đỗ Tử Đằng muốn xoay người rời đi, Lâm Tùng lại điều chỉnh trận bàn ngăn cách ngoại giới, mới nói với mấy người Đỗ Tử Đằng: "Đừng cho rằng ta ăn no rửng mỡ tới tìm ngươi, hừ, nếu không phải sự tình khẩn cấp......" Trong mắt gã tràn đầy khinh miệt: "Ta thu được tin tức, xếp hạng chín viện lần này không chỉ liên quan việc tham gia đại điển Kim Đan, nghe nói sau đại điển, sáu môn phái chính đạo sẽ mở lại Phá Hiểu bí cảnh, ngoại môn ta chỉ có đệ tử Thượng tam Viện mới có tư cách gia nhập!"

Phương Bình Mạnh Lâm Đàm Anh đều kinh hãi thất thanh: "Phá Hiểu bí cảnh? Là Phá Hiểu bí cảnh kia?!"

Đỗ Tử Đằng mang vẻ mờ mịt gãi gãi cằm, aiz, Phá Hiểu bí cảnh, hình như có chút quen tai nha.

Lâm Tùng hừ lạnh một tiếng: "Trong Tu Chân giới này còn có Phá Hiểu bí cảnh thứ hai?"

Vẻ mặt Đàm Anh đã trở nên nghiêm túc: "Lời này là thật? Nếu thật sự muốn mở lại Phá Hiểu bí cảnh, vì sao hoàn toàn không có tin đồn?"

Lâm Tùng mang vẻ khinh thường, nói: "Ngươi hoài nghi tính chân thực của việc này? Ha, ngươi cũng không nghĩ xem, nếu không phải vì tư cách vào Phá Hiểu bí cảnh, nhân vật nói một không hai ở ngoại môn như Cát công tử, Thôi sư huynh, chẳng lẽ thật sự sẽ vì một cơ hội tham dự đại điển Kim Đan mà hạ công phu như vậy? Người khác không nói, Cát công tử xuất thân thập nhị Cung nội môn, người thân chính là chưởng tọa chân nhân, cho dù chưởng viện Đan Gia Viện không đi được đại điển Kim Đan, y cũng nhất định đi được." Sau đó gã chỉ Đỗ Tử Đằng: "Lại làm sao đến nỗi vì chút điểm công tích mà tự hạ thấp địa vị tự mình đến mượn sức tiểu tử họ Đỗ này?"

Mạnh Lâm nhịn không được nói: "Nhưng trong lời đồn, lần trước Phá Hiểu bí cảnh mở ra là vào mấy chục năm trước, khi đó các viện ngoại môn đều cùng đi...... Nếu bí cảnh được mở lại, vì sao lần này trong môn chỉ để đệ tử Thượng tam Viện đến?"

Đỗ Tử Đằng rốt cuộc nhớ ra cậu đã nghe nói đến Phá Hiểu bí cảnh ở nơi nào rồi. Lúc ấy thuyết thư《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》bản liên tái, Đỗ Tử Đằng vì sáng (bịa) tác (đặt) mà sưu tầm phong tục, đều từng nghe nói qua từ miệng rất nhiều người khác nhau, Phá Hiểu bí cảnh này chính là một trong bảy đại bí cảnh của Tu Chân giới, nghe đồn trong đó có vô số bí bảo, lại nguy hiểm đến cực điểm, vô số tu sĩ đều từng mất mạng trong đó, lúc mở ra lần trước, Tiêu Thần vẫn chỉ là đệ tử Quỳnh Anh Viện cũng cùng đi theo, bởi vì bình tĩnh quyết đoán, xử trí thích đáng, dẫn dắt một chúng đồng môn phá vây thành công trong nguy cơ trùng trùng ở bí cảnh, sau đó mới được nạp vào nội môn, rất khó nói giữa hai bên không có liên hệ.

Mà hiện tại...... bí cảnh này sắp được mở lại?

"Thiên tài địa bảo khác thì cũng thôi, nhưng Tinh Tinh Trần Quang đặc sản trong Phá Hiểu bí cảnh, dù ở Hoành Tiêu kiếm phái ta, cũng là trân vật đủ để đổi Trúc Cơ Đan! Những thứ khác như công pháp thượng cổ, pháp khí linh bảo càng là vô số kể, rất nhiều linh vật kỳ lạ trong Tu Chân giới đều truyền ra từ Phá Hiểu bí cảnh, nhưng bí cảnh này đã có mấy chục năm không được mở ra, lần này mở lại, còn không biết lần sau là khi nào, cơ hội tốt trời ban cỡ này, tuyệt đối không thể bỏ qua!"

Trúc Cơ Đan?! Thứ khác thì cũng thôi, nhưng ba chữ này đối với tất cả người chưa Trúc Cơ ở đây mà nói, thật sự có dụ hoặc vô thượng. Đặc biệt là mấy người Phương Bình Lâm Tùng, đều đang ở ngưỡng cửa Luyện Khí tầng tám chín, Trúc Cơ Đan thật sự là nhu cầu khẩn thiết.

Đỗ Tử Đằng nhìn dã vọng bừng bừng nhất định phải có được trong mắt Lâm Tùng, không khỏi buồn cười: "Dù ta có thể kiếm điểm công tích lấy được cơ hội đến bí cảnh lần này, nhưng ngươi có thể làm gì để đổi lấy cơ hội này?"

Lâm Tùng bị ý cười trào phúng trong mắt Đỗ Tử Đằng đâm cho ngùn ngụt lửa giận: "Đỗ Tử Đằng, nếu không có ta đề điểm, tin tức bí mật cỡ này, dựa vào bản lĩnh của ngươi với đám phế vật viện này, sao có thể biết được? Hừ, ta cũng không chiếm lợi của ngươi, không ngại nói cho ngươi thêm một tin tức khác, ngươi thật sự cho rằng ngươi liên tiếp mấy lần gặp phải khiêu khích, đều là ngẫu nhiên?"

Phương Bình cả kinh quát: "Ngươi nói vậy có ý gì?"

Lâm Tùng cười hắc hắc: "Ý gì? Tiểu tử này đắc tội ai, có lẽ trong lòng chính bản thân cậu ta cũng rõ nhỉ?"

Trong lòng Đỗ Tử Đằng khẽ nhảy, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên đến Chấp Sự Đường, rõ ràng cậu đến Hoành Tiêu kiếm phái ngày đầu tiên, đám người Cát công tử không coi ai ra gì kia lại làm sao vô duyên vô cớ tìm đến cậu, còn có Thôi Tuyệt Trần lại được ai báo tin? Đến về sau chuyện thoại bản cũng nảy sinh rất nhiều gợn sóng, tuy rằng cậu đều hóa giải lần lượt, nhưng quay đầu nhìn lại, đều như vô hình trung có một bàn tay đang thao túng sau lưng.

Nếu thật sự có người ở phía sau, chắc chắn cũng sống trên Vân Hoành Phong này, dày đặc liên miên lại thâm tàng bất lộ như vậy, gút mắt với cậu sợ rằng không nhỏ, hơn nữa chắc hẳn xích mích này đã hình thành trước khi cậu vào kiếm phái, ha, một người không có quá khứ cũng không có thân thích như cậu, người trong kiếm phái có thể có liên quan trước đó, ngoại trừ vị Đại sư huynh kia, cũng chỉ còn lại huynh muội Cảnh gia, chậc, thật sự âm hồn không tan mà.

Đỗ Tử Đằng gật đầu: "Tin tức đáng với cái giá này, thôi được, vốn dĩ ta không có hứng thú với xếp hạng gì kia, nhưng nếu như vậy......" Đỗ Tử Đằng đảo qua mấy người Phương Bình, liền biết khát vọng trong lòng bọn họ: "Vậy để tiểu gia cũng nếm thử xem mùi vị của đệ tử Thượng tam Viện là thế nào đi."

Dứt lời, Đỗ tiểu gia nhấc chân trở về phòng mình, nhìn bộ dáng Đỗ Tử Đằng hoàn toàn không đặt chuyện xếp hạng chín viện trong lòng, Lâm Tùng vừa mới đạt thành giao dịch vi diệu vốn nên bất mãn với Đỗ Tử Đằng, nhưng lại kỳ dị có loại dự cảm, khiến Phi Hào Viện trở thành Thượng tam Viện...... Đây là mộng tưởng điên cuồng cỡ nào, cho dù trong giấc mơ hoang đường nhất, gã cũng chưa từng dám nghĩ nhiều, nhưng nếu việc không có khả năng như vậy thực sự có khả năng được thực hiện, thì nhất định là ở trong tay Đỗ Tử Đằng.

Đỗ Tử Đằng trở lại phòng, chuyện tranh đoạt xếp hạng chín viện không nằm trong kế hoạch của cậu, nhưng vật đỉnh đỉnh đại danh như Trúc Cơ Đan, cậu từng có nghe thấy, ngoại trừ Thiên Linh Căn trong truyền thuyết, tu sĩ khác nếu muốn Trúc Cơ đều phải mượn dùng lực lượng của Trúc Cơ Đan. Sự hà khắc của yêu cầu đổi được nó, Đỗ Tử Đằng sớm đã nhận thức được trong lúc thoáng nhìn lần trước. Nếu cậu thật sự gia nhập Đan Gia Viện, Trúc Cơ Đan mà mấy vị sư huynh cần cũng không phải việc gì khó...... Chẳng qua nếu đã cự tuyệt Cát công tử, việc này có lẽ phải bàn bạc kỹ hơn.

Đại khái là tật xấu lưu lại khi vẽ ba vạn phù trong ba tháng trước kia, hiện tại Đỗ Tử Đằng đã thói quen với việc vừa vẽ phù vừa suy nghĩ việc phức tạp, tựa hồ đường nét chảy xuôi dưới ngòi bút có loại ma lực trợ giúp cậu chải vuốt rõ ràng sự việc.

Nhưng mà, nghĩ đến cây bút phù vỡ vụn trên Ma Kiếm Nhai, trong lòng Đỗ Tử Đằng tiếc hận một hồi, tuy rằng Phi Hào Viện nghèo túng đến cực điểm, nhưng vật vẽ phù cơ bản thì không thiếu, cũng có thể tìm được mấy cây bút phù dự phòng như vậy.

Đỗ Tử Đằng sau khi chấm mực phù, trong đầu đã bắt đầu suy tư việc xếp hạng chín viện, tiện tay tùy ý vẽ trên giấy phù, sau đó, mùi vị gay mũi đánh thức cậu từ dòng suy nghĩ, phù chú dưới ngòi bút đã bốc khói nhẹ.

Đỗ Tử Đằng có chút kinh ngạc, việc vẽ phù thất bại đã rất rất lâu rồi không xảy ra trên người cậu, cậu chỉ xem như Tinh Khí Thần của mình sau khi xông lạch chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất, nên cũng không để ý, vứt tấm phù bốc khói kia đi, tiếp tục suy tư, tay tiếp tục vô ý thức vẽ lên.

Khói nhẹ lại lần nữa bốc lên khiến Đỗ Tử Đằng có chút nhíu mày. Hử? Chẳng lẽ sau khi xông lạch mấy ngày không vẽ phù, không tìm về được xúc cảm, ngượng tay?

Lần này Đỗ Tử Đằng không phân tâm suy nghĩ chuyện khác nữa, chỉ chuyên chú vẽ một tấm Chiếu Sáng Phù đơn giản nhất, vẫn bốc khói.

Hỏa Cầu Phù, bốc khói + 4

Tụ Linh Phù, bốc khói + 5

Đỗ Tử Đằng không tin tà, Thần Hành Phù, bốc khói + 6

......

Đỗ Tử Đằng tức muốn hộc máu, sau đó lần này, ngay cả bút phù cũng bắt đầu bốc khói đen, cuối cùng gãy thành mấy đoạn, vô lực rải trên giấy phù.

Thật sự mẹ nó rốt cuộc làm sao vậy!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro