Q2 Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 55 Tiểu Mộc Bổng

Đỗ Tử Đằng ngơ ngác ngồi trước bàn, từ khi mở mắt đến thế giới này, dưới sự chửi rủa tra tấn vô số của Cảnh gia, có thứ gì khiến cậu cảm thấy thế giới này còn có sắc thái thú vị, thì đó chính là phù chú.

Tựa như sinh ra đã có sẵn, những đường nét huyền ảo, bí mật giữa những kết cấu phức tạp, trong mắt cậu mới lạ thú vị như vậy, vẽ phù đối với người khác mà nói buồn tẻ nhạt nhẽo, cậu lại không cảm thấy vô vị, thậm chí trong mắt người khác, Đạo phù chú đơn giản không có ý nghĩa, cậu cũng có thể khai quật ra được ý nghĩa sâu xa chỉ thẳng cuối đại đạo.

Nhưng nếu, cậu không thể vẽ phù được nữa thì sao?

Đỗ Tử Đằng cúi đầu nhìn hài cốt bút phù trên giấy phù, chẳng lẽ cậu phải từ bỏ phù đạo, học kiếm tu đi vung kiếm trên Luyện Kiếm Bình, học luyện đan như đan tu trong Đan Gia Viện?

Đột nhiên, Đỗ Tử Đằng cười, cười to, cười điên cuồng, ngửa mặt lên trời cười dài.

Như vậy cậu còn là Đỗ Tử Đằng sao?!

Năng lực vẽ phù sinh ra đã có này vốn là cơm ăn mà ông trời thưởng cho, nếu ông trời không vui muốn thu hồi, vậy cũng phải xem Đỗ tiểu gia cậu có đáp ứng hay không!

Một vạn giờ không được, thì hai vạn giờ, hai vạn giờ không được, thì mười vạn giờ, cuối cùng cậu vẫn sẽ có thể tìm lại được bản lĩnh vẽ phù!

Bộ dáng tức muốn hộc máu của Đỗ Tử Đằng sớm đã biến thành khí định thần nhàn, cậu lấy ra cây bút phù dự phòng thứ hai, trải giấy phù, lại lần nữa bắt đầu vẽ, giống như cây bút phù đầu tiên trong cuộc đời mà cậu lừa gạt được từ chỗ Giản Linh Nhi khi ở Cảnh gia, thành kính nghiêm túc bắt đầu phác họa đường nét đầu tiên.

Thất bại.

Vẽ phù.

Thất bại.

......

Nếu có một ngày thiên phú mà bạn kiêu ngạo nhất biến mất, bạn sẽ làm sao?

Mồ hôi dần dần chảy xuống từ trán, biểu cảm của Đỗ Tử Đằng vẫn trước sau như một, chuyên chú tập trung, vẽ từng tấm phù chú đã định trước sẽ thất bại, đến khi đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, bút phù trong tay khẽ lệch, kéo ra trên bàn một đường nét xấu xí.

Đỗ Tử Đằng nhắm mắt hít sâu một hơi, lúc này mới cả kinh phát hiện mình đã tiêu hao quá nhiều linh khí, hiện tại linh khí trong kinh mạch khô kiệt, thân thể đang kháng nghị.

Cậu buông bút phù, bắt đầu nhắm mắt đả tọa, khôi phục linh lực, vẫn là Dẫn Khí Quyết mộc mạc vô cùng, linh khí nhè nhẹ như dòng suối nhỏ cuộn qua kinh mạch, chậm rãi hợp vào đan điền, thẳng đến khi linh lực như vậy được vận chuyển ba mươi sáu chu thiên, Đỗ Tử Đằng mới đột nhiên cảm thấy hình như có thứ gì đó không đúng lắm.

Ngày thường lúc này, linh lực đã sớm khôi phục, làm sao hôm nay...... Đan điền tựa như cái động không đáy?

Đỗ Tử Đằng gián đoạn đả tọa, nhíu mày đứng dậy. Đột nhiên cầm lấy từng tấm phù chú trên bàn ngưng thần quan sát, mới vừa rồi tâm tình cậu kích động, chỉ lo cố chấp phản kháng, lại quên tìm kiếm nghiên cứu nguyên nhân, thật sự không nên. Quả nhiên, nguyên nhân những phù chú kia thất bại đều bởi vì khống chế linh lực không thỏa đáng.

Nghĩ đến linh lực khác thường trong đan điền mình vừa rồi, Đỗ Tử Đằng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó dưới sự giao tiếp thần thức, một cây gậy gỗ đen sì không tình nguyện xuất hiện trong tay cậu.

Hiện tại bộ dáng cây củi nát này vẫn không bắt mắt như thế, nhưng làm sao Đỗ Tử Đằng lại cảm thấy hình như tên nhóc này không còn nát như khi mới nhặt được nữa nhỉ??? Chỗ vốn dĩ có chút gồ ghề lồi lõm bên trên, hiện giờ như đều chậm rãi trở nên không còn cộm tay như trước nữa.

Đỗ Tử Đằng lập tức nhắm mắt, lại lần nữa vận chuyển linh lực, sau một chu thiên, cậu mở mắt ra lần nữa.

Sau đó, Đỗ Tử Đằng đặt cây củi nát đó trên mặt bàn, thần sắc trên mặt khó dò.

Một chu thiên vừa rồi, cậu đã nghiệm chứng đầy đủ, cây gậy đen nát đó cư nhiên trở thành một phần của vòng vận hành linh lực, thậm chí còn sẽ thần không biết quỷ không hay trộm đi một phần linh lực, khiến cậu hoàn toàn mất khống chế đối với việc thao túng linh lực —— nói ngắn gọn, cây củi nát đen sì trước mắt chính là đầu sỏ gây tội khiến cậu vẽ phù thất bại!

Ánh mắt Đỗ Tử Đằng nhìn chằm chằm cây gậy gỗ vô cùng lãnh khốc, bên trong hừng hực ánh lửa...... Mẹ nó, hôm qua nên thả mồi lửa đốt quách cho rồi!

Tâm thần tương thông, vui buồn tương quan, đối với tám chữ hình dung pháp khí bản mạng này, hiện tại cậu càng căm thù đến tận xương tủy.

Vốn dĩ sự chờ mong lớn nhất khi xông Ma Kiếm Nhai là tầm bảo trong Kiếm Các, kết quả bảo không đào được, củi thì nhặt được một cây, còn là cây bản mạng pháp khí bẻ không được, thiêu không xong, cần phải bảo bối, hiện giờ cái thứ này đã trở thành một phần vòng vận hành linh khí của thân thể cậu, khiến cậu không cách nào vẽ phù bình thường, còn hoàn toàn không có cách nào xử trí, quả thực là một cục đá lớn nhất trong cuộc đời Đỗ tiểu gia do tự mình dọn ra đập lên chân mà!

Tiểu Mộc Bổng bình tĩnh nằm trên mặt bàn, ngươi hận thì mặc ngươi hận, pháp khí bản mạng...... Chẳng lẽ ngươi thật sự có thể đem đi thiêu sao muah ha ha ha

Uy vũ khí phách như Đỗ tiểu gia...... cũng không dám thiêu, chỉ có thể nghiến răng nhét lại cái thứ đó vào cơ thể, mẹ nó, nhắm mắt làm ngơ!

Sau đó cậu nhìn từng đống giấy phù vẽ phế trên mặt bàn, biểu cảm cũng hết đường xoay xở.

Nhưng mà, khi ánh mắt Đỗ Tử Đằng dừng trên mấy cây bút phù gãy kia, biểu cảm đột nhiên trở nên có chút kỳ quái. Mấy cây bút phù này vốn chính bởi vì khống chế linh lực không thỏa đáng, bị linh lực không ổn định xung kích mới có thể hư, kết cấu bề ngoài cán bút vốn để dẫn đường linh lực bị phá hư hoàn toàn, trên cán gỗ đen xì, loang lổ không thể tả, thế mà có vài phần tương tự với cây củi nát mà cậu hận không thể thiêu hủy vừa rồi?

Đỗ Tử Đằng lại lần nữa triệu Tiểu Mộc Bổng tới tay, cậu bắt đầu dùng một loại yêu cầu hoàn toàn mới để nhìn kỹ đánh giá cây củi nát này, sau đó cậu chần chừ, không phải dùng phương thức năm ngón tay cằm nắm, mà dùng phương thức cầm bút dựng thẳng cây gậy đen thui đó lên, thế mà cực kỳ thích hợp, thậm chí hoàn toàn không cần tận lực dẫn đường vận chuyển, linh lực trong cơ thể vốn đã chặt chẽ một thể với Tiểu Mộc Bổng, linh lực hội tụ nước chảy thành sông.

Đỗ Tử Đằng đột nhiên cảm thấy tất cả việc này vớ vẩn cực kỳ, nhất định là mình bị việc liên tiếp vẽ phù thất bại kích thích điên rồi, đệt! Cây gậy gỗ nát bét này, hoàn toàn không phân ra được trên dưới được chưa?! Càng không có đầu bút, dùng nơi nào để chấm mực phù, phác họa phù chú? Tui ngã!

Đỗ Tử Đằng bất chấp tất cả, tức giận chọc mạnh Tiểu Mộc Bổng trong tay vào mực phù, nhưng giây tiếp theo, một nghiên mực phù đầy tràn đó đang chậm rãi hạ xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong lúc trợn mắt há hốc mồm, rìa nghiên mực lộ ra đáy nghiên bằng ngọc, diện tích mực phù càng ngày càng nhỏ, cho đến khi một giọt mực phù cuối cùng bị Tiểu Mộc Bổng cắn nuốt, một đạo quang mang tím sẫm thâm trầm gần như mực lộng lẫy hoa lệ chợt lóe trên thân gậy.

Đỗ Tử Đằng sửng sốt, khó có thể tin dụi dụi đôi mắt, cầm trong tay vẫn là cây Tiểu Mộc Bổng nát bươm kia, đen sì gồ ghề lồi lõm, như một nhánh cây nhỏ tùy tay nhặt được ven đường, dường như dị tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của Đỗ Tử Đằng.

"...... bên trong Kiếm Các không có vật phàm", Đỗ Tử Đằng đột nhiên nhớ tới một câu an ủi lơ đãng của Đàm Anh ngày đó, cậu chậm rãi hít thở, Dẫn Khí Quyết lại lần nữa được vận chuyển, linh lực hội tụ đan điền lại chảy qua trên tay cầm Tiểu Mộc Bổng, giờ này khắc này, tựa như mộng du, cây gậy trong tay sớm đã tâm thần tương liên với cậu, không cần cố tình chỉ dẫn, suy nghĩ trong lòng cậu chính là hướng đi của cây gậy, chẳng qua chỉ khoảng nửa khắc, đường nét mượt mà hoạt bát hiện lên trên giấy, quang mang linh phù đại thành thoáng hiện, kỳ dị chính là, bên rìa quang mang đó lại mơ hồ lộ ra rặng mây đỏ.

Cũng ngay trong nháy mắt này, Tiểu Mộc Bổng cùng cộng minh với Đỗ Tử Đằng, sự vui mừng tự nhiên cùng sinh ra, trong kinh mạch Đỗ Tử Đằng phát ra một tiếng "phốc" vang nhỏ, con đường khép kín nào đó được xung kích đả thông, trong nháy mắt này linh lực điên cuồng tuôn vào cơ thể, khiến cậu sửng sốt, tu vi thế mà lại lần nữa đột phá hoàn toàn không có bất kỳ sự chuẩn bị và dấu hiệu nào.

Đỗ Tử Đằng nhịn không được chăm chú nhìn tấm Thần Hành Phù được vẽ thành công trong lúc đột phá này, thận trọng như lần đầu tiên quan sát nó trên vạt áo Cảnh Đại, đường nét mượt mà ưu nhã, kết cấu phiêu dật linh động, linh khí ngậm mà không lộ, đây là linh phù thượng thượng phẩm, thậm chí cho dù là phàm nhân không biết Thần Hành Phù, chỉ cần nhìn phù chú này thôi cũng có thể cảm nhận được loại phù ý phi dương nhẹ nhàng đó.

'Ý ở trên phù'. Đỗ Tử Đằng chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ đó để hình dung lá phù này, cậu chưa từng thấy qua phù chú như vậy, càng khó tin tưởng phù chú như thế lại xuất từ tay cậu.

Mà nguyên nhân của tất cả việc này, Đỗ Tử Đằng trầm mặc thật lâu, tầm mắt rốt cuộc ngưng tụ lên cây Tiểu Mộc Bổng trên tay, sau đó cậu ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: "Ha ha ha ha ha ha, tiểu gia quả nhiên anh tuấn thông tuệ số phận nghịch thiên! Dù nhặt được cây củi nát cũng có thể biến phế thành bảo!!!! Vẽ phù tu hành hai thứ không lỡ, không hổ là pháp bảo bản mạng của tiểu gia!!!!!"

Củi nát? Biến phế thành bảo?

Ha, ha.

Giây tiếp theo, "củi nát" được Đỗ tiểu gia "biến phế thành bảo" sau một hồi vặn vẹo nho nhỏ mà mắt thường khó có thể cảm thấy, chảy ra chất lỏng màu xám đen từ một đầu khác chỗ hấp thu mực phù, chảy đầy tay Đỗ Tử Đằng.

Đỗ Tử Đằng kinh ngạc nhìn cái bãi trên tay, xám xám đen đen, đây là thứ gì?!

Dưới sự bất mãn, Đỗ Tử Đằng ném Hỏa Cầu Phù thiêu.

Sau đó, "Ọe ——" Thật sự mẹ nó quá thối mà ta phắc!

Đỗ Tử Đằng rốt cuộc ý thức được đó là thứ gì...... Mẹ nó, hóa ra cây củi này còn kén ăn...... Cái thứ màu đen này chẳng phải là vật bài tiết của nó sao?! Vậy mà còn chảy đầy tay cậu!

Lại lần nữa, "Ọe ——"

Sau khi Hỏa Cầu Phù, Thanh Tuyền Phù, Tật Phong Phù thay phiên ra trận, một lần nữa ngồi lại trước bàn đã được rửa sạch mấy lần, sắc mặt Đỗ Tử Đằng vẫn có chút xanh mét, tay túm cây gậy gỗ nát đã dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch, trong lòng nghiến răng nghiến lợi oán hận nói, mẹ nó, nể mặt hiệu quả vẽ phù với tu hành của mi đều không tệ, bút phù biết kén ăn biết ị ị gì đó...... Tiểu gia nhịn!

Rốt cuộc nếu có thể luôn vẽ ra được phù chú như vừa rồi, các tiểu bảo bối kiếm lại được chắc hẳn có thể đền bù sự tổn thương về thể xác và tinh thần cho Đỗ tiểu gia.

Đỗ Tử Đằng nghĩ đến các tiểu bảo bối lóe sáng, sắc mặt tức khắc hồng hào hơn không ít, tuy rằng cây gậy gỗ nát này có chút buồn nôn, chẳng qua vẽ thêm mấy lần nữa hẳn sẽ quen, Đỗ Tử Đằng bình tĩnh nghĩ, vì thế cậu lại lần nữa nâng bút bắt đầu vẽ phù, sấc, thật sự khỏi nói, bút phù tâm thần tương thông quả thực tốt, hoàn toàn không cần bị hạn chế bởi kết cấu bút phù, Đỗ Tử Đằng cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, vẽ phù vui sướng chưa từng có như vậy!

Tuy rằng mấy tấm phù chú được vẽ ra sau đó đều vượt qua tiêu chuẩn vẽ phù ban đầu của Đỗ tiểu gia, nhưng hoàn toàn không bằng tấm vẽ khi đột phá vừa rồi. Tuy thế Đỗ Tử Đằng cũng vui vẻ tiếp nhận, tấm Thần Hành Phù đó được vẽ vào lúc cậu vẽ phù thất bại nhiều lần cực kỳ khát vọng thành công, là lần đầu cộng minh với pháp khí bản mạng, cũng là lúc sau khi xông lạch tích lũy đầy đủ hẳn nên xung kích cảnh giới tiếp theo, dưới đủ loại cơ duyên trùng hợp như thế mới có thể phát huy vượt trình độ.

Nhưng Đỗ Tử Đằng có lòng tin, chỉ cần cứ tiếp tục vẽ như vậy, sớm hay muộn sẽ có một ngày, vượt trình độ như vậy sẽ trở thành trình độ bình thường của cậu.

Mà lý tưởng hào hùng của Đỗ tiểu gia chỉ duy trì chưa đến nháy mắt, thì cổ quái phát hiện, đường nét được vẽ đến một nửa làm sao lại không thấy nữa rồi???

Đỗ Tử Đằng thúc giục linh khí vẽ lại, vị trí đối ứng dưới Tiểu Mộc Bổng vẫn rỗng tuếch.

Đỗ Tử Đằng nhíu mày nhìn Tiểu Mộc Bổng, lại làm sao vậy?! Hôm nay thế nào mà nó cứ giở hết trò này đến trò kia, dây dưa không xong!

Nhưng, cây gậy trên tay tựa như đã chết, nằm ngay đơ giữa ngón tay Đỗ Tử Đằng, hoàn toàn không dự định hưởng ứng.

Mặc Đỗ Tử Đằng thân là chủ nhân mắng nó "củi nát" "gậy gỗ nát" thế nào đi nữa thì cũng tuyệt đối không nhúc nhích một chút.

Đột nhiên, Đỗ Tử Đằng nhìn hơn mười tấm thành phù xinh đẹp được đặt một bên, trong lòng run rẩy dữ dội: Ta phắc...... Không thể nào......

Sau đó, cậu hoàn toàn theo bản năng lại lấy ra một nghiên mực phù từ trong túi trữ vật. Đỗ Tử Đằng sau khi run tay thấm Tiểu Mộc Bổng vào mực phù, mực phù biến mất, Tiểu Mộc Bổng lại lần nữa ị ra một đống cặn, lần này, Đỗ Tử Đằng hoàn toàn không rảnh lo ghét bỏ bãi bài tiết kia nữa, mà nâng Tiểu Mộc Bổng lên vẽ tiếp, đường nét mượt mà tái hiện thế gian......

Không bao lâu sau, Đỗ Tử Đằng với đôi mắt đăm đăm xuất hiện trước mặt mấy người Phương Bình: "Sư huynh, đệ muốn kiếm linh thạch, muốn kiếm rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều linh thạch!!!!"

.

Tác giả có lời muốn nói: #Hệ liệt bật mí của Tiểu Mộc Bổng#

Hệ liệt một: Đáng ghét, người ta chỉ ăn ngon chút thôi mà ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro