Q2 Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 56 Rơi lệ đầy mặt

"Tiền trưởng lão, ai nha nha, lâu rồi không gặp ngài, ta thật sự quá nhớ mà! Thấy phong thái của lão ngài vẫn long hành hổ bộ anh tuấn tiêu sái như vậy thì ta an tâm rồi!"

Những câu nói như chảy mật này khiến đệ tử chấp sự dẫn Đỗ Tử Đằng tiến vào bên cạnh rùng mình, Đỗ Tử Đằng này cười ngọt ngào chân thành tha thiết như vậy, ai không biết còn tưởng cậu ta là cháu ruột thất lạc của Tiền trưởng lão nữa kìa! Hơn nữa, đệ tử chấp sự trộm nhìn Tiền trưởng lão trên đệm hương bồ, ngồi xếp bằng như vậy, bụng đã tròn vo đến mức chỉ có thể gác trên đùi, mắt đậu xanh mi chữ bát (八)...... Anh tuấn tiêu sái? Đệ tử chấp sự lại lần nữa rùng mình.

Tiền trưởng lão thì cười đến mức mắt đậu xanh him híp, không chút khách khí hưởng thụ lời của Đỗ Tử Đằng.

Sau khi đệ tử chấp sự kia lui ra, Đỗ Tử Đằng thức thời đưa qua một túi trữ vật: "Đây là ba phần lợi tháng này của hàng hóa hệ liệt Thần Tự, xin ngài vui lòng nhận cho."

Tiền trưởng lão sau khi tiếp nhận, tay chỉ khẽ rung, mắt đậu xanh híp càng lợi hại hơn: "Tiểu tử ngươi không tệ nha, không uổng công ta chống áp lực của tên tiểu tử khó đỡ kia, thay ngươi đặt ổn việc này!"

Đỗ Tử Đằng nhướng mày: "Khó đỡ?"

Không biết Tiền trưởng lão nghĩ tới cảnh ngộ thảm thống gì, mi chữ bát đều đau đến run rẩy, tiểu tử khốn nạn họ Tiêu tên Thần đó hạ thủ quả thực không biết khách khí! Sớm biết vậy thì năm đó lúc hắn còn ở ngoại môn, mình đã tận tình giáo huấn rồi, hiện giờ thật sự hối hận đã muộn rồi, aiz!

Nghĩ đến các tâm can bảo bối của mình bị thu trong tay người nào đó, Tiền trưởng lão thật sự là tim gan tì vị thận nơi nào cũng đau!

Sau đó ông lại rung rung túi trữ vật trong tay, cũng may tiểu tử này biết tranh đua, nếu phần tiền lời này có thể vẫn luôn tiếp tục được như vậy, cũng không uổng công ông tốn vốn gốc như thế để đi trấn an người nào đó.

Đỗ Tử Đằng hoàn toàn không biết gút mắt trong đó, nhưng cũng đoán được vài phần từ thần sắc của Tiền trưởng lão, cậu lại ra vẻ không biết mà cười hì hì: "Nếu trưởng lão ngài còn vừa lòng với việc làm ăn này, vậy sau này cứ dựa theo lệ này?"

Tiền trưởng lão đương nhiên không có gì không hài lòng.

Đỗ Tử Đằng lại nói: "Mặt khác, đệ tử còn muốn đổi Liên Hương Đằng, vừa rồi nghe các sư huynh Chấp Sự Đường nói, cần tìm các trưởng lão đổi, ngài xem?"

Tiền trưởng lão kinh ngạc nhìn thoáng qua Đỗ Tử Đằng: "Liên Hương Đằng?" Sau đó không biết thần thức khổng lồ của Tiền trưởng lão quét tới cái gì, kế đó gật đầu: "Hóa ra là nhiệm vụ do lão Chiêm lâm thời đưa ra, chẳng qua tiểu tử, có lẽ ngươi phải thất vọng rồi, cái này phải là đệ tử Kiếm Các mới có thể...... Hử? Ngươi mới Luyện Khí tầng năm vậy mà đã xông qua lạch trời?"

Đỗ Tử Đằng gật đầu: "Đệ tử bất tài, mấy ngày trước đây đã xông qua Ma Kiếm Nhai."

Tiền trưởng lão thu lại bộ dáng Thần Tài cười tủm tỉm trên mặt, trong mắt đậu xanh lóe tinh quang đánh giá Đỗ Tử Đằng hết từ trên xuống dưới: "Ngươi không có kiếm khí, tu không phải kiếm đạo, chậc, ta thế mà đã quên, ngươi không phải xuất thân Phi Hào Viện sao? Tham gia náo nhiệt cái gì...... Mới Luyện Khí tầng năm...... Tính ra cũng thật sự tà môn, ngươi qua Ma Kiếm Nhai như thế nào......"

Lão nhân này lẩm bẩm lầm bầm lại rõ ràng không phải đang hỏi Đỗ Tử Đằng, ông vừa nghi hoặc vừa lấy một món đồ ra, Đỗ Tử Đằng ở một bên nhìn, hình như là Vân Giai Lệnh, sau đó ánh mắt Tiền trưởng lão rơi lên giữa không trung, nhíu mày hiển thị nghĩ trăm lần cũng không ra: "Chậc, khi xông lạch vậy mà mới Luyện Khí tầng bốn, chuyện này không có khả năng nhỉ...... Này này này vốn không nên nha!"

Trong giây lát, ông đột nhiên mở to hai mắt, như nhìn thấy việc gì đó không thể tưởng tượng!

Sau một lúc lâu, Tiền trưởng lão mới lại đặt ánh mắt lên người Đỗ Tử Đằng: "Trưởng Lão Chấp Kiếm nói ngươi mang đi một món đồ từ Kiếm Các, mau lấy ra!"

Trong lòng Đỗ Tử Đằng cũng nghi hoặc, chẳng lẽ vừa rồi Tiền trưởng lão thấy được quá trình cậu xông lạch, còn giao tiếp một hồi với Trưởng Lão Chấp Kiếm? Thời gian ngắn như vậy...... Cậu nên nói trưởng lão Kim Đan quả nhiên uy năng bất phàm sao?

Tiền trưởng lão không kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lấy ra, lão phu muốn xem rốt cuộc là thứ gì, cái tên mặt người chết kia không chịu nói cái gì hết."

Đỗ Tử Đằng không thể không lại lần nữa đặt Tiểu Mộc Bổng vào trong lòng, Tiền trưởng lão cũng không làm động tác gì, cây củi nát đó đã đến trong tay ông.

Thấy Tiền trưởng lão mang vẻ nghi hoặc nhìn chằm chằm Tiểu Mộc Bổng nát bươm kia cẩn thận đánh giá, từ khi Đỗ Tử Đằng mở mắt ra có ký ức tới nay, lần đầu tiên cảm thấy có chút hổ thẹn, mẹ nó, cái thứ nát nét như vậy thế mà là pháp bảo bản mạng của mình, thật sự khiến người ta rơi lệ đầy mặt......

Đột nhiên, miệng Tiền trưởng lão khẽ mở, một đạo hỏa diễm Xích Kim cứ như vậy phun lên cây gậy, Đỗ Tử Đằng cả kinh bật nhảy lên, lại thấy ngọn lửa kia lướt qua xong, Tiểu Mộc Bổng vẫn là bộ dáng nát bét uể oải ỉu xìu như vậy, dường như cảm thấy đan hỏa của tu sĩ Kim Đan, ngay cả gãi ngứa cũng không được tính.

Biểu cảm của Tiền trưởng lão lại càng thêm hoang mang: "Kỳ thay quái thay, đây rốt cuộc là gỗ gì? Mà ngay cả đan hỏa Cửu Chuyển của lão phu cũng không sợ......"

Trán Đỗ Tử Đằng chảy xuống một giọt mồ hôi cực bự, mẹ nó, hóa ra ông cũng không dám chắc có thể đốt trụi hay không mà đã phun lửa rồi?!

Đỗ tiểu gia không nói hai lời, cướp lại Tiểu Mộc Bổng thu vào trong cơ thể.

Tiền trưởng lão ngẩng đầu nhìn biểu cảm thà chết chứ không chịu khuất phục trên mặt Đỗ Tử Đằng: "Ai nha, tiểu tử ngươi không cần nhỏ mọn như vậy mà, ngay cả đan hỏa Cửu Chuyển cũng không sợ, chắc chắc lai lịch không nhỏ, một tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ như ngươi chắc chắc không biết lai lịch, lão phu giúp ngươi phỏng đoán một chút, cũng dễ tính xem đáng giá bao nhiêu linh thạch mà......"

Đỗ Tử Đằng ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Dù sao pháp khí bản mạng mà, một vinh đều vinh với chủ nhân, biết đáng giá bao nhiêu linh thạch cũng không có khả năng cầm đi đổi, nếu thực sự đáng giá lại không thể cầm đi bán, chẳng phải càng thương tâm? Còn không bằng ngay từ đầu đã không biết."

Tiền trưởng lão dở khóc dở cười, đang muốn mắng tiểu tử này nói bậy, lại nhìn thấy nét giảo hoạt trong mắt Đỗ Tử Đằng, hiển nhiên tiểu tử này không muốn để mình tiếp tục giày vò pháp khí bản mạng bảo bối của cậu ta nữa, càng sợ mình đánh chủ ý đến pháp khí của cậu ta đúng không? Thật sự là thằng nhóc tinh quái! Chẳng qua quá trình tiểu tử này xông lạch thực sự có chút cổ quái, cuối cùng rõ ràng cậu ta đã thấy được đông đảo kiếm linh và căn nguyên trận pháp mới có thể ứng đối như vậy.

Nói trắng ra là, tiểu tử này hoàn toàn không hề xông lạch thành công, mà là phá trận thành công! Như vậy khiến người ta nói gì mới được đây...... Cũng may gặp cái tên mặt người chết cố chấp kia, đổi lại người khác thủ Kiếm Các, tám phần sẽ đuổi tiểu tử này đi...... Nhưng có thể thấy căn nguyên trận pháp thì lại tuyệt đối không thể là việc mà một tu sĩ Luyện Khí có thể làm được, có lẽ không thoát được can hệ đến cây gậy gỗ kia. Hắc hắc, cũng được, không cho lão phu xem cây gậy gỗ kia, thì lão phu cũng bớt phải nói mấy lời này, một chút ảo diệu bên trong đó, cứ xem tạo hóa của tiểu tử ngươi có thể tự mình thăm dò ra được hay không!

Tiền trưởng lão cười mắng một tiếng "nhãi ranh" rồi buông tha pháp khí bản mạng của Đỗ Tử Đằng: "Thôi được rồi, tiểu tử ngươi vẫn tính đổi đoạn Liên Hương Đằng kia? Cho dù ngươi là đệ tử Kiếm Các, vậy cũng cần một vạn điểm công tích, tiểu tử ngươi đã suy nghĩ rõ chưa?"

Đỗ Tử Đằng cắn răng: "Đổi!"

Tiền trưởng lão thật sự kinh ngạc: "Tiểu tử ngươi thật sự có một vạn điểm công tích sao!"

Đỗ Tử Đằng không lên tiếng, trong lòng đã rơi lệ thành sông, đó là một vạn điểm công tích đó...... Dù cho hiện tại mỗi ngày đều kiếm được đầy chậu đầy bát thì lòng vẫn đang rỉ máu được chưa, ông còn hỏi!

Một thanh phi kiếm lớn bằng bàn tay kéo một hộp ngọc nho nhỏ phá không tới, rõ ràng là kim kiếm truyền thư của tu sĩ Kim Đan, Tiền trưởng lão chỉ trừ một vạn điểm công tích từ Vân Giai Lệnh của Đỗ Tử Đằng rồi vứt hộp ngọc cho cậu.

Cậu thật cẩn thận mở hộp ra một khe nhỏ, tức khắc cả phòng thơm mát, dây đằng xanh biếc như được rửa, thật sự là Liên Hương Đằng trong truyền thuyết, bấy giờ Đỗ Tử Đằng mới buông xuống một đoạn tâm sự, dù sao khi đó trấn trưởng vì bảo hộ cậu mới chịu một kiếm kia, vẫn luôn triền miên không khỏi, Giản Trạch chưa từng nói gì với cậu, nhưng sau lưng vẫn đang vơ vét các loại linh đan, cậu luôn biết, Đỗ Tử Đằng từ trước đến nay không thích nợ người, huống chi là người có ân lớn với cậu như trấn trưởng, càng phải dùng hết sức lực hồi báo.

Lại nói chuyện xông lạch đi, tuy rằng ngoài miệng Đỗ Tử Đằng luôn nói là vì một ngàn điểm công tích, kỳ thật nếu không có Liên Hương Đằng này, cậu tùy tiện lăn lộn ra chút việc khác, điểm công tích còn có thể tới nhanh hơn, cũng chỉ là lừa người dối mình mà thôi.

Thấy biểu cảm như trút được gánh nặng của Đỗ Tử Đằng, trong lòng Tiền trưởng lão lại có phán đoán khác về cậu, chịu vì người thân quen tới đổi linh dược, tiểu tử này cũng coi như có tình có nghĩa.

Tiền trưởng lão sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, lại đột nhiên chuyển đề tài, thản nhiên hỏi: "Không ngờ điểm công tích trên tay tiểu tử ngươi còn rất giàu có nhỉ, làm sao ba phần lợi vừa rồi cho ta đều là linh thạch? Lão phu nhớ, một số đệ tử bổn môn khi mua linh vật mang chữ 'Thần' của ngươi, là dùng điểm công tích bổn môn nha~"

Nói xong, trong đôi mắt đậu xanh của Tiền trưởng lão hiện lên vẻ trêu ghẹo.

Đỗ Tử Đằng ho khan một tiếng, đôi tay dâng lên một quyển sổ: "Sổ sách, xin ngài xem qua!"

Ai da, có chuẩn bị mà đến nha.

Tiền trưởng lão nhướng mày vung tay áo, thần thức của tu sĩ Kim Đan đáng sợ cỡ nào, chẳng qua chỉ khoảng nửa khắc, Tiền trưởng lão đã vuốt mi chữ bát của mình trầm ngâm: "Một viên linh thạch rưỡi đổi một điểm công tích? Tính ra cũng hợp lý......"

Trong ngoại môn không phải không có loại tiền lệ hối đoái thế này, chẳng qua bình thường đều do đệ tử ra ngoài quay vòng bất tiện, nên dùng điểm công tích đổi linh thạch với đồng môn khác, hơn nữa bình thường đều lấy tỷ lệ đổi 1:1, trên thực tế, tuy rằng món đồ mua được từ một linh thạch và vật phẩm đổi được từ một điểm công tích chênh lệch không xa, nhưng rất nhiều vật phẩm có thể đổi được từ điểm công tích lại là vật mà ở ngoài môn phái dù ra giá cũng không có ai bán, tính ra, vẫn là giá trị của điểm công tích cao hơn, mà phương thức đổi 1:1.5 của Đỗ Tử Đằng, hiển nhiên đã suy xét vào bộ phận này, bởi vậy Tiền trưởng lão mới có thể cảm thấy coi như hợp lý.

Đỗ Tử Đằng dựa bậc thang leo xuống: "Nếu ngài cảm thấy hợp lý, vậy bọn ta mở ra việc hối đoái như vậy với đồng môn, không biết ý ngài thế nào?"

Mi chữ bát của Tiền trưởng lão nhảy nhảy, mắt đậu xanh lần đầu lộ ra sự sắc bén nào đó: "Ngươi hạ quyết tâm muốn chen vào việc xếp hạng chín viện?"

Thế này rõ ràng là muốn kéo lấy điểm công tích trong tay đệ tử, tỉ lệ 1:1.5 với rất nhiều đệ tử mà nói, quả thật rất có lực hấp dẫn.

Đỗ Tử Đằng mang vẻ đau khổ thở dài, bấy giờ mới gật gật đầu.

Kỳ thật, cậu quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ, nếu chỉ bởi vì buổi nói chuyện của Lâm Tùng, tuy cũng sẽ đi tranh xếp hạng, nhưng nhiều hơn lại là vì Trúc Cơ Đan của các vị đồng môn, chỉ dự định dốc sức người nghe mệnh trời, bởi vì trong mắt Đỗ Tử Đằng, dù cho không đến được Thượng tam Viện, dựa vào quy mô mua bán của cậu và Giản Trạch, cộng thêm trình độ tinh tiến vẽ phù của các vị sư huynh, tích cóp đủ linh thạch / điểm công tích để đổi Trúc Cơ đan, chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng mà! Đó là ý tưởng trước khi Đỗ Tử Đằng phát hiện pháp khí bản mạng của cậu hố người bao nhiêu, nhất là đặc biệt hố chủ nhân.

Sau khi thiêu rất nhiều linh thạch, Đỗ Tử Đằng đã bước đầu thử ra được một ít tính cáu kỉnh của pháp khí bản mạng nhà mình: Tỷ như, đối với loại mực phù mắc chết quý chết, người ta rất quý trọng lương thực, tuyệt đối không dễ dàng đại tiểu tiện bài tiết mất; tỷ như, đối với loại mực phù rẻ bèo, người ta không chỉ muốn đại tiểu tiện còn sẽ rút ngắn thời gian kiên trì, ăn không ngon đương nhiên không muốn làm việc thời gian dài, muốn ngựa chạy nhanh còn muốn ngựa không ăn cỏ, thiên hạ nào có chuyện tốt đẹp như vậy o( ̄ヘ ̄o#)

Cho nên, tất cả vấn đề căn bản ở chỗ —— đề cao phẩm chất mực phù.

Đỗ Tử Đằng chỉ nhìn một chút bảng giá của nguyên liệu mà mực phù cấp cao cần, lập tức khóc.

Không nói trên thị trường vốn không bán, dù có thể đổi ở Hoành Tiêu kiếm phái, thì mấy vị nguyên liệu chủ yếu cũng cùng một cấp bậc với Liên Hương Đằng, ngụ ý là, chỉ có điểm công tích kếch xù cũng không đổi được, cần phải có điều kiện kèm theo hà khắc khác mới có khả năng...... Đương nhiên, lời này cũng có thể lý giải ngược lại, nếu bạn thỏa mãn những điều kiện kèm theo vô cùng hà khắc đó, không có điểm công tích kếch xù cũng không được.

Cho nên, Đỗ tiểu gia đã có thể dự kiến được tương lai bi thảm của cậu —— sẽ nghèo, sẽ rất nghèo, trừ phi đời này cậu không vẽ phù nữa (Hiện tại rời khỏi Tiểu Mộc Bổng thì vốn cũng không có cách nào vẽ được nữa mà tui ngã!), nếu không vẽ phù, không có cách nào dùng phù chú kiếm linh thạch, thì vẫn là chữ "NGHÈO" viết hoa /(ㄒoㄒ)/~~

Sau khi Đỗ tiểu gia báo nguyên liệu mà mình cần cho mấy người Phương Bình nghe xong, thì ngay cả Mạnh Lâm không ham thích với bí cảnh nhất cũng trầm trọng vỗ vỗ vai Đỗ Tử Đằng: "Sư đệ, vẫn nên đi Phá Hiểu bí cảnh tự mình tìm xem đi......"

Đỗ Tử Đằng ngẩng mặt lên trời thở dài, cảm thấy mình từ sau khi vào Kiếm Các một lần thì chính là đã vào một cạm bẫy tuyệt thế liên hoàn, hố người liên tiếp rơi lệ đầy mặt......

Muốn vào bí cảnh, nhất định phải trở thành đệ tử Thượng tam Viện, muốn dẫn Phi Hào Viện trở thành Thượng tam Viện, thì phải có thật nhiều điểm công tích...... Hiện tại Đỗ tiểu gia đã tiến vào một vòng tuần hoàn ác tính "có tiền —> tiêu tiền —> cần phải càng có tiền" không cách nào tự kềm chế.

Sự rối rắm trong đó, Tiền trưởng lão đương nhiên không biết, nhưng người làm ăn mà, nếu ngươi có điều cầu tới ta, vậy đương nhiên đã đến thời gian ta lừa đảo rồi ╮(╯-╰)╭

Tác giả có lời muốn nói: #Hệ liệt bật mí của Tiểu Mộc Bổng#

Phần hai: Ta có kỹ năng còn trâu bò hơn cơ, nhưng trước nay ta đều không nhắc tới oa ha ha ha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro